Lúc này Đường Kiều vẫn nằm im trên giường, Chu Chú với cậu nhỏ Đường đứng ở bên giường, xem bác sĩ khám cho cô, sau đó băng bó lại cái chân đau kia của cô thật tốt.

"Chân không có chuyện gì chứ?"

"Không có việc gì, không làm bị thương xương cốt, nhưng vết thương. . . . . . làm sao lại bị như vậy chứ?"

"Làm sao lại bị, tự mình đá."

Cậu nhỏ Đường tức giận nói, đối với loại hành vi tự làm thương hại bản thân này của Đường Kiều, anh thật sự là vừa bất đắc dĩ vừa tức giận.

"Con bé này cũng thật là, có thể làm bị thương mình như vậy."

Bác sĩ tuổi tác đã cao đẩy đẩy gọng kính trên sống mũi, ông làm bác sĩ lâu như vậy, mặc dù đã gặp không ít người tự làm mình bị thương, mỗi lần như vậy, ông luôn có một loại cảm giác không nói nên lời.

"Không phải là cô gái, cô ấy là phụ nữ. Bác sĩ, ông xem có thể không uống thuốc không, cô ấy mang thai rồi."

"Mang thai mà còn có thể tức giận như vậy, các người cũng không ngăn cản lại. Phù chân sưng như vậy, không uống thuốc thì sao mà tiêu được."

Lão bác sĩ xù lông, không thể đập vỡ tấm biển của ông được chứ.

Chu Chú bị nói á khẩu không trả lời được, lúng ta lúng túng đứng ở bên giường, mặc kệ bác sĩ kể lể, nửa câu cũng không dám nói.

"Bác sĩ kinh nghiệm lâu năm, thử xem còn biện pháp nào khác không."

So với Chu Chú, cậu nhỏ Đường có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, không có để ý bác sĩ quen biết lâu năm với anh giơ chân, nhưng mà liếc mắt nhìn Chu Chú một cái, có chút đồng tình với đứa nhỏ này.

Nhưng mà, tuy rằng trên mặt cậu nhỏ Đường nhìn qua thì bình tĩnh, trong lòng lúc này cũng loạn rồi.

Thứ nhất là, anh không nghĩ tới Đường Kiều đối với chuyện này lại phản ứng lớn như vậy.

Thứ hai là, anh không nghĩ tới Chu Du cứ như vậy liền xông ra ngoài.

Tính tình Chu Du anh không quá hiểu biết, nhưng tính tình Đường Kiều anh biết rõ, cho nên lúc này, anh không thể rời đi.

Đường Kiều này tín khí ngang ngược, nếu anh đi rồi, không chừng đợi đến khi con bé tỉnh lại thể nào cũng làm ầm lên.

"Đắp thuốc đi."

Lão bác sĩ khoát tay, nghĩ rồi lại nói.

"Tối hôm nay hai người phải để ý thật kỹ, đừng làm cho cô ấy tức giận quá, có thể làm ầm ĩ như vậy, đại khái thân thể cũng cũng không tệ, tối hôm nay đã qua giai đoạn cấp tính, đại khái cũng không có việc gì , cho nên buổi tối hai người phải chú ý."

"Được, nhất định chú ý."

Cậu nhỏ Đường tiễn bác sĩ, nhìn sắc trời, lúc này đã đen kịt. Sau khi bác sĩ về, cậu nhỏ Đường không có đi luôn lên lầu, mà là đứng ở dưới lầu, tìm một điếu thuốc, châm.

Lúc này cậu nhỏ Đường thật mê người, cả người đầy khí thế, đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, thật là có thể đả bại một đám tiểu nam sinh mê đảo phần lớn tiểu nữ sinh, sức hút của người đàn ông thành thục đúng là là không thể so được.

Một điếu thuốc còn chưa hút xong, cậu nhỏ Đường nhíu mày, dập tắt rồi ném vào thùng rác, sau đó xoay người vào thang máy, lên lầu.

Về nhà, Chu Chú đang dùng khăn lông đắp thuốc cho Đường Kiều, cô cùng nghiêm túc cẩn thận.

Cậu nhỏ Đường đứng ở ngưỡng cửa phòng ngủ nhìn vào, thở dài, có lẽ Chu Chú là ngây ngô, nhưng cậu ta đối với Đường Kiều, yêu chân thành có thể làm tất cả, cậu ta đang cố gắng thay đổi bộ dạng ngây ngô, nỗ lực trở nên mạnh mẽ để có thể bảo vệ Đường Kiều.

Tất cả những thứ đó, mọi người đều biết.

Nhưng mà. . . . . .

Đường Kiều ỷ lại anh như vậy, anh cũng không có nghĩ đến.

Cũng lạ, lúc trước biết Đường Kiều có bệnh nôn nóng, nên toàn tâm toàn lực chữa khỏi cho con bé, mà không tự cho là tốt cho nó, giúp con bé giấu diếm mọi người, cho rằng chỉ cần nó không làm ra chuyện gì khác người là ổn rồi.

Nhưng vạch trần vẻ mặt bình thản đó, bên trong dĩ nhiên là như vậy, anh không nghĩ tới Đường Kiều thừa nhận không xong, chưa từng có nghĩ tới.

"Chu Chú, cậu dùng thư phòng của con, có việc thì gọi cậu."

"Được."

Chu Chú đầu cũng không có ngẩng lên đáp lại một câu, đại khái, cậu nhỏ Đường nói cái gì nhất định là anh cũng không nghe rõ rồi. Lúc này, ngoại trừ Đường Kiều, anh đã không rảnh bận tâm bất kỳ một cái gì khác rồi.

Đường Kiều đại khái trong lòng cùng thân thể đều khó chịu, không ngừng hừ hừ, miệng vẫn là lải nhải nhớ kỹ cậu nhỏ.

Chu Chú chườm chân cho cô cảm thấy vừa nóng vừa giận, tuy rằng biết là cô vô ý thức , nhưng thật sự là làm tổn thương trái tim của anh, đừng nói Đường Kiều khóc, anh cũng muốn khóc. Anh mới là chồng của cô, gặp chuyện gì, cô cư nhiên có thể một lòng chỉ nghĩ đến cậu nhỏ, Chu Chú thật muốn đánh cho cô tỉnh lại, nhưng mà lại luyến tiếc, bộ dáng Đường Kiều nằm ở trên giường nhắm mắt lại hừ hừ, giống như muốn lấy mạng của anh.

Chu Chú cứ cách 20 phút thì đổi cho Đường Kiều một cái khăn lông, còn thường xuyên đặt tay lên trán Đường Kiều, rất sợ cô bị sốt.

Trong đêm nay, khó chịu cũng không chỉ có một mình Đường Kiều, mọi người đều bị ép buộc quá, lại còn có Chu Chú. Lúc Đường Kiều khó chịu nghe cô gọi cậu nhỏ, thật sự là tim như bị đao cắt.

Chu Chú rất muốn đánh một quyền, anh cảm thấy bản thân thật vô dụng, anh không thể làm cho Đường Kiều toàn tâm tin tưởng, thật sự là so với cậu nhỏ anh vẫn kém một chút.

Ngồi quỳ ở bên giường, vùi mặt vào trong bàn tay Đường Kiều, Đường Kiều ngủ mơ hồ chỉ cảm thấy lòng bàn tay ẩm ướt.

Giãy giụa mở mắt ra, Đường Kiều mơ hồ nhìn bốn phía một chút, sau đó cúi đầu, nhìn Chu Chú vùi đầu ở trong lòng bàn tay của cô.

Cô muốn động đậy, ai biết vừa động, lưng bàn chân liền truyền đến một cảm giác đau đớn tan lòng nát.

"Chu Chú. . . . . ."

Nghe được âm thanh, Chu Chú lập tức ngẩng đầu lên, lại cảm thấy có chút mất mặt vội vàng kéo qua chăn lau lau mặt.

"Kiều Kiều, em tỉnh rồi."

"Chu Chú, khó chịu. . . . . ."

Đường Kiều âm thanh yếu ớt không thể nghe thấy, nhưng lời này nói ra khoog hề nhẹ.

"Kiều Kiều, chỗ nào khó chịu, có phải chân đau không?"

"Tất cả đều khó chịu."

Nói xong, Đường Kiều lại muốn rơi lệ, Đường Kiều vừa khóc, Chu Chú cũng theo khóc. Một đại nam nhân, giống như một chút cũng không sợ người ta chê cười, "Kiều Kiều, làm sao bây giờ, làm sao em mới hết khó chịu đây."

"Em muốn cậu nhỏ, anh gọi cậu nhỏ đến đây."

Đường Kiều cau mày khóc nói.

Nghe xong lời này của Đường Kiều, Chu Chú so với cô còn khóc lớn hơn.

"Kiều Kiều, chúng ta không cần cậu nhỏ, không cần cậu nhỏ được không?"

Chu Chú nằm lên giường, nằm nghiêng ở bên người Đường Kiều, ôm cô, lại hôn trán cô, ánh mắt cô, khóe môi cô. . . . . .

"Chúng ta không cần cậu nhỏ được không, được không?"

Đường Kiều mặc kệ Chu Chú hôn, tuy rằng trong lòng biết được lời của cô thương tổn đến Chu Chú, nhưng mà. . . . . .

"Nhưng mà em khó chịu."

"Khó chịu thì ói với anh, Kiều Kiều, em khó chịu ở đâu, nói với anh, anh là chồng của em, em nói với anh, anh không tốt sao, không tốt sao?"

Nói anh biết, anh không tốt chỗ nào, anh sửa, anh sửa vẫn không được sao? Chỉ cần, đừng nói mấy lời chỉ cần cậu nhỏ nữa.

Đường Kiều cho dù là cái người mù, lúc này cũng có thể cảm nhận được Chu Chú đầy người bi thương, cô không khỏi nghĩ đến lần trước bị Chu Du chuốc rượu.

Chu Chú của cô, cho tới bây giờ chưa từng yếu đuối như vậy, chưa từng nói ra những lời không có chí khí như vậy.

Cư nhiên vì cô. . . . . .

Đường Kiều cảm thấy đau lòng, cố gắng khắc chế trong lòng gào thét một trận.

"Được, không tìm cậu nhỏ, vậy anh kể chuyện xưa cho em đi, kể đến khi em ngủ mới thôi."

Người trước mặt này là chồng của cô, cô khó chịu, làm sao anh lại không khó chịu chứ.

Nghe được Đường Kiều nói như vậy, Chu Chú không khỏi thở phào một hơi, mặt cọ cọ ở trên mặt Đường Kiều, lại hôn lên môi của cô.

"Được, em muốn nghe cái gì anh sẽ nói cái đó, kể đến khi em ngủ mới thôi, về sau mỗi tối anh đều sẽ kể cho em nghe."

"Vậy anh nói vì sao anh lại thích em đi."

Đường Kiều cố nhịn mọi khó chịu đau đớn trong người, nở nụ cười.

"Em đợi một chút."

Chu Chú đứng dậy, thay khăn chườm chân cho Đường Kiều trước đã, lại đi vào phòng tắm lấy một chậu nước lạnh đặt ở bên giường, bản thân thì đặt mông ngồi dưới đất, nửa là dựa vào nửa là ôm Đường Kiều, sau đó nhẹ giọng phảng phất kể chuyện xưa.

"Nói thực ra, lần đầu anh nhìn thấy em cảm thấy thật phiền, thậm chí một thời gian dài từ đó về sau đều cho là như vậy."

"Em phiền chỗ nào chứ."

Chu Chú mới nói một câu, Đường Kiều liền kháng nghị rồi. Là cô bảo anh kể chuyện vì sao yêu cô, cũng không phải đại hôi phê phán.

"Trước hết em cứ nghe anh nói đã."

Chu Chú cọ xát, trấn an người nào đó.

"Khi đó em cùng Chu Du hai người, cả ngày líu ra líu ríu như hai con quạ, không chỉ có thật ầm ĩ, còn thích bắt nạt người khác, dân chạy nạn Ngu Châu này, vốn là đáng thương, thường xuyên bị ba cậu ta xách về nhà đánh một chút, sau khi em đến trở thành hai người đánh cậu ta."

Trước khi Đường Kiều đến ở trong viện, Chu Du coi như thu liễm, dù sao không có người cùng cô điên. Sau khi Đường Kiều đến đây, thứ nhất là cô tìm được đồng minh, thứ hai là cô tìm được bia đỡ đạn. Mỗi khi Chu Du bị ba mẹ bắt lỗi, Chu Du sẽ nói, "Là Đường Kiều làm, không phải con làm, con chỉ giúp thôi."

Này ai giúp ai trông chừng ai, còn chưa biết đâu. Nhưng đừng nói, chiêu này thật đúng tốt, Đường Kiều là cháu ngoại lão sư trưởng, cô có làm chút chuyện xấu, cũng không ai kêu chuyện xấu, về điểm nghịch ngợm này của cô ở trong mắt họ, đượ coi như là hoạt bát.

"Cháu gái nhà lão sư trưởng thật là hoạt bát."

"Đúng vậy, đúng vậy, thật hoạt bát."

Hồi nhỏ, Chu Chú đối với hai người Đường Kiều và Chu Du rất là khinh thường. Nhưng không biết từ khi nào, lại cảm thấy đáng yêu, cảm thấy cô càng nhìn càng đáng yêu, lại là không biết từ khi nào yêu cô không kìm chế được?

"Em còn nhớ không, năm em trở về thành phố H, có gửi cho Chu Du một phong thư rất giày?"

"Lại có chuyện như vậy sao."

Đường Kiều cắn cắn môi, không thừa nhận chuyện mất mặt như vậy.

"Anh có thể đọc thuộc lá thư này không sai một chữ."

Phốc!

Đường Kiều há to mồm, cảm thấy đầu càng ngày càng lăn lộn, quả thực không có gì để nói.

"Anh không có việc gì học thuộc nó làm gì chứ."

Đường Kiều có chút vặn vẹo nói, thư mất mặt như vậy, anh lại có thể học thuộc.

"Bởi vì thật sự là ấn tượng khắc sâu, xem một lần khiến cho người ta quên không được."

"Không đúng, không đúng."

Ngẫm lại, Đường Kiều cảm thấy bản thân bị Chu Chú lừa gạt.

"Khi đó anh cùng Chu Du nhìn em, anh rõ ràng là nhìn về phía Đường Uyển mà."

"Thượng Đế, tội danh thật sự là quá lớn, anh không quen biết Đường Uyển, vì sao phải nhìn cô ấy chứ?"

Anh chỉ bất quá ở trong hành lang tò mò nhìn Đường Uyển có nhiều hơn hai mắt không ông trời, tội danh này. . . . . .

"Chu Du nói anh ở trong hành lang nhìn chằm chằm vào Đường Uyển."

"Anh nhìn chằm chằm cô ấy hoàn toàn là vì lá thư của người nào đó, cô ấy nói ém gái của cô ấy, lớn lên giống yêu quái, vì thế anh liền nhìn xem, cô ấy có phải rất giống yêu quái không."

Đường Kiều hồi nhỏ, tuyệt đối là xem quá nhiều Tây Du Kí.

"Vậy sau khi anh nhìn, cảm thấy có giống không?"

Chu Chú làm như thật dừng một chút, giống như nghiêm túc suy xét vấn đề nhàm chán này của Đường Kiều, "Ừm, là có chút."

"Ừ, cho nên em đúng."

Chu Chú cười.

Lúc này lực chú Đường Kiều ý đã hoàn toàn bị dời đi, không lại chỉ cần cậu nhỏ Đường, Chu Chú nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục không ngừng cố gắng, theo dân chạy nạn Ngu Châu, luôn luôn nói về sau dùng kế như thế nào, thành lập một đám bày mưu tính kế, cùng với một đội quân tiếp viện, làm thế nào để anh và cô sống cùng nhau.

"Tốt, thì ra sớm như vậy anh đã bắt đầu thiết kế em rồi."

Anh chính là con sói thâm tàng bất lộ nha.

"Em nổi loạn như vậy, anh không dùng kế, làm sao mà em dễ dàng đi vào khuôn khổ được chứ."

Nói, mất không ít tế bào não còn có cái quân sư quạt mo Ngu Châu kia.

Chu Chú nói một hồi, thì lại thay tấm khăn khác trên chân Đường Kiều, sau đó lại nói tiếp một hồi, lại thay một cái khăn khác. Cho đến khi Đường Kiều ngủ, Chu Chú vẫn cứ ngồi ở bên giường, lúc không đổi khăn lại ngồi nhìn Đường Kiều, rất muốn chạm tay vào mặt cô, nhưng lại sợ đánh thức cô.