Một ngày tháng thứ hai, thời tiết thực nóng, có lẽ là vì quá nóng, nước ở công trường đều bị uống hết, cho nên đốc công cầm mấy trăm đồng đưa hắn, bảo hắn cùng hai công nhân khác đến cửa hàng tiện lợi trong trường mua nước khoáng.

“…..Hàn Sanh?”

Hàn Sanh chưa từng nghĩ tới hắn có thể gặp lại Tiêu Hoằng, mà lại chính vào lúc hắn nghèo túng như thế này.

“Tiểu Sanh, bạn của cậu hả?” một gã công nhân tò mò hỏi.

Đứng trước quầy thanh toán, Hàn Sanh nhìn Tiêu Hoằng một thân gọn gàng, lại tràn ngập cảm giác mới lạ, không khỏi nắm chặt mấy tờ tiền đầy nếp nhăn trong tay, hắn có chút luống cuống, không biết mình nên thừa nhận hay phủ nhận, dù sao lần cuối cùng gặp mặt giữa hắn và Tiêu Hoằng thật sự không mấy thoải mái, hơn nữa quan trọng nhất là hiện tại hắn bất quá chỉ là một công nhân quần áo cũ kỹ đầy bụi bẩn….

“Đúng vậy, tôi là bạn của cậu ấy.”

Hàn Sanh kinh ngạc nhìn Tiêu Hoằng, trên mặt Tiêu Hoằng là nụ cười thản nhiên, nhưng trong mắt lại tràn ngập vui mừng chân thành tha thiết.

Công nhân kia cao hứng vỗ vỗ bả vai Hàn Sanh, nói: “Hiếm khi gặp bạn cậu, các cậu cứ thoải mái tâm sự đi!”

“Nhưng mà….” Hàn Sanh do dự nhìn thùng to trong tay bọn họ, đó đều là chai nước, cân nặng không nhẹ.

“Tôi giúp mọi người được chứ?” Tiêu Hoằng mỉm cười, vẻ mặt chân thành đề nghị.

Sự thật chứng minh, tính cách như ‘thiên sứ’ của Tiêu Hoằng quả thật là đánh đổ bất luận nam nữ già trẻ, đợi khi Tiêu Hoằng cùng bọn họ khiêng thùng nước về công trường, đốc công đầu tiên là kinh ngạc, nhưng cùng Tiêu Hoằng nói chuyện mấy câu sau, liền như là bạn cũ lâu ngày không gặp vậy.

“Ha ha, tôi gặp qua rất nhiều sinh viên hàng hiệu thấy người như chúng tôi đều làm bộ như không phát hiện, làm người ta thực tức giận, nhưng tiểu tử cậu lại không thế, khá lắm!” Tiêu Hoằng không chút nào để ý quần áo hắn liệu sẽ bẩn hay không, tự nhiên cùng đốc công ngồi xuống đất tán gẫu.

“Người như chú? Là chỉ người như thế nào?” Tiêu Hoằng nghiêng đầu hỏi, đổi thành người khác, có lẽ sẽ làm người ta có cảm giác ‘cậu ta cố ý châm chọc sao’, nhưng khi người hỏi là Tiêu Hoằng, lại khiến người ta cảm thấy cậu ta thật sự không hiểu.

Đốc công vỗ vai Tiêu Hoằng, cười ha ha, “Cậu nhóc này thật thú vị! Hàn Sanh a, cho cậu nghỉ ngơi một giờ, cậu cùng bạn cứ đi tâm sự đi, không trừ tiền công.”

Hàn Sanh ngây dại, vì cái gì ai cũng bảo hắn đi tâm sự cùng Tiêu Hoằng? Hắn cùng Tiêu Hoằng trên cơ bản đâu có gì để tán gẫu chứ?

“Cám ơn.” Tiêu Hoằng hướng đốc công nói lời cảm ơn, tuy trên mặt vẫn là nụ cười thản nhiên, nhưng Hàn Sanh lại chừng như thấy được sau mông cậu ta có cái đuôi đang phe phẩy phe phẩy.

Hàn Sanh nhịn không được dụi dụi mắt, mông Tiêu Hoằng vẫn trơn đó thôi, đâu ra cái đuôi a?

Tuy lòng đầy bất an, nhưng Hàn Sanh cũng không muốn làm trái ý tốt của đốc công, hơn nữa Tiêu Hoằng cũng rất tinh ý chọn một chỗ ngay gần công trường ngồi xuống, không cần phải đi chỗ khác tìm quán cà phê.

Hàn Sanh âm thầm cảm tạ đề nghị của Tiêu Hoằng, công nhân bẩn hề hề như hắn nếu vào quán cà phê, cho dù Tiêu Hoằng không thèm để ý ánh mắt của người khác, Hàn Sanh cũng không có cách nào chịu được việc mình trở thành động vật quý hiếm ở vườn bách thú bị người ta xem xét.

“Tôi tính ngày cậu ra trại, rất muốn đi đón cậu….Nhưng mà lại sợ cậu tức giận.” Tiêu Hoằng không chút nào để ý quần áo bị dơ, thần sắc thản nhiên cùng Hàn Sanh ngồi xuống đất.

Lần cuối cùng gặp mặt Tiêu Hoằng, là do hắn đơn phương phát giận, nhưng Tiêu Hoằng lại không hề trách hắn, còn nói tính ngày hắn ra trại…Cho dù Tiêu Hoằng nói dối, Hàn Sanh cũng cảm động muốn rơi lệ. Hắn che dấu cảm xúc bằng cách cúi gằm mặt xuống, “Lúc đó….thực xin lỗi, tôi không nên quá đáng như vậy…Cậu tới gặp tôi, mà tôi lại….”

Hàn Sanh giải thích làm Tiêu Hoằng có chút kinh ngạc nhìn hắn, rồi lập tức nở nụ cười, “Là tôi không đúng, trung học lần ấy là lỗi của tôi.”

“Không, là tính tôi quá mức…” Tự thân Hàn Sanh hiểu rất rõ, nếu không phải tính cách bốc đồng của hắn, có lẽ cũng sẽ không đến nước phải vào trại.

Tiêu Hoằng trầm mặc một hồi lâu, mới lại mở miệng lần nữa hỏi: “Chúng ta cũng không cần giải thích, bởi cậu sai, tôi cũng sai, sai sai bù nhau, cứ coi như hòa đi?”

Lời Tiêu Hoằng nói làm Hàn Sanh nhịn không được muốn cười___ ‘sai sai bù nhau’? Tiêu Hoằng nói tuy chân thành, nhưng sao nghe lại có cảm giác mua hành tây thay củ tỏi?

“Được, chúng ta sai sai bù nhau!” hắn trả lời.

“Vậy tôi sau này có thể tới tìm cậu sao?” Tiêu Hoằng nhìn hắn hỏi.

Ánh mắt cùng giọng điệu của Tiêu Hoằng đều nói cho Hàn Sanh đây cũng không phải là lời khách sáo, mà là thật sự hy vọng có thể lại đến gặp hắn.

Vì cái gì người này lại muốn tới gặp hắn chứ? Rõ ràng lúc trung học Hàn Sanh đối hắn quá đáng như vậy….Nhưng mà Hàn Sanh vẫn thực vui vẻ, trên thế giới này hắn cũng không phải cô độc, ít nhất hắn còn có một người ‘bạn’ đi.

Hàn Sanh kìm nén xúc động muốn khóc, cười gật gật đầu.