Chị, Yên Lặng Bị Ăn Đi

Chương 101-2: Báo thù thật khoái trá (2)

Đường Kiều bị làm lụng vất vả cả đêm, vừa rạng sáng ngày thứ hai đã bị người nào đó kéo từ trong ổ chăn ra, nói ra cho oai: phu xướng phụ tùy.

"Anh đi ca hát sao em phải theo."

Đi làm gì chứ.

"Không muốn báo thù nữa rồi hả ?"

Một câu bừng tỉnh người trong mộng!

"Muốn, chờ em!"

Đường Kiều lấy tốc độ ánh sáng nhanh chóng xông vào toilet, không đến mười phút đã đi ra, hết thảy đều OK, còn trang điểm nhẹ.

Tục ngữ nói, người phụ nữ đẹp vì người họ yêu thương.

Nhưng Đường Kiều muốn nói đúng lắm, cô trang điểm cùng Chu Chú một chút quan hệ cũng không có, cô chính là muốn trước mặt kẻ địch xinh đẹp một chút.

Đường Kiều lấy một bộ báo thù giả vờ tư thái đi theo Chu Chú đến công ty, thấy đồng chí Ngô Hiểu cười nhạt một tiếng.

Ngô Hiểu lập tức run lên bần bật, "Tổng giám đốc Chu, Chu phu nhân buổi sáng tốt lành."

"Sáng sớm, Tiểu Ngô, tôi lại muốn ăn bánh bao chiên uống sữa trà rồi."

Tôi gọi Ngô Hiểu. . . . . .

Bất quá, chuyện này đã không còn quan trọng, quan trọng là, bà chủ đại nhân lại đến đây ép buộc cô rồi.

"Được tôi sẽ đi mua cho ngài."

Phản kháng là không cần dùng đến, đồng chí Ngô Hiểu có thể nhận rõ sự thật trước mắt.

"Đợi chút."

Cười, cô tiếp tục cười, cô là bà ngoại sói độc ác.

"Chu phu nhân, cô còn có cái gì dặn dò nữa?"

"Mọi người trong văn phòng mỗi người một phần."

Tốt lắm, đồng chí Ngô Hiểu phảng phất cảm thấy máu trong người đang chảy ngược, hiện tại điều duy nhất cô có thể làm, đại khái chính là nên cảm thấy may mắn, bà chủ đại nhân còn không có yêu cầu ăn dưa hấu.

Nhưng ý tưởng này, cô quả thật là sai rồi.

Đến khi cô mất bao nhiêu công sức khó khăn lắm mới được mua bánh bao chiên cùng trà sữa về, bà chủ đại nhân kính yêu, chính là bỏ qua hết một bên, vừa dũa móng tay vừa nói.

"Thời tiết nóng như vậy, nếu không cô đi mua một ít dưa hấu về cho mọi cùng ăn cho mát đi."

Ta giết ngươi nhị đại gia!

Ngô đồng chí rất muốn cầm lấy dưa hấu nện vào trên mặt bà chủ nhà cô.

Nhưng mà, điều kiện tiên quyết vẫn là phải có dưa hấu đã?

"Chu phu nhân, tôi phải đi ngay."

"Đúng, mua hắc mỹ nhân nha, tôi muốn thật ngọt, không ngọt tôi trừ tiền lương cô."

Tiền lương a, hiện tại tiền lương chỉ là mây bay, cô chỉ cầu mong đống phân tròn này có thể nhanh chóng biến mất, không phòng bị mà bắt cóc mất BOSS đại nhân đẹp trai nhà cô, cô sai lầm rồi, thật sự sai lầm rồi.

Rất muốn khóc.

Nếu cô cho rằng như vậy là kết thúc, thì đã sai mười phần rồi, độ dày da mặt của Đường Kiều, không chỉ như thế.

Ở Ngô Hiểu hoạt động gần một giờ, sau khi mang một thùng lớn dưa hấu trở về, còn chưa kịp thở một hơi, bánh bao cũng chưa ăn một miếng, trà sữa không uống một ngụm, dưa hấu từ đầu đến cuối cũng chưa kịp nhìn bên trong, bà chủ vạn ác lại tới phân phó nữa.

"Tiểu Ngô, cô đem tất cả tài liệu này mỗi cái sao chép một bản đi."

Đường Kiều bê một chồng tài liệu ra.

Một vị nào đó đang uống trà sữa vụng trộm chăm chú nhìn, lập tức lại lùi đầu về, tuy rằng rất muốn cười, nhưng mà anh nhẫn!

"Được, Chu phu nhân!"

Cô rất muốn trần truồng, không, là rơi lệ, đến cùng là cô đắc tội bà chủ ở điểm nào, hay là chuyện lần trước bị cô chặn lại? Không phải là cô đã bị ép buộc một trận rồi sao? Vì sao còn đến nữa?

Mua bánh bao chiên, mua trà sữa, mua dưa hấu, này đó còn chưa tính, sao chép văn kiện tư liệu, đây cũng đúng là bình thường.

Nhưng vấn đề là văn kiện trong tư liệu vì sao lại có tuần san cùng tạp chí thời thượng? Đây đến cùng là có ý tứ gì?

Ngô Hiểu tin tưởng vững chắc, mọi người trong công ty không phải là người bát quái, nhưng mà đã quên mất nếu bọn họ mà bát quái, quả thực sẽ không còn là người.

Từ giờ phút này, công ty lưu truyền một cái truyền thuyết như vậy.

Hôm nay, kì thực là chính thê cùng tiểu tam so đo.

Đơn giản là, bà chủ đại nhân, thật sự là thật khí phách rồi.

Thủ đoạn này đó, chậc chậc, tất cả mọi người muốn bắt đầu cúng bái cô rồi.

"Tiểu Ngô, ở bên người ông chủ có phải rất vất vả hay không? Có phải rất mệt hay không?"

Đứa nhỏ đáng thương, đều bị chà đạp thành cái dạng gì rồi.

"Tôi gọi Ngô Hiểu, cám ơn."

Ngô Hiểu đứng ở trước mặt máy copy mặt không biểu cảm đáp lại một câu, thiệt tình muốn nói một câu: cải thìa a. . . . . .

Mặt than của cô không phải là bệnh, là mệnh!

"Ngô Hiểu, cô còn chưa trả lời câu hỏi của tôi đâu."

"Có khổ hay không, ngẫm lại Hồng Quân hai vạn quân, có mệt hay không, ngẫm lại Lôi Phong đổng Thành Thụy."

Ngô Hiểu tiếp tục mặt không biểu cảm, một vị nào đó cầm ly trà rảnh rang chuẩn bị tốt tốt cùng cô nói chuyện, tự động bay đi.

Trái đất này thật hung hiểm, bọn họ đều là người thường, lý giải không xong cũng không phải việc của mình.

Ngô Hiểu làm xong cũng đã buổi chiều rồi, cơm trưa cũng không có ăn, bởi vì Chu phu nhân nói, cô ấy cần gấp!

Ni Mã a, tuần san cùng tạp chí thời thượng thì vội vã muốn cái gì chứ? Lấy chữ trằng đen khắc vào bia mộ sao?

Nhưng những lời này Ngô Hiểu chỉ có thể đặt ở trong lòng, ai bảo người ta là giai cấp bóc lột, mà cô, là giai cấp bị bóc lột chứ.

Cô là hi vọng cỡ nào, BOSS đại nhân đẹp trai nhà bọn họ có thể nói ra một câu công bằng, nhưng mà, lại làm cho cô thất vọng rồi, Chu tổng trước mặt Chu phu nhân, hoàn toàn thành kẻ điếc người câm, anh hoàn toàn không có nhìn đến cô bị ức hiếp cực kỳ thảm.

Chu Chú cố ý giả câm vờ điếc, một ngày này, Đường Kiều đùa cơ bản vẫn là thật khoái trá. Chính là cô còn tưởng rằng vị cơ hữu này còn có thể phản kháng một chút, sau đó cô mới lấy cơ trừ tiền lương, kết quả cô ấy hoàn toàn không có chống cự, nhưng lại là ngoài dự kiến của cô rồi.

Trước khi tan việc, lúc Chu Chú đưa Đường Kiều rời khỏi cong ty, các đồng nghiệp uống trà sữa ăn dưa hấu cử hành nghi thức đưa tiễn nhiệt liệt vui vẻ.

"Chu phu nhân, đi khỏe mạnh."

"Chu phu nhân, tạm biệt."

"Đi mạnh khỏe, Chu phu nhâ."

"Tạm biệt, Chu phu nhân."

"Chu phu nhân, lần sau đến chơi."

Chơi cái em gái nhà ngươi, trà sữa là cô mua được không?

"Lần sau lại đến chơi, Chu phu nhân."

Chơi cái nhị đại gia nhà ngươi, dưa hấu là cô chọn từng quả một?

Các ngươi có chút trật tự được không?!

Ngô Hiểu chen chúc trong đám người cũng vui vẻ đưa tiễn cực kỳ nhiệt liệt.

Mẹ, rốt cục cũng đi rồi, nếu mà cô ấy lại không đi, cô phải đưa mình đi bệnh viện đi, lệ rơi đầy mặt.

"Tiểu Ngô, có quả dưa hấu chọn không tốt, cũng không ngọt lắm."

Ngô Hiểu kéo đầu nhìn trời, chọn cái nhị đại gia nhà ngươi, ai cũng đừng ở trong lúc này đến chọc cô, bằng không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Cô muốn đi đến cục lao đọng tố cáo, tố cáo cô ấy ngược đãi công nhân!

Chu Chú cùng Đường Kiều hai người trực tiếp từ công ty trở về nhà, dọc theo đường đi tâm tình hai người đều tốt lắm, Đường Kiều là vì rốt cục báo thù được, Chu Chú còn lại là bởi vì Đường Kiều ở công ty cùng anh một ngày, tuy rằng làm công ty cho gà bay chó sủa.

Đường Kiều vốn cho là về nhà sẽ có bữa tối phong phú chờ cô, dù sao trong nhà có chế độ nhân công – nô lệ ở đây.

Nhưng đến lúc bọn họ về đến nhà, trên bàn cơm cũng không có gì, trong phòng khách cũng không có người, nhưng mà giày của Trần Ương lại ở cửa.

"Đã chạy đi đâu rồi?"

Lúc Đường Kiều đang buồn bực, phòng tắm bỗng nhiên truyền đến tiếng thét.

"A!"

Đường Kiều liền phát hoảng, théo phản xạ ôm cổ Chu Chú bên cạnh.

Đợi phản ứng kịp mới buông tay ra, "Có phảiTrần Ương không?"

Chu Chú vỗ vỗ tay cô, "Em đứng đây chờ, anh đi nhìn xem."

Chu Chú đi đến phòng tắm lầu một phát ra âm thanh, gõ gõ cửa, "Trần Ương, là cậu ở bên trong sao?"

Đứng ở ngưỡng cửa phòng tắm Chu Chú chỉ nghe được tiếng nước chảy, anh đặt tay trên quả đấm cửa thử vặn, là khóa.

"Trần Ương?"

Như cũ không có người trả lời.

"Trần Ương, nếu không trả lời tôi lấy chìa khóa mở cửa nha."

Bên trong chậm chạp mới truyền đến một cái thanh âm suy yếu.

"Dượng, là tôi, tôi đang tắm, một lát nữa sẽ ra đi."

"Không có việc gì chứ?"

"Không có việc gì không có việc gì."

Chu Chú đứng một hồi ở ngưỡng cửa phòng tắm, xác định bên trong không lại phát ra âm thanh kỳ quái gì mới đi.

"Cậu ta làm sao vậy?"

Đường Kiều cau mày hỏi.

Đây là chịu kích thích gì, giống như dã thú vậy, hay là hành vi nghệ thuật mới?

"Em đã quên hôm nay cậu ta đi làm cái gì sao?"

Đúng rồi, hôm nay cậu ta đi thăm tù, nhưng mà xảy ra tình huống gì mà khiến cậu ta rống như vậy chứ.

Đường Kiều rất hiếu kỳ.

Nhưng Trần Ương này tắm rửa thật lâu, lâu đến lúc Đường Kiều cảm thấy bụng đói meo, cậu mới chậm chạp từ trong phòng tắm bước ra.

"Trần Ương, cậu đánh nhau với người ta à?"

Trần Ương trên tay tất cả đều là vết thương, vết bầm khắp nơi, thoạt nhìn thật đáng sợ.

"Thực xin lỗi, dì, phá tan phòng tắm nhà hai người, nhưng mà tôi không có tiền đền."

"Không có việc gì không có việc gì, mảnh thủy tinh nát, cậu có nặng lắm không, muốn đi bệnh viện không?"

Dạo này, đều lưu hành tự ngược sao?

Chu Chú nhìn Trần Ương hai tay nắm thành quyền, nghĩ đến hôm nay thăm tù mặc kệ thành công hay không, đại khái đều là tin tức xấu.