"Chu Chú, tôi nói với hai người nhé, nơi đó có hai con cá rất xấu xí."

Đường Kiều nhún nhảy vui vẻ quay trở lại, mặt mày hớn hở khoa tay múa chân, lông mày nếu không có khuôn mặt cũng có thể bay ra ngoài.

"A, thật sao? Xấu xí đến mức nào?"

Chu Chú cười nói, dường như thật sự tò mò con cá xấu xí trong miệng Đường Kiều xấu xí đến mức nào.

"Ai da, tôi cũng không mô tả được, dù sao nó rất xấu xí. Lúc tôi mới ở đằng kia xem cá, khi nhìn thấy được hai con cá, tôi còn nghĩ con cá xấu xí như vậy làm sao có thể ăn, làm thế nào để ăn nha. Sau đó tôi nhìn kỹ lại, phát hiện trên hồ cá viết mấy chữ, cậu đoán xem chữ gì?"

Đường Kiều cố làm ra vẻ thần bí đến gần Chu Chú, vẻ mặt giống như tên trộm hỏi.

"Viết gì vậy? Không phải là con cá này rất xấu xí, xin cẩn thận miệng của nó sao."

Chu Chú làm như suy nghĩ một phen, sau đó trả lời.

"Ha ha, Chu Chú, cậu đáp sai rồi. . . . . ."

Đáp án của Chu Chú làm Đường Kiều không thể không cười, bây giờ cô thật rất vui vẻ!

"Không phải viết cái này sao, trên đó viết cái gì?"

"Tôi cho cậu biết, phía trên kia viết ba chữ: cá cảnh đây! Ha ha, vui chết tôi, ha ha ha. . . . . ."

Đường Kiều cứ cười, vỗ bàn cười, cô cảm thấy điều này thật sự chơi rất vui. người của bàn khác đồng loạt nhìn về phía bàn của Đường Kiều tức giận trợn mắt, một cái quán yên tĩnh, làm cho giống như chỗ bán hàng. Chẳng qua, Đường Kiều không thèm để ý, Chu Chú cũng không để ý, Đường Uyển nha, ách. . . . . . Cũng không phát biểu bất kỳ ý kiến gì.

Nhưng đáng tiếc, Đường Kiều cười thở không ra hơi, khóe miệng Chu Chú cũng chỉ giật giật, mà Đường Uyển chỉ muốn khóc lên.

"Đường Uyển, em làm sao vậy?"

Đường Kiều lại gần, muốn nhìn Đường Uyển ra sao. Ai ngờ Đường Uyển chợt đứng dậy, "Em cũng đi xem một chút con cá này xấu xí thế nào."

Đường Kiều thiếu chút nữa bị Đường Uyển làm giật mình đặt mông ngồi xuống đất, nhìn theo bóng lưng Đường Uyển chạy như điên, Đường Kiều buồn bực hỏi Chu Chú.

"Con bé sao vậy?"

"Không có việc gì, mới vừa rồi tôi nói với cô ấy mấy câu."

"Đang yên lành cậu nói gì với con bé như thế."

Hôm nay vốn muốn dẫn cô ra ngoài chơi, để cho cô vui vẻ, nhưng tên Chu Chú hư hỏng này lại làm cho người ta muốn khóc.

Vẻ mặt Đường Kiều nhìn Chu Chú oán trách, vô cùng không ủng hộ anh làm cho cô hai Nhà họ Đường khóc.

"Được, được, được tôi nhận lỗi."

Chu Chú làm như thật, giơ tay phải lên, bàn tay hướng về phía Đường Kiều cúi chào.

"Phốc, thật buồn cười."

Đường Kiều cười vỗ Chu Chú một cái, đối với anh ra dấu chào dở dở ương ương, có chút nhìn không thuận mắt. Bởi vì, từ nhỏ đã thường thấy quân nhân ra ra vào vào trong nhà, Chu Chú giả bộ nhìn rất không tự nhiên.

"Đúng rồi, không phải nói cô đi xem có cá nê mô hay không sao?"

"Ừm, tôi lại quên vụ này rồi." Đường Kiều vỗ đầu một cái, đột nhiên nhớ lại chuyện chính.

"Nếu không tôi đi xem một chút."

Dứt lời Đường Kiều chuẩn bị đứng dậy, Chu Chú níu lại cánh tay của cô: "Thôi, lần sau ăn cũng được."

Mà Đường Uyển vẫn đứng ở trước hồ cá, Đường Kiều không biết cô đang nhìn thứ gì, phải xem lâu như vậy, cho đến khi điểm tâm đã lên xong, Đường Uyển vẫn chưa trở về.

"Tôi đi gọi con bé tới đây ăn."

"cô ăn đi, tôi đi gọi."

không đợi Đường Kiều phản ứng, Chu Chú đã đứng dậy, Đường Kiều chuyển trở về chỗ ngồi đặt cái mông xuống.

"Đường Uyển, ăn điểm tâm, đừng làm cho chị của em lo lắng."

Chu Chú đi tới sau lưng Đường Uyển nhìn về phía hồ cá nhưng lời đúng là nói với Đường Uyển.

Đường Uyển dùng tay áo dụi dụi con mắt, cúi đầu trở về, Chu Chú đi theo phía sau, chẳng qua trước khi đi còn liếc mắt nhìn con cá xấu xí đến mức ăn không được theo lời của Đường Kiều. Qủa nhiên.....Rất xấu!

"Chuyện gì vậy? Chu Chú cậu lại nói gì con bé?"

Nếu như vừa rồi Đường Kiều thấy Đường Uyển sắp khóc, như vậy hiện tại Đường Kiều thấy Đường Uyển đã khóc.

"không có, con cá này quá xấu, em cười...."

(PS: con cá xấu xí tự bạch: tôi có tội!.....!)

Hôm nay điểm tâm sáng, trong ba người, chỉ có một mình Đường Kiều ăn hết sức vui vẻ, Chu Chú giữ hình tượng, Đường Uyển chỉ nhét vào miệng qua loa nhưng ăn không biết ngon.

Vốn tâm trạng của Đường Uyển cũng không tốt, lần này rõ ràng nhìn Đường Kiều chướng mắt.

"Đường Uyển, cơm nước xong, tâm trạng có tốt chút nào hay không?"

Đường Uyển khẽ cắn răng, rất muốn đem Đường Kiều nhét vào kẽ răng cắn chết, cuối cùng chỉ miễn cưỡng cười cười: "Ừ, tốt hơn nhiều."

Chu Chú không nói, để mặc cho Đường Kiều phát huy vô cùng tinh tế.

Sau khi ăn xong điểm tâm sáng đã gần đến trưa, Chu Chú chở Đường Kiều và Đường Uyển đi về hướng thôn dân tộc, Chu Chú không nói lời nào, Đường Uyển cũng không lên tiếng, vì vậy, sau khi huyên thuyên rốt cuộc Đường Kiều phát hiện có cái gì không đúng.

Nhưng cô có chút không hiểu.

Nếu như một mình Đường Uyển mất hứng cô còn có thể giải thích rằng con bé đã đến ngày bà dì cả tới thăm, nhưng tại sao Chu Chú cũng mất hứng như vậy?

"Chu Chú, mở nhạc nghe một chút."

Rốt cuộc, Đường Kiều thật sự không chịu nổi loại không khí này.

"cô tự tìm đi."

Đường Kiều xấu hổ, cô ngồi ở phía sau được rồi. Nhưng rõ ràng Chu Chú không chuẩn bị thèm nghía tới cô, Đường Kiều nhìn anh chuyên tâm lái xe, cũng không thể không biết xấu hổ quấy rầy anh, cho nên không thể làm gì khác hơn là nằm sấp tìm cái đĩa, trong nháy mắt đem trọn thân thể vượt qua phía trước, nằm ngang ở bên trong xe.

"Đường Uyển muốn nghe nhạc gì?"

trên xe Chu Chú có không ít đĩa, đủ thể loại linh tinh, đều là Đường Kiều để vào, có rất nhiều đĩa nhạc được yêu thích, có nhiều đĩa đang thịnh hàng, còn có một số đĩa Đường Kiều download từ internet, còn có một số đĩa nhạc hòa tấu, nhưng rõ ràng chất đống quá lâu nên mặt ngoài đã trầy xước. Đường Kiều chọn nửa ngày, cuối cùng nhét vào nhạc nước ngoài.

Giọng nam trầm thấp giống như từ dưới nền đất truyền đến, ngồi trở lại chỗ ngồi, một lúc sau Đường Kiều chỉ cảm thấy tê dại da đầu, tóc gáy cũng dựng đứng lên...., Tại sao cô lại chọn một đĩa nhạc jazz như vậy, cái loại nhạc nghe bị táo bón rất nghiêm trọng, nghĩ cũng nghĩ không ra được... cô rơi lệ đầy mặt.

Đường Kiều khổ sở giương mắt nhìn phản ứng của Chu Chú và Đường Uyển, dường như hai người cũng không sao, lái xe tiếp tục lái xe, ngẩn người tiếp tục ngẩn người.

Sờ mũi một cái, Đường Kiều không thể làm gì khác hơn lại bắt đầu ngang dọc, "Hắc hắc, cầm nhầm đĩa rồi."

Vội vàng lấy đĩa ra, Đường Kiều lại lắp vào cái đĩa khác, lần này rất cẩn thận không có chọn nhạc nước ngoài như lúc nãy mà chọn cái đĩa ca khúc được yêu thích. nói đến lưu hành, đó cũng là lưu hành thật lâu, hiện tại có thể miễn cưỡng xem là ca khúc chọn lọc.

Giai điệu quen thuộc truyền đến, Đường Kiều không khỏi cảm thán.

Thời gian này, người gầy đi rất nhanh, tay của cô mập mạp thoáng một cái đã tóp đi rồi, cô nhớ lại thầm thở dài.