Cùng lúc này, Alan cũng đến nơi. Vừa nhìn thấy khung cảnh u ám cùng một đứa bé con trên tay Kaito , cẩvhi không khỏi đặt dấu chấm trên đầu .

- Kaito, chuyện này là sao, con bé kia là ai vậy ? Người trong làng à? - Alan nổi tính tò mò chỉ vào đứa bé trong vòng tay của Kaito, hỏi với mong muốn giải đáp thắc mắc.

Kaito đứng lên, đưa nó cho Alan bế . Sau đó đưa ánh mắt lạnh lùng hướng về Ino Trên tay hiện lên một ngọn lửa, chỉ thẳng vào cô . Nhọn lửa nhanh như cắt tiến tới, càng tới gần ngọn lửa càng to .

Ino chết lặng người nhìn ngọn lửa tiến tới mình với tốc độ tia chớp. Không một chút kháng cự, toàn thân cô như bị yểm bùa, không thể nhúc nhích.

** RRRẦM.... **

Một tiếng nổ lớn phát ra, Alan nhanh chóng bịt hai tai nó, ngơ ngác nhìn Kaito đang đứng trước mặt mình, đôi mắt sâu thăm thẳm , chẳng hề rung chuyển. Hỏa lực của cậu từ khi nào lại mạnh đến vậy.

Các làn khói bắt đầu mờ dần, để hiện lên một khoảng đất lõm xuống. Không có Ino.

Alan và Kaito, cả hai đều yên lặng. Alan , vừa nãy cậu đã nghe rõ rành mạch có một tiếng động khác va chạm vào quả cầu lửa của Kaito, từng nhịp bước chân nhanh đến không tưởng . Chắc chắn là đã có người cứu cô ta.

Còn Kaito, chính đôi mắt của cậu đã thấy trước khi quả cầu chạm đến Ino thì đã có một người ngăn chặn. Hà thoát ẩn thoát hiện, trên môi nở một nụ cười bán nguyệt. Cực kì quen thuộc.

Emy sau khi chỉ dẫn cho người dân trong làng đi đến trường pháo thuật , ở đó sẽ có người chỉ dẫn tới nơi an toàn xong thì quay lại. Trên đường bỗng nghe thấy tiếng động lớn thì không khỏi lo lắng chạy tới chỗ nó. Ai ngờ, vừa tới nơi ngó ngang ngó dọc xh aà wngr thấy nó đâu, chỉ có hai người nào đó đang im lặng như tờ cùng một con nhóc đang ngủ trên tay Alan. Vào tình huống này, Emy không biết làm gì đành cũng đứng im.

- Mọi truyện sao rồi? - Một giông nói phá tan bầu không khí nãy gìơ. Emy thở phào khi đã có người lên tiếng.

- Kanto. - Alan bế bổng nó lên rồi quay sang chỗ Kanto.

Kaito cũng liếc nhìn cậu ta .

- Cậu đã làm gì? - Kaito

- Hả????? Làm gì là sao. - Kanto ngơ ngác nhIN KAITO, ánh mắt không có vẻ gì là hiểu biết.

Kaito cũng chẳng nói nhiều nữa, quay phắt người lại , đi tới bế nó sang bên mình.

- À....ai đó Kaito - Thực tại thì bầu không khí đã nóng rồi, chẳng cần phải gây nên nóng thêm vậy đâu. Emy cố hỏi để làm bớt sự gò bó.

- Khánh phương. - Kaito nhìn nó, nhăn mặt.

- KHÁNH PHƯƠNG. - Emy và Alan hét lê , tròn mắt nhìn nó. Cùng lúc đó Kanto cũng đến nơi .

---------------------

--0000 hội đồng pháp thuật tối cao 0000--

- Ta không biết ngôi trường các ngươi hay làng mạc nơi đó thế nào . Nhưng hiện tại các pháp sư tối cao đang không rảnh .Các ngươi cũng chẳng có trứng cứ gì là có bọn hắc phủ xâm phạm. Nên không thể nhận được cứu trợ từ bọn tôi. - Một cô gái với chiếc áo choàng tím cùng bộ đồng phục của các pháp sư tối cao nói.

Hiệu trưởng và ông Lio đã đến đây để trình bày sự việc. Nhưng không thể ngờ rằng trong đài quan sát ở đây, khu vực trường và các làng mạc bên cạnh không hề có sự phá hủy nào. Và đây là thời gian các vị pháp sư tối cao hiến linh đạo¹ cho đất trời. Các Binh lính phải tập hợp lại để bảo vệ cho sự an nguy của họ. Không có việc gì nghiêm trọng, nhất quyết họ không ra tay .

Hơn nữa, lúc đưa Khánh Phương vào thế giới này. Ông đã gây xích mích và làm mất lòng tin cho hội đồng pháp thuật tối cao. Nên bây gìơ, muốn gặp họ cũng là vấn đề lớn.

----- cổng của toàn nhà hội đồng ------

- Haizzzz, ngài pháp sư đệ ngũ. Ta trước gìơ vẫn thấy những pháp sư tối cao này quá vô tâm. - hịêu trưởng nhìn vẻ mắt trầm tư của ông Lio, tâm trạng ngày một nặng nề.

- Hừm - Tâm hôn của ông Lio hiện tại đang rất hỗn độn. Vụ việc này cũng đã nằm trong tầm tay của bọn hắc phủ. Thời kì hiến linh đạo 10 năm mới có một lần. Bọn chúng cố tình gây sự bây gìơ là vì muốn cắt đứt nguồn lực lượng từ các pháp sư

tối cao. Hơn nữa, đài quan sát lại vẫn hiện cảnh sinh hoạt của ngôi trường và các làng mạc bình thường. Các binh lính đều trở về để phòng thủ bảo vệ các pháp âu tối cao. Việc na ý f quá thuật lợi cho bọn chúng đi. Nội gián, tất cả các nơi bao quanh thế giới phép thuật này đều có nội gián của chúng. Thật là thâm độc.

~T_T~~T_T~~T_T~~T_T~~T_T~

- Haizzzzzz~~~- một cái thở dài đầy phiền muộn phát ra từ miệng nó . Nó nhìn lại thân thể mình, rồi nhìn đến những người cao lớn đột xuất là mấy người nào đó kia , tâm trạng không thể nào khá lên được. Cái thân thể chết tiệt này, vì quá nhỏ mà nguồn linh lực của nó nhanh chóng cạn kiệt. Còn không đủ sức đùng dụng cụ ma pháp để bay , bbảo hại nó đi mỏi chân dã dời. Không nói đến thân hình này, vốn từ đầu nó đã nhỏ bé nhất nhóm, bây gìơ thì tốt rồi, càng nhỏ bé hơn. Không chấp nhận , tuyệt đối không thể nào chấp nhận. AAAAAA BỰC GHÊ.

Thấy biểu cảm quá già so với hình dáng hiện gìơ của nó. Kanto đi tới , ngồi cạnh nó xoa đầu khuôn mặt mỉm cười hiền dịu:

- Khánh Phương, cậu đừng lo lắng quá. Ding cụ ma pháp chỉ có tác dụng trong một khoảng thời gian nhất định tùy theo pháp lực người dùng. Với pháp lực của cô gái đó chắc ba bốn ngày là khỏi . Với lại cậu cứ nghĩ về mặt tích cực của thân hình này, đừng nên nghĩ về mặt tiêu cực.

Nghe Kanto nói cùng nụ cười an ủi yên môi cảm thấy bớt hơn phần nào. Đúng rồi, mình phải nghĩ tích cực lên, thế mới là Khánh Phương.

Thấy nó có vẻ ổn, Kanto liền đứng dậy đi tiếp . Bổng cậu cảm nhận được một ánh mắt không thiên cảm nhìn mình.

Là Kaito

- Theo như tôi thấy thì cậu có vẻ tới sau cùng trận đấu. - Kaito nhận được sự phản hồi của Kanto thì đặt ngay câu hỏi.

- Cũng vậy, tôi ba........ - Kanto mỉm cười giải thích thì bỗng bị cắt ngang.

- Trong những người nhìn thấy đối thủ, chưa ai nói đối thủ là nam hay nữ. Sao cậu biết?

Nụ cười trên môi của Kanto có vẻ hơi cứng lại , nhưng không một ai biết.

- À !!!! Tôi nghe Emy nói qua.

Nghe nhắc đến mình, Emy hơi ngạc nhiên, chỉ tay vào mình .

- Tôi , hì hì, tôi cũng không nhớ đã nói hay không. NNhưng chắc là có. - Ngay sau đó Emy gãi gãi đầu tỏ vẻ phân vân .

Tất cả chình vào trong im lặng, Kaito sải chân tiếp tực cuộc hành trình. Nó nhìn Kaito, không nhẽ cậu ấy nghi Kanto có vấn đề. Nghĩ lại thì.... Kanto đúng là bí ẩn, về vụ lầnvđầu gặp , lần thứ hai cũng kì lạ....

- Con nhỏ kia, làm gì đứng đó. Mau đi thôi. - Emyhhét lên làm phá tan ý nghĩ của nó. Nó lầm bầm chửi Emy vài câu rồi chạy theo.

(′ェ`)(´△`)(*_*)(u_u)〒▽〒

Đi khoảng được một câu số, cáu bụng bé xúi của nó bổng biêue tình dữ dội. Nó dừng chân lại ngồi xuống một hòn đá cạnh đó , lấy trong balo ra một túi nước tu ssạch. Haizzzz thân thể nhỏ bé này đi chưa tý đã mệt, làm sao đây. Kaito à, sao lại lạnh nhạt với mình thế.

- A.

Nó như nghĩ ra được gì đó, trên đôi môi sớm đã công lên thành nụ cười "ngây ngô" . Sao mình không nghĩ ra chuyện này sớm chứ.

Nghĩ là làm, ai kia nhanh chân nhảy tốt xuống. Chạy gần tới chỗ Kaito thì bắt đầu đi liêu xiêu. Nó một tay vuốt mấy giọt mồ hôi, một tay ôm bụng , ggiọng nói yếu ớt:

- Kaito, tui đói quá, mệt quá... bế tui với...

Mọi người thấy bộ dạng đó, liền nghĩ thân thể nó nhỏ bé đi, sức lực cũng cạn dần. Lập tức tiến tới hỏi thăm.

- Khánh Phương, không sao chứ. - Alan lo lắng tiến tới gần hỏi thăm.

Nó liền ngả vào lòng Alan cọ cọ vài cái. Chà ...tên này coi ẻo lả vậy mà cơ bắp cũng không phải dạng vừa . Hắn đã như vậy, chắc Kaito còn....đến đây, nó không khỏi tưởng tượng ra cảnh không đáng nghĩ.

Lập tức nó nhanh chóng rơìw khỏi Alan, liêu xiêu đi sang chỗ Kaito, ánh mắt thật sự động lòng người. Đang hai tay ra chờ đợi sụq phản hồi của Kaito.

Kaito nhìn nó ánh mắt có phần thương cảm, cúi xuống. Nó trong lòng không khỏi cười thầm , cá sắp cắn câu rồi.

- Ế - Nó cứng đờ người nhìn động tác của Kaito.

Cậu ta đúng là có vườn tay ra, đúng là có hướng về phiá nó. Nhưng là muốn lấy cái túi to chưa đựng toàn bảo vật đằng sau lưng nó. Chuyện qúai gì đây.

- Chắc mệt là do đồ, ta xách g iu úp đồ cho . - Kaito đưa túi đồ lên khoác vào vai mình. Bồi thêm một câu làm nó cứng họng.

- Chà, trong này có gì nhỉ ? Ta muốn xem quá. Còn mệt không ?

Nó nhanh chóng lắc đầu , khuôn mặt không biết thành cái dạng gì

Hai tay nó buông thõng xuống, thất vọng tràn trề. Kaito sớm đã biết rồi sao , trong lúc nó hoang mang về thân thể nhỏ bé và muốn yên tĩnh trong làng. Nó đã chạy tới một cửa hàng bán đồ trang sức . Giá mỗi món đồ là hơn cả triêuk lubi, quá mê hoặc nó đã ẻm hết vào túi , đã vậy nó còn chạy khắp làng tìm đồ trang sức ý đồ cuỗm hết . Không nhẽ Kaito biết, tiền ơi huhu. Thất bại thảm hại, đã khong duoc tận hưởng gì gìơ con mất hiết tiền. Hiện tại không quyền không thế rồi không tiền, nó thành con ăn bám rồi. Làm sao dám lên tiếng đòi chủ nhân bế ms chả bồng nứa huhu.

Nó không áp chế được Kaito, nên liền đổi mục tiêu sang Emy. Đôi mắt nó liền nhanh chóng đổi con mắt sang Emy. Thấy ánh mắt đó, Emy dự cảm không lành.

Một lúc sau, có một đoàn nguời hai nữ ba nam đi qua nhóm nó. Nó mỉm cười chớp lấy thời cơ.

- Emy xuống đây tui hỏi cái này. - Nó vừa hét vừa vẫy vẫy Emy. Emy nghi hoặc rồi cũng hạ xuống.

Vừa thấy Emy hạ xuống nó nhanh nhạy trèo lên người Emy ôm cứng lấy người cô. Emy tức giận hét lên:

- NÀY, XUỐNG MAU.

Nó vẫm ôm cứng lấy Emy, đôi mắt bắt đầu ươn ướt , khuôn mặt lộ rõ vẻ tủi thân.

- Chị à , em sai rồi . Là tại em không may ăn mất một cái bánh bao của chị, chị có pháp thuật, chị đừng bỏ em. Em đã mỏi chân lắm. Huhu.

Từ đầu đến Emy chẳng hiểu nó nói cái gì . Đang định đẩy nó ra thì cô bỗng nghe nhóm người kia xì xào , chỉ chỉ vào nó và Emy.

Gân xanh của Emy nổi lên, con nhỉ chết tiệt này. DDám chơi xỏ mình.

- Chị không bỏ em đâu. - Emy nuoít đắng nuốt cay ôm nó rồi bay lên không trung. Được lắm hay cho cô Khanh Phương.

Nhìn nó như vậy, Kanto và Alan hết cách.

- Cách xa có một khu phố kia. - Nó từ trên cao chỉ xuống phiá xa xa.

Emy nhìn theo hướng nó chỉ liền nhìn theo, đúng là có một khu phố. Nhưng có vẻ xa xỉ, chắc là dành cho người giàu.

- Không được đâu, nơi đó đắt đổ lắm. - Alan theo quan tính thì nơi đó là thành phố Hồ Hà. Nơi dành cho những người quý tộc.

Kaito nhìn lên bầu trời, hôm nay thời tiết khá là không ổn. Cũng sắp đến tối, muôn rồi. Cậu nhìn cái balo của Emy, trên môi nở nủ cười bán nguyệt.

- Chúng ta sẽ nghỉ ngơi tại đó.