Chị, Yên Lặng Bị Ăn Đi

Chương 94-2: Cậu, cho con đường sống (2)

Lúc mọi người ăn cũng chưa lâu lắm, cậu nhỏ Đường cũng tỉnh ngủ xuất hiện ở cầu thang, liếc mắt nhìn mọi người đang ngồi ở bàn ăn cơm một cái. Cùng lúc Chu Du cũng ngẩng đầu lên, tầm mắt hai người giao nhau, cậu nhỏ Đường sửng sốt một lát, Chu Du kêu một tiếng "Cậu" rồi nhanh chóng cúi đầu tiếp tục ăn không biết ngon.

"Chu Du, ở nhà của tôi, cô gọi như vậy, cậu lớn cậu nhỏ, mọi người cũng không biết là gọi ai nha."

Đường Kiều bắt được cơ hội, cũng khinh thường Chu Du một phen.

"Ăn của em đi."

Lại gắp vào bát Đường Kiều một miếng cánh gà, Chu Chú ý bảo cô ngoan ngoãn ăn cơm, không cần nói nhiều.

Đường Kiều trợn tròn mắt, lỗ mũi hừ hừ một tiếng, lập tức cúi đầu tiếp tục chiến đấu với đồ ăn.

Cậu nhỏ Đường chỉ nhàn nhạt nói một câu: "Làm sao đến đây."

Đây không phải câu hỏi, cho nên Chu Du cũng không trả lời, chính là cúi đầu càng thấp, tay cầm đũa không tự giác mà thêm lực.

Chu Du vốn là ngồi ở bên cạnh Đường Kiều, dù sao ở trong này, cô với Đường Kiều là quen thuộc nhất.

Gặp cậu nhỏ Đường đi xuống, Đường Kiều liền dịch về phía Chu Chú, "Cậu nhỏ, ngồi đây ngồi đây."

"Ngồi đây để gắp thức ăn cho con sao? Cái đứa nhỏ không lương tâm này, cũng không chờ cậu nhỏ mà ăn hết trước."

"Cậu cả nói: để lão nhị ngủ một lát. Bà ngoại nói: mọi người ăn trước đi. Ông ngoại nói: ăn cơm đi."

Cho nên, giữa những người phản bội cậu nhỏ, cũng không có cô, tỏ vẻ cô không có liên quan gì cả.

"Cũng không biết là ai mạnh mẽ kêu đói."

Mợ cả giễu cợt.

"Con rất là đói bụng, nhưng mà vì cậu nhỏ, con còn có thể đợi một lát."

Đường Kiều một mặt "Thành khẩn, nghiêm cẩn" nói.

Mọi người: ". . . . . ."

Cậu nhỏ Đường ngồi xuống ghế tựa bên cạnh Đường Kiều.

Chu Du bên cạnh chỉ cảm thấy trong lòng hồi hộp một chút, cái gì đó, như bị mở tung ra.

"Cậu nhỏ, người thử cánh gà này xem, ăn ngon không, là do Chu Du làm."

"A, Chu Du còn có thể nấu cơm."

Cậu nhỏ Đường giống như trưởng bối miệng nhàn nhạt đáp lại một câu, đồng dạng, những lời này cũng không phải câu nghi vấn.

Chu Du đang do dự muốn mở miệng hay không, Đường Kiều đã thay cô mở miệng.

"Cũng không hẳn vậy, Chu Du cũng khá lợi hại, về sau nếu ai cưới cô ấy, nhất định sẽ là người vô cùng hạnh phúc."

Đường Kiều biến thành lão mẹ, cực lực bán đứng "Khuê nữ" Chu Du.

Hai người. . . . . . Không phải vẫn còn chiến tranh lạnh sao?

Chu Du khóc không ra nước mắt, hận không thể lấy cái xương gà nhét vào cái miệng của Đường Kiều chặn lại.

"Ừ."

Cậu nhỏ Đường nhẹ nhàng ừ một tiếng, ý tứ có lệ hàm xúc mười phần, bởi vì từ đầu anh cũng không có ăn cánh gà này, cho nên, về hương vị hạnh phúc, anh cũng không cảm nhận được.

"Cậu, thái độ của người sao vậy, nếm thử một miếng đi."

Đường Kiều miệng đầy dầu mỡ kháng nghị, Chu Chú không còn cách nào khác đành rút tờ khăn giấy ra lau giúp cô, vì sao anh cảm thấy mình ngày càng giống bảo mẫu vậy? Quả thật là mười năm phong thủy luân chuyển, ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây sao?

"Vài bữa chưa ăn, không thể ăn đồ ăn nhiều dầu mỡ được. Ngày khác, ngày khác cậu nhỏ nhất định sẽ thưởng thức tay nghề của Chu Du."

Cậu nhỏ Đường làm bộ ôm dạ dày, Đường Kiều đành phải dừng lại tâm tư mẹ già bán khuê nữ.

"Công việc tuy quan trọng, nhưng mà phải chú ý thân thể."

Vì thế, mọi người đối với cậu nhỏ Đường lại thêm quan tâm.

Đường Kiều vui vẻ vui vẻ, cảm thấy cậu nhỏ của cô rất xứng đáng, cư nhiên không để ý chuyện của cô, để cậu nhỏ lên mặt, hừ.

Trên bàn cơm vui vẻ hòa thuận, chỉ có một người, từ đầu đến cuối vẫn luôn cúi đầu ăn cơm, lúc sau cậu nhỏ Đường ngồi bên cạnh cô, cô cũng không ngẩng đầu lên.

"Chu Du, không phải là cô sợ cậu nhỏ tôi chứ?"

Chị hai, đã đến mức nhân loại không thể ngăn chặn được nữa rồi

Câu này là tuyệt đối là câu hỏi, cho nên, Chu Du không thể không trả lời.

"Không, không, không sợ."

Cũng là có chút từ ngữ mập mờ.

"Cô không cần sợ, cậu nhỏ tuy có chút hung dữ, nhưng là người tốt lắm."

Mọi người: ". . . . . ."

Cậu nhỏ Đường dừng đũa, sờ sờ cằm, giống như không tin, bộ dạng này của anh mà gọi là hung thần sao.

Quả nhiên, hiện tại quan điểm của người trẻ tuổi có chút tăng lên.

"Không không, cậu nhỏ không hung dữ, lớn lên rất tuấn tú." Chu Du khó khăn trả lời.

Mọi người: ". . . . . ."

Đối thoại thật là quỷ dị.

Ngay cả Đường Kiều cũng không thể nói gì hơn, vì thế, mọi người khôi phục trầm mặc, tiếp tục ăn cơm.

Sau khi ăn tối xong, mọi người ngồi ở trên sofa trong phòng khách nói chuyện phiếm, Chu Du có chút đứng ngồi không yên, lúc ăn cơm, cô còn có thể tìm được việc để làm, nói ví dụ như, ăn cơm!

Nhưng hiện tại, cũng không thể cứ uống nước đi, cô đã uống đến tách thứ ba rồi.

"Chu Du, cô khát như vậy sao?"

Chị hai Đường không có phát hiện bạn tốt của mình trong lòng bất an, chỉ phát hiện cô ấy cố chấp uống nước.

"Đúng vậy, vừa mới ăn có chút mặn."

Chu Du cười cười, che giấu xấu hổ trên mặt.

Có mặn như vậy sao? Làm sao cô lại không cảm thấy có món nào mặn như vậy, hay là khẩu vị bản thân dạo này bị thay đổi nghiêm trọng.

Thôi, đây cũng không phải trọng điểm.

"Cô tới tìm tôi?"

"Ừ, Đúng vậy."

Một chén nước lại thấy đáy.

"Sao một chút tôi cũng không cảm thấy cô đến tìm tôi."

Chu Du nháy mắt trên mặt lại cảm thấy xấu hổ, nếu không có nhiều trưởng bối ngồi đây thế này, cô thật muốn chém một nhát.

Gặp qua đồ ngốc, chưa thấy qua đồ ngốc, có thể làm cho cô lại 囧 một chút sao?

"Vùi đầu ăn đồ ăn ngon mà bà ngoại với mợ làm, cô không nói xuýt chút nữa quên mình đến đây tìm cô."

Ở trước mặt trưởng bối, Chu Du không thể nghiến răng nghiến lợi, tay nhéo nhéo đùi, ý bảo bản thân nhịn xuống.

Ngồi một lúc cậu nhỏ Đường đứng dậy, quay sang Chu Du nói một câu: "Chu Du, cô theo tôi đến thư phòng một chút, tìm cô có chút việc."

Giờ này khắc này Chu Du xấu hổ, đã biến thành sợ hãi, không giống như lúc trước cố gắng mạnh mẽ nữa rồi.

"Cậu nhỏ, người tìm Chu Du có việc gì sao?"

Mọi người gật đầu, tỏ vẻ đều muốn biết.

"Con muốn biết?"

Đương nhiên! Đường Kiều liên tục gật đầu.

Cậu nhỏ Đường cười cười, ngẩng đầu nói.

"Đây là bí mật, không nói cho biết."

"Hừ, người không nói con cũng biết, người cũng giống như Chu Chú muốn đi cửa sau đúng không?"

Chu Chú không nói gì, khi nào thì anh đi cửa sau rồi hả ?

Cậu nhỏ Đường từ chối cho ý kiến, không có trả lời, trực tiếp xoay người, đi lên thư phòn trên lầu.

Đường Kiều dành nhìn Chu Du cho một cái ánh mắt tự cầu phúc đi, Chu Du bất an nhìn mọi người một chút, sau đó đuổi theo cậu nhỏ Đường.

"Vì sao con ngửi thấy mùi vị âm mưu ở đây?"

Người âm mưu Đường Kiều lại bàn luận về âm mưu của người khác.

Còn nhớ rõ trong truyện tranh, luôn có một cái bóng xấu xa tối đen như mực, cuối cùng ở lúc mấu chốt đi ra nói lẩm bẩm một mình hay sao?

Đó là thần tượng của Đường Kiều.

Trong thư phòng, cậu nhỏ Đường khoanh tay đứng gần cửa sổ, Chu Du bất an đứng ở phía sau anh, hai người im lặng không nói gì.

Sau một lúc lâu, cậu nhỏ Đường xoay người, đối mặt với Chu Du.

"Hôm nay tới đây làm gì?"

Tới làm cái gì? Cô tới làm cái gì? Cô có thể tới làm cái gì?

Chu Du nhắm chặt mắt, bỗng nhiên có chút nhụt chí. Dưới đáy lòng đè nén một hồi lâu, thật vất vả nghe nói anh đã trở lại, muốn gặp anh một lát, lại bị câu nói đầu tiên của anh đánh gẫy mọi cảm xúc.

"Không, đến tìm Đường Kiều thôi."

Lại mắt mở mắt, Chu Du quay mặt, không muốn nhìn vẻ đạm mạc trên mặt anh.

Thật là tổn thương. . . . . .

"Cậu hi vọng con làm cái gì?"

Hi vọng?

Không, cho tới bây giờ cô không có cái loại này loại nọ, lúc trước cô đã cố “làm việc nghĩa không được chùn bước” quyết không từ bỏ, không hy vọng thì cũng sẽ không khổ sở nữa. Dù sao mọi thứ cô cũng đã dự đoán được, đã sớm chuẩn bị tư tưởng rồi, giờ này ngày này, chẳng qua là cô nhớ anh thấu xương, mới nghĩ, đến nhìn anh, chẳng sợ nhìn một cái cũng tốt.

Hiện tại thấy được, cũng thỏa mãn rồi.

Hi vọng. . . . . . Hi vọng loại này loại nọ, hay là mong cho anh có người yêu đi.

"Cậu, nếu không có việc gì, con đi trước đây."

Chu Du cúi mình đến thấp nhất, vô cùng cung kính nói.

Cô không thể ở lại được nữa, nói chuyện cũng không thoải mãi, lại làm lòng cô đau như dao cắt.

Nam nhân làm tổn thương cô, thật đúng là bên trong vô tình mà.

Hít sâu một hơi, Chu Du nỗ lực ngăn chặn nội tâm muốn dời sông lấp biển. Ông trời biết, cô không nên như thế, cô rõ ràng nên tự tin, rõ ràng là nên thoải mái, rõ ràng là nên có thù tất báo. . . . . .

Ai lại giết chết một Chu Du như thế?

"Đợi chút."