Vân Tiểu Ái khiếp sợ nhìn thân ảnh trên trời cao…
Vừa nhìn thấy Sở Vân xuất hiện, nàng đã vui mừng thốt lên, hô to tên giả của Sở Vân, thế nhưng bất chợt, linh áp cường đại bàng bạc để nàng ý thức được một mặt khác của Sở Vân.
Linh áp Đế cấp!
Hắn là một vị Đại Đế!
Trời ạ, Vô Danh ca ca dĩ nhiên là một vị cường giả Đế cấp!
Đại Đế, từ này trong ấn tượng của Vân Tiểu Ái chính là tồn tại cao cao tại thượng, cao tới mức vô cùng xa xôi. Cảm giác này thực giống như ngửa đầu nhìn bầu trời.
Người ngửa đầu nhìn bầu trời sẽ có cảm giác gì?
To lớn, uyên bác, thần bí, đồng thời thường thường có thể khiến bản thân hiểu được chính mình nhỏ bé tới cỡ nào.
Vân Tiểu Ái lúc này có cảm giác như vậy.
Vân Bạch Tham thiếu chút nữa rơi tròng mắt xuống dưới đất, thực sự khó có thể tin tưởng được. Chính mình cư nhiên sống cùng một vị cường giả Đế Cấp lâu tới như vậy!
Chính mình còn tự hào
"khai quật" được hắn từ trong Bách gia đan hội. Đã từng có một đoạn thời gian, trên dưới Vân gia đánh đồng chính mình cùng với hắn.
Nghĩ tới đây, Vân Bạch Tham không khỏi cười khổ.
Chính mình có tài đức gì có thể đánh đồng được với một vị Đại Đế đây?
Hiện tại xem ra, Sở Vân nhiều lần sáng tạo truyền kỳ cũng là chuyện đương nhiên. Dù sao hắn chính là Đại Đế nha, truyền kỳ đối với Đại Đế mà nói không phải đều là chuyện bình thường sao?
Chỉ là, hắn đường đường là Đại Đế, có thân phận cao cao tại thượng cỗ nào, vì sao phải lẻn vào Vân gia đây?
Trên mặt Vân Bạch Tham hiện lên thần tình nghi hoặc, linh quang chợt động:
- Chờ một chút, vừa rồi Dạ Đế gọi cái gì? Sở… Vân…
… Sở Vân?
Hắn khiếp sợ mở to miệng, đủ để nuốt vào cả một quả trứng.
Điện quang trong đầu chợt lóe, rốt cuộc hắn đã minh bạch chân tướng bên trong, triệt để lý giải được động cơ của Sở Vân.
Thì ra là thế.
Tên thực của Vân Vô Danh chính là Sở Vân. Hắn là nhi tử của cô cô chính mình, hắn từ Tinh Châu trở lại Đan Châu, chính là bởi vì tìm kiếm cô cô, tìm kiếm mẫu thân của hắn.
Trời ạ…
Vân Bạch Tham phát sinh một tiếng sợ hãi than, hắn chân thành vui vẻ vì cô cô của mình. Hắn quay đầu nhìn Nguyệt Sương Vương, lại phát hiện cô cô lúc này đã rơi lệ đầy mặt.
Nguyệt Sương Vương ngơ ngác nhìn chằm chằm vào thân ảnh trên trời cao.
Nàng giàn giụa nước mắt, mẫu tử liền tâm!
Từ thời điểm Sở Vân hiện thân, từ thời điểm nàng nhìn thấy Sở Vân giây phút đầu tiên, trong lòng nàng đã tràn ngập một cảm giác rung động không tên.
Nguồn truyện: Truyện FULLLoại rung động này xuất phát từ cảm ứng sâu nhất trong huyết mạch.
Không hề trải qua suy nghĩ gì, Nguyệt Sương Vương đã khẳng định chắc chắn người thiếu niên trước mắt chính mình là nhi tử thân sinh!
Khi Dạ Đế hô lên cái tên Sở Vân, càng trở thành bằng chứng chứng minh tốt nhất.
Trong sinh mệnh của nàng có hai nam nhân quan trọng nhất. Một người là Cổ Đan Vương, một người là nhi tử vừa mới sinh hạ không lâu, chỉ ở cùng trong thời gian cực ngắn, cuối cùng không thể không ly xa.
Người trước đã mất mạng vì nàng, người sau thất tung, không còn tin tức.
Những năm gần đây, mỗi thời mỗi khắc nàng đều bị đau thương và thống khổ thật lớn dằn vặt. Nàng vô cùng muốn tới Tinh Châu tìm con, thế nhưng sau khi nếm thử nhiều lần, rốt cuộc nàng đã minh bạch chân tướng phía sau
"song Vương chi tranh" ngày trước.
Thời gian trôi qua, dần dần đúc thành tâm bệnh.
Thương thế càng dần càng nghiêm trọng, mỗi ngày đều phun ra một ngụm tâm huyết.
Nàng cho rằng chính mình sẽ bởi vì tâm bệnh mà chết đi, nàng không sợ hãi tử vong, thậm chí còn có chút chờ mong, nàng biết đến sự tồn tại của Quỷ Châu.
Thế nhưng sự tình bỗng nhiên xuất hiện chuyển cơ.
Một người thanh niên xuất hiện đã giúp nàng trị tâm bệnh tới bảy tám phần.
Nguyệt Sương Vương cũng là một luyện đan sư, đối với tâm bệnh của chính mình thúc thủ vô sách. Trên dưới Vân gia không biết nỗ lực bao nhiêu, nhưng cuối cùng lấy thất bại làm kết quả cuối cùng.
Một người thanh niên, lại hai lần luyện chế thành công đan dược nửa tuyệt phẩm, bởi vì như vậy mới khiến tâm bệnh của nàng chuyển biến tốt đẹp.
Đối với điều này, ngay cả Nguyệt Sương Vương cũng cảm thấy khó có thể tin. Không cần nghi ngờ, đây là một thiên tài, so với chính mình trước kia còn thiên tài hơn.
Nàng không khỏi sinh ra hứng thú, trong miêu tả của huynh muội Vân gia, nàng lý giải được một ít tin tức.
Thiếu niên này rất có ngạo khí, trọng tình trọng nghĩa, dũng cảm gánh chịu áp lực, tình nguyện chịu đựng phiêu lưu về mặt danh dự, cho dù nguy hại tới tiền đồ của chính mình cũng muốn luyện chế đan dược chữa tâm bệnh cho bản thân.
Trong lúc bất tri bất giác, trong lòng Nguyệt Sương Vương đã dần dần hiện lên hình tượng một thiếu niên ngạo thế không rõ ràng.
Nhất là khi nàng nghe được thiếu niên cự tuyệt gặp mặt chính mình trước khi chính mình khỏi hẳn. Hình tượng không rõ ràng trong lòng Nguyệt Sương Vương càng tăng thêm một phần ngạo khí, một phần đặc biệt, một phần đáng yêu.
Thiên tài này chính là nhi tử của chính mình!
Tin tức này, tới đột nhiên như vậy. Nguyệt Sương Vương che ngực, nước mắt ào ào chảy xuôi.
Nàng cảm thấy sinh mệnh nguyên bản vô cùng ảm đạm bỗng nhiên tràn ngập ánh sáng, tràn ngập mềm mại, quang huy trắng noãn.
Nhân sinh của nàng đã được chiếu sáng!
Nàng đã được biển hạnh phúc bao phủ rồi.
Hắn chính là Sở Vân, hắn chính là Sở Vân!
Hắn là nhi tử của ta! Nhi tử của ta!
Hắn nghìn dặm xa xôi, đến Đan Châu tìm ta, hắn luyện chế đan dược cho ta, chữa bệnh cho ta. Hắn không quên ta!
Thiên phú luyện đan của nó vượt xa ta, thành tựu của hắn cũng vượt xa ta, hắn dĩ nhiên là Đại Đế!
Trong lòng Nguyệt Sương Vương tràn đầy hành phúc, hạnh phúc tràn ngập đã rất lâu rất lâu chưa từng có, cũng cảm thấy kiêu ngạo vô cùng.
- Sở… Vân…
Từ trong hàm răng rít lên cái tên này, Dạ Đế cảm giác toàn thân chính mình thiêu đốt một loại hỏa diễm tên là cừu hận!
Trên thế giới này, không ai càng hận Sở Vân hơn so với hắn.
Tiểu Bao Tử của hắn, Tinh Thánh di thư của hắn đều bị Sở Vân đánh cắp. Đại kế sống lại của hắn bị Sở Vân phá hủy. Nhất là khi hắn bỏ chạy tới Quỷ Châu, từ trong miệng Minh Đế biết được chuyện tình nghịch chuyển thời gian Tinh Châu.
Vốn Dạ Đế đã gần như thành công trọn vẹn rồi, thế nhưng Tinh Thánh tại thời điểm mấu chốt, đảo ngược thời gian hai mươi ba năm. Một khắc phát động kia, chỉ cần là người lẫn vật trong Tinh Châu đều bị quay ngược về hai mươi ba năm trước. Dạ Đế cũng không tránh khỏi, lại bắt đầu kế hoạch nghịch thiên
"một lần nữa". Thế nhưng thất bại rồi!
Sở Vân so với Trữ Thiên Vương càng ưu tú hơn gấp trăm lần, dưới sự quấy rối của hắn. Dạ Đế chiếm được kết quả vô cùng thất bại so với lần trước.
Hai bên so sánh với nhau, không cần nghi ngờ càng thêm khắc sâu thù hận của Dạ Đế đối với Sở Vân, cừu hận của hắn đối với Tinh Thánh.
Mà hiện tại, hắn lại xuất hiện, muốn cướp đoạt Đệ Nhị Linh Quang Đangần như đã rơi vào tay chính mình, thực sự là âm hồn không tan.
- Sở Vân! Hôm nay chính là tử kỳ của ngươi!
Dạ Đế liên tục vung tay lên, ba nghìn đầu U Hồn Quái, một nghìn bảy trăm đầu Thạch Tượng Quỷ, năm trăm đầu Hủ Thi Giáp Trùng cấu thành đội quân tiên phong,
mênh mông dồn dập đánh thẳng về phía Sở Vân.
Sở Vân mở rộng tiên nang, toàn bộ Bạch Ngọc Thành đều bị bao phủ, dưới tiếng kinh hô của huynh muội Vân gia, bọn họ đã tiến vào trong thế giới tiên nang của Sở Vân, mây trắng trời xanh, mặt trời trên cao chiếu rọi.
Trên đại địa đất vàng trầm nặng, một ngọn núi màu tím nằm chính giữa. Trên thân vô số cây liễu xanh biếc sinh trưởng những cây nấm như bông tuyết. Tầng trời thấp trôi lơ lửng rất nhiều yêu thực kỳ quái, đáng yêu giống như chú thỏ con.
Ở đây sinh cơ bừng bừng, không khí trong lành, so với thế giới tiên nang của những cường giả Đế cấp đã từng chứng kiến nhiều hơn phần rộng lớn và hùng vĩ, khiến
huynh muội Vân gia đều khiếp sợ.
Nguyệt Sương Vương đầu tiên đảo mắt quan sát thật sâu. Đây là thế giới tiên nang của nhi tử nàng, coi như là âm phong thảm đạm, núi thây biển máu, Nguyệt Sương Vương cũng sẽ thích.
- A, chúng xông tới đây rồi!
Thấy đại quân yêu vật của Dạ Đế cuồn cuộn lao về phía chính mình, trái tim của Vân Tiểu Ái lập tức thắt lại.
- Ghê tởm!
Nàng nghiến răng nghiến lợi, vô cùng tức giận, một nơi xinh đẹp tới như vậy, giống như thế giới trong mơ. Mắt thấy Thạch Tượng Quỷ gào thét bay tới, trong lòng Vân Tiểu Ái đã xuất hiện hình ảnh đại quân bay qua, sinh linh tàn lụi. Nhất là khi nàng nhìn thấy, một đầu Thạch Tượng Quỷ vọt tới trước nhất, quái vật dữ tợn hung ác, phát sinh tiếng rít chói tai, muốn há miệng cắn nát một thân liễu tinh xảo ưu nhã, nàng hầu như muốn nhắm mắt lại, không đành lòng nhìn thấy tác phẩm nghệ thuật giống như ngọc bích và hoàng ngọc tổ hợp thành bị tàn phá và phá hư.
Rầm…
Sau một khắc, một tiếng vang cực kỳ thanh thúy truyền vào trong tai Vân Tiểu Ái.
Tiếng rít của Thạch Tượng Quỷ đột nhiên dừng lại, bị cây liễu quật mạnh ngã xuống dưới mặt đất. Từ đầu của nó, kéo dài tới tận bụng, xuất hiện một vết roi thật dài.
Thạch Tượng Quỷ ngây người, nhưng bất chợt nó phát sinh một tiếng gào lớn hơn nữa, trùng kích về phía thân liễu.
Vũ điệu của liễu, ngay cả không khí cũng bị quất nổ ầm ầm, cành liễu quật mạnh giống như đao gió, chỉ lướt qua vài lượt đã khiến Thạch Tượng Quỷ bị tước thành vô số khối đá vụn.
Vân Tiểu Ái mở rộng cái miệng nhỏ nhắn, lộ ra hai cái răng nhanh nhỏ bé đáng yêu. Khó có thể tin!
Một khắc trước thân liễu còn yên tĩnh không động đậy, sau một khắc lập tức biến thành điên cuồng, giống như phục dụng cuồng bạo đan mang theo độc tính.
Điều này thực giống như thục nữ ưu nhã yên tĩnh, đang ngồi lặng yên thưởng thức trà, nhưng đột nhiên địch nhân tới, nàng lập tức móc ra một thanh đại yêu đao dưới váy, hò hét điên cuồng chém giết tới, chỉ trong chốc lát đã chém địch nhân thành bảy tám khối,
tương phản kịch liệt như vậy để huynh muội Vân gia đều trợn tròn mắt, chiến trường ngay sau đó càng triệt để phá vỡ ấn tượng ban đầu của bọn họ đối với thế giới tiên nang này.
Đại quân yêu vật thế giới rào rạt, bị trúng phải đòn phủ đầu nghiêm trọng.
Thạch Tượng Quỷ bị cành liễu quật trúng, chúng vốn am hiểu tốc độ, nhưng dưới sự ảnh hưởng của Băng Sương Thụ Cô, động tác chạm rãi giống như lão thái thái tuổi bảy tám mươi.
Nguyên bản yêu thực giống như từng đám từng đám mây nho nhỏ đáng yêu, đột nhiên giống như mãnh khổ giương nanh múa vuốt, chúng đồng thời đánh mạnh về phía Hủ Thi Giáp Trùng lớn như núi nhỏ.
Hủ Thi Giáp Trùng uy vũ hùng tráng, dưới sự bao trùm của hơn một nghìn đám mây đỏ, chốc lát liền trở nên gầy yếu. Một con lại một con khô quắt thân thể, rầm một tiếng liền ngã xuống, chết triệt để. Trái lại đám mây đỏ này càng thêm tiên diễm, số lượng cũng theo đó tăng nhanh.
Mà để hai huynh muội xem không hiểu chính là, rất nhiều U Hồn Quái, Thạch Tượng Quỷ cùng với Hủ Thi Giáp Trùng đột nhiên thay đổi trận doanh, quay đầu phản lại, trở thành lực lượng phòng thủ thế giới tiên nang.
Ngắn ngủi chỉ trong chốc lát, đại quân yêu vật khí thế tung hoành lập tức giống như giọt nước bị ném vào chậu than, chỉ bốc lên một chút sương mù màu trắng, sau đó triệt để yên tĩnh.
Mấy nghìn yêu vật chết thảm, tay chân thân thể còn sót lại dần dần hóa thành yêu tinh khắp mặt đất. Mà tổn thất bên phía Sở Vân hầu như không đáng kể.
Đừng nói giỡn, ngay cả yêu vật hỗn độn còn có thể ngăn lại, đám Đại Yêu, Linh Yêu này tính là cái gì?
Vân Bạch Tham hít một ngụm lương khí.
- Thực lợi hại!
Vân Tiểu Ái thì nhảy nhót vui mừng, hai mắt càng thêm tỏa sáng.
Nguyệt Sương Vương nhẹ nhàng thở ra một ngụm trọc khí, ngay vừa rồi, nàng hầu như không thể nhịn được muốn xuất thủ, mặc dù nàng biết nhi tử của chính mình là cường giả Đế cấp, thế nhưng căn cứ vào thiên tính mẫu thân, trong lòng nàng vẫn nổi lên một cỗ dục vọng bảo hộ cường liệt.
Chiến quả vừa ra, nàng rất nhanh thoát khỏi kinh ngạc đối với phòng tuyến của Sở Vân, nàng so sánh đối chiếu hình ảnh bốn Đại Đế đối chiến vừa rồi, nàng phát hiện, phòng tuyến của nhi tử mình ngoại trừ những thần thông bản mạng như kích phát long đàn, cho dù là đội quân yêu vật cường đại hơn nữa cũng có thể chống đỡ được.
- Đây là con ta!
Một cỗ tình cảm kiêu ngạo và vui mừng khó có thể nói thành lợi mọc lên trong lòng nàng.
…
Đại chiến tiếp tục.
Nghìn vạn yêu vật đan xen với nhau, hình thành một chiến trường khổng lồ, kéo dài tới phương viên gần nghìn dặm. Hai bên một công một thủ, mỗi thời mỗi khắc đều có rất nhiều yêu vật tử vong, hóa thành vô số yêu tinh.
Ánh mắt của Dạ Đế càng lúc càng lạnh.
U Hồn Quái phiêu đãng trong hư không, Thạch Tượng Quỷ không thể nào hạ thủ đối với Cuồng Đao Điên Loạn Liễu, thỉnh thoảng lại có Hủ Thi Giáp Trùng nhảy vào trong rừng cây, đẩy ngã một cây đại thụ, thế nhưng rất nhanh những Hủ Thi Giáp Trùng này lại bị Tích Huyết Phù Du Khuẩn chen chúc xuống hút khô máu, chốc lát trở thành một bộ thi thể khô quắt, sau đó chậm rãi hóa thành một viên yêu tinh.
Huynh muội Vân gia nhìn thấy cảnh tượng chiến đấu đồ sộ như vậy, tâm thần đều bay bổng.
Đây chính là cuộc chiến giữa cường giả Đế cấp, nghìn vạn yêu vật nằm dưới sự khống chế. Bất cứ vị cường giả Vương cấp nào so sánh với họ đều vô cùng không ánh sáng.