Trên cổ cô đầy những vết tích của những đêm hăng say làm việc của anh, cô bé ngốc nghếch này, gần đây tâm thần bất định thế nào mà lại không hề nhớ đến việc “ngụy trang” một chút, tự hại mình trở thành nhân vật nữ chính của scandal.

Giờ tất cả mọi người ở Văn phòng đều đang đoán xem nhân vật nam chính đêm đêm hừng hực như lửa kia đến khi nào thì mới xuất hiện. Được, anh thừa nhận, cứ nghĩ đến cái điệu bộ của các đồng nghiệp sau này khi biết được chân tướng, ai ai cũng không ngậm miệng lại được, anh thấy rất hả hê. Gân đây có quá nhiều chuyện rắc rối, anh cần phải tự tìm lấy niềm vui trong nỗi khổ.

Nhìn tâm trạng anh có vẻ không tồi, cô như được cổ vũ, lấy can đảm nói:

- Lương, vụ án của Khương nữ vương anh có thể đừng nhận không?

Khương nữ vương? Anh ngây ra một chút.

Từ khi nào mà vợ anh đã học theo đám người bên ngoài, trước mặt thì cung kính nhưng lại vụng trộm sau lưng gọi người ta là nữ vương Khương Du Tâm? Cô không biết rằng cái danh xưng đó mang quá nhiều giễu cợt và châm biếm sao?

Anh không thích như vậy.

Nụ cười có vẻ nhạt dần.

- Xưa nay anh không hề có thói quen giữa chừng nói hủy thụ lý án với người ủy thác. - Anh thử nói rõ vói cô.

- Lần này thôi, chỉ lần này thôi! Không được sao? - Ánh mắt cô vì quá lo lắng đã trở nên cấp bách.

Tim anh se lại, nói như than vãn:

- Có phải em nghe được một số chuyện ở văn phòng không? - Chuyện một thế lực nào đó đang phá hoại kế sinh nhai của anh không phải là một bí mật, cái vòng quan hệ này rất nhỏ.

- Đúng vậy! - Cô gật đầu, không giấu giếm - Cho nên em rất lo, đừng tiếp tục nữa được không? Anh thường nói, dân không đấu với quan...

- Cái thủ đoạn vặt này làm sao uy hiếp được anh, anh đủ nhân lực và vật lực để đấu với nó - Anh ngăt lời cô - Số tiền mấy năm nay kiếm được, cho dù là ba năm không có vụ án nào, anh cũng thừa sức để sống.

Cô sửng sốt ngẩng lên, sự nghiêm túc và kiên quyết trong dáng vẻ của anh lúc này, cô chưa từng nhìn thấy.

Vì một vụ án, cho dù đổ tất cả số tiền mà mình tích lũy vào, cho dù là ba năm không nhận án...

Đột nhiên, cô có chút muốn bật cười.

- Thế còn mười mấy người trợ lý vẫn luôn theo anh? Bọn họ làm thế nào? Không lẽ hàng tháng cũng lấy trên dưới một nghìn tiền lương để vượt khổ cùng anh? - Cô thừa nhận, giọng nói của mình có chút kích động không thể khống chế.

Vợ anh vốn luôn là một người rất đơn thuần, thế nhưng bây giờ giọng nói của cô lại có chút quái lạ, phảng phất ẩn chứa vẻ mỉa mai, khiến anh có chút khó chịu.

- Những thứ này anh đều đã tính rồi, vụ án ly hôn của Khương Du Tàm có chút rắc rối, có lẽ sẽ rất tốn thời gian. Cho nên, nếu muốn chuyển sang chỗ khác, anh sẽ không cản trở con đường tiền tài của họ, nếu như vẫn muốn ở lại theo anh, anh sẽ ít nhất đảm bảo cho họ mỗi tháng mười nghìn lương tối thiểu. - Anh không phải là một ông chủ tồi, mỗi người “lính” dưới trướng anh, anh đều sẽ chú ý đường ra cho họ. Những người ở lại, mỗi tháng mười nghìn lương tối thiểu, ít nhất cũng có thể đảm bảo cho cuộc sống của họ không bị ảnh hưởng quá nhiều.

Mỗi tháng mười nghìn, dưới trướng anh ít nhất cũng có mười lăm người trợ lý, cũng có nghĩa là, anh đã chuẩn bị tâm lý, sẵn sàng móc tiền túi của mình ra mỗi năm hai triệu để chi vào vụ án này?

- Có phải, cho dù em nói gì, anh cũng sẽ không đổi ý không? - Cô chỉ muốn biết cái đáp án này.

- Đúng vậy. - Anh gật đâu. Anh có nguyên tắc của anh.

Quả nhiên, anh nhất định phải giúp người phụ nữ đó ly hôn. Là tư lợi sao?

Ba chữ “Khương Du Tâm” đã xâm nhập vào cuộc sống của họ. Đâu đâu cũng có.

Ngực cô, ở cái vị trí được gọi là tim, bỗng nhiên nguội lạnh.

Lương Tử Tích kỳ thực không nói cho An Tử Minh biết, anh đã từng nhận được một cuộc điện thoại uy hiếp, khi đó, anh chỉ cười nhạt rồi cúp máy.

“Luật sư Lương, anh nên lo lắng cho an toàn của mình một chút, đừng có rượu mời không uống, uống rượu phạt!” - Đối phương đã cảnh cáo anh như vậy.

Vậy, anh chờ cái ly rượu phạt này!

Tính cách của anh, không phải quá chính nghĩa, thế nhưng không phải là người hèn nhát, người khác càng bức anh, anh càng không chịu rụt lại. Chỉ có sự kháng nghị trầm mặc mới có thể làm anh thấp thỏm không yên. Ví như, vợ anh...

- Buổi tối đi ra bãi cát nhé? - Anh gọi điện hẹn cô - Anh đã chuẩn bị thảm, đồ ăn vặt mà em thích, còn có rượu vang đỏ. - Anh hiếm hoi bày đặt lãng mạn cũng chỉ để dỗ dành cô.

Người ở đâu dây bên kia, có chút trầm mặc.

Ngày hôm đó trong phòng làm việc, anh đã chắc như đinh đóng cột khẳng định với cô, vụ án của Khương Du Tâm, anh nhất định tiếp nhận, sau đó cô không hề khuyên thêm câu nào nữa. Là bởi, cô quá hiểu tính anh sao? Đúng vậy! Trước nay những việc anh đã quyết định, đều rất khó thay đổi, nếu ngay cả cô cũng gia nhập vào hàng ngũ những người khuyên giải, ngược lại chỉ có thể dẫn đến không vui.

Chỉ là, mấy hôm nay nét mặt của cô rõ ràng là có chút trầm mặc. Khiến anh rất bất an, cảm thấy như có vẻ mình đã làm sai điều gì đó.

Chạy xe hơn một giờ đồng hồ có thể đến vùng ngoại ô, ở đó có một bãi cát chuyên dành cho các đôi tình nhân gặp gỡ, rất yên tĩnh, rất lãng mạn. Họ đã từng đến đó mấy lần, thế nhưng đêu là do cô chủ động đề nghị, bị cô quấy rầy đến không còn cách nào khác, anh mới đồng ý. Anh trước nay không phải một người lãng mạn, thế nhưng, tại sao hôm nay đột nhiên lại thay đổi tính nết?

- Được. - Cô miễn cưỡng mỉm cười đồng ý.

Cô không muốn đi lắm. Cô không phải con thú cưng mà chỉ cần có được một chút quan tâm nho nhỏ của chủ nhàn đã nhảy cẫng lên sung sướng, cô có cảm xúc của cô, cô có tâm sự của cô.

Anh thở phào một hơi.

Mấy hôm nay, cô có chút không muốn để ý tới anh, khiến anh thấy hơi buồn chán, tất cả tâm trí của anh đều xoay quanh cô, ngay cả tâm trạng để giải quyết công việc cũng không có. Anh biết cô đang buồn bực chuyện gì, anh cũng biết, cô đang lo lắng cho anh, thế nhưng, thế giới của anh rất phức tạp, anh không muốn cô can thiệp quá nhiều vào công việc của mình.

Hết giờ làm, hai người hẹn gặp ở bãi đậu xe, ở đây không có nhiều người quen, cho dù các đồng nghiệp bắt gặp họ đi cùng với nhau, cũng sẽ không lấy gì làm lạ.

Tiện đường...

Mọi người tự hiểu như vậy.

Anh đưa xe rời khỏi bãi đậu, cùng với sự chuyển động của xe, con búp bê trông rất giống cô, có khuôn mặt tươi rói, không ngừng lúc lắc qua hết bên này qua bên khác.

Môi anh bất giác mỉm cười, một tay thuần thục quay vô lăng, tay còn lại, nhẹ nhàng đặt lên bàn tay đang đan lại của cô, dịu dàng vuốt ve nhè nhẹ. Giống như an ủi dỗ dành cô, giống như xin được tha thứ.

Một động tác đơn giản mà ấm áp, khiến đôi mắt đang nhắm nghiền của cô, từ từ mở ra, môi cũng chầm chậm hé nở một nụ cười từ tận đáy lòng.

Vốn dĩ, cô đã là một đứa trẻ rất dễ dỗ dành.

Bàn tay to lớn của anh, được đà bao kín lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn của cô.

Cô không vùng vẫy.

Chỉ là, đột nhiên, một tiếng chuông điện thoại cổ điển vang lên, phá vỡ cả bầu không khí ấm áp trong xe. Đây là loại nhạc chuông mà anh đặt riêng cho các cuộc điện thoại của nhóm khách hàng trong máy. Mà khách hàng của anh hiện nay, chỉ có một người.

- Khương Du Tâm, có việc gì sao? - Bàn tay đang bao chặt lấy tay cô rút về, bắt máy.

- Đúng vậy, anh vẫn đang thu thập chứng cứ, thế nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc ra tay. - Anh vừa lái xe vừa chuyên tâm nghe điện thoại, hoàn toàn không để ý đến, người ngồi bên cạnh, lúc này đã ngưng lại.

- Em đừng sốt ruột! Nóng vội quá chỉ tổ đánh rắn động cỏ...

- Bây giờ đến chỗ em? Không phải đã hẹn sáng ngày mai gặp nhau rồi sao? - Anh có chút bất ngờ, quay mặt, liếc nhìn An Tử Minh.

Cô không chút biểu cảm, quay mặt nhìn xem phong cảnh bên ngoài. Đúng là mùa xuân sao? Tại sao cây cối không hề có cái cảm giác tràn đầy nhựa sống của mùa xuân? Cô đột nhiên cảm thấy, tim mình lạnh cóng.

- Vậy được rồi! Bây giờ anh qua đó xem một chút - Anh gật đàu, tắt máy, sau đó dừng xe lại bên đường, áy náy nói - Minh Minh, xin lỗi, xem ra anh phải hủy cuộc hẹn rồi. Khương Du Tâm nói tìm được một số chứng cứ quan trọng, không biết có tác dụng gì không, bảo anh đến chỗ cô ta một chuyến... - Anh còn chưa nói hết, trước sự sững sờ của anh, cô đã không nói không rằng đẩy cửa xe, bước xuống.

Giận rồi sao? Sự trầm mặc khác thường của cô làm anh kinh ngạc, anh cũng vội vàng mở cửa xe. Chỉ nhìn thấy cô đã chặn một chiếc taxi.

- Em về nhà trước à? - Anh vội vã giữ cánh cửa taxi mà cô đang định đóng lại.

Giận dỗi rồi sao? Nếu không tại sao không thấy hé lời nào?

Anh giữa đường bỏ cô, là vì công việc quan trọng, thế nhưng anh cũng có thể đưa cô về nhà trước cơ mà! Khi nãy rõ ràng còn rất tốt, đột nhiên, sao cô lại như vậy?

- Anh đi làm việc của anh đi, em ở bãi cát chờ anh. - An Tử Minh hít thở thật sâu, nặn ra một nụ cười.

Cô cố ý để anh nhìn thấy, nụ cười của mình không thật lòng chút nào. Hẹn hò là anh đề nghị, thế nhưng có tiếp tục hay không, cô cũng có quyền được nói.

Một mình chờ anh ở bãi cát? Làm sao có thể như vậy được!

- Anh không biết những chứng cứ đó là cái gì, càng không biết sẽ phải nói chuyện bao lâu với Khương Du Tâm! Em về nhà trước, có được không? Nếu như về sớm, anh sẽ đưa em ra ngoài! - Anh nhìn thấy thái độ không vui của cô, nhíu mày đề nghị.

Anh nhất định không phát hiện rằng, sau khi anh bắt máy cuộc gọi từ người phụ nữ đó, lập tức liền chuẩn bị hủy bỏ buổi hẹn hò! Anh nhất định không phát hiện rằng, anh trước đây sau khi tan ca, chưa từng nói chuyện công việc với khách hàng.

Những điều này, anh đều không nhận thấy, thế nhưng, cô đều phát hiện ra!

Cô không nói gì, đóng cửa xe, hít thở một hơi thật sâu:

- Anh tài xế, nhờ anh lái xe đến bãi cát ở ngoại ô. - Giọng nói không to, nhưng đủ để anh nghe thấy.

Sự cố chấp của cô làm anh ngây người. Một cảm giác hối hận nảy sinh, nếu như biết trước cô muốn đi bãi cát đến vậy, anh khi nãy không nên...

Cô thay đổi nét mặt, cười với anh một cách “thông cảm”:

- Anh bận việc thì cứ đi làm đi! Một mình em đi cũng được rồi! - Lấy thoái để tiến, giọng nói của cô không hề có chút bức bách nào.

Cô đang đấu với người phụ nữ đó, cũng là đang đấu với bản thân mình.

- Anh sẽ đến rất nhanh! - Anh vội vàng đảm bảo.

- Không sao đâu, cứ từ từ, em sẽ luôn đợi anh. - Nụ cười của cô không có nét nghịch ngợm như bình thường, rất bình thản.

Luôn đợi anh...

Tim anh nhói đau, cúi người, hôn nhẹ lên mặt cô:

- Anh nhất định đến.

Hai người họ không ai để ý, bên góc phố, một người đàn ông trông rất sang trọng, cũng xuống xe.

- Ông chủ, tôi đi theo cô gái đó nhé!

Trong chiếc xe màu đen bóng, người đàn ông lạnh lùng dặn dò:

- Giúp tôi đi theo cô gái đó! - Người trợ lý này, là bạn tốt của anh từ bé đến nay, tính tình vô cùng chất phác, cho nên, anh tin tưởng anh ta như người nhà, xưa nay chưa từng cố tình giấu giếm bất cứ chuyện gì, những việc giao cho anh ta làm anh đều rất yên tâm, còn anh, tiếp tục đi theo cái gã đại luật sư thích lo chuyện bao đồng kia.

Ngồi taxi hơn một tiếng đồng hồ, lúc cô đến đảo X ở vùng ngoại ô, mặt trời đã từ từ xuống núi.

Hòn đảo không phải vào ngày cuối tuần hơi vắng vẻ, trên bãi cát, lác đác vài đôi tình nhân. Chỉ có cô, một mình một bóng.

Bãi cát này không lớn, màu nước biển cũng không xanh lắm, thậm chí, vào thời tiết này, đi bộ trên bãi cát chỉ tổ bị gió tấp liên hồi kỳ trận đến ù tai, không lãng mạn chút nào.

Cô khịt mũi, thực sự có chút lo sợ mình sẽ bị trúng cảm.

- Lạnh chết người rồi! ông trời ơi, có thể bố thí cho con chiếc áo bông xuống đây không? - Cô ngẩng đầu nhìn trời cảm thán.

Cô không để ý, phía sau lưng một chàng trai trẻ rất trắng trẻo, mím miệng cố nhịn cười, đứng trốn vào một nơi để tránh gió. Anh thầm nghĩ: Cô gái đó thật thú vị, chỉ có một mình mà cũng tự đùa chơi vui vẻ, dường như sợ mình nhàm chán, cứ đi vài bước lại nhảy choi choi lên, không biết là do tính tình nghịch ngợm hay vì lạnh quá mà nhảy lên để làm mình ấm lại. Rõ ràng dường như chẳng có chút hứng thú nào với bãi cát này, rõ ràng khuôn mặt nhỏ nhắn đã xám xanh vì lạnh, vẫn cứ ngồi ở một nơi thật trống trải, hứng chịu “mưa sa gió táp”.

Có lẽ cô ta đang chờ ai đó.

Chàng trai trẻ gọi một ly sữa nóng, ngồi trên chiếc ghế của căng tin, tiếp tục quan sát cô.

Một giờ rồi hai giờ qua đi, người mà cô gái đó đợi, vẫn chưa đến.

Ánh mắt cô không có vẻ khó chịu hay oán trách cho lắm, chỉ là khi đã sắp bị đông cứng, cô bắt đầu giải khây bằng cách xây lâu đài cát, nghịch đến nỗi trên đôi tay, trên tay áo, trên chóp mũi cũng bám đầy những hạt cát li ti.

Anh chàng trợ lý nhón chân, tò mò nhìn xem tòa lâu đài của cô đã xây được đến đâu. Thế nhưng, chỗ anh đứng hơi xa, căn bản không thể nhìn rõ được. Anh liền cầm bình sữa nóng, đi về phía cô.

Cô gái đang quỳ hai đầu gối, lấy hai tay vốc cát, rải lên từng tầng từng tầng, rồi xếp que kem ngang qua thành một cây cầu, sau đó nhặt lấy một cái còi làm trạm gác, rõ ràng trên môi đang nở một nụ cười, thế nhưng ánh mắt lại vô cùng nghiêm túc, vô cùng chăm chú, giống như, cô đang xây dựng một ngôi nhà trong mơ.

Anh chàng trợ lý nhìn một cách thú vị, anh trước nay đều có hứng thú đối với kiến trúc.

- Móng như vậy liệu có không đủ chắc không? - Anh không kìm lại được buột miệng hỏi.

An Tử Minh giật nảy mình, thực ra, cô đã nhìn thấy có một chàng trai lạ đứng sau lưng mình, thế nhưng đối phương chỉ chăm chú nhìn vào cái “lâu đài” của cô, ánh mắt trong sáng đến mức không hề làm người khác có cảm giác gì bất tiện, cho nên, cô cũng không để ý lắm đến anh ta.

- “Nhà” của cô xây không chắc lắm, rất dễ bị gió biển thổi sụp. - Anh nhắc nhở cô.

Như cảm ứng với lời nói của anh, chỉ thấy anh vừa nói dứt câu, một cơn gió biển rất mạnh đã thổi qua, lâu đài của cô “rắc” một tiếng đổ sụp xuống.

Trời! Tàm huyết của cô, bị hủy rồi.

An Tử Minh đờ đẫn nhìn cái “nhà” vừa đổ sụp, lại là cái dự cảm không tốt đó, giống như đám mây đen chụp xuống. Rõ ràng bản thân không phải là một người phụ nữ đa cảm, rõ ràng là người thuộc về trường phái lạc quan, tại sao những điều mà giác quan thứ sáu của phụ nữ mách bảo với cô, gần đây lại đều không như vậy.

Bởi vì cái miệng ăn mắm ăn muối của mình, anh chàng trợ lý thấy vô cùng bối rối.

- Sữa... - Anh ta ngại ngùng đưa bình sữa chỉ còn sót lại một chút hơi ấm cho cô, lúng túng đến không biết có nên xin lỗi hay không.

An Tử Minh ngước mắt, kỹ càng quan sát người đàn ông trước mặt, cả bãi cát, trừ cô và anh là cô độc, những người khác đều đôi nào đôi nấy ngồi ở một góc thật riêng biệt.

Người đàn ông trước mặt, môi đỏ răng trắng, tuy không phải rất nổi bật nhưng mang đến cho người khác cảm giác trong sáng và học thức, cái khí chất toát ra của từng người không thể đánh lừa người khác, anh có lẽ xuất thân trong một gia đình gia giáo ở quê. Xem ra, tuyệt đối không hề giống vói những kẻ đại gian đại ác chút nào.

Thế nhưng, trán của kẻ xấu, cũng như vậy, không hề có khắc hai chữ “khốn nạn” ở trên.

- Cảm ơn anh về bình sữa. - An Tử Minh vừa lịch sự mỉm cười cầm bình sữa, để một bên, vừa tò mò hỏi:

- Anh cũng đang chờ người? - Trong giọng nói, cái ý muốn bắt chuyện rất rõ ràng.

Dù sao một mình cô cũng rất nhàm chán, hơn nữa, điều cô sợ nhất là nhàm chán sẽ đem đến cả những suy nghĩ vẩn vơ, dù sao người đàn ông trước mặt cũng giống cô, bị người ta cho leo cây rồi, chi bằng cùng nhau vừa ngồi đợi vừa giết thời gian.

Anh không ngờ cô gái này lại dễ gần đến vậy, sau khi ngây ra một chút, ngượng ngập ngồi xuống cạnh cô.

Trong cái không gian sống của anh, giữa người với người đều rất có khoảng cách, không ngừng hục hặc đấu đá, đừng nói đến chuyện có cơ hội để tán gẫu với nhau.

- Đúng vậy, tôi cũng đang chờ người. - Anh gật gật đầu.

Anh vừa ngồi giám sát cô, vừa đợi ông chủ, như vậy có lẽ không bị coi là nói dối?

- Người mà anh đợi có nói với anh cô ta khi nào sẽ đến không? - An Tử Minh nghiêng đầu hỏi.

Cô không ngại người lạ, khi còn ở bệnh viện, ngày nào cô cũng tán gẫu đủ các thứ chuyện trên trời dưới biển với bệnh nhân.

- Người đó không nói khi nào đến, nhưng mà, người đó sẽ đến. - Anh chàng trợ lý mỉm cười nói.

An Tử Minh hướng về phía anh ta cười, nói một cách tự tin:

- Anh ấy của tôi cũng không nói khi nào đến, thế nhưng, anh ấy nhất định cũng sẽ đến.

Hai người nhìn nhau cười, chỉ là anh chàng trợ lý không thể nói với cô, cô là đợi người tình, còn anh ta giờ đang làm việc.

- Đúng rồi, anh nói cho tôi biết lâu đài làm sao mới có thể xây cho vững được? -Anh trông có vẻ rất hiểu biết.

Anh cho rằng sẽ bị cô mắng vì cái miệng xui xẻo của mình, không ngờ, cô lại vẫn muốn nhờ anh chỉ bảo.

- Cô dùng cát khô, cần cho thêm một chút nước, chỉ khi cát bị ngấm ướt rồi, móng mới có thể chắc được. - Anh dạy cô.

- Ôi chà! Vậy để tôi làm lại từ đầu. Tôi đi múc một ít nước biển đến. - Cuối cùng cũng biết được cách làm, cô không sợ thất bại, hồ hởi bật dậy. Chạy được vài bước lại quay người lại, e dè chỉ vào bình sữa, ngượng ngập đề nghị - Tôi không có cái cốc nào để đựng nước, tôi có thể dùng cái bình đựng sữa này không? - Cô trước nay không uống đồ của người lạ, trước đây ở PUB dù có vui chơi đến cỡ nào đi nữa, nhưng những đồ uống mà người không quen biết mời, cô đều nhất định không uống, thậm chí khi vừa rời khỏi chỗ ngồi quay lại, để cẩn thận, cô không hề động vào những thứ đồ uống trong cốc của mình.

Thế cho nên những chuyện rắc rối thường hay xảy ra ở các PUB như đánh thuốc mê cưỡng đoạt, cướp tài sản, cô chưa từng gặp phải.

Anh chàng trợ lý không nghĩ nhiều đến thế:

- Tất nhiên là có thể. - Sữa cũng đã nguội rồi, trời lạnh như thế này, anh làm sao nỡ để cô uống sữa đông được.

Anh phát hiện, cô gái này rất dễ gần, cũng rất biết tôn trọng người khác.

An Tử Minh đổ sữa đi, vui vẻ chạy đi chạy lại đến mấy chuyến.

- Đủ rồi, đủ rồi! Đủ nước rồi! - Anh chàng trợ lý cũng nổi thói ham chơi.

Khi còn nhỏ, anh thích nhất là cùng Thừa Vũ đến bãi cát xây lâu đài, lần nào cũng là Thừa Vũ chỉ huy, anh làm tay sai, thế nên giờ anh vẫn có chút không quen làm chỉ huy cho lắm:

- Để tôi giúp cô. - Anh xắn tay áo sơ mi, chợt phát hiện dường như mình có chút tự tiện.

- Được! - Không ngờ, An Tử Minh rộng lượng đồng ý, đồng thời lại chạy đi - Để tôi đi thuê một chiếc nạy cho anh. - Người bạn mới này nhìn qua đã biết là một thư sinh yếu đuối, móng tay ở mười đầu ngón tay đều cắt rất bằng và sạch sẽ, không hề giống như cô, trời sinh đã là một đứa trẻ nghịch ngợm.

Cô làm sao biết được anh cần nạy sắt chứ không quen dùng tay? Anh chàng trợ lý không để ý rằng, khuôn mặt mình lúc này đầy vẻ nhẹ nhõm.

Cô giống như một đứa trẻ bận rộn, loáng một lát đã quay trở lại, vì chạy đi chạy lại, trán cô đẫm mồ hôi, hơn nữa, cô cũng không còn cảm giác thấy thời gian lê đi chậm chạp, đâu óc không ngừng tự giày vò, anh và Khương nữ vương đang làm gì?

Cô không thích cái con người đa nghi đó của mình, thế nên, cô cần trở nên thật bận rộn, thật vui vẻ.

Mỗi người một chiếc nạy sắt, hai người đều tưng bừng hồ hởi, say mê với trò chơi.

- Tôi tên là An Tử Minh, anh có thể gọi tôi là Minh Minh, bạn bè đều gọi tôi như vậy. - Cô tự giới thiệu.

- Tôi là Tiểu An!

Nửa tiếng sau.

- Oa, anh giỏi thật đấy! - Cô chặc lưỡi. Một tòa lâu đài trông rất vững chắc đã được xây xong, cô có vẻ rất tự hào, cô cũng góp tay vào đó!

- Thực ra, dù tòa lâu đài kiên cố thế nào đi nữa, cũng chỉ là hư ảo mà thôi, là một tòa lâu đài trên không được lúc nào hay lúc ấy. Những cơn hải triều mà mưa gió mang lại sẽ khiến cho tòa tháp cho dù có kiên cố hơn nữa cũng chỉ trong nháy mắt là sụp đổ, lại trở về với hình dạng ban đâu là cát bụi. - Anh nói một cách đầy tâm trạng.

- Tiểu An, nhân sinh quan của anh hơi có chút bi quan. - Cô không nghĩ như vậy -Tôi chỉ biết, xây xong tòa lâu đài, có thể chỉ trong lúc này hoặc lúc tới là lại mất đi, nhưng ít nhất cũng sẽ không hối hận. Cũng giống như tình yêu, nếu như không có đau thương, không có sợ hãi, không thử, không cố gắng, làm sao có thể cam tâm?

- Nhưng mà, tình yêu rất mệt mỏi. - Anh không biết tại sao lại nói những điều này với một người con gái mà có thể xem là xa lạ.

Cô ngây người, thực ra, cô bây giờ, cũng có cảm giác rất mệt.

Sau khi đắp xong mặt trước của tòa lâu đài, hai con người vô công rồi nghề, cùng phủi sạch lòng bàn tay rồi ngồi xuống ngẩng đầu ngắm trăng.

- Này, người mà anh đợi, có đến không? - Thời gian trôi qua từng phút, không thể phủ nhận, cô có chút sợ.

Anh đang làm việc sao? Anh đang làm việc sao...

- Có! - Anh ta gật gật đầu.

Thực ra, anh có chút lo lắng, ông chủ có thể “động đến” người luật sư vô tội đó. Cũng chính là, người mà cô gái đang chờ.

- Có phâi cô ấy không để ý đến anh không? - Cho nên, rất lâu rồi vẫn chưa thấy xuất hiện. Cũng giống như Lương Tử Tích...

An Tử Minh phát hiện bàn tay mình đầy mồ hôi lạnh, câu hỏi này, rốt cuộc cô đang hỏi Tiểu An, hay hỏi chính mình? Lúc này, cô rất hy vọng Tiểu An có thể nói to hai từ: “Không phải!”.

Anh đang bận việc, anh đang trên đường, có thể là bị kẹt xe, dù sao chắc cũng sắp đến rồi. Hàng ngàn hàng vạn lý do, chỉ đáp thành một cái không phải.

Tiểu An quay mặt sang, lặng lẽ liếc nhìn người con gái trước mặt, anh không biết nên trả lời thế nào, chỉ có thể nhẹ nhàng thốt ra hai từ mà cô mong đợi:

- Không phải.

Nghe thấy hai từ đó, cô thở phào một hơi.

Đúng, không phải!

Cho nên không phải Lương người gỗ vút bỏ cô, không phải cho cô leo cây!

- Thế nhưng, người đó thường có rất nhiều rất nhiều việc. - Tiểu An cười nhẹ - Đã quen rồi, tôi trước nay đều nghe theo lời người đó.

Tim cô chợt thắt lại.

Đã quen rồi... Một ngày nào đó, cô cũng sẽ như vậy sao? Cô không thích cái giả thiết này, buồn bã cúi đầu xuống.

Tiểu An nhìn sắc mặt trắng bệch của cô, đột nhiên hỏi:

- Có phải cô rất lạnh không?

Hả?

- Vâng. - An Tử Minh thật thà gật đầu.

Khi nãy xây lâu đài còn không cảm thấy, giờ ngồi nhìn mặt trăng, hai chân đã đông cứng lại.

- Tôi đến căng tin xem có cho thuê lò lửa không, nếu cứ để lạnh thế này, cô sẽ ốm đấy! - Anh đưa ra đáp án cho cô.

Đi thuê lò lửa?

- Như vậy làm sao được. - An Tử Minh cười anh một cách ngượng ngập.

- Có gì đâu, bạn bè mà - Anh cười vói cô một cách vô tư.

Nói xong mới phát hiện, hai người ăn ý thì có thể dễ dàng trở thành bạn bè.

An Tử Minh nhìn theo cái bóng anh vừa quay đi, vui vẻ mỉm cười.

Đột nhiên, vòng eo nhỏ bé của cô bị ôm chặt, cô chui vào một khuôn ngực ấm áp:

- Trẻ con, đang nhìn theo anh chàng nào cười ngốc nghếch thế kia? - Từ xa đã nhìn thấy cô đang nói chuyện với một người đàn ông, thật là không biết giữ “đạo làm VỢ”, anh ghen!

Bên tai phả đến hơi ấm và giọng nói quen thuộc. Không cần quay đầu lại, khuôn mặt cô, đã bừng lên rạng rỡ.

Anh, cuối cùng cũng đã đến.

- Sao lại lạnh thế này! - Sờ vào bàn tay đã sắp đông thành đá của cô, Lương Tử Tích nhíu mày.

- Anh đến muộn rồi! - Cô thỏ thẻ làm nũng, ngả vào lòng anh.

Anh và cô căn bản không hẹn thời gian, cho nên làm gì có chuyện đến muộn? Thế nhưng, anh không biện luận, cũng như, cô không hề bực tức trút giận như những người con gái khác, ngược lại, như một chú mèo, cô nhẹ nhàng làm nũng, nhẹ nhàng trách cứ.

Giờ tất cả tâm trí anh đều tập trung ở đôi bàn tay đông cứng của cô, anh không ngừng dùng lòng bàn tay ấm áp của mình miết vào đôi tay nhỏ bé của cô, giúp cô truyền nhiệt.

- Không được rồi! Sao lại lạnh đến thế này! - Anh đã cởi áo khoác của mình, chụp kín lên bờ vai cô.

- Công việc xong rồi chứ? Thảm, đồ ăn vặt, rượu vang đỏ đâu? - Cô cố ý hỏi như vậy, cô cần làm anh hiểu rõ, người phụ nữ đó là công việc, còn cô mới là việc “riêng”!

Mũi cô đã lạnh đến đỏ ửng lên, anh mẫn cảm nhận thấy giọng cô dường như đã có chút nghẹt. Không phải đã bị cảm rồi chứ? Đáng chết! Anh không nên để cho cái chứng cứ đáng ngờ đó kéo dài đến lâu như vậy!

Những chứng cứ đó đáng ngờ đến mức anh cảm thấy có được quá dễ dàng, dễ dàng đến mức rất giống với bị người ta bỡn cọt, anh phải tìm mọi cách xác minh, thế nên mới thành muộn đến thế này đi tới cuộc hẹn. vẫn rất lạnh! Anh xót xa dùng mũi của mình cọ áp vào mũi cô. Đúng là một cuộc hẹn tồi tệ!

- Tay em lạnh lắm, chúng ta đi vào xe bật điêu hòa cho ấm đã. - Anh vòng lấy vai cô, muốn đưa cô đến chiếc xe đang đậu cách đó không xa.

Cảm nhận thấy sự ưu phiền của anh, cô vút bỏ e lệ, níu chặt lấy cổ anh, nhón chân, đưa đôi môi hơi có chút lạnh của mình lên. Tối nay, hình như anh...

Bờ vai rộng lớn của anh, lập tức khóa chặt lấy thân hình hơi có chút run rẩy của cô, nhắm mắt, để mặc gió biển và tiếng sóng lay động trái tim hóa đá nhiều năm của mình. Hôn cô thật sâu...

Cô khẳng định, miệng anh thanh khiết đến không hề tồn tại hơi thở của người con gái khác, trái tim thắt lại của cô được thả lỏng... Họ không phát hiện ra, phía sau lưng mình, những bước chân dồn dập đang làm cuốn lên từng cơn bụi cát.

Nguy hiểm, đang đến gàn.

Anh cuối cùng cảm thấy có điều không ổn, buông cô ra.

Trong lòng anh, cô thở gẩp, ánh mắt mơ màng mê đắm, dưới ánh trăng, đẹp vô cùng. Thế nhưng, anh đã không còn lòng dạ nào để ngắm nghía. Bởi vì, họ đã bị một đám người bao vây, nếu như có thể, anh thực sự không muốn cô phải đối mặt với những thứ hiểm ác này.

- Luật sư Lương, nghe nói tối nay anh có chút thu hoạch? - Người to lớn mặc áo đen cầm đầu, từng chập đập đập chiếc gậy sắt vừa thô vừa rắn trong tay vào lòng bàn tay mình, dửng dưng nói.

Anh lạnh lùng đưa mắt liếc một vòng, cả thảy có tám người, anh chỉ là một người bình thường, không có lấy một tia phần thắng.

Khi An Tử Minh hoàn hồn lại, cả người đã toát đầy mồ hôi lạnh.

Anh đứng chắn trước mặt cô, điềm tĩnh mỉm cười với đám người đó:

- Có chuyện gì cứ từ từ nói, đừng có làm vợ tôi sợ! - Anh che cho cô, lẳng lặng lùi dần về phía xe đang đậu.

- Lương đại luật sư, không phải chúng tôi muốn dọa cô ấy, anh tự mình nên hiểu, chim khôn phải biết chọn cành mà đậu. - Người mặc áo đen sải bước tiến đến.

- Anh nói xem cái ống sắt này mà đập lên lưng cô vợ xinh đẹp của anh, cô ấy có thể chịu được bao lâu? - Người mặc áo đen cười đắc ý nhe ra cả hàm răng vàng.

An Tử Minh mím miệng, những ngón tay túm vào vạt áo anh, vì quá lo lắng, nắm chặt đến trắng bệch.

- Đủ rồi, cô ấy một chút cũng không chịu được! - Lương Tử Tích trầm giọng ngăn cản, cô là gót chân Asin của anh, anh quyết không để bất kỳ ai động đến cô! - Thứ các người cần, tôi sẽ đưa! - Tay anh làm tư thế sờ vào túi quần.

Trong đó có một ổ USB, bên trong là chứng cứ, anh không hề chắc nó có phải là thật hay không.

Là ghi chép trốn thuế.

Nếu như là thật, nó có thể hủy hoại cả sự nghiệp của Giang Thừa Vũ, nếu như là giả, chằng qua cũng chỉ là một trò mèo vờn chuột. Trực giác nói cho anh biết, là vế thứ hai.

Mục đích của đám người kia, căn bản không phải là cái USB!

- Minh Minh, lát nữa chúng ta chạy thẳng về phía để xe, biết chưa? - Anh hạ giọng đến mức chỉ hai người mới có thể nghe thấy, khe khẽ dặn.

Cô nắm chặt lấy tay anh, tỏ vẻ đã hiểu. Họ trước nay đều thỏa thuận ngầm như vậy.

- Cho các người! Cho các người hết! - Tay anh vừa giơ lên.

Người áo đen bị lừa, giơ tay ra lấy.

- Chạy! - Anh một tay nắm chặt tay vợ, một tay nắm chặt lấy “chứng cứ”, chạy nhanh về phía xe đậu.

Điều anh sợ nhất, là mình không bảo vệ được cho cô!

- Mẹ nó! Dám lừa tao! Anh em xông lên! - Bàn tay trống không, người mặc áo đen điên cuồng tức giận, ra lệnh một tiếng, bãi cát trong phút chốc bụi cuốn lên mù mịt.

Anh kéo cô chạy rất nhanh, dường như chỉ trong nháy mắt, anh đã đem cô nhét vào ghế sau của xe, “cách” một tiếng, khóa chặt cửa xe. Anh dùng hết sức ném chiếc chìa khóa xe xuống biển.

- Trong túi của em vẫn còn một chiếc chìa khóa khác! Em đi trước đi! - Anh đứng bên ngoài cửa xe hét lên.

Mấy người đàn ông thô lỗ tay cầm ống sắt đã đuổi đến, gậy gộc văng đến túi bụi,

Anh hoảng hốt né tránh, thế nhưng trong cơn mưa gậy đó vẫn bị dính đến mấy nhát.

- Luật sư Lương, chúng tôi sớm đã nhắc nhở anh, rượu mời không uống thì đành phải uống rượu phạt thôi! - Chính là đám người đã từng gọi điện đến đe dọa.

Cô vội vã nhoài người lên từ ghế sau, lo lắng bám vào cửa kính xe, tình thế này đã làm cô hiểu rằng, hai người căn bản không thể cùng rời khỏi. Bởi vì, mục tiêu của đối phương chính là anh! Nếu như đủ tỉnh táo, cô nên đi trước một mình.

Hai tay cô lóng ngóng thò vào móc túi, nhưng móc ra không phải là chìa khóa, mà là điện thoại. Qua cửa kính xe, anh nhìn thấy hành động của cô, giận run người:

- Đồ ngốc! Em lái đi trước đã! - Lái đến nơi an toàn rồi báo cảnh sát! Không có gì có thể quan trọng bằng sự an nguy của cô.

Anh vừa phân tâm, một cây gậy sắt, bất ngờ nhằm vào sau gáy sau gáy anh giáng xuống.

“1,1...”. - Số “0” cuối cùng còn chưa bấm xong, cửa kính xe đã phủ đầy những đốm máu loang lổ, cô giật mình buông rơi điện thoại.

Máu..

Cô nghe thấy một tiếng rên đau đớn, là giọng anh...

Nước mắt cô, xối xả tuôn rơi, cô bất chấp tất cả đẩy cửa xe, chạy xuống.

Lương Tử Tích đang bị một đám người vây ở giữa, sau gáy anh đầy máu tươi, từng gậy từng gậy vẫn tiếp tục giáng xuống, không chút kiêng dè, anh đã đau đến chảy cả máu miệng, rõ ràng không còn sức để chịu đựng.

- Đừng có đánh nữa, tôi đã gọi cảnh sát rồi! - Giọng cô khản đặc, đưa tay gạt những giọt nước mắt vốn không thể lau hết được, giả vờ trấn tĩnh, cảnh cáo đối phương.

- Báo cảnh sát? - Ngưòi áo đen ngước mát lên một cách hung ác.

- An Tử Minh, em cút ngay vào xe cho anh! - Lương Tử Tích dùng chút hơi sức cuối cùng, hổn hển quát lên.

Anh chỉ cần cô bình an vô sự, không cần cô cùng chung hoạn nạn! Anh định đứng dậy đi về phía cô, anh nhất định phải bảo vệ được cô!

“Bốp” một tiếng, một cây gậy sắt, đập mạnh lên đầu gối anh. Anh ngã nhào xuống. Tất cả mọi người đều nghe thấy vô cùng rõ ràng, tiếng xương bị đập vỡ.

- Lương Tử Tích! - Cô gào lên thảm thiết, cảm giác tim gan vỡ nát, chắc cũng chỉ đến thế này.

Cây gậy đó không phải đập lên đầu gối anh, mà là đập vào tim cô!

Cô không thể đắn đo được nữa, trong phút chốc, tất cả lý trí như hoàn toàn biến mất, bất chấp nguy hiểm, chạy đến, mạnh mẽ dang hai cánh tay chắn trước mặt anh, mắt cô vẫn nhạt nhòa nước thế nhưng không hề có chút sợ hãi nào.

- Các người đánh đi! Các người đánh đi! Trừ phi bước qua xác tôi, nếu không các người đừng hòng đụng vào anh ấy! - Cô không sợ chết, cũng không sợ bị hủy hoại dung nhan, chỉ là, không cho phép bất cứ ai làm tổn thương anh! Ai dám động vào anh, cô sẽ liều mạng với người đó!

Trừ phi bước qua xác cô... Lương Tử Tích cảm thấy ngực mình chấn động, một sự chấn động chưa từng có, khiến tim anh như sụp xuống.

Mẩy người đàn ông đó quả thực đã đứng im, nhìn nhau, nhất thời không biết có nên tiếp tục ra tay hay không. Tuy đều đóng vai ác nhân, thế nhưng đánh phụ nữ, thực sự vẫn có chút e dè.

Anh cố nén nỗi đau ở chân, nhào qua, ép thật chặt cả người cô xuống dưới thân mình, che chở trong lòng! Ngốc nghếch, nếu cô mà chết đi, anh biết làm thế nào?

- Đánh! - Người áo đen hạ lệnh, trận mưa gậy lại tiếp tục ào xuống.

- Không được đánh nữa! - Nước mắt cô xối xả, thế nhưng cơ thể đã bị anh ép chặt xuống, không thể động đậy.

Một cảm giác đau đón vô bờ bến, từ trên người anh, truyền vào cơ thể cô. Cái đau đớn đó, được gọi là bất lực.

Cô muốn giơ tay ra, nhưng lại không ôm được lấy cái thân hình đang đầm đìa máu của anh. Chỉ có thể giương mắt chứng kiến cảnh càng lúc càng nhiều máu, nhỏ lên mặt, lên cổ mình... lòng tan nát!

Sự che chở của anh, chặt chẽ, quyết liệt, không để sót một kẽ hở. Cô chỉ có thể nấc lên từng tiếng từng tiếng, cô thực sự không thể chịu đựng được cái cảm giác đau đón đến đút từng khúc ruột trong lòng mình.

Rất đau, rất đau!

Một nỗi lo sợ về sự mất mát, đau hơn bất cứ nỗi đau nào. Cô hối hận! Cô hối hận! Chỉ cần họ có thể sống sót ra khỏi đây, không cần biết phải khóc lóc đến thế nào, cô quyết không để anh nhận vụ án của người phụ nữ đó! Không có gì quan trọng bằng sự sống của anh!

Trong căng tin, Tiểu An đang ngồi chờ, nhìn chủ hàng từng chút từng chút bỏ than vào lò. Đột nhiên, từ bãi cát truyền đến tiếng kêu đến xé lòng của một người phụ nữ.

Đã xảy ra chuyện gì?

Anh hoảng hốt, vội vã chạy ra.

Quang cảnh cách đó không xa, khiến Tiểu An sững sờ! Một người đàn ông toàn thân máu me bê bết cố sức che cho một người phụ nữ, anh ta đang bị gậy đánh tới tấp.

- Minh Minh! - Anh nhận ra khuôn mặt đầm đìa nước mát đang tuyệt vọng bị ép chặt dưới thân người đàn ông.

Anh cần phải cứu họ!

Tỉnh lại một lần nữa, đã là đêm khuya.

Anh nằm trên giường bệnh màu trắng, cả người đau đến rời từng khớp xương, chân phải bị thương vừa được làm phẫu thuật đóng đinh cố định khóp xương, giờ bị bó lại như bó giò, trán bị quấn băng kín mít như một xác ướp.

Chỉ là lúc này, đau đớn không hề làm ảnh hưởng đến tâm trạng anh, ngược lại, anh giống như một người đàn ông đang đắm chìm trong hạnh phúc, môi anh hé dần ra hai bên, nhìn không chớp mắt cái khuôn mặt nhỏ nhắn đang nằm bò phía bên cạnh giường bệnh say sưa ngủ.

Anh còn nhớ, khi anh bị đẩy vào phòng phẫu thuật, bác sĩ yêu cầu cô ký tên, hai tay cô không ngừng run rẩy, luôn miệng hỏi bác sĩ liệu anh có nguy hiểm đến tính mạng không, cái vẻ kinh hãi của cô lúc đó, anh vĩnh viễn sẽ không quên.

Trong phòng phẫu thuật, anh rất bình tĩnh, bởi vì anh biết, cô luôn ở bên ngoài, giống như lúc này, anh hiểu, cô không thể rời xa anh, cô sẽ luôn ở bên cạnh anh.

Nén đau, anh hơi nhích người, nghiêng mặt, ở góc độ này, anh có thể nhìn thấy cả gương mặt của cô. Giống như, đột nhiên, anh không biết làm thế nào để nhìn cô cho đủ.

Cô chắc đã mệt quá rồi? Có phải do cả buổi tối cứ chạy đi chạy lại chăm sóc cho anh thế nên đến đêm cuối cùng không chịu được nữa mà ngủ thiếp đi? Chỉ là, tại sao trong giấc ngủ, đôi mắt của cô tuy đã khép chặt nhưng vẫn có một giọt lệ rất to như đang chực trào xuống? Tim anh đau nhói. Anh lại nhìn kỹ hơn, chợt phát hiện sắc mặt cô có chút bừng đỏ một cách không tự nhiên.

Anh hốt hoảng, cố nén nỗi đau mà sự chuyển động gây ra, nhích dần ngón tay về phía cô, cuối cùng, đầu ngón tay cũng chạm được đến trán cô. Ở đó, hình như có chút hơi nóng.

- Minh Minh! - Anh gọi cô.