Lưu Hoành Sinh biết ba mình có một bí mật.

Bí mật đó chính là hàng năm ba hắn luôn có một khoảng thời gian không ở nhà, kể cả mẹ cũng không biết ba đi đâu, làm cái gì.

“Dù sao ông ấy không phải đi gặp vợ bé bên ngoài là được rồi.” Mẹ rõ ràng không biết ba đi đâu, lại vẫn có thể kiên định nói như thế.

Năm thứ hai trung học, xuất phát từ tò mò, hắn bỏ học theo dõi ba.

Ba đầu tiên là ngồi trên xe lửa, sau đó thay đổi vài lần xe bus, đến một trấn nhỏ hẻo lánh, dường như là tới gặp bạn cũ.

Lưu Hoành Sinh xa xa theo đuôi ba đến một căn nhà hai tầng cũ kỹ, ba còn chưa ấn chuông, cửa đã mở ra.

“Ha ha, Cẩm Nghi, cậu tới rồi!” mở cửa là một người đàn ông tuổi tác không hơn kém ba là bao, xem biểu tình của người nọ chắc hẳn đã quen biết ba từ lâu. Lưu Hoành Sinh ngẫm nghĩ, hàng năm ba ‘mất tích’ chắc hẳn tám phần mười là vì tới gặp người này.

Ba cũng nở nụ cười, đẩy gọng kính hỏi: “Hàn Sanh, cậu sao mở cửa đúng lúc thế?”

Người ba gọi là Hàn Sanh kia gãi gãi đầu cười, “Tiêu Hoằng ở trên lầu hai thấy cậu đến, nên bảo tôi mau mau xuống mở cửa a.”

“Ác ác, lập tức a? Không ngờ tôi vẫn còn được hoan nghênh nhiều vậy nha.” Nghe hai người nói chuyện có thể thấy, tình cảm giữa ba và Hàn Sanh rất tốt.

Hàn Sanh cười ha ha: “Cậu được hoan nghênh tới đâu còn không phải đều bị Tiểu Du trói chặt? Đúng rồi, Tiểu Du vẫn khỏe chứ? Còn con của cậu thì sao? Thành tích có bị tụt hay không? Bất quá tụt một chút cũng không sao, lần trước nó không phải xếp thứ chín toàn khối thôi? Thật thông minh a! Hoàn toàn không giống cậu tý nào mà.”

“Cái gì mà hoàn toàn không giống tôi chứ? Tên quỷ nhà cậu nói chuyện cũng quá khó nghe đi!” ba nắm hai tay, hung hăng chỉa chỉa trán Hàn Sanh.

“Đau đau đau đau đau!”

“Đau đi đau đi đau đi? Người cậu đau còn chưa bằng lòng tôi đau đâu!”

Nhìn hai người trước mắt tựa như trẻ con đánh nhau, Lưu Hoành Sinh bắt đầu có điểm hối hận mình vì sao lại phải theo dõi ba rồi.

“Được rồi, hai người mỗi năm gặp mặt nhất định phải làm loạn lên như vậy mới có thể vui vẻ sao?” một thanh niên ước chừng hai mươi mấy tuổi tách hai người ra, miệng tuy nói lời trách cứ nhưng vẻ mặt cũng vô cùng nhu hòa.

Lưu Hoành Sinh luôn luôn cảm thấy bộ dáng mình không tồi, dù sao gien của ba mẹ coi như là tốt đẹp, vì thế bọn con gái trong trường hâm mộ hắn không ít, nhưng sau khi nhìn thấy người này, hắn không bao giờ tự nhận mình đẹp trai được nữa.

Người kia hẳn là con lai đi? Đôi mắt màu lam, mũi cao mắt sâu, còn có làn da trắng nõn đủ để không ít phụ nữ ghen tị.

“Tiêu Hoằng, Cẩm Nghi bắt nạt em!”

Hàn Sanh vừa nói, vừa trốn sau Tiêu Hoằng nhỏ hơn hắn những mười tuổi, cảnh này làm Lưu Hoành Sinh cảm thấy thật buồn cười.

Đối với Hàn Sanh đã hơn bốn mươi tuổi mà còn làm nũng, Tiêu Hoằng tựa hồ không chút phản cảm, còn an ủi xoa xoa đầu hắn, mà Hàn Sanh cũng thực vui vẻ híp mắt lại.

Tiêu Hoằng hướng ba cười nói: “Đừng đứng ở bên ngoài, vào nhà tâm sự đi? Cả con của cậu nữa.”

Nghe vậy, Lưu Hoành Sinh hoảng sợ, không ngờ mình lại bị phát hiện. Ba hắn rõ ràng cũng sửng sốt, lập tức phục hồi tinh thần, trán nổi gân xanh bạo quát: “Lưu.Hoành.Sinh! Mau ra đây cho ba!”

Có trốn tiếp cũng vô dụng, hắn chui ra từ sau cột điện, đi tới chỗ ba đang tức nổ mũi.

“Ba, thật là trùng hợp a, không ngờ ba con mình lại gặp nhau ở chỗ này nha.” Hắn cười gượng chào hỏi, miệng biên cái lý do mà chính hắn cũng phải phỉ nhổ là ngu ngốc.

Ba trợn trắng mắt, ánh mắt xuyên thấu qua tròng kính như muốn cắn chết hắn vậy, “Con sao lại ở chỗ này? Trường học thì sao? Con bỏ học?”

Hắn ngây ngô cười vài tiếng, ý đồ cười cho qua chuyện, đáng tiếc ba đương nhiên là không dễ gạt, ném cho hắn cái lườm kèm đe dọa không lời, nếu hắn không giải thích rõ ràng cũng đừng muốn sống về nhà.

Lúc này, Tiêu Hoằng cười nói: “Cẩm Nghi, vào nhà nói chuyện đi, muốn răn dạy con cũng không nên ở chỗ người qua người lại mà dạy bảo chứ.”

“Đúng đúng, tục ngữ nói việc xấu trong nhà không nên để người ngoài biết, hắc hắc, bất quá nếu cậu có hứng thú cho người ta biết cũng không sao.” Hàn Sanh vẻ mặt trêu chọc.

Ba có thể là cảm thấy bọn họ nói cũng đúng, cho nên nghéo tai hắn kéo vào nhà, không buồn nhìn hắn đau kêu.

Hàn Sanh ngượng ngùng ngồi xuống sô pha, ha ha cười nói: “Cẩm Nghi, cậu đừng làm mặt đáng sợ thế nha, không phải là bỏ học thôi sao? Tôi cũng không tin cậu chưa từng bỏ học a.”

Lưu Hoành Sinh cảm thấy Hàn Sanh so với nói là giảng hòa, chẳng bằng nói thẳng ra là hắn thật sự cho rằng bỏ học cũng không tính là chuyện gì lớn lao đi.

Ba bất đắc dĩ cười cười: “Hàn Sanh, cậu hẳn là biết tôi sẽ không tức giận chỉ vì nó bỏ học mà.”

Hàn Sanh ngẩn ra, lập tức như hiểu ý nói: “Thì ra cậu lo lắng việc đó? Cẩm Nghi, tôi bây giờ mới phát hiện ra là thần kinh của cậu cấu tạo yếu như vậy a.”

Ba có vẻ tức giận trả lời: “Nói nhảm, ai thần kinh cấu tạo quá yếu.”

Hàn Sanh hướng ba làm cái mặt quỷ. “Nói nhảm, không cần nghĩ cũng biết tôi không phải cùng cậu thảo luận thần kinh cấu thành như thế nào.”

Ngay tại hai vị tuổi tác trung niên sắp sửa cãi loạn, Tiêu Hoằng cầm tách trà đi tới, nghiêng đầu cười nói: “Cẩm Nghi, việc đó không cần lo lắng vậy đâu, vì nó là con cậu mà.”

Nhìn Tiêu Hoằng tươi cười, ba thở dài một tiếng, khẽ cười nói: “Vẫn không khác xưa, cá tính thản nhiên.”

Lưu Hoành Sinh mờ mịt không hiểu, hắn không rõ ‘việc đó’ mà ba cùng bọn họ nói rốt cuộc là chỉ cái gì, ba hiển nhiên cũng không có ý giải thích cho hắn, lại tiếp tục cùng Hàn Sanh tranh cãi.

“Uống trà, có thể chứ?”

Thanh âm trầm thấp truyền vào tai Lưu Hoành Sinh, hắn vội vàng nói: “A, có thể, làm phiền anh.”

Tiêu Hoằng cầm bình trà rót vào cái chén trước mặt Lưu Hoành Sinh, nói: “Ngại quá trong nhà không có đồ uống khác, thanh niên các cậu chắc không thích uống trà lắm đi?”

“Không đâu, tôi tuy rằng rất ít uống, nhưng cũng không chán ghét.” Lưu Hoành Sinh khách khí đáp lời, trong lòng lại thầm buồn cười vì bộ dáng Tiêu Hoằng thoạt nhìn chẳng qua cũng mới hai mươi mấy tuổi mà thôi, nói chuyện lại già dặn hệt như người đồng lứa với ba.

Hơn nữa không hiểu có phải vì cuối thu hay không, mà khi Tiêu Hoằng vừa tới gần hắn, hắn sẽ cảm thấy một luồng khí giá lạnh ập tới.

Lưu Hoành Sinh thật dè dặt uống một ngụm trà nóng, hỏi: “Xin hỏi hai người quen biết ba tôi lâu rồi sao?”

“Ừ, rất lâu.” Tiêu Hoằng mỉm cười.

Hắn trầm ngâm nói: “Thế sao….Vậy ba tôi hàng năm ‘mất tích’, đều là đến thăm hai người?” Tuy kết câu là nghi vấn, nhưng trên thực tế hắn đã khẳng định được đáp án.

Quả nhiên, Tiêu Hoằng gật đầu cười nói: “Hàng năm cậu ấy đều đến đây cùng chúng tôi tâm sự, có đôi khi cũng sẽ thuận tiện cầm mấy quyển sách tới cho Hàn Sanh.”

Hàng năm đến đây cũng chỉ vì tâm sự? Cái này gọi điện thoại là được rồi chứ? Lưu Hoành Sinh cảm thấy ba mình thật là nhàm chán, rảnh rỗi quá nên tìm việc để làm, nhưng cũng có vài phần hâm mộ, ba cùng với bọn họ chắc hẳn là ‘bạn tri kỉ’ như mọi người thường nói đi.

Bất quá….Sách? Sách gì a?

“Tiểu thuyết của Hàn Sanh đều do Cẩm Nghi phụ trách, cũng là Cẩm Nghi dẫn dắt cậu ấy từ một tay viết trên mạng trở thành tác gia chuyên nghiệp.” Tiêu Hoằng giải thích.

Lưu Hoành Sinh không khỏi kinh ngạc, không ngờ Hàn Sanh lại là một tiểu thuyết gia, “Di, bút danh của chú ấy là gì? Viết những sách nào a?”

Tiêu Hoằng lấy xuống một quyển trên giá, cười khổ nói: “Tuy Cẩm Nghi mỗi lần đều mang đến đây, bất quá Hàn Sanh không có thói quen lưu trữ tác phẩm của mình, cơ hồ đều đem chúng nó bán hạ giá hết, đây là quyển duy nhất cậu ấy giữ lại….Vì nó có ý nghĩa đặc biệt.”

Hắn nhận lấy nhìn xem, kinh hô: “A, bản này trước đây tôi có đọc rồi, ở trong phòng làm việc của ba tôi, hình như xuất bản đã mười mấy năm.”

Hàn Sanh đột nhiên chạy tới, vẻ mặt kích động hỏi: “Nga nga? Cháu xem rồi? Nó thế nào? Được hay không?”

“Ưhm, không tồi….Bất quá kết cục có vẻ không được hợp lý lắm.” hắn nuốt nuốt nước miếng, có chút chần chờ nói: “Trước đó miêu tả nhân vật nam chính là một người rất tàn nhẫn, vì quyền thế có thể lãnh huyết giết người phụ nữ kia, nhưng sau đó khi cô ấy tới ‘tìm’ hắn, muốn kéo hắn cùng xuống địa ngục, hắn lại đột nhiên nhận ra rằng hắn kỳ thực là yêu cô ấy, khóc nói hắn yêu cô, rồi mới cam tâm tình nguyện bị người phụ nữ đó lôi đi….”

Vẻ mặt Hàn Sanh ủ rũ, thất vọng nói: “Không hợp lý, không hợp lý, không hợp lý….quả nhiên xoay chuyển quá cứng, khó trách bán không chạy…”

Ba cười nói: “Cũng không phải bán không chạy, ít nhất nhà xuất bản không bị lỗ vốn, bằng không sách của cậu sao vẫn có thể xuất bản chứ.”

“Cẩm Nghi, cậu an ủi tôi kiểu gì thế hả?” sắc mặt Hàn Sanh càng thêm buồn bực, tiếp theo hắn bỗng dưng giang hai tay ra.

Lưu Hoành Sinh vừa mới kỳ quái Hàn Sanh vô duyên vô cớ giang hai tay làm gì a, giây tiếp theo, hắn liền thấy đáp án____Tiêu Hoằng chủ động đi tới trước mặt Hàn Sanh, để Hàn Sanh ôm mình, rồi mới tùy ý Hàn Sanh ở trong lòng hắn cọ đông cọ tây.

Tiêu Hoằng nhu nhu tóc Hàn Sanh, ý cười mang đậm cưng chiều, “Cốt truyện không hợp lý cũng không quan trọng, anh rất thích mà.”

“Thật sự?” Hàn Sanh hoài nghi hỏi.

“Thật sự, không lừa em.”

Hàn Sanh lúc này mới lộ ra khuôn mặt tươi cười, có điều hai tay vẫn gắt gao ôm chặt lấy Tiêu Hoằng, cố gắng chiếm tiện nghi.

Thấy thế, Lưu Hoành Sinh trố mắt nhìn, hắn biết về đồng tính luyến ái, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên gặp được, hơn nữa lại là già trẻ tuổi tác hơn kém nhau rất nhiều.

Tầm mắt hắn đảo tới đảo lui qua hai người, có điều chỉ cảm thấy rất ngạc nhiên mà thôi, chứ không hề phản cảm gì, chỉ có những kẻ thích lạm giao là làm hắn chán ghét.

Thế giới gần 10 triệu dân, muốn giữa biển người tìm được một người thật lòng yêu mình quả thực không dễ dàng, cho nên hắn cho rằng bất luận đối phương là nam hay nữ, chỉ cần có thể tìm được một nửa của mình đã là một việc vô cùng hạnh phúc.

Hơn nữa khi Tiêu Hoằng và Hàn Sanh đứng cùng một chỗ, không khí chung quang cũng sẽ trở nên thực nhu hòa, loại nhu hòa này Lưu Hoành Sinh cũng đã từng được cảm thụ, chính là từ ba mẹ của hắn.

Lưu Hoành Sinh phát hiện xung quanh bỗng nhiên im lặng hẳn đi, tĩnh đến mức phảng phất một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe được tiếng vang, ba người trong phòng đều dùng ánh mắt quái lạ nhìn hắn chăm chú, làm cho hắn nhất thời bối rối không biết làm sao.

Đánh vỡ trầm mặc trước tiên, là Tiêu Hoằng.

“Cẩm Nghi, nó quả nhiên là con của cậu, ôn nhu giống hệt cậu vậy.” trong mắt Tiêu Hoằng lấp láy ý cười, vẻ mặt tựa như một trưởng bối vui mừng khi thấy hậu bối có thành tích xuất sắc.

“Đương nhiên, tôi sinh mà.” Ba cười thực vui vẻ.

Đầu Lưu Hoành Sinh lại là một đống dấu hỏi, ba người này luôn nói một ít lời hắn hoàn toàn không hiểu, bất quá so với nghi vấn trong lòng, hắn kỳ thật càng muốn sửa lại lời ba hắn, không phải ba hắn sinh, mà là mẹ sinh. Nhưng bởi vì không khí lúc này quá mức hòa hợp, cho nên hắn cũng chỉ có thể đem những lời này nuốt lại vào bụng.

Chạng vạng, ba con hắn ở nhà Tiêu Hoằng cùng Hàn Sanh ăn cơm chiều, cơm chiều là Hàn Sanh làm mì xào kẹp mì___đúng là đủ buồn cười, nhưng quả thực mang đậm phong cách cá nhân của Hàn Sanh, tuy rằng hắn mới nhận thức Hàn Sanh chưa đến mười mấy giờ.

Rồi sau, Hàn Sanh cùng Tiêu Hoằng đưa ba con hắn đến bến xe bus, lúc ba nói với Hàn Sanh năm sau cũng sẽ tới thăm bọn họ, Hàn Sanh tặng cho ba một cái ôm thật chặt.

Ba con hắn lên xe bus, Hàn Sanh cùng Tiêu Hoằng vẫn không rời đi, vẫn đứng ở nhà ga nhìn theo đến tận khi xe khuất hẳn.