Đường Kiều từ trong KTV đi ra ngoài, ngẩng đầu nhìn trời, ánh sao vẫn cứ sao, trăng sáng vẫn cứ trăng sáng mà cô còn phải chạy về nhà nấu cơm.

Đưa tay đón xe taxi, Đường Kiều cúi đầu chui vào.

"Sư phụ, Thiên Lộc Viên."

Người ở Thành phố S không ai không biết Thiên Lộc Viên, nơi đó từng được quảng cáo rùm beng là khu giàu có của Thành phố S, người ra vào nơi đó không giàu cũng quý.

Thật ra, lời này Đường Kiều tuyệt đối không đồng ý, giống như cô, chẳng qua cô là một kẻ đáng thương ăn nhờ ở đậu, không giàu cũng không quý, hơn nữa không liên quan đến giàu có.

Sau nửa giờ đường xe, Đường Kiều đã tới Thiên Lộc Viên, trả tiền xuống xe, Đường Kiều nhìn một chút đồng hồ gốm sứ trên cổ tay, đó là quà sinh nhật cậu út Đường tặng cho cô.

Mười giờ đêm, hẳn là vẫn chưa hết giờ ăn. Đường Kiều khổ não trừng mắt liếc điện thoại di động đã hết pin tắt ngấm, đi tới khu nhà ở.

Không thể nói gần như sợ hãi, trên thực tế Đường Kiều quả thật là sợ hãi.

Sau khi lên lầu, Đường Kiều đứng ở cửa nhà một lúc, hít vào một hơi, cuối cùng thở ra thật sâu, cầm chìa khóa mở cửa.

Trong nhà đèn sáng rỡ, Chu Chú ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, có chút lười biếng lưng dựa vào trên ghế sofa, trên đùi để Laptop. Chuẩn bị biểu diễn thâm tình nhưng khi Đường Kiều nhìn thấy Laptop trên đùi Chu Chú thì trong nháy mắt lý trí đã tan rã.

Con bà nó, đó là máy vi tính của cô a.

"Cậu làm gì dùng máy vi tính của tôi."

Đường Kiều vốn không có ý định vừa vào cửa thì bộ dáng giống như hỏi tội.

Nhưng là. . . . . .

**, **! ** cậu ta có hiểu hay không?

"Đã về rồi, nấu cơm đi, tôi đói rồi."

Nếu như động tác ngẩng đầu có thể xem như là lời nói, như vậy chẳng qua Chu Chú hơi ngẩng đầu, tầm mắt dừng ở trên mặt Đường Kiều không tới một giây đồng hồ, sau đó liền mở miệng sai bảo Đường Kiều.

Được rồi, chuyện máy vi tính một chút nữa rồi nói, nấu cơm cho cậu ta ăn trước thôi. Cho dù Đường Kiều không vui thế nào cũng không quên dạ dày người khác không được tốt, không thể chống đỡ được cơn đói, không được cay, không được chua. Con bà nó, hầu hạ cậu ta giống như hầu hạ bà đẻ, aiz.

Đường Kiều để xuống túi xách, mặc vào tạp dề, sau đó chuẩn bị lấy một chút nguyên liệu trong tủ lạnh, vừa mở cửa tủ ra, cô ngây ngẩn cả người.

Thật sự cô hết sức xác định và khẳng định, cô lại bị tính toán.

Trong tủ lạnh tràn đầy một đống lớn nguyên liệu, hơn nữa, tất cả đều là thứ Chu Chú thích ăn.

Đây là tủ lạnh của một người không chuẩn bị ăn bữa tối sao?

Đường Kiều đang suy nghĩ, nếu cô không trở về nấu cơm cho cậu ta, những thứ trong tủ lạnh này, có phải cậu ta cũng chuẩn bị ăn sống hay không.

Nhưng con bà nó, cậu ta đoán chắc cô lại cam tâm trạng nguyện trở về làm cơm tối cho anh! Cô thật sự giống một bà mẹ già!

Đường Kiều tùy tiện chọn một vài thứ nguyên liệu ra ngoài, thuận tiện lén lấy rau cần mình không thích ăn, chuẩn bị ném vào thùng rác.

"Rau cần giữ lại để ngày mai làm hoành thánh."

Tên con trai này sau lưng mọc mắt sao? Hơn nữa, biết rõ cô không thích mùi này còn muốn mua, aiz, đây chính là người hôm qua cưỡng ép hôn cô sao? Đường Kiều thật sự cảm thấy đau buồn cho mình. Tên con trai này thích mình còn không bằng quyến luyến một gốc rau cần.

Đường Kiều vô cùng miễn cưỡng đem rau cần trả về chỗ cũ, ngày mai làm rau cần hoành thánh đúng không, cậu ta biết sao? Dù sao cô chắc chắn sẽ không làm món rau cần hoành thánh cho cậu ta.

Đường Kiều tốn gần hai mươi phút, nấu ba món ăn, một món canh, tốc độ vẫn rất tốt. Lúc bưng lên bàn món cuối cùng, Chu Chú đã buông xuống máy vi tính, giống như đại gia ngồi ở trước bàn ăn chuẩn bị dùng cơm.

Đầu rũ xuống không còn hơi sức, bà mẹ già Đường Kiều lệ rơi đầy mặt, khom lưng phục vụ cho Chu đại thiếu gia ngồi ăn cơm.

Chu Du này rõ ràng là quạ đen a, năm đó cô ấy nói cô sẽ trở thành đứa bé không ai muốn, kết quả một câu thành hiện thực. Sau đó cô ấy còn nói, đời này cô cũng đừng nghĩ chạy khỏi lòng bàn tay của Chu Chú, xem ra lại một câu nói trúng. Cô nên đề nghị cô ấy đổi nghề, lên cầu vượt xem bói, loài người đã không còn công lực ngăn cản được cô ấy là quạ đen rồi.

Đường Kiều không có hứng thú đứng nhìn người khác ăn cơm, cho nên lúc Chu Chú giải quyết bữa ăn tối, Đường Kiều vội chạy đi giải cứu máy vi tính của mình.

Nhưng dường như. . . . . . đã trễ.

"Chu Chú, cậu làm gì lên QQ của tôi!"

Tức giận a, nếu cậu ta còn như vậy, cô thật muốn học cách của nghệ sĩ nước ngoài rồi, cô muốn khỏa thân kháng nghị!

"Tôi chỉ mở máy vi tính của cô, QQ của cô tự nổi lên."

Đúng vậy, con mẹ nó, cậu ta nói một chút cũng không sai, đồ đạc trong máy vi tính của cô được thiết lập tự động đăng nhập, hoặc thiết lập nhớ mật mã. Thật ra những thứ này cũng không có gì, cô sai là sai ở chỗ không thiết lập mật mã mở máy. Tại sao cô khẳng định đồ đạc của mình sẽ không có người khác dùng vậy?

Nhưng bản thân Chu Chú rõ ràng có vài chiếc máy vi tính, ai sẽ nghĩ tới cậu ta sẽ dùng máy vi tính như xe bò già của cô a.

Cô. . . . . . Nhịn!

Đường Kiều không thèm nói gì với Chu Chú nữa bởi vì cô cảm thấy, cô càng nói cũng chỉ làm cho mình càng tức giận, hơn nữa cũng không thể thay đổi được gì.

Đường Kiều mở ra giao diện chính, sau đó xem người liên lạc gần đây trong giao diện.

Tên của Chu Du nằm ở vị trí thứ hai, Đường Kiều nhớ rõ, đó là buổi tối Chủ nhật, hai người bọn họ cùng nhau nói chuyện trời đất.

Nhưng là. . . . . .

Cái trắng trắng xếp hàng đầu tiên, Đường Kiều khẳng định, người cuối cùng dùng QQ nói chuyện trời đất với người kia tuyệt đối không phải là mình.

Tay Đường Kiều run run, mở ra nhật ký trò chuyện.

Nếu như cô cũng có gân xanh, gân xanh của cô nhất định nổ tung.

"Chu Chú, tại sao cậu có thể tùy tiện nói tôi đồng ý lời mời dự tiệc cưới của người khác!"

Cô cũng chưa nghĩ xong đi hay là không đi, tại sao cậu ta tùy tiện phá hư kế hoạch của cô.

"Dù sao phong bì cô cũng đã chuẩn bị, tốn nhiều tiền không đi ăn một bữa không được."

Ăn xong một chén, Chu Chú lại xới cho mình một chén nữa. Hơn nữa còn xoi mói thái độ hết sức khó chịu của Đường Kiều, "Hôm nay rau cải nhạt một chút."

Được rồi, ngày mai dùng muối trộn rau cải cho cậu, bảo đảm cậu ăn xong lập tức thành Xác Ướp, Đường Kiều hận hận nghĩ. Cô thật sự rất muốn đi ỉa, tại sao Chu Chú muốn lấy suy nghĩ của mình đoán suy nghĩ của cô vậy?

Cô đi ăn một bữa tiệc không đáng tiền có được không, nếu cô không đi, chẳng qua cô chỉ tổn thất một chút tiền bạc bỏ phong bì đỏ, nhưng nếu như cô đi, không phải chỉ có tổn thất chuyện tiền. Thân thể của cô, trái tim của cô, từ trong ra ngoài, từng vị trí trên người cô, không khỏi bị hành hạ.

Phụ nữ kết hôn cách nói chuyện lúc nào cũng rất ăn ý thống nhất cùng một phe, từ chuyện ông chồng đến con cái, từ mẹ đến bà, chuyện nhà cửa, luôn làm cho cô hỏng mất.

Đây là một cô gái, cô gái mạnh mẽ.