Quay đầu nhìn lại, những năm tháng trung học xa xôi tựa tiền sinh, nhưng Hàn Sanh lại vĩnh viễn cũng sẽ không quên hắn từng hung ác….Chỉ là vì sao Tiêu Hoằng lại nguyện ý đối hắn tốt như thế?

Trong đầu Hàn Sanh chậm rãi hiện lên một đáp án, đối đáp án đó, hắn có chút do dự, có chút bất an, nhưng lại không hề có e ngại hay chán ghét.

Tiêu Hoằng không nói gì, ánh mắt ôn nhu không chớp nhìn Hàn Sanh, im lặng, cũng đã hoàn toàn biểu đạt đáp án của hắn.

“….Thấy chán ghét sao?” Tiêu Hoằng mở miệng, hỏi.

Hàn Sanh còn không kịp tự hỏi, nhưng bản năng đã dùng sức lắc lắc đầu. Có người thích hắn, hắn vui sướng đều không kịp, sao có thể thấy chán ghét? Mặc kệ là nam hay nữ, chỉ cần có người chịu yêu hắn, chịu thương hắn….

Mặt Tiêu Hoằng từ từ hướng gần lại, khi Hàn Sanh còn chưa kịp phản ứng, hắn nhẹ nhàng ngậm lại môi Hàn Sanh, lúc rời đi còn khẽ liếm một cái, một dòng điện lưu cực nhỏ thoáng chốc chạy dọc sống lưng Hàn Sanh, khiến toàn thân hắn run rẩy.

“Có chán ghét không?”

Câu hỏi đồng dạng, lần này Hàn Sanh trả lời là cả khuôn mặt oanh một tiếng đỏ hồng như chưng nước____từ nhỏ đến lớn, cho dù là những ngày tháng thơ ấu hạnh phúc, ba mẹ nhiều nhất cũng chỉ hôn nhẹ trán hắn hoặc hai má mà thôi, đây vẫn là lần đầu tiên có người hôn môi hắn!

Phản ứng của Hàn Sanh người sáng suốt đều có thể nhìn ra được, Tiêu Hoằng âm thầm buông tảng đá trong lòng, ôn nhu cười.

“Em không ghét là tốt rồi.” Dứt lời, Tiêu Hoằng lại hạ xuống môi hôn, lần này hôn khác hẳn lần trước mềm nhẹ dịu dàng, mà là kích tình như mưa rền gió dữ, đầu lưỡi giao triền phát ra từng tiếng ngọt nị.

“Hàn Sanh, em thích hôn như thế này chứ? Hay là chán ghét?”

Khuôn mặt Tiêu Hoằng cách gần như thế, trong miệng thốt ra cũng là vấn đề ngượng ngùng khó trả lời, nhưng đôi mắt xanh thẳm như biển lại tràn đầy nhu tình…

Người đàn ông trước mắt này vì sao lại yêu hắn? Rõ ràng một chút ưu điểm hắn cũng không có…Hàn Sanh phỉ nhổ bản thân hèn mọn, đôi mắt nhìn Tiêu Hoằng lại dần dần ướt át___

Thật cô đơn…

Thật tịch mịch….

Làm ơn xin hãy ôm hắn thật chặt, để hắn hiểu được hắn không phải một mình!

Ánh mắt như nói được nhắn giùm tâm tình của Hàn Sanh, đối Tiêu Hoằng mà nói, đó khẳng định là dụ hoặc khiến người ta khó có thể kháng cự nhất trên thế giới này.

Tiêu Hoằng gắt gao ôm lấy Hàn Sanh, hơi thở mang đậm chất đàn ông khiến Hàn Sanh trầm mê không dứt.

Người đang ôm hắn, mãnh liệt khát cầu hắn___lần đầu tiên Hàn Sanh cảm thấy bản thân mình quan trọng như vậy.

Nóng bỏng dây dưa, hai người cùng nhau ngã vào giường đơn có chút chật hẹp, Tiêu Hoằng vụng về cởi bỏ quần áo của cả hai.

Vì làm việc ở công trường, thân thể Hàn Sanh khá rắn chắc, làn da thâm nâu thô ráp, trên đó, trải rộng rất nhiều vết sẹo, Tiêu Hoằng nhìn đầy lòng chua xót.

Những vết thương này, phần lớn đều là ‘ba ba’ Hàn Sanh đánh đi? Hơn nữa Tiêu Hoằng nhớ rõ thời trung học da Hàn Sanh không đen như thế, mà là màu nâu đạm xinh đẹp.

Tiêu Hoằng hiểu rất rõ bây giờ hắn chỉ là sinh viên, vẫn chưa đủ năng lực cải thiện cuộc sống của Hàn Sanh, nhưng chỉ cần đợi hắn tốt nghiệp, tìm được một công tác tốt…

Trong đầu mơ tưởng tới tương lai, Tiêu Hoằng yêu thương ôm ấp hôn lên từng tấc da thịt của Hàn Sanh, rồi mới không chút do dự hàm trụ hạ thân sớm động tình của hắn.

“A a!” phần eo Hàn Sanh giật bắn lên, rên rỉ không thể ức chế tràn ra khỏi miệng, tựa hồ toàn bộ cảm giác đều tập trung đến một nơi.

Khoái cảm tê dại như điện lưu khiến Hàn Sanh hét to một tiếng phát tiết, Tiêu Hoằng tách hai chân Hàn Sanh, phun ra tinh dịch trong miệng bôi lên hậu huyệt của hắn, đưa tay vùi vào, mơn trớn vách tường nhanh chặt.

“Tiêu…Tiêu Hoằng….” Hàn Sanh bắt lất tay phải tùy ý xâm nhập của Tiêu Hoằng, mặt hiện vẻ chần chừ do dự.

Tiêu Hoằng cũng không rút tay ra, “Không muốn anh làm như thế sao?”

Hàn Sanh gật gật đầu lại lắc lắc đầu, hắn hy vọng Tiêu Hoằng tiếp tục, nhưng lại lo lắng mình biểu hiện không tốt, ngộ nhỡ Tiêu Hoằng cảm thấy tẻ nhạt vô vị…

Hàn Sanh không thể tưởng tượng nếu bị Tiêu Hoằng thấy phiền chán, kẻ đơn độc như hắn còn có thể còn lại cái gì?

“Nếu em không thích, vậy không cần làm, biết em không chán ghét anh, anh cũng đã rất vui vẻ.” Tiêu Hoằng thân hôn trán Hàn Sanh, ôn nhu nói.

Ôn nhu của Tiêu Hoằng làm Hàn Sanh hạ quyết tâm, hắn chủ động mở rộng hai chân, đỏ mặt nói: “Tiến..tiến vào…Không có việc gì..anh tiến vào đi…”

Tiêu Hoằng cảm thấy lòng mình tràn đầy ngọt ngào, hắn một bên cầm hạ thân của Hàn Sanh cao thấp ma sát, một bên dùng ngón tay khai thác cấm địa chưa từng có ai tiến vào của Hàn Sanh.

Đợi khi nơi nguyên bản gắt gao đóng chặt dần dần trở nên mềm mại, ngón tay có thể linh hoạt mấp máy, Tiêu Hoằng mới rút ra, đem hai chân Hàn Sanh vòng quanh eo mình, kiên định mà chậm rãi tiến vào trong thân thể Hàn Sanh.

Tiêu Hoằng rất kiên nhẫn, vừa thấy mặt Hàn Sanh biểu lộ ra đau đớn, hắn liền lập tức dừng lại, thẳng đến Hàn Sanh thích ứng mới tiếp tục xâm nhập, đến tận khi tính khí hoàn toàn nằm trong cơ thể Hàn Sanh, nửa người dưới gắt gao dán chặt vào nhau, hắn mới thỏa mãn thở ra một hơi.

Tiêu Hoằng hơi hơi thúc đẩy một chút, lo lắng nhìn Hàn Sanh, “Có đau lắm không?”

Hàn Sanh thành thực lắc đầu, tuy chỗ đó có điểm trướng đau, nhưng so với ‘ba ba’ từng ngược đãi thì chút đau đớn cỏn con này cũng không tính là gì, quan trọng hơn là cảm giác thân thể được lấp đầy này thật sự rất tốt đẹp.

“…Động đi.” Hàn Sanh hít vào một hơi thật sâu.

Được người yêu cho phép, Tiêu Hoằng chậm rãi luật động, lúc đầu Tiêu Hoằng còn có thể quy luật vận động từ tốn, nhưng đến cuối cùng vẫn khó có thể nhẫn nại xúc động, tiết tấu trở nên cuồng loạn mãnh liệt. Kịch liệt ra vào làm Hàn Sanh khóc thét, nhưng khoái cảm lan tràn khắp cơ thể lại làm hai chân hắn gắt gao vòng chặt lấy eo Tiêu Hoằng.

Phản ứng của Hàn Sanh làm Tiêu Hoằng vô cùng sung sướng, hai tay hắn nắm lấy eo Hàn Sanh nâng lên, một chút khe hở cũng không lưu mà sáp nhập, rút ra, mãnh liệt làm tình khiến nơi kết hợp phát ra tiếng vang dâm mĩ.

Khoái cảm tựa như thủy triều cuộn sóng hướng Hàn Sanh đánh úp lại, khi thân thể cong lên, cổ họng phát ra tiếng hét mang theo khóc âm, hắn biết mình đạt tới đỉnh, đồng thời hắn cũng cảm giác được tính khí của Tiêu Hoằng ở trong cơ thể hắn run rẩy, tiếp theo chất lỏng ấm áp liền tràn ngập thân thể hắn.

Tiêu Hoằng rút ra, tinh dịch màu trắng chậm rãi theo hậu huyệt của Hàn Sanh chảy xuống, thấm ướt đệm chăn.

Nằm trên giường, Hàn Sanh thở dốc, lông mi dính nước mắt nhẹ nhàng rung động, vẻ mặt mệt mỏi.

Bàn tay Tiêu Hoằng ôn nhu vén gọn những sợi tóc tán loạn của hắn, nói: “Mệt mỏi sao? Vậy ngủ đi, anh sẽ ở cạnh em.”

“Uhm…” Hàn Sanh quả thật mệt mỏi, vừa nhắm mặt lại không bao lâu đã chìm vào giấc ngủ.

Tiêu Hoằng nằm xuống cạnh Hàn Sanh, tuy giường đơn chật hẹp, nhưng chỉ cần hắn ôm Hàn Sanh thì giường đơn cũng vẫn dư chỗ.

Hắn chăm chú ngắm nhìn gương mặt say ngủ của Hàn Sanh, trong tĩnh lặng, ánh mắt nguyên bản ôn nhu lại ẩn ẩn ngập đầy đau thương.

___Hàn Sanh đối hắn, căn bản không phải yêu, sở dĩ để hắn ôm, cũng bất quá là muốn giữ hắn lại bên mình….Bởi vì rất cô đơn, rất tịch mịch, cho nên Hàn Sanh chỉ hy vọng có người nào đó bên cạnh, cho dù người kia không phải là hắn cũng không sao cả…

Nhưng không sao, Hàn Sanh hiện tại không yêu hắn cũng không phải trọng yếu, chỉ cần hắn tiếp tục ở bên Hàn Sanh, một ngày nào đó Hàn Sanh nhất định sẽ yêu hắn, bất luận là phải chờ đợi bao lâu….

Chỉ cần, hắn vẫn ở bên Hàn Sanh….