Chị, Yên Lặng Bị Ăn Đi

Chương 8: Quá khứ vui buồn lẫn lộn (2)

Đường Kiều tố cáo cũng không nhẹ, Bà ngoại Đường, ông ngoại Đường còn có Cậu Đường lập tức từ Thành phố S chạy như bay đến bệnh viện Thành phố H thành phố.

Sau khi đến bệnh viện, Bà ngoại Đường ôm Đường Kiều không buông tay, liên tục gạt lệ, Đường Kiều cũng đau buồn gạt lệ theo, vì vậy một già một trẻ ôm nhau khóc.

Ông ngoại Đường gõ cây gậy bang bang trên mặt đất, cha mẹ Đường sợ run cầm cập, cúi thấp đầu, như xin lỗi ông bà ngoại, cậu Đường ở một bên xem kịch vui, sau khi bị bà chị cũng chính là mẹ Đường Kiều trừng mắt, mới bắt đầu lên tiếng giải cứu.

"Được rồi, mẹ, mẹ đừng khóc, một chút nữa vết thương của Kiều Kiều lại đau. Bây giờ con bé phải nghỉ ngơi, mẹ đừng làm cho con bé mệt mỏi."

Cậu Đường này thật đúng là không được, một câu đã nói trúng mấu chốt, Bà ngoại Đường lập tức đã nín khóc. Nhưng Đường Kiều còn thút thít, Cậu Đường không thể làm gì khác hơn lại phát huy sức hấp dẫn của mình, dỗ dành cô nhóc này.

"Kiều Kiều, cũng không thể khóc nữa, cháu nên vui mừng mới phải a, thứ tác quái trong bụng cháu đã được bác sĩ lấy ra rồi"

Đường Kiều chùi chùi nước mắt, liếc Cậu Đường một cái.

"Cậu cho rằng cháu là đứa trẻ ba tuổi đấy."

Nói xong thở phì phò, kéo qua chăn đắp kín người, ai khuyên cũng không nghe. Vì vậy Bà ngoại Đường vừa gạt lệ, ông ngoại Đường vừa gõ cây gậy.

Nhà họ Đường bởi vì chuyện Đường Kiều nằm viện lần này mà mở cuộc họp khẩn cấp, coi như ở trước mặt Đường Kiều, ở trong phòng bệnh Đường Kiều.

"Ta muốn mang Đường Kiều đi."

Lời này là ông ngoại Đường nói, mặc dù ông ngoại Đường là người cầm súng đi đánh giặc, nhưng Đường Kiều ở bên cạnh ông ngây ngô ít năm, lại thêm cá tính nghịch ngợm của cô, có thể chọc cho mọi người vui vẻ không thôi. Mặc dù bình thường không thấy ông ngoại Đường thân thiết với Đường Kiều, nhưng người nào cũng nhìn ra ông ngoại Đường cưng chìu Đường Kiều không cách nào hình dung nổi, súng thật cũng dám lấy ra cho Đường Kiều chơi. Cũng may Đường Kiều đối với đồ chơi này không có hứng thú bằng Chu Du ăn chocolate, mới tránh được tai nạn đổ máu sau này. Nhưng ai biết lần này Đường Kiều một mình ở bên cạnh cha mẹ bị ăn thua thiệt lớn như vậy, bảo ông ngoại làm sao không đau lòng.

Lần trước, ông ngoại Đường nói lời này thì Bà ngoại Đường ngăn cản, vốn săn sóc Đường Kiều nhiều năm, không có cha mẹ bên cạnh cô, đứa trẻ cần được cha mẹ thương yêu chăm sóc, mà con gái và con rể cũng không thể cứ lạnh nhạt với con gái mình. Ai biết bà nhất thời mềm lòng, lại làm hại Đường Kiều ăn đau khổ lớn như vậy. Cho nên lúc ông ngoại Đường nói chuyện này, Bà ngoại Đường chỉ ở một bên nghiêm mặt, nhìn cũng không nhìn cha mẹ Đường Kiều một cái.

"Cha, Đường Kiều vừa mới từ chỗ cha trở về không bao lâu."

"Đúng vậy, con cũng biết mới trở về không bao lâu?"

Ông ngoại Đường hừ lạnh một tiếng, cha mẹ Đường lập tức run lên.

"Các con đồng ý cũng được, không đồng ý cũng được, Đường Kiều, ta muốn dẫn đi."

Ông ngoại Đường thẳng lưng, khóe miệng mím lại, ông không nhớ rõ đã bao nhiêu năm không tức giận bọn nhỏ nữa rồi.

Mẹ Đường không dám không vâng lời ông ngoại Đường, nhưng cũng không muốn để Đường Kiều theo chân bọn họ trở về Thành phố S, cho nên đưa mắt nhìn về phía Cậu Đường cầu cứu.

Sau khi Cậu Đường nhận được tín hiệu cầu cứu của Mẹ Đường, ho một tiếng, "Tôi cảm thấy, Đường Kiều vẫn là theo chúng tôi trở về Thành phố S tốt hơn".

Không cần biết Cậu Đường nghĩ cái gì, dù sao chuyện này Cậu Đường cũng nói như vậy, căn bản cứ quyết định như vậy, ai bảo cha mẹ Đường đuối lý trước.

Sau khi mọi người đã bàn bạc thỏa thuận xong, nói chính xác là ông ngoại Đường và bà ngoại Đường đơn phương đưa ra quyết định, nhưng cha mẹ Đường cũng chỉ có thể làm theo. Trước tiên Đường Kiều ở Thành phố H dưỡng bệnh, sau khi khỏi bệnh lập tức trở về Thành phố S. Ông ngoại Đường và Cậu Đường về Thành phố S trước, thay Đường Kiều làm xong hộ khẩu và học bạ, Bà ngoại Đường ở lại Thành phố H chăm sóc Đường Kiều, chờ sau khi Đường Kiều khỏi bệnh cùng Đường Kiều trở về Thành phố S.

Mẹ Đường lau mồ hôi lạnh, tiễn ông ngoại Đường đi, "Mẹ, buổi tối để cho Quốc Lương ở đây trông chừng, chúng ta đi về nghỉ ngơi trước đi."

"Đường Kiều sinh bệnh nặng như vậy, con nghỉ ngơi được sao?"

Bà ngoại Đường quả nhiên dũng mãnh, câu nói đầu tiên chận Mẹ Đường nghẹn họng không trả lời được. Chuyện Đường Kiều bị bệnh xem ra khiến Bà ngoại Đường tức giận không nhẹ, cũng là Đường Kiều ở bên cạnh bà bao nhiêu năm, bình thường bị cảm mạo cũng chưa từng lơ là, lúc này mới trở về nhà liền vào bệnh viện, lại còn hành động như thế……….. làm người già vẫn có chút không vui.

"Không phải, mẹ, con không phải ý này, Uyển Uyển ở nhà một mình đấy."

Mẹ Đường không nói câu này còn may, vừa nói câu này, Bà ngoại Đường đã cảm thấy một bụng tức giận.

"Mẹ nói này Tiểu Liên, mẹ không nhớ rõ, mẹ đã dạy con đối xử với bọn trẻ như vậy, ngày trước mẹ đối xử công bằng với con và các em trai, con nói con làm mẹ như vậy sao, Đường Uyển ở nhà một mình, ngủ một đêm, con cũng không yên lòng, Kiều Kiều ngủ một mình ở bệnh viện, con yên lòng sao?"

Ngón tay Bà ngoại Đường cũng nhanh chóng chọt trên ót Mẹ Đường, Mẹ Đường đối xử với hai đứa con gái rõ ràng khác hẳn, thái độ vô cùng tức giận.

"Mẹ, Tiểu Liên sợ thân thể của mẹ không chịu nổi a, con ở lại trông chừng Đường Kiều, không có chuyện gì."

Cha Đường cũng cẩn thận cười theo.

Aiz, ông ta cũng hết cách rồi.

Lúc đầu, bọn họ đem Đường Kiều đưa đến Thành phố S thì Đường Kiều mới bảy tuổi, bây giờ là cô gái mười sáu tuổi, gần mười năm không ở chung một chỗ với con gái, dĩ nhiên cũng sinh ra xa cách một chút, hơn nữa Đường Uyển còn nhỏ, tự nhiên không tránh được phải thiên vị rồi. Bọn họ cũng rất muốn cùng Đường Kiều giống như lúc cô bảy tuổi, dù sao hiện tại Đường Kiều đã mười bảy tuổi, không phải là bảy tuổi rồi, có lúc bọn họ thật sự không biết nên đối xử với Đường Kiều theo cách thức người lớn hay trẻ em.

"Muốn đi về thì các con về đi, mẹ ở đây cùng với Kiều Kiều."

Bà làm Bà ngoại cũng không thể làm người mẹ nhẫn tâm, lúc bà đưa Đường Kiều trở về, Đường Kiều vẫn còn hoạt bát vui vẻ, nhưng chưa tới 1 tháng, gặp lại cũng đã nằm trong bệnh viện, càng suy nghĩ Bà ngoại Đường càng cảm thấy tức giận, hết sức tức giận.

"Bà ngoại, bà đi về nghỉ ngơi đi, cháu không sợ một mình"

Vẫn núp ở trong chăn, lúc này Đường Kiều mới kéo chăn ra, duỗi đầu ra ngoài, hai con mắt vẫn giống như bong bóng cá, Bà ngoại Đường vừa nhìn thấy liền đau lòng không dứt.

"Kiều Kiều ngoan, Bà ngoại ở nơi này cùng với cháu"

Bà ngoại Đường quyết tâm muốn ở lại bệnh viện, bất đắc dĩ, Cha Đường không thể làm gì khác hơn là đi tìm y tá trực muốn đưa thêm 1 cái giường, sau đó thêm chăn, sau đó kê bên cạnh giường bệnh của Đường Kiều, bảo Mẹ Đường cũng ở lại bệnh viện, ông ta đi về trước chăm sóc Đường Uyển, chờ sáng mai ông ta tới thay đổi người. Mặc dù lo lắng thân thể người già không chịu nổi, nhưng không lay chuyển được bà.

Aiz.

Đi ra khỏi phòng bệnh, Cha Đường không nhịn được thở dài, ông ta nhớ lúc nhỏ rõ ràng Đường Kiều không để người ta lo lắng a.