Giờ đây Mạnh Nịnh đã dần dần học được làm thế nào để bình tĩnh mà đối diện với ánh nhìn chăm chú của Thi Vinh. Mắt hắn vẫn đen như thế, vẫn sáng như thế, nhưng cô đã không giống như trước kia nữa, bị anh nhìn đến luống cuống chân tay.

"Tối nay ăn gì vậy?" Thi Vinh hỏi.

"Salad mướp đắng, cải trắng xào dấm chua, cháo."

"... Không có thịt à?"

Mạnh Nịnh xếp khoai tây ngay ngắn, nói: "Hay là buổi tối ăn thanh đạm đi?" Tuy là câu hỏi, nhưng thực ra cô đã quyết định rồi, sở dĩ dùng giọng điệu như vậy nói chuyện, chẳng qua là cho vị chủ gia đình Thi Vinh này chút mặt mũi thôi. Bằng không thì làm cho anh nổi giận, cuộc sống của cô sẽ không được yên, chuyện ngu ngốc như thế, Mạnh Nịnh mới không làm đâu.

Quả nhiên, mặc dù Thi Vinh không phải rất hài lòng, nhưng cũng không khước từ. Hễ là quyết định của Mạnh Nịnh, chỉ cần không đề cập đến tình cảm giữa bọn họ, trên cơ bản là làm gì Thi Vinh cũng sẽ không phản đối, nữa là một bữa ăn nhỏ bỗng nhiên thanh đạm - cho dù mướp đắng là loại rau Thi Vinh ghét nhất.

Anh lại dựa bên cạnh cửa nhìn một hồi lâu, Mạnh Nịnh từ một cô gái nhỏ mười ngón tay không dính chút nước nào biến thành cao thủ giơ tay rồi hạ dao xuống cắt mướp đắng thành từng lát nhỏ như hôm nay, quá trình này là do anh tự chứng kiến. Trên thế giới trừ anh ra, ai cũng không thể có được Mạnh Nịnh trong quãng thời gian này. Thi Vinh rất vui vẻ, anh đi qua ôm chặt eo Mạnh Nịnh từ sau lưng, cằm đặt trên vai nhỏ bé của cô vô cùng thân thiết, nói: "Trưa mai, Trương Hoàng cùng Vô Pháp cũng tới, chúng ta ra ngoài ăn."

Ăn cơm ở ngoài thì không cần cô phải nấu, điều này có gì không thể đáp ứng chứ? Mạnh Nịnh gật gật đầu, "Biết rồi."

Đối với sự lơ là của cô, Thi Vinh rõ ràng rất không vui, cảm thấy cô đáp ứng chẳng chân thành chút nào. Quay đầu nhìn một cái, thấy Quả Quả ngồi ở trước TV xem hoạt hình rồi, sẽ không thấy được hành động của bọn họ d;d;l;q;dtrong bếp, vì thế Thi Vinh chậm rãi liếm hôn cổ Mạnh Nịnh, nghe thấy hô hấp ổn định của cô đột nhiên gấp gáp, suýt nữa thì ngay cả dao trong tay cũng không cầm chắc. Anh nhướng mày, trêu chọc: "Ở đây không có giày thủy tinh, nếu mà cắt đứt ngón chân cái hay là gót chân, hoàng tử cũng sẽ không nhận ra em đâu."

Môi lưỡi của anh nóng bỏng, tuy rằng cuộc sống hằng ngày của Mạnh Nịnh đã dần dần đi vào quỹ đạo, nhưng trên phương diện làm tình thì cô vẫn không chịu nổi sự tiếp xúc. Thi Vinh nhẹ nhàng cắn cổ cô một cái, cô đã cảm thấy thân thể mình rã rời, nếu không phải sợ xấu hổ, thật sự chân cô đã mềm nhũn mà ngã xuống rồi.

May mà Thi Vinh ôm lấy eo của cô, phần lớn trọng lượng của cô dựa vào người anh, sau một lúc lâu, khẽ cười mà nâng cằm cô lên, làm cho cô ngoảnh đầu lại, hai người ôm hôn thân mật. Thi Vinh đang ra sức hôn sâu thì tách ra, nhìn sợi bạc kéo ra từ giữa răng môi từ từ biến mất vào trong miệng Mạnh Nịnh, nghĩ cái miệng nhỏ này càng nhìn càng khiến người ta yêu, anh cũng có hơi khó nhịn: "Vương tử quá non nớt, không thỏa mãn nổi em." Nói xong, đùi khoẻ mạnh xâm nhập vào giữa hai chân Mạnh Nịnh chầm chậm vuốt ve, nói: "Quốc vương trưởng thành chững chạc, có thể khiến em càng thêm sung sướng."

Mạnh Nịnh thật hết cách với Thi Vinh không có lúc nào là không thích nói bậy, thân thể của cô vì sự dựa sát của anh mà có hơi run rẩy, hai bên kề nhau quá gần, dường như tiếng tim đập cũng có thể nghe rõ được. Mạnh Nịnh thật mừng vì bây giờ là đang ở phòng bếp chứ không phải phòng ngủ, nếu không thật không biết Thi Vinh sẽ náo loạn ra sao nữa. "Được rồi, đừng đùa nữa, anh mau ra chờ đi, cơm tối sẽ xong ngay thôi."

Anh thực sự chẳng muốn rời cô. Nếu có thể, Thi Vinh hận không thể một ngày cả hai mươi tư tiếng đồng hồ dán vào Mạnh Nịnh. Đàn ông bám người như anh, nghe nói là rất dễ khiến phụ nữ e ngại, cho nên Thi Vinh luôn luôn cố gắng kiềm chế - tuy là hiệu quả rất nhỏ, nhưng anh cũng thật sự muốn để cho Mạnh Nịnh nhìn thấy lòng thành của mình.

Anh nghĩ, anh cũng đã đối xử với em tốt như thế, về sau em sẽ không còn ôm ý nghĩ muốn rời khỏi anh, hoặc là muốn cả đời tương kính như tân với anh nữa đúng không?

Tương kính như tân: Vợ chồng tôn trọng nhau như khách

Có đôi khi Thi Vinh không nhịn được mà hoài niệm đoạn thời gian Mạnh Nịnh mang thai Quả Quả. Mặc dù cô vẫn cố gắng kiềm chế bản thân, nhưng bởi vì hormone nổi loạn, rất nhiều khi cô không thể khống chế bản thân, sẽ kêu to thét lớn với anh, sai anh làm cái này cái nọ, có một lần nửa đêm hai giờ rưỡi lay anh tỉnh, bảo anh đi mua hồ lô đường cho cô... Cho nên Thi Vinh vẫn muốn có thêm một đứa con, anh đã từng ôm ấp hi vọng: Ngộ nhỡ cô có thể biến thành dáng vẻ như lần đầu mang thai thì sao?

Vậy anh sẽ rất vui mừng.

Mà đối với tinh thần làm nô lệ của Thi Vinh đối với Mạnh Nịnh, Trương Hoàng bày tỏ không nhìn nổi. Anh ta không hiểu, Mạnh Nịnh này xinh đẹp thì xinh đẹp thật, thông minh cũng thông minh thật, nhưng mà chẳng lẽ trên thế giới không còn phụ nữ xinh đẹp hơn thông minh hơn cô ấy sao? Với tiền tài quyền thế của Thi Vinh, muốn tìm một người phụ nữ hoàn hảo cũng chỉ là chuyện giờ phút thôi. Suy cho cùng Mạnh Nịnh tốt ở điểm nào, để Thi Vinh vừa ý chứ?

Điều khiến Trương Hoàng không chịu nổi nhất là Mạnh Nịnh coi anh ta như virus. Thật sự, chẳng cường điệu chút nào! Anh ta nghĩ, mỗi lần mình đến nhà Thi Vinh, đi rồi Mạnh Nịnh cũng phải rắc muối xua đuổi vận đen vậy!

Trương Hoàng cũng không phải không nghĩ tới việc tỏ ra tốt với Mạnh Nịnh, dù sao anh ta là bạn tốt cùng Thi Vinh, nếu ngoài mặt không thể qua được bà xã của Thi Vinh, nói ra cũng khó nghe. Cũng mặc kệ anh ta lấy lòng như thế nào, Mạnh Nịnh vẫn đối với anh ta rất lạnh nhạt. Cũng không phải không lễ phép, Mạnh Nịnh có gia giáo tốt, dù là thấy người đáng ghét cũng sẽ không lịch sự mà đuổi người ta đi. Cô ở trước mặt Trương Hoàng, hoà nhã điềm đạm, cũng có thể nói được mấy câu, nhưng mà vẻ tươi cười vốn không ở trong mắt, người khác không nhìn ra, chẳng lẽ bản thân Trương Hoàng cũng không nhìn ra được sao.

Đáng giận nhất là, coi ánh mắt kia của Mạnh Nịnh, giống như là anh ta làm hư người đàn ông của cô ấy vậy. Đùa cái gì vậy, từ nhỏ đến lớn đều là Thi Vinh mang anh ta chơi đùa có được không? Nếu không biết Thi Vinh, Trương Hoàng cho rằng, có lẽ mình bây giờ còn là thanh niên gốc rạ cũng đỏ đấy! Còn không phải là chơi lầm với bạn xấu, mới lạc lỗi đấy sao?

Gốc rạ cũng đỏ: Chỉ con cháu của gia đình có nguồn gốc cách mạng

Người đàn ông của cô ấy đức hạnh ra sao, chính cô ấy hiểu nhất.

Một lúc sau, Trương Hoàng nhìn ra, Mạnh Nịnh vốn không thể bị anh ta đả động, anh ta cũng không phải người thích làm việc vô dụng, nếu người ta không muốn gặp, vậy thì không đến trước mặt người ta không được sao? Trái lại anh ta cũng muốn để Thid"d"l"q"d Vinh dời mục tiêu, đáng tiếc Thi Vinh chỉ thích một người như thế, nếu so sánh giữa anh em và bà xã, Thi Vinh không chút do dự liền hy sinh người trước, dù sao bà xã mới là người chung sống cả đời với anh.

Hạ Vô Pháp thì khác hoàn toàn.

Anh ta là người đàn ông mắc chứng tự kỉ nghiêm trọng, cười rất ít, cũng rất ít khi nói chuyện với người ngoài, nếu nói anh ta tốt hơn Trương Hoàng ở chỗ nào, có lẽ cũng chỉ còn lại là không quan hệ nam nữ bừa bãi mà thôi. Tên Trương Hoàng kia về cơ bản là ăn hết cả Hoàn phì Yến sấu, chỉ cần là người đẹp, tất cả anh ta đều không buông tha.

Hoàn phì Yến sấu: Ý miêu tả vẻ đẹp của hai đại mỹ nhân trong lịch sử, nhưng lại đối nghịch về hình thể. Triệu Phi Yến nổi tiếng thiên hạ bởi sắc đẹp và vóc dáng mong manh, nhẹ nhàng tựa chim yến. Vẻ đẹp hao gầy khiến nàng có thể uyển chuyển như bay lượn trong từng điệu múa, nên được gọi là Phi Yến. Trái lại, Dương Ngọc Hoàn (Dương Quý Phi) lại nổi danh bởi vẻ đẹp đầy đặn, ngực nở đẫy đà, thân hình mập mạp. Đó là hai quan niệm về vẻ đẹp của người phụ nữ hoàn toàn khác nhau về hình thể và vào từng triều đại khác nhau. Tuy vậy, những vẻ đẹp đó đều được xếp vào hàng “tuyệt sắc giai nhân trong thiên hạ”.

Ấn tượng của Mạnh Nịnh với Hạ Vô Pháp lại được thông qua, cô vẫn cảm thấy người chơi cùng với Thi Vinh chắc chắn không phải loại người tốt lành gì, hoặc là nói, cũng không phải là người tốt theo ý nghĩa truyền thống, cho nên cô vẫn chú ý giữ một khoảng cách với bọn họ, rất nhiều khi, bọn họ tìm đến Thi Vinh, Mạnh Nịnh có thể không gặp thì sẽ trốn tránh không gặp, mãi đến khi bọn họ đi rồi mới ra khỏi. Lâu ngày, Hạ Vô Pháp cũng đã nhận ra Mạnh Nịnh không có thiện cảm gì với anh ta, dần dần cũng ít tới đây.

Hôm nay liên hoan, cách lần trước cũng ít nhất nửa năm, Trương Hoàng vẫn là tên mặt người dạ thú lịch sự mang kính gọng bạc, còn Hạ Vô Pháp vẫn là công tử cao quý âm âm u u như cũ. Không khác trước kia là mấy, nếu muốn nói có thay đổi lớn nhất, có lẽ là Hạ Vô Pháp rồi.

Miêu Miêu lần trước đi theo anh ta không ở đây.

Mạnh Nịnh thấy rất kỳ quái, Hạ Vô Pháp rất giống Thi Vinh, thứ mà mình thích, nhất định phải nắm trong tay đến chết cũng quyết không buông ra. Ham muốn chiếm hữu của Hạ Vô Pháp đối với Miêu Miêu rõ ràng như thế, làm sao có thể một mình ra cửa không đưa cô ấy theo chứ?

Không đưa Miêu Miêu theo, lại mang theo một con mèo.

Con mèo là loại mèo lông xù rất đẹp, mắt to màu xanh đậm trong suốt như nước biển, trên mặt có hoa văn đối xứng hoàn mỹ, thân không lớn, xem ra cùng lắm cũng chỉ được vài tháng, lúc này nó đang nép vào trong lồng mèo, mở to đôi mắt rụt rè nhìn xung quanh.

Hạ Vô Pháp thả con mèo lên trên đầu gối, mở ra một khe hở, để mèo lộ đầu ra hít thở không khí. Quả Quả luôn luôn thích động vật nhỏ, thấy mèo nhỏ xinh đẹp đáng yêu như vậy, không nhịn được mà chạy tới, tràn ngập chờ mong hỏi Hạ Vô Pháp: "Chú Vô Pháp, cháu muốn sờ lên người mèo nhỏ một lúc, được không chú?"

Hạ Vô Pháp nhìn một lúc, xem ra là định từ chối. Mạnh Nịnh đang định gọi Quả Quả lại, anh ta lại đột nhiên buông lỏng tay ra, nói: "Vậy cháu cũng phải cẩn thận một chút, nó còn nhỏ."

Quả Quả vui vẻ ôm mèo đến chỗ ngồi của mình chơi đùa, Mạnh Nịnh tò mò liếc Hạ Vô Pháp một cái, anh ta vẫn là công tử tối tăm cao quý u ám như cũ, chỉ là ánh mắt có chút lơ đãng, thỉnh thoảng lại liếc về phía Quả Quả, rõ ràng là lo cho mèo của mình. Thấy thế, Mạnh Nịnh cảm thấy mình phải nói thêm vài câu: "Ngài Hạ, anh yên tâm đi, Quả Quả làm có chừng mực, vật cưng của anh không sao đâu."

Thật sự như thế. Trong các loài mèo, mèo lông xù có tiếng là ngoan ngoãn yên tĩnh, thân thiện với người ngoài, nhất là đôi mắt màu lam kia, quả thực đẹp khiến cho người ta ngạt thở. Mạnh Nịnh cũng cực kỳ thích động vật nhỏ, đáng tiếc Thi Vinh dị ứng lông động vật, cho nên nhà bọn họ ngoại trừ cá vàng và rùa đen ra thì không nuôi con nào nữa. Với lại... Cô tò mò liếc Hạ Vô Pháp một cái, người đàn ông này xem ra cũng là người thích động vật nhỏ, vẫn thấy dáng vẻ anh tad,d,l,q,d toàn thân tây trang màu xám đậm thắt cà vạt, vẻ mặt lạnh nhạt, lại mang theo một cái lồng mèo như vậy, thật sự là buồn cười không nói nên lời.

Tuy là đưa mèo cho Quả Quả ôm, nhưng mà Hạ Vô Pháp rõ ràng có chút không yên lòng, toàn bộ trái tim của anh ta đặt trên con mèo kia, đồng thời nói chuyện với Thi Vinh, Trương Hoàng, anh ta không nhịn được nhìn phía Quả Quả, sợ tư thế ôm của Quả Quả không đúng hoặc là sợ mèo nhỏ sợ người lạ. Nhưng hai loại tình huống làm anh ta lo lắng cũng không xuất hiện, Quả Quả rất cẩn thận, mèo nhỏ cũng cực kỳ biết điều.

Đề tài nói chuyện của đàn ông, Mạnh Nịnh không có hứng thú, may mà thức ăn rất nhanh được mang lên, lúc bọn Thi Vinh nói chuyện cô đã bắt đầu động đũa rồi, Quả Quả cũng ôm mèo nhỏ lại ăn cơm, con mèo nhỏ này rất thân thiện với người khác, nó từ trong lòng Quả Quả nhảy lên đùi Mạnh Nịnh, cuộn thành vòng tròn, ngáp một cái, khép đôi mắt màu lam lại, một thoáng chốc mà ngủ thiếp đi.

Mạnh Nịnh trợn tròn mắt, thậm chí vì thế mà cô cứng đờ không dám lộn xộn sợ đánh thức mèo nhỏ, quả cầu mềm mại trên đùi làm cho trái tim cô mềm nhũn, Quả Quả cũng cưng muốn chết, hai mẹ con thỉnh thoảng lại sờ sờ lên người con mèo, trong mắt biểu lộ khát vọng cùng sự yêu thích quả thực không cách nào dùng lời nói mà hình dung được.