Editor: Song Nhã

Có lẽ bởi vì Thi Huân và ba Mạnh đã say bất tỉnh nhân sự rồi nên Thi Vinh mới phóng túng hơn bình thường, lúc trước, khi trong nhà có người, đặc biệt là bề trên, anh vẫn sẽ chú ý chút, nhưng lúc này về cơ bản như anh đang ở chỗ không người, cứ vậy ôm chặt Mạnh Nịnh trong phòng tắm chẳng chịu buông tay, nhất định phải giày vò cô một lần mới chịu bỏ qua.

Đều là người lớn tuổi vậy rồi còn... không sợ suy thận. Mạnh Nịnh im lặng mà nghĩ, mấy chục năm nay, dục vọng của Thi Vinh vẫn luôn mãnh liệt như vậy, có đôi khi cô còn nghi ngờ người đàn ông này là người nhân bản, trừ làm chuyện đó ra thì chẳng biết gì nữa. Theo lý thuyết thì tới tuổi này rồi cũng nên bớt lại, thế nhưng mấy năm nay Thi Vinh càng ngày càng muốn nhiều hơn.

Mạnh Nịnh bị anh đẩy ngã xuống giường lần nữa, trên thân chỉ còn chút nội y, dù đã không còn là cô bé trẻ tuổi năm nào, nhưng thân thể cô vẫn mềm mại dẻo dai, làn da căng bóng, thậm chí so với thời con gái ngây ngô, trên người cô còn có ddlqdhơi thở quyến rũ riêng biệt, khiến Thi Vinh mê muội.

Điều hòa trong phòng quạt vù vù, ánh mặt trời xuyên thấu qua rèm cửa, chiếu xuống mặt đất, Mạnh Nịnh bị áp đảo dưới thân Thi Vinh, miệng bị anh chiếm đoạt, khi hôn phát ra âm thanh "chậc chậc", môi lưỡi dây dưa làm cô ý loạn tình mê. Mạnh Nịnh thực sự say mê loại cảm giác này, chỉ cần ở cùng với Thi Vinh, mọi bất an, băn khoăn, sợ hãi, đau khổ của cô đều biến mất trong nháy mắt. Anh lại có bản lĩnh đó, khiến mỗi khi cô xuất hiện ở bên anh đều tự động quên đi kí ức đau thương ấy.

Ở cùng Thi Vinh, cô sẽ không đau đớn.

Bởi vì anh sẽ không làm cô đau.

Mạnh Nịnh vươn hai tay ôm cổ Thi Vinh, dùng đôi mắt long lanh như muốn khóc lại như muốn tố cáo nhìn anh. Thi Vinh cũng bị mê hoặc bởi ánh mắt của cô, chủ nhân của đôi mắt này[Song Nhã ddlqd] luôn trong sáng lại kiên cường, mấy chục năm cũng như một ngày, tính cách này khiến anh yêu, cũng khiến anh cảm nhận được đau đớn vô bờ. Giả sử Mạnh Nịnh ích kỷ một chút, mềm yếu một chút, có lẽ Thi Vinh sẽ không lâm vào hoàn cảnh tiến lùi không xong như vậy.

Cô vĩnh viễn không thể chạy trốn khỏi anh được, cả đời này cũng không thể.

Thi Vinh hôn mãi đôi môi non mềm của cô, lúc hôn sâu khi thì mơn trớn, vừa hôn vừa gọi tên mụ của Mạnh Nịnh: "Lộ Lộ... Lộ Lộ..."

Mạnh Nịnh nhắm mắt lại, cô không muốn nghĩ gì nữa, sự sung sướng Thi Vinh cho cô đủ để cô quên đi tất cả khổ đau. Cách thức lừa mình dối người như thế này, quả thực là rất hữu dụng.

Thi Vinh hôn môi cô một lúc lâu, mới thì thầm: "Lộ Lộ, em nói đi, đã nhiều năm rồi, tên trương hoàng kia cũng đã tìm được người trong lòng rồi, sao giữa chúng ta vẫn rối tung như vậy? Cắt không đứt, gỡ càng thêm rối, chẳng lẽ kiếp trước anh còn tạo nghiệt hơn cả Trương Hoàng sao?

Nếu nói có ai dây dưa cùng nhau suốt mấy chục năm mà vẫn không yêu được người kia, chắc chỉ có mình Mạnh Nịnh mà thôi. Thi Vinh vừa yêu lại vừa hận tính tình này của cô, yêu cô vì cô bướng bỉnh, lại hận rằng cô không chịu sẻ cho mình chút tình cảm nào. "Quên đi, em không cần trả lời đâu." Đáp án kia nhất định sẽ là điều mà anh không muốn nghe chút nào.

Mạnh Nịnh dường như không nghe thấy câu hỏi của anh, ôm cổ anh, cọ cọ mặt lên ngực anh, mới do dự nói: "Chuyện của Ngộ Chi... Em nên nói với ba như thế nào đây?"

"Muốn nói với ông ấy sao?"

"Ừ." Mạnh Nịnh gật gật đầu. "Sau khi ba biết, sẽ không còn chờ đợi nữa đâu. Mỗi năm lại già đi chút, em không thể mặc kệ cho ông một mình ở thành phố Dung được."

Thi Vinh nghĩ ngợi, cũng đúng, một mình ba Mạnh ở thành phố Dung không người chăm sóc quả thật là một vấn đề. Nếu để ba Mạnh biết chuyện của Hàn Ngộ Chi, đương nhiên ông sẽ không đợi thêm, bởi Hàn Ngộ Chi sẽ không trở về nữa. Nhưng nên nói như thế nào đây? Ông lão đã cao tuổi rồi, trái tim không được khỏe, lại cao huyết áp, thật sự là không thể chịu đựng bất kì kích thích nào. "Để anh nói với ông."

"Anh nói à? Anh định nói với ông ra sao?"

Bị kích thích bởi ánh mắt không tin tưởng của Mạnh Nịnh, Thi Vinh cảm thấy mình cần phải chấn chỉnh phu cương*: "Có gì nói vậy."

Vì thế Mạnh Nịnh đấm vào ngực anh một cái: "Chuyện này có thể nói thật được sao?" Cô thật sự không nên tin tưởng khiếu ăn nói của Thi Vinh. Nói mới nhớ ra, hình như chưa thấy Thi Vinh thuyết phục bao giờ cả, mọi chuyện trước[Song Nhãddlqd] giờ vẫn do anh quyết định, nói là làm luôn, không để cho người nào có thời gian phản đối cả.

Một người tự tin đến mức này, trừ bản thân anh có tiền có tài ra, có lẽ chẳng mấy ai tự thấy mình tốt bụng đâu... Mạnh Nịnh không dám nói ra lời này, cô vội nói trước khi Thi Vinh kịp phản ứng: "Hay là để em, chứ anh nói chuyện thì không biết sẽ ra sao nữa."

Thi Vinh vẫn cho rằng mình bị coi nhẹ. Sau một lúc lâu, anh hừ một tiếng, thầm nghĩ, coi nhẹ thì coi nhẹ đi, anh sẽ có biện pháp làm cô phải coi trọng anh thôi. Đề tài Hàn Ngộ Chi là điều khiến Thi Vinh không thích tí nào, thực sự anh không vui khi nghe cái tên đó được phát ra từ miệng Mạnh Nịnh, thấy vẻ mặt cô có chút khác thường, trong lòng bắt đầu không thoải mái. Anh bên cô mấy chục năm rồi, cũng chẳng bằng một người xa cô lâu như vậy, còn chẳng có gì cho cô như Hàn Ngộ Chi.

Giữa người với người, sao lại có sự chênh lệch lớn như vậy? Thứ anh hao tổn tâm sức để có được, người khác còn chẳng cần tranh đoạt.

Mạnh Nịnh không chú ý tới vẻ mặt thay đổi trong chốc lát của Thi Vinh, cô ngoan ngoãn theo động tác của Thi Vinh, nhấc đôi chân thon dài lên, để anh cởi nội y ra, sau đó để chân cô vòng qua lưng mình.

Hai người thân mật hơn một tiếng đồng hồ, rồi mới ngủ trưa, đến khi ra khỏi phòng cũng đúng lúc làm cơm tối.

Bữa tối không được thịnh soạn như bữa trưa, có điều đã rất lâu rồi Mạnh Nịnh mới được nếm hương vị quê nhà mình. Cháo nấu nhừ, dùng nước giếng ngọt lành mà ra, không giống với thủ đô một chút nào, còn có lá hương thung và măng tây nhà trồng được, còn có cả dưa chuột do ba Mạnh tự tay muối... Khẩu vị Mạnh Nịnh cải thiện hẳn, ăn được những hai bát cháo lớn!

Ban đầu ba Mạnh thấy Mạnh Nịnh ăn tốt như vậy, có chút ngạc nhiên, bản thân Mạnh Nịnh lại rất bình tĩnh - cô phải ăn nhiều chút, nhiều chút, bồi bổ sức lực và tinh thần xong xuôi, cô mới có thể suy nghĩ đến việc nói chuyện của Hàn Ngộ Chi với ba như thế nào cho phải.

Đã là người thì không nên nói dối. Bởi vì khi bạn biết nói dối lần đầu thì sẽ có những lần sau, sau nữa. Mạnh Nịnh muốn giấu chuyện Hàn ngộ chi rời đi, nhất định phải nói dối với ba Mạnh. Cũng không phải là cô không suy nghĩ đến việc nói ra tình hình thực tế với ba mình, nhưng mà đã qua nhiều năm như vậy rồi, sao cô nỡ khiến ba mình tuổi già không yên chứ?

Ăn xong cơm tối, Mạnh Nịnh tản bộ cùng Thi Vinh, dọc theo sông nhỏ trong thôn. Ánh trăng mát lạnh chiếu lên thân người, có một cảm giác thỏa mãn nói không nên lời. Từ sau khi gặp Thi Vinh ở trung học năm ấy, Mạnh Nịnh đã không còn nhớ nổi đã bao lâu rồi mình chưa tận hưởng ánh trăng như vậy.

Ở cây cầu đầu thông cũng có không ít người ra hóng gió, hai vợ chồng đi đến những chỗ thoáng người hơn, trước giờ Thi Vinh vẫn không thích có người thứ ba xen vào cuộc sống của họ. Nếu không phải vì cần một thứ để ràng buộc Mạnh Nịnh với anh, có lẽ anh cũng chẳng cần con cái làm gì.

Cho nên nói, Thi Huân được sinh ra, thật sự phải cảm tạ lòng từ bi của Thi Vinh nhiều lắm.

Tuy những con đường trong thôn đã được phủ xi măng, nhưng thi thoảng vẫn có mấy hòn đá nọ kia, Thi Vinh sợ Mạnh Nịnh không cẩn thận dẫm phải, nên vẫn luôn nắm tay cô. Bàn tay nhỏ bé, mềm mại không xương, anh không dùng nhiều sức đến mức làm cô đau nhưng cũng không để cô rút tay ra được.

Đây là điều anh vẫn luôn dành cho cô, ở trong phạm vi mình có thể chịu được, cho cô đủ tự do cần thiết, nhưng đây là chuyện khó khăn tới mức nào, anh thầm nghĩ phải độc chiếm cô mới được.

Hai người không có ai nói chuyện cả, đi dạo bên ngoài khoảng một tiếng đồng hồ mới về đến nhà, thấy Thi Huân và ba Mạnh đang ngồi ở phòng khách xem TV, ba Mạnh cũng như những người cùng tuổi, thích xem phim chiến tranh, Thi Huân lại chẳng có hứng thú với thể loại này, chỉ là ngồi cùng ông ngoại mà thôi. Thấy ba mẹ về liền huơ huơ tay gọi: "Mẹ, hai người về rồi à?"

Mạnh Nịnh đáp một tiếng, Lúc này ba Mạnh đứng dậy đi ra sân, ôm một quả dưa hấu đang được ngâm trong nước giếng mát lạnh ra, mang vào bếp bổ thành hai nửa, một nửa cắt thành từng miếng nhỏ, rồi để một chiếc thìa vào nửa còn lại, nửa trước là để cho người khác ăn. còn nửa sau là cho Mạnh Nịnh.

Dù Mạnh Nịnh còn lớn bao nhiêu đi chăng nữa, cô vẫn là hòn ngọc quý hòn ngọc quý trên tay ba Mạnh, cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa vậy.

Dĩ nhiên hai cha con nhà họ Thi cũng không ý kiến gì, ai bảo đây là người phụ nữ mà bọn họ hết lòng yêu thương đâu? Nhưng thật ra Mạnh Nịnh ăn không hết nửa quả dưa hấu này, Thi Vinh liền cầm tay cô, dùng chiếc thìa của cô, duỗi người ra sau lưng cô, chẳng khác gì Mạnh Nịnh đang dựa vào trong lòng Thi Vinh vậy.

Lúc này ba vẫn còn đây, chẳng sợ bị cười chê sao... Mặt Mạnh Nịnh đỏ bừng, cô định cự tuyệt, nhưng vừa quay đầu đã thấy dáng vẻ nghiêm túc của Thi Vinh, đành nuốt những lời định nói ra vào trong bụng.

Thôi, kệ anh vậy.

Dưa hấu ướp lạnh bằng nước giếng không giống như dưa hấu đặt trong tủ lạnh chút nào, ăn vào cực ngon, nhưng dễ phải đi toilet lắm, Mạnh Nịnh mới ăn được một phần ba của một nửa, đã phải đi toilet ba lần rồi... Cô chẳng biết nói sao đành chớp mắt mấy lần, dù có muốn tiếp tục ăn, nhưng cũng không thể ăn được nữa.

Giường lớn phơi trong nắng vừa mềm lại ấm, thoải mái muốn chết, Mạnh Nịnh đã tắm thật sớm rồi nằm trên giường, tự quấn chăn cho mình giống như một con thỏ nhỏ vậy, chỉ lộ ra cái đầu. Thi Vinh thấy bà xã nhà mình dễ thương quá mức cho phép vì thế không nhịn được ôm vào lòng vừa hôn vừa bẹo má, đã là vợ chồng già cả rồi sao anh vẫn thấy Lộ Lộ của mình đáng yêu như vậy?

Trong lòng Mạnh Nịnh thầm mắng Thi Vinh là lão hư hỏng, nhưng cơ thể trong lòng ngực anh lại ngoan ngoãn mặc anh giày vò, đến khi cảm giác được hơi thở của người đàn ông bắt đầu dồn dập, cô thật sự sợ... Sao người này lại còn... Chẳng lẽ anh là ngựa đực hình người sao?!

Sự khước từ của Mạnh Nịnh chẳng là gì đối với Thi Vinh, ngược lại còn thấy đáng yêu muốn chết. Anh cho là tình thú vợ chồng, xoay một cái đã đè Mạnh Nịnh dưới thân rồi, chiếc mũi cao thẳng cọ Mạnh Nịnh, vừa cọ lại vừa hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, Mạnh Nịnh bị anh quấy rầy đến hết chịu nổi, đang định chống lại thì hai tay đã bị Thi Vinh bắt lấy, dùng một tay của anh mà giữ trên đầu cô.

Đột nhiên cô nhớ đến thật lâu trước kia, cũng như vậy, anh lén lút xông vào, áp đảo cô tại chỗ này.

*Phu cương: Vị thế, quyền lực của người chồng