Edit: Lê Hy

Sau ngày tân hôn, sắc thái vui mừng của An vương phủ còn chưa lui, toàn bộ vương phủ vẫn mang một mảnh đỏ thẫm. An vương gia vuốt mấy sợi râu mới nuôi trên cằm, ngồi trên ghế cao, thích ý chờ tân tức phụ (con dâu mới) đến kính trà. Trước kia hắn có vẻ còn trẻ anh tuấn một chút, khinh thường để loại loại chòm râu như thế này chướng mắt gì đó. Nhưng trấn quốc công rất có kinh nghiệm nói cho hắn biết, đám con nít còn bú sữa đều thích tóm chòm râu trên cằm hắn.

Sở dĩ trấn quốc công không để chòm râu đẹp như Anh quốc công Mộ Dung Trí, chòm râu cũng luôn lưa thưa, theo như lời hắn nói là bị đám tôn tử, tôn nữ (cháu trai, cháu gái) của hắn nhổ sạch. An Thân vương vừa nghe nói thế, lập tức liền nuôi râu dài ra, thường thường còn muốn Diên Phúc, Diên Thọ giúp hắn đo đo đếm đếm, xem râu dài ra đủ không, số lượng râu có nhiều hay không.

Đinh vương phi mạnh mẽ đè xuống suy nghĩ xúc động muốn ngáp, mệt mỏi ngồi bên người An Thân vương, bất mãn phủi phủi khóe miệng, bọn họ đều chờ tân tức phụ đến kính trà, chỉ là tân tức phụ đến bây giờ còn không thấy bóng dáng, đã nói con từ nhà nghèo đi ra không có giáo dưỡng, một chút cấp bậc lễ nghĩa cũng không chu toàn, phương diện khác có thể thấy vết, khiến người ta cũng không dậy nổi một chút chờ mong.

Những lời này nàng cũng chỉ dám nói thầm ở trong lòng, tất nhiên là không dám hùng hồn nói ra. Bởi vì lần đầu An Thân vương thấy nhi tử kết hôn, làm cho hắn hưng phấn quá mức, sống chết không ngủ được, từ sáng sớm đã chạy đến nơi này chờ trà của con dâu, chỉ sợ đã trễ không uống được. Hắn là người tôn quý nhất, có quyền lực lớn nhất trong phủ, sớm như vậy chạy đến chờ, phần lớn người khác tất nhiên là không dám ngủ, một đám còn buồn ngủ ở bên cạnh hắn ở tiền thính chịu từng giờ.

Thanh Ngọc hiên, trong tân phòng, Hiên Viên Húc và Sính Đình một phòng yên tĩnh không tiếng động, tiếng hít thở nhẹ đến nỗi không thể nghe thấy, trướng mạn màu đỏ xinh đẹp như ảo mộng buông rũ xuống, nhưng không thật sự khép chặt đóng lại, mà là nửa che nửa mở, một đêm nến hỉ long phượng còn nhẹ nhàng lay động, thỉnh thoảng truyền ra tiếng nổ lép bép khe khẽ.

Tiếng ánh nến khẽ nổ làm cho Hiên Viên Húc tỉnh lại, nhẹ nhàng mở mắt, sau đó mắt chớp cũng không chớp nhìn thiên hạ trong ngực. Nàng còn đang ngủ say, khóe mắt còn vương nước mắt, mày nhăn lại vẫn đẹp đẽ động lòng người, thấy bộ dáng điềm đạm đáng yêu kia của nàng, Hiên Viên Húc có chút hối hận ngày hôm qua quá mức thô lỗ, nàng vốn yếu ớt, lại là lần đầu, càng về sau chỗ ấy thực sự do hắn cuồng dã làm bị thương. Trong mê man nàng cũng không ngừng nức nở kêu đau, mà ngay cả khi hắn bôi thuốc cho chỗ bị thương của nàng đều liên tục co rúm lại, làm cho hắn đau lòng không thôi.

Nàng ngoan ngoãn như bây giờ nằm trong lòng hắn, da trắng như tuyết, đôi môi đỏ mọng ướt át, tóc dài đen như mực quấn quanh tóc hắn, có một loại quyến rũ và phong tình không nói nên lời, xinh đẹp làm cho người ta than thở, làm cho thân thể của hắn vốn đã đói càng thêm xao động bất an, trong đầu tất cả đều là thân hình hoàn mỹ tuyết trắng xinh đẹp của nàng, không khỏi lại ôm chặt nàng hơn, tham luyến nhẹ nhàng ma sát một chút, cảm giác tê dại làm cho hắn muốn ngừng mà không được, không nhịn được lại cọ xát xuống.

Sính Đình từ trong mộng bị động tác của hắn bỗng nhiên bừng tỉnh, mí mắt nhẹ nhàng mà run lên, sau đó, lông mi thật dài như cánh bướm chậm rãi, chậm rãi mở ra, mở mắt. Trong màn ánh sáng mông lung làm cho nàng nhất thời không biết bản thân đang ở chỗ nào, hoảng hốt nàng không khỏi lại nhắm hai mắt lại. Hiên Viên Húc nghiêng đầu, mê muội nhìn nàng đang mơ mơ màng màng, âm thầm nghĩ sau khi nàng tỉnh lại không biết trên mặt là biểu tình gì đây!

Bỗng dưng, hình như nàng nhớ đến chuyện gì, phút chốc mở to mắt, thân thể cũng khẽ động theo. "A! một tiếng hét thảm từ đôi môi anh đào của nàng bật ra, toàn thân bị nghiền nát đến đau xót khiến miệng nàng không ngừng hút khí, để hóa giải đau đớn bất ngờ xảy ra.

"Còn đau phải không? Trước đừng nhúc nhích." Hiên Viên Húc vội vàng ôm chặt nàng không ngừng an ủi, ý nghĩ tốt đẹp trong đầu nhất thời không cánh mà bay, không nghĩ tới nàng còn đau như vậy.

Thân mình Sính Đình cứng ngắc động cũng không dám động, người cũng tỉnh táo lại, hình ảnh ngày hôm qua cũng hiện lên trong đầu nàng, mặt không khỏi lặng lẽ đỏ.

Lần này động tĩnh của bọn họ tất nhiên là kinh động bọn nha đầu bên ngoài, chợt nghe thấy giọng Thính Vũ có chút lo lắng khẽ gọi ở bên ngoài: "Gia, tiểu thư, không, thế tử phi, sắp đến giờ rồi, phải đến tiền thính kính trà thỉnh an cho vương gia và vương phi." Ngày hôm qua tiểu thư đã phân phó nàng nhất định phải nhắc nhở đúng giờ, không thể để ngày đầu tiên đã xảy ra sơ suất, làm cho người ta soi mói sai lầm ở trên mặt lễ nghĩa.

Theo thói quen, Sính Đình muốn nói các ngươi vào đi! Lại bị Hiên Viên Húc duỗi tay đè môi đỏ mọng xuống, sau đó, giọng nói trầm thấp động lòng người của hắn nàng bên tai nàng lười biếng vang lên: "Nàng, trần như nhộng." Nói xong hắn cúi đầu nở nụ cười, tiếng cười tràn đầy đắc ý nhưng chết tiệt thật từ tính dễ nghe.

Sính Đình cực kỳ bực mình, há mồm đã cắn ngón tay của hắn. Thân thể nàng dưới chăn quả thực không mặc gì, hắn cũng vậy, hai người quấn quít gắt gao, nàng có thể cảm giác thân thể hắn lại động đậy.

Hiên Viên Húc mỉm cười giật giật ngón tay bị nàng cắn, nhẹ nhàng chạm vào cái lưỡi mềm mại của nàng, trêu tức nói: "Nương tử, đói bụng sao?" Sau đó, đôi mắt sâu thẳm của hắn bình tĩnh nhìn đôi môi đỏ mọng của nàng, hô hấp càng ngày càng dồn dập, ngón tay trong miệng nhỏ nhắn của nàng không ngừng khuấy động, hết sức ái muội hấp dẫn nàng.

Sính Đình vội vàng phun ngón tay của hắn ra, oán trách kêu lên: "Mau mặc y phục đi, chàng sẽ không để ta ngày đầu tiên đã phạm sai lầm chứ?" Ánh mắt của nàng ngập nước, trong sương mù còn mang theo chút ngượng ngùng, giọng nói cũng là mềm mại có chút khàn khàn.

Hiên Viên Húc hơi dừng một chút, hít sâu một hơi, bình phục bản thân một chút, cúi đầu hung hăng hôn nàng vài lần mới buông tha nàng, sau đó giúp hai người mặc tiết y (đồ lót).

Cả người Sính Đình mềm nhũn, cố nén thân thể đau xót, cắn răng xuống giường, chân mới bước đã rơi xuống đất, người mềm nhũn sẽ ngã xuống. Phút chốc, một đôi tay rắn chắc ôm lấy eo nhỏ nhắn của nàng, kéo nàng vào trong ngực dày rộng ấm áp.

"Nàng không sao chứ! Như vậy sao có thể rời giường?" Hiên Viên Húc mày kiếm nhăn lại, lo lắng nhìn nàng, nội tâm tự trách không dứt. Dừng một chút, lại nói: "Nàng nghỉ ngơi đi, ta đi tiền thính nói với phụ vương mẫu hậu là thân thể nàng không khỏe."

Sính Đình vô lực lắc đầu, đẩy hắn ra, manh mẽ chống thân thể lại thử đứng dưới giường, lúc này đã có chuẩn bị, tuy rằng chân mềm nhũn nhưng không đến mức lại ngã sấp xuống, nhẹ giọng nói: "Không có việc gì, nhanh bảo nha đầu vào đi, trễ giờ sẽ không tốt."

"Có ổn không?" Hiên Viên Húc vẫn không yên lòng về nàng, mặt nàng trắng bệch, trên trán có lám tấm mồ hôi lạnh, hắn yêu thương đưa tay xoa trán nàng, sau đó ôm lấy nàng. "Mấy ngày nay nàng vất vả rồi, về sau không cần sáng sớm mỗi ngày thỉnh an, phụ vương muốn chúng ta an nhàn một chút, bọn họ cũng tự tại hơn."

"Hả!" Sính Đình hơi có chút kinh ngạc, An vương phi sẽ nói chuyện dễ như vậy? Nhưng lúc này không để cho nàng nghĩ nhiều: "Chàng đừng hại ta đến muộn, nhanh lên." Trong lòng nàng sốt ruột, không kiên nhẫn thúc giục hắn.

Vì thế thông suốt rối ren tốt, bọn nha đầu đồng thời cúi đầu tiến vào làm lễ với bọn họ, mọi người đều mặt đỏ tai hồng. Ma ma thu hỉ khăn vẻ mặt tươi cười vén cái chăn hỗn độn không chịu nổi lên, lại làm cho Sính Đình xấu hổ không dám ngẩng đầu.

Người hầu hạ người của nàng có một chút thay đổi nho nhỏ, trừ bỏ bốn đại nha đầu và Thính Vũ, thêm một Tần ma ma và một đại a đầu tên Xuân Hương. Hiên Viên Húc cũng không dùng thị nữ hầu hạ, phất tay bảo Xuân Hương tránh ra cho hắn đi, thong thả tự mình làm. Điều này làm cho Sính Đình có chút kỳ quái, đệ tử thế gia đều là cơm đưa đến miệng, áo đưa đến tay, nào có người tự mình làm, nhưng mới vừa gả vào nàng hỏi cũng không tốt.

Về phần Tần ma ma, Sính Đình biết bà là bà vú của Hiên Viên Húc, đối với bà rất tôn kính. Tần ma ma cũng cúi đầu hành lễ, mặt chứa ý vui, toàn tâm toàn ý hầu hạ thế tử phi đẹp như thiên tiên này, người đẹp như vậy, bà cũng xem qua trên tranh một lần, không trách thế tử gia ngày nhớ đêm mong nàng, cơm nước không màng, làm mọi cách mới thú được vào tay.

Đối với vị đại a đầu tên là Xuân Hương kia, Sính Đình trái lại nhìn nhiều mấy lần, nghe nói là nha hoàn đắc lực dưới tay vương phi, vương phi lo lắng nàng mới vừa gả qua đây, một lần chưa quen thuộc công việc của vương phủ, tạm thời để Xuân Hương lại đây hầu hạ nàng, thuận tiện nhúng một tay. Lớn lên mi thanh mục tú, mắt to sóng mắt nhộn nhạo, vòng eo nho nhỏ, tư thể uyển chuyển hàm xúc, chỉ không kém chút nào với tiểu thư nhà thế gia, từ lúc vào cửa cho đến bây giờ, trừ bỏ vừa mới bắt đầu thì mặt của nàng có chút ngẩn ngơ ngoài ra, vị đại a đầu xinh đẹp này vẫn có vẻ mặt nổi lên rặng mây hồng, làm như xấu hổ đè nén, còn muốn thẹn thùng hơn với tân nương tử như Sính Đình.

Hiên Viên Húc dường như không thích thị nữ ở quá gần, khi Thính Vũ các nàng giúp nàng trang điểm, hắn lại ngồi rất xa, trong tay bưng một chén trà nóng, tư thái ung dung tao nhã, mắt không hề chớp nhìn nàng trang điểm, nhưng chỉ cười không nói.

Phủ An Thân vương nhân số giản đơn, quá trình kính trà cũng coi như suôn sẻ. An vương gia uống trà của tân tức phụ xong liền cho Sính Đình lễ vật giá trị sang quý, thấy Sính Đình vẻ mặt ẩn tình, ánh mắt giống như chứa một vũng nước xuân, dáng vẻ uyển chuyển, tuy đẹp như họa thủy nhưng bước từng bước lay động mà vững vàng, nhất cử nhất động đều lộ ra trầm ổn cao quý, vẻ mặt không kiêu ngạo không siểm nịnh cũng không lúng túng, ánh mắt cũng trong suốt sáng ngời, vì thế yên tâm sờ sờ chòm râu ngắn ngủn kia, hơi ôm tay. Sau đó cũng chỉ nhìn chằm chằm mãnh liệt bụng tân phụ, trong đầu không ngừng suy đoán lúc nào bụng nhỏ sẽ to lên. Làm cho khóe miệng của Sính Đình không ngừng co rút, mặt đỏ bừng, cũng khiến Hiên Viên Húc không ngừng nắm tay ho nhẹ bên miệng, chỉ kém làm cho người ta khẩn trương tường hắn bị nhiễm phong hàn.

Vương phi mặt không chút thay đổi, nhận ly trà, trong lòng bách vị tạp trần, nàng cho rằng nàng kia cũng không thể làm trắc phi cho thế tử, cuối cùng vẫn gả vào được, mặc dù nàng không tình nguyện, nhưng cũng không dám để nhi tử lại kéo dài thêm nữa. Trong lòng vẫn có chút không thoải mái, nói lời đoan chính dạy Sính Đình vài câu, thấy Sính Đình quỳ trên mặt đất, bộ dáng chăm chú lắng nghe, ý do vị tẫn (chưa thỏa mãn) còn muốn trình bày một chút nhận thức và lí giái của nàng với "nữ huấn", "nữ giới". Hiên Viên Húc lại không nhịn được, trong người Sính Nhi vốn không tốt, còn quỳ tới quỳ lui, vừa muốn mở miệng ngăn cản vương phi thao thao bất tuyệt, An vương gia lại nháy mắt với hắn.

An vương gia từ lâu đã không kiên nhẫn nghe mấy thứ đó, kinh ngạc nghiêng đầu nói với vương phi: "Vương phi không phải nói là nói dậy sớm nên không có tinh thần sao? Tinh thần sao lại tốt như vậy? Hay là nhìn thấy tân tức phụ nên rất cao hứng sao?"

Đinh vương phi bị An vương gia làm cho nghẹn lời, sắc mặt trắng nhợt, muốn phản bác, phu thê nhiều năm lại hiểu rõ tính tình của An vương gia, thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết! Nếu nàng nói thêm gì nữa An vương gia sẽ càng nói chói tai càng khó nghe, đến lúc đó sẽ chỉ là nàng mất mặt. Không ngờ ngày đầu tiên trước mặt Sính Đình, mặt mũi trong ngoài đều không có, vương phi có trí như khó với, đành phải bất mãn từ bỏ.

Lúc này nàng cảm thấy trong lòng rất bất đắc dĩ, rất đau xót, tuy rằng nàng làm vương phi nhiều năm như vậy, mang đến vô số vinh quang và lợi ích cho mình, cho nhà mẹ đẻ, nhưng An vương gia và nhi tử đều có tính nết giống nhau, chỉ có thể thuận theo. Mỗi lần nàng muốn dùng lực lượng chính mình đang dần cường đại hơn đấu tranh một chút, sẽ bị bọn họ không chút lưu tình trả lại, càng đả kích cường đại. Ngay cả một tức phụ mà mình không thích, bà bà tỏ ra uy phong cũng làm nàng thất bại trong  buồn bực!

Mặc dù Lâm trắc phi ở trước mặt An vương gia còn có hai phần thể diện, nhưng nàng hoàn toàn không có con nối dòng, hai cũng chỉ là một trắc phi, về sau muốn phong quang còn phải dựa vào thế tử và thế tử phi, đương nhiên cũng không dám kiêu ngạo trước mặt, vội vàng đi lên hành lễ với thế tử và thế tử phi, dù trong lòng nàng cũng ấm ức thay Lâm Phương Nương, nhưng nàng không thể không có cuộc sống phong quang vô hạn của chính mình.

An vương gia vốn còn có một trắc phi, còn trẻ đã chết, cũng vẫn không nói người đến, cho nên vài di nương khác có chút thân phận cũng không dám bày vẻ, vội vàng đi lên hành lễ với hai người. 

Sau đó hai người lại tiến cung tạ ơn, tuy rằng hai người không được hoàng thượng tứ hôn, nhưng Vũ Đức đế và hoàng hậu đều ban cho hai người không ít đồ vật, thái tử cũng thưởng không ít thứ tốt xuống, Hiên Viên Húc tất nhiên là muốn dẫn Sính Đình đi tạ ơn hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, coi như là hoàng thất chính thức thừa nhận tân tức phụ này.

Lúc trước đã có ma ma trong cung dạy lễ nghi trong cung, Sính Đình đã thuộc nằm lòng từ lâu. Hoàng hậu trái lại có vẻ ôn hòa, vẫy tay bảo nàng tiến đến, kéo tay nàng tinh tế quan sát, chỉ cười với chúng phi tần nói còn chưa từng thấy nữ tử nào đẹp như vậy, thật sự là may mắn lắm mới thấy được, than thở Hiên Viên Húc diễm phúc sâu đậm. Chúng mỹ nhân cũng cười hùa theo hoàng hậu, không khí cũng coi như hòa hợp.

Sính Đình vẫn cảm thấy có ánh mắt sáng quắc trong đó không ngừng nhìn nàng, nàng mày không nâng, mắt không động, chỉ đưa khóe mắt thoáng nhìn một chút. Đó là một nữ tử tuyệt sắc hai lăm hai sáu tuổi, vóc dáng xinh đẹp, mặt như hoa đào, trong mắt sóng nước mênh mông, mày thoáng nhăn lại lại ẩn chứa vô hạn phong tình, trong lòng nàng có chút hiểu rõ, chắc hẳn đây là Lê quý phi nổi danh mĩ mạo