"...... Hả?"

"Rửa tay."

"......?"

Kiều Dĩ Phong theo bản năng nhìn Kiều Cảnh Nhiên, sau đó như ý thức được cái gì đó, lại giống như vô tình liếc mắt sang một bên.

Chỉ nghe thấy Kiều Cảnh Nhiên nói, "Mẹ đều đã rửa tay xong rồi, sao chị còn không đi rửa tay, chờ chị đã lâu, em đói bụng rồi đó." Dứt lời, Kiều Cảnh Nhiên đứng lên, đi đến bên người Kiều Dĩ Phong, "Đi, em đi cùng chị."

"Không cần...... Chị tự đi được." Kiều Dĩ Phong nói, "Chị cũng lớn rồi, rửa tay mà thôi, còn cần em đi cùng sao." Ở trước mặt ba mẹ, luôn không thể xa cách Kiều Cảnh Nhiên.

Cuối......

Kiều Cảnh Nhiên nói, nàng chưa bao giờ cự tuyệt.

Nàng......

Đối với, chuyện cự tuyệt Kiều Cảnh Nhiên này......

Vô cùng xa lạ.

Giống một người mới học vậy.

"Đi. Cùng đi đi." Kiều Cảnh Nhiên cũng không để ý lời của Kiều Dĩ Phong, cô đương nhiên hiểu rõ ý tứ của Kiều Dĩ Phong, rốt cuộc là thật sự không cần cô đi cùng hay là giả vờ không cần cô đi cùng, cô đều rõ ràng, chính là cô mặc kệ, cô liền phải đi cùng Kiều Dĩ Phong.

Kiều Cảnh Nhiên biết, hiện tại, trong lòng Kiều Dĩ Phong nhất định rất loạn.

Nàng nhất định...... Không biết như thế nào cho phải đi?

Từ sáng đến giờ, cũng chỉ mới qua mấy giờ mà thôi, mặc cho năng lực tiếp thu của Kiều Dĩ Phong có mạnh mẽ như thế nào, cũng không có khả năng nhanh như vậy liền tiêu hóa xong chuyện phát sinh giữa trưa đi?

Ít nhất, Kiều Cảnh Nhiên cho rằng là như vậy.

Cho nên, cô mới gọi điện thoại cho mẹ mình, nói bà cùng Kiều Dĩ Phong về nhà ăn cơm.

Nguyên nhân chính là vì trong lòng Kiều Dĩ Phong hiện tại rất hỗn loạn, mới là cơ hội tốt của cô.

Cô hẳn là nên nhân cơ hội tốt lúc này, làm Kiều Dĩ Phong liền thời gian miên man suy nghĩ cũng không có.

Kiều Cảnh Nhiên lôi kéo tay Kiều Dĩ Phong, như là dắt tay vậy, bởi vì ngay từ đầu ở trước mặt ba mẹ, cho nên Kiều Dĩ Phong đều không tránh đi, khi vừa thoát khỏi tầm mắt của ba mẹ, Kiều Dĩ Phong liền bắt đầu âm thầm dùng sức, muốn trộm rút tay khỏi Kiều Cảnh Nhiên.

Nhưng Kiều Cảnh Nhiên giống như có năng lựa dự đoán trước vậy, như nhìn thấu suy nghĩ của nàng, cho nên hoàn toàn không cho nàng cơ hội thoát đi, chỉ gắt gao bắt lấy tay nàng, vô luận nàng thế nào, cũng không chịu buông ra.

"Được rồi. Chị tự mình rửa tay là được." Ngụ ý chính là: Hiện tại có thể buông tay chưa?

"Ừm." Kiều Cảnh Nhiên gật đầu, sau đó buông lỏng tay nàng ra.

Thật không thích...... cái cảm giác này......

Tay Kiều Dĩ Phong rút khỏi tay mình, cảm giác...... trong nháy mắt như vậy, giống như tất cả cảm giác mang tên thất lạc đều chen chúc đi ra.

Giống như thiếu hụt cái gì đó

Dường như...... tay Kiều Dĩ Phong, vốn dĩ nên được cô nắm lấy như vậy.

Kiều Dĩ Phong hơi hơi cong mình, ở bên bồn rửa tay, lại luôn cảm thấy sau lưng nóng đến hoảng, có một ánh mắt nóng bỏng ở bên cạnh khiến nàng nóng cả lên.

"Ôi, chị rửa tay như vậy đó hả, nước đều đầy bồn rồi." Nhận thấy nước đang tràn khỏi bồn, Kiều Cảnh Nhiên lập tức liền tiến đến ấn tắt, mở cái nút bồn ra, sau khi nước rút hết, đóng nút lại, một lần nữa ấn hạ cái nút.

Kiều Dĩ Phong ngơ ngác, nhìn Kiều Cảnh Nhiên đi đến bên người mình.

Em ấy đứng bên cạnh mình, lại từ phía sau mình vươn tay đến, hai tay bắt lấy tay mình, ngâm ở trong bồn ẩm ướt, hình thành tư thế như ôm lấy mình, sau đó lấy nước rửa tay, ở trên tay mình xoa thành bọt biển, khóa lại trên tay mình, em ấy nhẹ nhàng vuốt tay mình, từ mu bàn tay tới lòng bàn tay, sau đó lại từ lòng bàn tay đến mu bàn tay.

Khuôn mặt nghiêm túc của Kiều Cảnh Nhiên, gần ngay trước mắt.

Lúc ý thức được điểm này, Kiều Dĩ Phong mới phát hiện, mình đang nhìn Kiều Cảnh Nhiên chằm chằm không chớp mắt.

Mà Kiều Cảnh Nhiên đang rửa tay cho Kiều Dĩ Phong.

Em ấy......

Thật sự biến thành, dáng vẻ mà mình đã nghĩ đến.

Kiều Dĩ Phong đã từng nghĩ đến, Kiều Cảnh Nhiên sau khi lớn lên, sẽ là bộ dáng gì, từ hài đồng, biến thành một thiếu nữ.

Nhưng còn không phải dáng vẻ hiện tại sao?

Kiều Cảnh Nhiên gầy, trên má đã không có tí thịt, không còn nộn thịt như lúc nhỏ, hiện tại khuôn mặt đã góc cạnh rõ ràng.

Tóc...... cắt. Trước kia vẫn là tóc dài, giống một...... tiểu công chúa vậy, chỉ là bởi vì cảm thấy cao trung không có thời gian xử lý, cho nên em ấy lưu loát đi cắt tóc ngắn, nhưng thật ra dáng người càng thêm rõ ràng, rất là thanh tú.

Cái mũi cũng trở nên thẳng tắp, lông mi...... vẫn giống như thế, từ nhỏ đến lớn đều rất dài.

Lỗ tai lại lớn hơn trước kia một chút, khi còn nhỏ lỗ tai Kiều Cảnh Nhiên đều nho nhỏ, như mini vậy, tóm lại chính là, Kiều Dĩ Phong mỗi lần nhìn đến, nội tâm đều sẽ bởi vậy mà cảm thấy thật đáng yêu.

Đến nỗi...... cuối cùng......

Cuối cùng là......

Miệng.

Là miệng.

Hai làn môi......

Đã từng...... cùng miệng mình, chạm nhau.

Đó là cảm giác gì?

Nàng nhớ rõ...... hình như là, mềm mại, trơn trơn, lại có chút khô, còn có một chút...... ngọt ngào.

Vị thơm ngon lưu mãi trong miệng, đây chính là sao?

Vị thơm ngon lưu mãi trong miệng......

Từ từ.

Chờ một chút......

Nàng vừa rồi, suy nghĩ cái gì vậy?

Là nghĩ đến chuyện mình cùng Kiều Cảnh Nhiên hôn môi sao? Nàng vừa rồi là đang nhớ lại quá trình mình cùng Kiều Cảnh Nhiên hôn môi sao?

Lẽ nào?

Nàng đang nhớ đến nụ hôn kia, hơn nữa...... dường như còn...... hưởng thụ nụ hôn kia sao!?

"Nhìn em mãi làm cái gì?" Kiều Cảnh Nhiên quay đầu lại, nhìn Kiều Dĩ Phong, đôi mắt mở lớn, vẻ mặt chân thành tha thiết, "Chẳng lẽ cảm thấy, em quá xinh đẹp, đến mực khiến chị không rời mắt nổi ư?"

Kiều Dĩ Phong trừng lớn hai mắt.

Tim đập gia tốc.

Thật là...... khẩn trương.

Rồi lại bởi vì câu nói của Kiều Cảnh Nhiên, cảm giác khẩn trương nhất thời không có, thay vào đó chính là tức giận cùng khinh thường, "Em đang nói cái gì đó, cái gì không rời được mắt, em từ lúc nào lại trở nên tự luyến như thế hả?" Cái đứa nhóc chết tiệt này, nói cái gì vậy nha.

Hơn nữa......

Ghé, ghé...... ghé sát như vậy làm cái gì.

"...... A...... đau đau đau...... đau......" Một cái lỗ tai của Kiều Cảnh Nhiên, bị Kiều Dĩ Phong nắm lấy, theo bản năng liền duỗi tay ra cầm lấy tay nàng.

"Hừ. Biết sai chưa hả." Kiều Dĩ Phong theo bản năng muốn chạy trốn, ý thức được về sau mới phát giác, bất tri bất giác lại làm ra động tác thân mật như vậy.

Thân mật.

Như vậy...... tính sao.

Chính là lúc trước...... thân mật như vậy có tăng không giảm, giống như vậy hoàn toàn có......

Kiều Cảnh Nhiên không có nghĩ nhiều như vậy, dù sao cô có tiện nghi liền chiếm.

Cô cầm lấy tay Kiều Dĩ Phong, phát giác Kiều Dĩ Phong muốn rút ra, dùng một chút lực, cuối cùng vẫn buông lỏng tay ra.

Kiều Dĩ Phong muốn chạy trốn.

Cô nhìn ra được, cũng rất rõ ràng.

Không sao cả. Dù sao liền cô buông lỏng tay Kiều Dĩ Phong ra, cũng vẫn có thể tìm phương thức khác tới bù đắp nội tâm mất mát nho nhỏ này.

Kiều Cảnh Nhiên vươn đôi tay, lúc này đây, nàng hoàn toàn đem Kiều Dĩ Phong vào trong lồng ngực, ôm lấy nàng, không chừa lối thoát, không lưu lại khe hở.

Cô lại dựa vào gần một chút. Hơi hơi cúi đầu.

Chỉ cần lại đi tới một chút, là có thể dễ dàng chạm đến cái mũi của Kiều Dĩ Phong.

Thật muốn...... cắn một ngụm.

Tư thế như vậy...... giống như đang ôm bạn gái vậy.

Mà Kiều Dĩ Phong bị Kiều Cảnh Nhiên ôm vào trong ngực, mặt đã ửng đỏ, trừ bỏ tiếng tim đập của chính mình, Kiều Dĩ Phong cảm thấy bên tai mình, cái gì đều nghe không thấy.

Thật gần......

Khoảng cách...... thật gần......

Hơi thở của Kiều Cảnh Nhiên, đều phun ở trên mặt Kiều Dĩ Phong.

Đây là đang...... làm cái gì?

Kiều Cảnh Nhiên ôm lấy mình, lại làm ra tư thế ái muội như thế......

Ái muội......?

Từ từ, ái muội...... Cái từ này, thật sự thích hợp để chỉ quan hệ giữa mình và Kiều Cảnh Nhiên sao, ái muội...... giữa nàng và Kiều Cảnh Nhiên là như thế này sao?

Mắt thấy ánh mắt Kiều Cảnh Nhiên càng ngày càng mê ly, hơn nữa dường cách nàng càng gần, Kiều Dĩ Phong phản xạ có điều kiện, dùng sức đẩy Kiều Cảnh Nhiên ra.

Kiều Cảnh Nhiên ở bị đẩy ra trong nháy mắt kia, là cảm giác đã đoán trước được, cô liền biết, không dễ dàng như vậy, làm như vậy...... cũng chỉ là thử mức độ Kiều Dĩ Phong chống cự cô đi?

Là không thích, hay là không muốn?

Hay là......

Phản cảm?

Nếu không phải phía sau thì tốt rồi, thì tốt rồi.

Nhưng...... nếu...... nếu thật sự là phía sau...... nàng......

Rõ ràng là Kiều Dĩ Phong đẩy người ra, nhưng người đầy mặt kinh ngạc lại là nàng. Nàng không biết...... mình vì sao lại có phản ứng như vậy.

Nàng trước nay...... chưa từng đối đãi Kiều Cảnh Nhiên như vậy.

Nhưng hiện tại...... Không phải vốn nên như vậy sao? Nàng hẳn là...... hẳn là nên nghiêm khắc cự tuyệt Kiều Cảnh Nhiên, như vậy...... mới đúng đi?

Làm như vậy...... mới phải. Mới chính xác.

Đi......

Kiều Dĩ Phong tâm loạn như ma cùng không biết làm sao, Kiều Cảnh Nhiên đều xem ở trong mắt. Nàng có chút...... nho nhỏ mất mát. Rồi lại nhịn không được bất đắc dĩ.

"Đi, đi thôi." Kiều Dĩ Phong dẫn đầu rời đi, chỉ chừa cho Kiều Cảnh Nhiên bóng lưng, nàng hơi hơi cúi đầu, làm Kiều Cảnh Nhiên không nhìn rõ biểu tình của nàng, cũng không hiểu được tâm tình của nàng, "Dù sao cũng...... rửa tay xong rồi."

Chỉ là......

Như vậy thật sự được sao.

Trốn tránh......

Người luôn trốn tránh như vậy......

Hôm nay chỉ là ngày đầu tiên, trốn tránh không quan hệ, vậy...... sau này thì sao?

"Gấp như vậy làm gì." Kiều Cảnh Nhiên vừa nói, vừa lôi kéo Kiều Dĩ Phong mới đi được một bước, "Chờ một chút."

Kiều Dĩ Phong muốn chạy, vốn không muốn nói với Kiều Cảnh Nhiên, cũng không nên để ý tới, nhưng hai chân nàng lại không tự chủ được ngừng lại.

Nàng quay đầu lại, đã điều chỉnh tốt biểu tình, bộ dáng cùng chị gái bình thường giống như đúc, vẻ mặt thong dong mà mở miệng nói, "Làm sao vậy?"

Kiều Cảnh Nhiên nhìn bộ dáng của nàng, cũng bình phục tốt tâm tình, hướng về Kiều Dĩ Phong bước ra một bước, bổ sung khoảng cách với nàng, "Chị xem."

"Cái gì?"

"Giữa chúng ta, liền tính khoảng cách rất xa. Nhưng em vẫn có thể bước đến bên cạnh chị."

"Có ý gì."

Nghe thấy lời nói của Kiều Cảnh Nhiên, Kiều Dĩ Phong trong lòng đã hiểu rõ tám phần, lại vẫn giả vờ không hiểu như cũ, trầm mặc cùng thừa nhận đều là một loại biến tướng cam chịu, mà nàng có thể làm, chỉ có thể tiếp tục giả ngốc.

"Ý của em là như vậy." Kiều Cảnh Nhiên cười cười, không để ý nàng giả ngốc chút nào.

Sau đó trầm mặc vài giây, như đang ấp ủ cảm xúc vậy, sau đó mới chậm rãi mở miệng nói, "Bất luận chị trốn ở đâu, bất luận giữa chúng ta khoảng cách có xa đến, cuối cùng, em vẫn có thể đến bên cạnh chị. Vượt qua thiên sơn vạn thủy, đi qua một đường bụi gai."

Một câu cuối cùng, đôi mắt Kiều Cảnh Nhiên đã không có tươi cười, mà là chứa đầy nghiêm túc, nhìn chăm chú vào đôi mắt Kiều Dĩ Phong, "Em chung quy, vẫn sẽ đến bên cạnh chị, đứng ở ngay trước mặt chị. Chị đã hiểu chưa."

"......"

Chị đã hiểu chưa.

Chị, đã hiểu chưa.

Hiểu chưa?

Một câu nói này của Kiều Cảnh Nhiên, đã tỏ rõ như thế, Kiều Dĩ Phong làm sao không rõ, nàng lại thế nào có thể không rõ đây?

Đôi mắt của em ấy chính là đang nghiêm túc nhìn thẳng vào mình, như chỉ nói cho nàng nghe, lại như đang chờ mong nàng trả lời.

Nếu trước đó còn có thể trốn tránh, trong lòng không muốn thừa nhận, coi như Kiều Cảnh Nhiên mà nói chỉ là cảm giác mông lung của thiếu nữ tuổi dậy thì.

Như vậy, hiện tại thì sao?

Em ấy vừa nói như thế, không khác đang thông báo chút nào.

Chỉ là thiếu một câu xác định rõ, em thích chị.

Hoặc là nói, những lời này đủ để ngang bằng với ba chữ em thích chị rồi.

Kiều Dĩ Phong nghĩ tới.

Ba chữ này, Kiều Cảnh Nhiên cũng không phải chưa từng nói qua, Kiều Dĩ Phong nhớ rõ, Kiều Cảnh Nhiên nói qua, hơn nữa nói không chỉ một lần, chẳng qua...... là ở trong lòng mình luôn coi em ấy là đứa trẻ con, chưa từng cho là thật mà thôi.

Em chung quy vẫn sẽ đến trước mặt chị.

Là muốn mình nhìn thẳng vào em ấy sao?

Sau đó thì sao.

Kiều Dĩ Phong có thể thế nào đây.

Đáp ứng em ấy sao? Hay là...... Đáp lại em ấy cái gì đó, cho em ấy hy vọng?

Những việc này, vấn đề phức tạp này đó, Kiều Dĩ Phong liền nghĩ đều không muốn nghĩ đé, trong lòng cũng đã biết đáp án.

"Trở về ăn cơm đi."

Nàng không đành lòng dùng lời nói nặng nề cự tuyệt Kiều Cảnh Nhiên, nàng không muốn nhìn thấy trên khuôn mặt của Kiều Cảnh Nhiên, lại bởi vì nàng mà xuất hiện mất mát.

Chính là, nhưng mà nàng......

Tuyệt đối.

Không thể đáp ứng em ấy.

Làm lơ đi. Tạm thời làm lơ đi.

"Ừm, được nha."

Nhưng mà, Kiều Cảnh Nhiên lại không có lộ ra biểu hiện mất mát như Kiều Dĩ Phong đã tưởng, tương phản là, cô khá bình tĩnh.

Dường như còn bình tĩnh hơn cả mình?

Nhưng thật ra mình ở trước mặt em ấy, có vẻ càng thêm hoảng loạn một ít?

Kiều Cảnh Nhiên đặt tay lên cổ áo Kiều Dĩ Phong, "Quần áo của chị rối loạn."

Kiều Dĩ Phong nhìn bộ dáng không gợn sóng của Kiều Cảnh Nhiên, đoán không được tâm tư của cô, không biết giờ phút này trong lòng cô đang nghĩ như thế nào, Kiều Cảnh Nhiên không có kinh ngạc, càng không mất mát như trong tưởng tượng, chẳng lẽ đã sớm đoán được nàng sẽ trả lời như thế?

Biết rõ không có kết quả, nhưng vì cái gì lại muốn nói ra đây?

Vào lúc này, thanh âm của Kiều Cảnh Nhiên, lại một lần từ bên tai vang lên, chỉ nghe thấy được ngữ khí của cô bình đạm đến cực điểm, giống như lúc giật giải thưởng gì đó vậy, "Em biết chị có nỗi khổ của chị, chị cũng có nguyên nhân cự tuyệt em của chị. Cho nên, không sao, em cũng không để ý." Cô giúp Kiều Dĩ Phong chỉnh quần áo xong, sau đó vừa lòng vỗ vỗ nàng, sau đó nói, "Em sớm hay muộn, sẽ làm chị một ngày nào đó đáp ứng cùng một chỗ với em."

"Cái gì, em......" Kiều Dĩ Phong theo bản năng muốn phản bác.

Lại không thể không thừa nhận, vừa rồi Kiều Cảnh Nhiên nói, trong nháy mắt như thế, em ấy bá đạo cùng em ấy trưởng thành, làm mình cảm thấy tâm động.

Nàng thậm chí không cách nào xác định, cảm giác bị gõ một cái như thế, có thể xác định là tâm động hay không.

Kiều Cảnh Nhiên vươn ngón trỏ đặt lên môi Kiều Dĩ Phong, ngăn nàng nói ra câu tiếp theo, chỉ cười cười, sau đó lôi kéo tay nàng, cùng nàng mười ngón tương khấu, "Được rồi. Đi thôi. Trở về ăn cơm đi. Ba mẹ còn đang đợi chúng ta, em chậm chạp không có trở về, hiện tại bọn họ nên sốt ruột chờ đi. Chị có nghĩ thế không, chị?"

"......"

Kiều Dĩ Phong cắn răng gật gật đầu, Kiều Cảnh Nhiên khi nào trở nên thành thục như vậy, hoàn toàn bất đồng với dáng vẻ đứa nhóc làm nũng ngày xưa, hiện tại chính là cô gái lòng dạ thâm sâu như thế, giống như toàn cục đều ở trong lòng bàn tay cô vậy?

Nàng giương mắt, nhìn đứa nhỏ nắm lấy tay mình đi phía trước.

Đứa nhỏ.

Em ấy đã không phải rồi.

Đã sớm không phải.

Bóng lưng của em ấy, đã muốn cao lớn hơn mình.

Mà lúc này, Kiều Cảnh Nhiên tựa như cảm nhận ý nghĩ trong lòng nàng vậy, cô quay đầu lại, nhìn nàng nói, "Thật ra lớn lên cũng khá tốt. Cao lớn hơn chị, em liền có thể bảo hộ chị nha"

"......" Kiều Dĩ Phong không nói gì. Không trả lời, chính là câu trả lời tốt nhất.

Kiều Cảnh Nhiên như biết được phản ứng của Kiều Dĩ Phong, cũng không để ý tới nàng, chỉ tự mình nói, nói xong liền lại quay đầu nhìn đường, lôi kéo Kiều Dĩ Phong trở lại nhà ăn.

"Sao đi lâu như vậy?" Kiều Lễ hỏi.

"Ô...... chị ấy á, giống một đứa con nít, rửa tay cũng không sạch," Kiều Cảnh Nhiên buông lỏng tay Kiều Dĩ Phong ra, nói chính xác, là Kiều Dĩ Phong tránh thoát khỏi tay cô, "Cho nên con phải ra tay, giúp chị ấy rửa sạch đó."

Nói xong, Kiều Cảnh Nhiên còn cố ý liếc mắt nhìn Kiều Dĩ Phong một cái.

Trong khoảng thời gian ngắn, Kiều Dĩ Phong không biết nên trả lời như thế nào, luôn không thể nói Kiều Cảnh Nhiên nhân cơ hội giúp nàng rửa tay, đùa giỡn nàng, cho nên chậm trễ hồi lâu đi?

Nàng đành phải cúi đầu, yên lặng gật đầu, xem như thừa nhận lý do thoái thác của Kiều Cảnh Nhiên.

Khi thu được ánh mắt của Kiều Cảnh Nhiên nhìn lại đây, nàng hung hăng mà...... làm lơ Kiều Cảnh Nhiên, hoàn toàn không để ý tới cô. Kỳ thật cũng là cố tình, vì bảo trì khoảng cách.

Suốt bữa cơm tối, Kiều Dĩ Phong đều yên lặng không nói gì, nàng không muốn nói chuyện, cũng mất đi tâm tình đĩnh đạc mà nói, chỉ là thời điểm Phương Du Khanh cùng Kiều Lễ nói chuyện với nàng, nàng mới ngẫu nhiên mở miệng trả lời vài câu, Kiều Cảnh Nhiên liền thừa cơ hội này, nói mấy câu với Kiều Dĩ Phong, chỉ là Kiều Dĩ Phong căn bản không để ý tới cô.

Phương Du Khanh cùng Kiều Lễ, chỉ cho là Kiều Dĩ Phong làm việc mệt mỏi, cho nên cũng tỏ vẻ lý giải, không có quấy rầy Kiều Dĩ Phong.

Muộn hơn một chút.

Kiều Cảnh Nhiên cũng thường lui tới, tắm xong liền chạy đến phòng Kiều Dĩ Phong, chờ Kiều Dĩ Phong tắm rửa xong, nhìn thấy Kiều Cảnh Nhiên đã ở trên giường của nàng, chui vào trong chăn của nàng.

Thật ra lúc tắm rửa, Kiều Dĩ Phong cũng đã suy nghĩ vấn đề này.

Buổi tối, Kiều Cảnh Nhiên còn có thể đến đây, ngủ cùng mình hay không?

Nếu em ấy thật sự lại đây, em rốt cuộc nên tiếp tục đáp ứng không?

Là đồng thời, hay là cự tuyệt?

Nhưng mà chờ lúc nàng ra khỏi phòng tắm nhìn đến Kiều Cảnh Nhiên, nàng phát giác, vấn đề thứ nhất của mình hoàn toàn dư thừa, mà vấn đề thứ hai, sớm đã có đáp án.

"Hôm nay...... chị không quá thoải mái." Ánh mắt của Kiều Dĩ Phong đặt ở nơi khác, "Em về phòng ngủ của mình đi."

Lệnh đuổi khách rõ ràng như thế, Kiều Cảnh Nhiên sao có thể không nghe hiểu đây, cô vẫn có thể tự hiểu lấy, cũng khá hiểu Kiều Dĩ Phong.

Cho nên.

Nếu Kiều Dĩ Phong giả ngốc với cô, vậy thì cô cũng giả ngốc.

Giả ngốc, ai mà chẳng biết chứ.

Chị muốn giả vờ, em đương nhiên cũng giả vờ với chị đi?

"Không sao nha. Giường của chị lớn như thế, hai người chúng ta ngủ cũng dư dả nha. Cho nên không cần lo lắng," Giường của Kiều Dĩ Phong và Kiều Cảnh Nhiên đều là giường đôi, là lý do thật tốt, "Huống hồ, không phải chị nói chị không thoải mái sao. Nếu nửa đêm chị tỉnh lại khó chịu, em còn có thể chiếu cố chị, lấy cho chị ly nước, cho chị uống thuốc viên thuốc. Hơn nữa bây giờ lạnh như vậy, em đang làm ấm giường cho chị nha."

Kiều Cảnh Nhiên.

Cô em gái đáng yêu thích làm nũng siêu cấp nghe lời của Kiều Dĩ Phong kia, đi đâu rồi?

Em ấy từ khi nào trở nên xảo quyệt như vậy?

Từ khi nào lại vô lại như vậy?

Kiều Dĩ Phong hít một hơi.

Nhưng vẫn muốn bảo trì nụ cười.

Nàng cười nói, "Hôm nay chị muốn ngủ một mình." Như vậy đủ rõ ràng chưa?

"Vậy em làm sao bây giờ?"

"Em về phòng của mình, là tốt rồi."

"Chính là giường của em, liền ở chỗ này nha."

"Đây là giường của chị."

"Cái giường trong phòng em nhiều năm chưa từng ngủ qua, không sạch sẽ, rất bẩn, đều xám xịt."

"Không có khả năng. Dì Lý mỗi ngày đều sẽ quét tước cho em."

"Em......"

"Không được. Hôm nay em về phòng của mình đi."

"Vậy...... được rồi."

Kiều Cảnh Nhiên không có cách, chung quy vẫn không ồn ào lại nàng.

Được rồi, nhường chị ấy một lần đi?

Chẳng qua, yêu cầu ăn lót dạ thường là được.

Hôm nay cô hy sinh một lần, không có ôm gối thịt người, cũng phải cho cô chút ngon ngọt đi?

Vì thế, Kiều Cảnh Nhiên đứng dậy, thời điểm đi qua người Kiều Dĩ Phong, nhanh chóng hôn lên môi nàng một cái.

Bẹp một tiếng.

Thanh âm cũng không nhỏ.

Sau đó cô liền bay nhanh rời đi.

Chỉ để lại Kiều Dĩ Phong chán nản trong phòng.

Này quả thực chính là vô lại mà.