Tay Thi Vinh vừa to lại dịu dàng, lúc vuốt ve thân thể cô thoải mái không nói nên lời, Mạnh Nịnh như con mèo làm biếng mà "ưm" ra tiếng, khắp người đau nhức dưới sự chăm sóc cẩn thận của Thi Vinh mà đỡ hơn không ít. Thi Vinh cũng dường như thông qua lần * này mà ổn định tâm trạng, tóm lại trong mắt của Mạnh Nịnh, anh tốt hơn lúc buổi trưa nhiều.

Lúc này cô đã đói bụng, thế nào cũng không muốn nghe Thi Vinh cùng ngủ trên giường với anh, không ngừng làm ầm ĩ, lúc này nhất định không thể không ăn gì. Thi Vinh bị cô làm nũng, nghiêm mặt, nhưng trong mắt lại là một vẻ nuông chiều. Nhắc d"d"l"q"dtới cũng thật sự kỳ quái, Mạnh Nịnh có thể dễ dàng phân biệt Thi Vinh nổi cáu thật hay giả nổi cáu. Giống như là hiện tại, rõ ràng mặt anh xụ xuống, nhưng cô lại không sợ, đôi khi cho dù trên mặt Thi Vinh mang nét cười, cô lại cảm giác sợ đến nổi da gà.

Theo suy nghĩ của Thi Vinh là muốn ôm cô nằm tiếp, hưởng thụ thời gian hai người khó có được từ sau khi có Quả Quả. Mạnh Nịnh đánh chết cũng không muốn, cô muốn tắm rửa, muốn mặc quần áo, muốn ăn cơm, muốn xem tivi, nhất định không muốn ở trên giường. Quá đau khổ, quá *, ổ chăn là điềm báo sa đọa. Thi Vinh bị Mạnh Nịnh náo loạn đến không có cách nào, đáng tiếc anh lại là người không biết nấu ăn - anh từng học khi nào? Không có thiên phú chính là không có thiên phú, người đàn ông này làm gì cũng tuân theo ý nghĩ của mình một cách nghiêm ngặt, nấu cơm cũng vậy, muốn thêm muối thì thêm muối, muốn bỏ đường thì bỏ đường, mà còn không kiểm soát nổi số lượng, có đôi khi làm được thứ gì đó sắc hương đều đủ, nhưng mà mẹ nó khó ăn đến mức vị giác muốn nổ tung trong miệng, bùng nổ đến mức miệng toàn pháo hoa.

Vừa nghe Thi Vinh nói muốn đi làm cơm, Mạnh Nịnh sợ hãi, cô còn nhớ rõ lần trước miệng mình chịu khổ sở. Nhưng bây giờ bảo cô ra ngoài ăn cô cũng không muốn, bò cũng chẳng bò nổi, nữa là ra ngoài ăn.

Vì thế, thư ký vạn năng thư ký Vương lại lên sân khấu, đổng sự trưởng vô cùng độc ác chỉ cho ông ta nửa tiếng đồng hồ, bảo ông ta gói hai phần cơm tối mang đến chung cư XX, ông ta hận, cổ vịt quán XX với đồ chay hàng XX, đặc biệt là hướng đi của hai nơi lại ngược nhau, ông ta không có ma thuật, lại càng không biết dịch chuyển tức thời!

Cuối cùng ông ta mất 45 phút, vinh dự bị khấu trừ một phần tư tiền lương tháng này, lòng thư ký Vương tràn đầy hoảng sợ mà đến, nước mắt ròng ròng mà đi, ánh mắt trước khi đi kia ai oán đến nỗi Mạnh Nịnh thấy cũng không đành lòng: "Hay là đừng khấu trừ tiền lương của thư ký Vương... Dù sao còn phải gọi ông ấy một tiếng cậu mà..."

"Công và tư phải phân biệt, am em ruột cũng phải tính sổ rõ ràng."

Mạnh Nịnh hết chỗ nói rồi, anh bảo người ta mang bữa tối cho anh khi hết giờ làm, thì không tính là công tư bất phân hay sao? 

Đương nhiên Thi Vinh không có tính tự giác như vậy, anh ôm Mạnh Nịnh ngồi lên đùi, đồng thời mở hộp đồ ăn ra, sau đó chọn món cô thích mà bón cho cô. Mạnh Nịnh bị ép bón, dạ dày cô nhỏ, sức ăn cũng kém, ăn không được bao nhiêu đã no, mà trên bề mặt đồ ăn còn quá nhiều dầu muối, cô không thích. Thi Vinh quét sạch sẽ chỗ đồ ăn còn lại, cho dù ăn thật nhiều, thân hình cao lớn của anh vẫn rắn chắc khoẻ mạnh như vậy, hai chân thon dài thẳng tắp lộ ra vẻ đẹp khỏe khoắn chỉ có ở nam giới, ít nhất cũng khiến Mạnh Nịnh nhìn đến đỏ cả mặt.

Kết hôn nhiều năm như vậy, có chỗ nào của anh mà cô chưa từng thấy đâu, thậm chí ban đầu dưới sự ép buộc của Thi Vinh, chỗ nào cũng đã từng hôn rồi, liếm rồi, nhưng điều đó không có nghĩa là Mạnh Nịnh có thể miễn dịch với thân thể này. Thi Vinh tự mặc quần lót, Mạnh Nịnh nhìn không nổi, vội vàng đi đẩy anh, bảo anh mặc áo ngủ.

Kết quả vừa mặc vào áo ngủ nhung đen, trái lại càng thêm quyến rũ. Lồng ngực rắn chắc, cơ ngực mê người, cơ bụng hấp dẫn còn có đùi nữa... Tai Mạnh Nịnh cũng hồng hồng. Cô liếm cánh môi hơi khô của mình, cũng không phải chỉ có đàn ông mới bị sắc đẹp làm cho mê muội, phụ nữ cũng sẽ bị đàn ông đẹp trai hấp dẫn.

Đối với việc thân thể của mình có thể khiến Mạnh Nịnh nhìn không chớp mắt, Thi Vinh cực kỳ vinh hạnh và rất đắc ý, trong mắt đen thậm chí còn thoáng qua vẻ tự mãn. Thấy Mạnh Nịnh cúi đầu, anh còn cố ý chuyển động trước mặt cô, Mạnh Nịnh bị anh làm cho không chịu nổi, thừa dịp anh đứng trước mặt mình, với tay nhéo một cọng lông chân mà dùng sức kéo ra...

"Ss!" Thi Vinh hút một hơi, tức giận muốn lôi người phụ nữ nhỏ không biết sống chết này ra đánh cho một trận, nhưng thấy dáng vẻ tức giận của cô trôngd,d,l,q,d đáng yêu vô cùng, sau một lúc lâu, nói: "Em cũng ao ước à?"

Bên trên cặp đùi đẹp mảnh khảnh kia mà cũng có lông chân dài như của mình... Thi Vinh tưởng tượng một lúc, mặt lập tức đen lại.

Mạnh Nịnh nói: "Em mới không thèm!"

Thi Vinh ấn cô xuống ghế sofa hôn một hồi, tay lại bắt đầu không chịu yên, Mạnh Nịnh sợ tới mức kẹp chặt chân lại, đến khi Thi Vinh ngẩng đầu từ ngực cô, khó hiểu nhìn cô, cô liền nói lắp bắp: "Không, không được... Em, em còn, còn đau..." Nếu tiếp tục vài lần nữa, cô thật sự khỏi cần sống.

Thi Vinh liền bế cô lên, không nói hai lời mà hướng về phía phòng ngủ, Mạnh Nịnh cho rằng anh thật sự còn muốn, cũng biết mình có từ chối cũng vô ích, nhất thời nghĩ thông, chỉ có thể ngoan ngoãn ôm cổ Thi Vinh, đến khi anh nằm xuống rồi, thì chủ động cởi bỏ dây buộc áo ngủ của mình.

Lần này đến lượt Thi Vinh sửng sốt: "Em làm cái gì thế?"

Biết rõ là sự tự chủ của anh kém, còn dụ dỗ anh sao?

Mạnh Nịnh a một tiếng, quẫn bách cực kỳ: "Anh, không phải anh muốn..."

Thi Vinh liền hiểu, bật ra tiếng cười, ôm lấy eo Mạnh Nịnh để cô nằm trong lòng mình: "Không phải em nói vẫn còn đau à?"

Mạnh Nịnh khó hiểu, khi nào thì anh biết quan tâm cô vậy?

Nếu nói trên thế giới này không ai còn hiểu Thi Vinh hơn Mạnh Nịnh, ngược lại, cũng chẳng có ai hiểu Mạnh Nịnh hơn Thi Vinh được. Vừa thấy vẻ mặt của của cô, anh đã biết cô nghĩ gì rồi. Từ đáy lòng sinh ra một cảm giác chua xót, ở trong lòng cô anh thực sự là mười tội ác không thể tha sao? Tuy là rất nhiều khi chỉ cần anh muốn, sẽ không cho cô cự tuyệt, nhưng anh luôn biết giới hạn của cô. Đa số thời điểm phải ngoan độc, đều là vì Mạnh Nịnh làm mấy chuyện khiến anh không thể chịu đựng được.

Nhưng Mạnh Nịnh phản ứng như vậy, nói thật, Thi Vinh thật sự có chút khó chịu. Nhưng may là nhiều năm trôi qua như vậy, cũng quen rồi, khó chịu nữa thì có thể khó chịu đến mức nào chứ?! Cô đối với anh ra sao cũng được, chỉ cần còn ở lại bên cạnh anh, bất cứ chuyện gì khác Thi Vinh đều có thể nhường nhịn.

Sau khi biết mình hiểu lầm người ta, hai má Mạnh Nịnh ửng đỏ. Cô lúng ta lúng túng liếc Thi Vinh một cái, thấy anh vui vẻ hiếm thấy, liền mấp máy môi, rồi lộ ra nét tươi cười. Thi Vinh chậm rãi sờ sờ mặt cô, nói: "Anh buộc ga-rô rồi."

"Ừ... Hả?!" Mạnh Nịnh theo thói quen mà lên tiếng trả lời, sau đó mới phản ứng kịp với lời của anh.

Cô cứ như vậy mà mở to đôi mắt đầy mơ hồ mà nhìn anh, dáng vẻ có chút khờ khạo ngốc nghếch, khác hoàn toàn với cô khi bình thường dịu dàng thận trọng, dường như lại về khi mười mấy tuổi ngây ngô. Vì thế Thi Vinh lặp lại lời của mình một lần nữa: "Anh buộc ga-rô rồi."

"... Vì sao?" Mạnh Nịnh không hiểu. "Không phải anh vẫn muốn có thêm một đứa à?"

"Ừm, muốn." Thi Vinh nói. "Vì hoàn toàn cắt đứt mong ước này."

Nói đến cùng, anh vỗn không thích trẻ con, chỉ là anh sợ Quả Quả không thể trói buộc nổi trái tim của Mạnh Nịnh, cuối cùng cô lại vì đủ loại lí do mà rời xa anh. Nếu có thể có thêm con, ràng buộc giữa anh và Mạnh Nịnh nhất định càng sâu, đó là cốt nhục kết tinh của sự hòa hợp giữa hai người bọn họ, dù có như thế nào, cô cũng sẽ không thể buông tay.

Nhưng tất cả, bao gồm cả sự lo sợ có thể mất đi cô, với việc để cô chịu đau đớn khi sinh lần nữa và phải chia sẻ cô với nhiều người, Thi Vinh thà rằng không cần. Lúc trước sinh Quả Quả cũng không phải bởi vì thích, cho dù đến bây giờ, tình thương yêu của Thi Vinh với Quả Quả cũng là tạo nên trên cơ sở Mạnh Nịnh ở bên cạnh anh. Giả sử có một ngày Mạnh Nịnh muốn rời khỏi anh, Thi Vinh tin rằng, mình chắc chắn sẽ không có thừa sức lực đi chăm sóc Quả Quả đâu.

Sự tồn tại của anh có ý nghĩa là vì Mạnh Nịnh. Công việc cũng thế, gia đình cũng vậy, thậm chí mà mỗi một hơi thở đều là vì có Mạnh Nịnh.

Nhưng lời buồn nôn như vậy anh sẽ vĩnh viễn không nói ra lời cho cô.

Mạnh Nịnh cũng biết vì sao Thi Vinh buộc ga-rô. Cô vẫn biết Thi Vinh yêu cô, nhưng cô không ngờ tới loại năng lượng tình yêu này lại mãnh liệt đến mức ấy. Cô cảm thấy sợ hãi, bởi vì cô vốn chẳng thể nào đáp lại tình cảm của anh. Tình yêu của Thi Vinh càng bá đạo, càng có thể đốt cháy toàn bộ gần như không còn thì mạnh lại càng là muốn chạy trốn. Tình yêu nóng cháy mà điên cuồng đó, cô thật sự không cách nào tiếp nhận.

Thấy Mạnh Nịnh không nói chuyện với mình, mà gục đầu thiếp đi lần nữa, Thi Vinh ngẩng đầu nhìn trần nhà, anh nghĩ, mình có thể tiếp tục nhẫn nại, nhưng anh mơ hồ cảm thấy mình đang đến bên bờ sụp đổ, có lẽ đến một ngày nào đó, từ đó về sau anh sẽ biến thành một con thú hoang.

Lần này Quả Quả đi mất một tuần, ông Thi không dễ mới có thể mang cháu trai cưng bên mình, đương nhiên vui mừng muốn chết, vốn không muốn đưa về. Thi Vinh cũng không muốn, anh chỉ muốn đứa bé, chứ không muốn đứa bé tới quấy rầy cuộc sống giữa anh và Mạnh Nịnh.

Vì thế cậu nhóc tội nghiệp kia cứ thế bị người ba cậu sùng bái nhất ném cho ông nội, tuy rằng ông nội đối với cậu rất tốt, nhưng mà không có mẹ!

Không quá hai ngày Mạnh Nịnh đã muốn đón Quả Quả về nhà, Thi Vinh không cho, anh ngại thế giới hai người còn không đủ, đâu có muốn đón bóng đèn nhỏ kia về chứ? Mạnh Nịnh càng nhớ Quả Quả, anh lại càng không cho đón về, càng về sau anh bắt đầu cảm thấy mình đã bị quỷ ám rồi, lúc trước nghĩ gì mà muốn sinh đứa thứ hai? Chắn chắn anh điên mất rồi,d;d;l;q;d một đứa đã quá đủ, nếu thêm một đứa nữa, anh còn muốn sống nữa hay không?

Nếu có thể, Thi Vinh quả thực muốn trực tiếp đóng gói Quả Quả mà thắt nơ bướm rồi gửi cho ông Thi luôn.

May là Mạnh Nịnh không biết anh nghĩ gì, nếu không nhất định sẽ trở mặt. Một tuần này cô trải qua thật đúng là nước sôi lửa bỏng, trước kia có lẽ cố kỵ Quả Quả, lúc làm tình, Thi Vinh còn biết kiềm chế, nhưng từ khi Quả Quả được ông Thi đón đi, tai nạn của Mạnh Nịnh đã tới rồi! Một giây đồng hồ Thi Vinh cũng không muốn rời cô, trừ khi thời gian cô đi làm hàng ngày, lúc khác nhất định phải thấy cô, nhất định phải với tay là có thể chạm vào cô, nhất định phải để cô ngồi lên đùi anh!

Nhưng như vậy thực ra cực kỳ xấu hổ, nhất là trong văn phòng thường xuyên có cấp dưới vào xin chỉ thị. Mạnh Nịnh ngồi trong lòng Thi Vinh như bị kim châm vào lưng, Thi Vinh lại luôn như thế, mặt không chút thay đổi mà ngăn sự khiếp sợ và tò mò của mọi người ở trong lòng.