Nó sau khi chạy ra khỏi phòng hiệu trưởng thì thở hổn hển , đây là lần đầu nó gặp người to lớn như vậy....nên có lẽ có hơi sợ hãi . Nó ngó quanh , chẳng có một học sịnh nào ở đây cả , chắc vào lớp hết rồi .Nó hít một hơi thật sâu để tận hưởng bầu không khí trong lành ở đây khóe miệng cong lên một nụ cười tràn trề sức sống . Đây mới thật sự là thế giới của nó , là nơi nó cần học tập và sinh sống . Theo lời hiệu trưởng , thì bây giờ nó phải về kí túc xá của mình , yên phận nghỉ ngơi để mai đi học . Nhưng giờ đây , nó lại đang chạy long dong khắp ngõ với ý nghĩ " Ây , bây giờ vẫn còn sớm chán , về phòng chẳng biết làm cái gì chi bằng tiếp tục ngắm cảnh quan sát tình hình ngôi trường để hiểu biết hơn về nó " . Nó đi khắp mọi ngõ ngách , đi đến đâu liền mở mang tầm mắt đến đó . Nó gặp rất nhiều thứ hay và lạ , chỉ có điều không biết sử dụng , hay không biết làm gì nên chỉ đành ngắm rồi đi . Rồi bỗng nó thấy đằng trước mình là một cái cổng có ghi chữ " khu vườn địa đàng " . Đang ngó ngó nghiêng nghiêng thì có một giọng nói cất lên :

- Vào đi .

Nó nhíu mày , nhìn quanh xem ai là chủ của giọng nói , nhưng chẳng thấy ai đâu .

- Tôi ở đây . Giọng nói đó phát ra trên đầu nó , nó ngước lên . Không nhẽ .... không nhẽ.... là cái bảng đang nói ư . Nó ngước lên nhìn cái bảng hỏi , vẻ mặt đầy thích thú :

- Ngươi là ai , ngươi muốn ta vào à ?. Nó hỏi một câu hỏi dù đã biết rõ câu trả lời ngón tay chỉ vào mình .

- Ưkm . Tấm bảng cười tít mắt rồi gật đầu . Nó suy ngẫm một hồi rồi lại hỏi tấm bảng :

- Sao ngươi lại mời ta vào .

Cái bảng thấy hỏi thì đơ ra một lúc nhưng vẫn nhanh nhảu trả lời :

- Đơn giản vì ta thích . Nó nghe vậy ồ một cái rõ dài rồi liếc cái bảng :

- Chứ không phải ngươi dụ ta vào đấy, để thực hiện mưu đồ gì à ?. Tấm bảng bực bội khi bị đổi oan :

- không phải ai ta cũng cho vào nơi này đâu , ta có lòng tốt cho ngươi vào , vậy mà .... đã vậy đừng hòng ta cho vào .Tấm bảng tỏ vẻ giận dỗi không nói gì nữa đầu quay hướng khác "hứ" một tiếng . Nó thấy vậy thì nín cười , cái bảng này tức như vậy chắc giờ sẽ không thèm cho nó vào nữa , mà nó thì tất nhiên muốn vào , nên đành phải ....

- Thôi được rồi , được rồi , ta sẽ nói thật , ta tới đây chỉ muốn nghe ngươi hát thôi à .

Tấm bảng nghe thấy hát mặt bỗng đỏ ửng như thiếu nữ e thẹn :

- Ta , ta chỉ nghe người ta hát chứ không hát bao giờ .

- Ây ,dễ lắm . Chỉ cần nhắm mắt lại và cất tiếng hát lên là được . Ta nghe nói cái bảng ngươi là hát hay nhất trường mà không lẽ .... Nó cố tình kéo dài chữ rồi liếc sang cái bảng ngụ ý nói cái bảng không biết hát . lòng tự ái trỗi dậy , cái bảng tức giận :

- Ai bảo ta không biết hát , xem này ( hai mắt nhắm lại như lời nó bảo ) ... A aa một cộng một .......Tấm bảng cứ say mê du dương bài ca nhảm nhí , sau khi hát xong thì từ từ mở mắt giọng đắc ý :

- Thấy ta hát làm sao , có phải ,....... ủa người đâu rồi . Không nhẽ , nó nhân lúc mình không để ý trốn vào rồi . AAAAAAAA... con nhỏ ranh ma hãy đợi đấy . Tấm bảng biết mình bị lừa một vố thì tức giận hét lên .

Nó chạy vào trong rừng , không nín được liền bật cười thật lớn :

- Hahahaha , mắc cười quá , đúng là cái cây ngốc nghếch .

Sau khi cười cho thỏa nỗi lòng , nó bắt đầu đi xung quanh . Trong này .... chẳng có gì là lạ hết , toàn cây là cây . Nó thất vọng , chán nản đi thử một vòng nữa coi sao . Sau một vòng đầy lãng xẹt nó thở dài thầm nhủ " Địa đàng cái khỉ mốc , toàn cây là cây " vừa nói dứt khỏi miệng nó đã nghe một tiếng sột soạt quanh đây . Nó cảnh giác nhìn về hướng phát ra tiếng động . Lại tiếng sột soạt đó . Tò mò cắn đứt sợ hãi , nó từ từ tiến tới , tiến tới . Tiếng động phát ra đằng sau bụi cây trước mặt nó , nó mạnh dàng vạch đám cây ra .......Ồ .....Thì ra là một cặp tình nhân đang hôn nhau . Vừa thấy cảnh "nóng" này , nó nhanh tay rút điện thoại ra quay ( ở thế giới pháp sư không có điện thoại , còn cái nó cầm là ở trái đất , ăn may được theo nó qua đây ) . Vừa quanh , nó vừa cười thích thú , lâu lắm mới có dịp quay cảnh này . Khi cả hai " hạ màn " cũng là lúc nó tắt máy . Nó cầm chiếc điện thoại vừa đi vừa xem lại . Đang gay cấn thì không may nó vấp vào vật thể gì đó ngã cái " RẦM "

Nó nhăn mặt cố gượng dậy cầm cái máy kiểm tra xem có bị sao không , rồi xoa xoa cái trán . Bực thật , đây là lần thứ hai nó bị ngã đau trong ngày rồi đó . Quay lại định trút giận lên cái vật thể vừa làm nó té thì ..... ôi, là......là......một mĩ nam , soái ca nha. Nó ngơ ngơ ngắm nhìn cậu ta . Cậu ta đang ngủ , hai hàng mi cong vút khép hờ làm che đi đôi mắt của cậu ta . Làn da trắng nõn nà không tì vết , có khi trắng hơn nó . Dáng người cao , gầy ., tuy nhìn như vậy nhưng có thể cảm thấy đằng sau lớp áo kia là cả một thân hình 6 múi hoàn hảo. Bờ vai rộng khiến ai cũng mong muốn được dựa vào , được núp sau tấm lưng rộng rãi đó . Mái tóc màu hạt dẻ cắt ngắn gọn để xõa hờ hững , một vài cọng bay bay theo gió tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp . Khuôn mặt thì khỏi nói , chuẩn đến từng xentimet , từng góc cạnh . Sóng mũi dọc dừa cao chót vót khiến cho nó không kiềm chế được đưa tay lên sờ tự nhiên như con điên . Bỗng .... một giọng nói lạnh ngắt , không mang âm hưởng của một tí cảm xúc nào ngoài lạnh lùng và lãnh đạo vang lên :

- BIẾN .

Nó giật nảy khi nghe thấy giọng nói đó :

- Ôi cha mẹ ơi ! hết hồn . Cậu ...tỉn..h rồ...i hả ? . Nó như ăn trộm bị bắt tại trận , nên câu nói có chút run run . Nhưng , khi nhìn thấy đôi mắt của cậu ta nó liền quên hết , ngạc nhiên nhìn :

- Oa ... mắt màu tím đẹp quá ! Nó cố ngắm kĩ đôi mắt . Trong đó có chút lạnh lùng và ... cô đọc . Cậu ta trừng mắt gằn giọng :

- TÔI BẢO CÔ BIẾN . Nó có chút hụt hẫng khi bị cậu ta xua đuổi , nhưng vì sự nghiệp kết bạn với trai đẹp nên nó lại lấn tới :

- Bạn tên gì vậy ?Mình là Khánh Phương , rất vui được làm quen . Nói xong nó đưa tay ra nở nụ cười ấm áp . Cậu ta thoáng ngạc nhiên nhưng rồi nhanh chóng lấy lại sự lạnh lùng vốn có . Một lúc sau , do tay để trên không trung lâu quá rất mỏi nên hỏi :

- Sao vậy ?

Cậu ta không nói gì , mặc kệ nó vẫn đang dở tay , liền đứng dậy rồi bỏ đi. Nó đang định chạy theo thì bỗng tay nó bùng lên một ngọn lửa . Nó trợn mắt hoảng hốt nhảy tưng tưng lên thổi thổi , nhưng nó lại càng lan nhiều ra . Nó vội lấy tay còn lại hất hất :

- Nước đâu hiện ra , hiện ra , hiện ra ....Nhưng dù có thế nào , một giọt cũng chẳng thấy . Rồi ngọn lửa không cần dập tự động ngụp tắt . Cậu ta hai tay đút túi quần , quay lại , ánh mắt không chút biểu cảm :

- Đây là cảnh cáo , khôn ngoan thì đừng tiếp cận to nữa . Vừa nói xong , cậu ta quay về tiếp tục đi . nó nghe xong thì bĩu môi , cương quyết hét lên :

- Tôi thề , tôi mà không kết bạn được với cậu tôi kiếp sau tôi liền làm cẩu tạp chủng . Tối nay đợi ở phòng cậu nhé , bạn mới này sẽ tới thăm , cậu bạn có pháp thuật lửa . Nói xong nó lấy ngón tay cái qoẹt mũi " hứ ' . Cậu ta vừa bước đi , trong đầu suy nghĩ " nếu là người khác thì cậu đã cho bỏng nhẹ hoặc nặng từ lâu rồi ( tên nầy ác quá ) . Vậy mà cô ta chỉ bị cho lửa cách thân 1 cm nên chỉ cảm thấy nóng một chút thôi , tại sao lúc đó lại có ý nghĩ nương tay , lúc đó bỗng cậu có cảm giác cô ta trong tương lai sẽ rất quan trọng đối với mình . Ý nghĩ bị cắt đứt ngay khi cậu ta ra khỏi vườn . Còn nó , thấy cậu ta đi thì cũng bắt đầu công cuộc tìm phòng của mình .

PS: mình mới viết truyện , rất cần những lời bình luận của các bạn , để có động lực viết tiếp . mong các bạn bỏ chút thời gian nhận xét truyện giúp mình nha. Cảm ơn nhiều .