Các thiếu niên tiến lên chọn lựa tân nương, tất nhiên phải có thứ tự trước sau. Tài hoa của Sở Vân chinh phục mọi người. Hắn sẽ là người chọn lựa đầu tiên. Không ai phản đối.
Ánh mắt Sở Vân ôn nhuận như ngọc, cầm cây tường vi thủy tinh trong tay, mặt lộ vẻ tươi cười, bước về phía trước.
Trong lúc nhất thời, đại sảnh tĩnh lặng không tiếng động. Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người hắn.
Mặc kệ là thiếu nam hoặc là thiếu nữ, trong lòng đều vô cùng khẩn trương. Các thiếu nam lo lắng Sở Vân cướp đi người trong lòng mình. Trái tim các thiếu nữ lại đập rộn ràng. Rất nhiều người đều nhìn về hướng người đang đi đến với ánh mắt nhiệt tình, khích lệ.
Đối với những dụ dỗ này, Sở Vân nhìn như không thấy, hắn đã có chủ ý, tiến về một hướng.
- Không phải đâu, thật sự đi về phía thập tứ công chúa!
Trong lúc nhất thời, trong lòng không ít nữ tử đều cảm thấy khó chịu.
- Hắn đi tới, hắn thật sự đi tới!
Cảm xúc của thập tứ công chúa dâng trào, thân thể mềm mại kích động đến mức run nhè nhẹ. Nàng hít thở gấp gáp, tay che lên ngực mình, sợ hãi khi thây trái tim mình đập quá nhanh, sợ không qua được kích thích như vậy.
Nhưng ngoài dự kiến của mọi người, Sở Vân lướt qua thập tứ công chúa, cầm cây tường vi thủy tinh trong tay, đưa tới trong tay Vũ Văn Uyển Nhi.
Dưới ánh mắt kinh ngạc chăm chú của mọi người, Sở Vân chắp tay hướng về phía Vũ Văn Uyển Nhi, trên mặt tươi cười hớn hở, lại có phần ấm áp:
- Tiểu sinh Vô Song, trong lòng thầm ái mộ trước phong thái khí chất của công chúa điện hạ, khó có thể nói thành lời.
Trong đại sảnh, giống nhau chết lặng. Chỉ có giọng nói của Sở Vân vang vọng.
Ồ!
Ngay sau đó, trong đại sảnh chợt xôn xao, mọi người cùng ồ lên.
Tất cả đều kinh ngạc!
- Vô Song, không ngờ hắn chính là Vô Song đại sư nổi tiếng Tinh Châu!
- Ta sớm nên đoán ra. Có thể áp tứ đại công tử. Trong thiên hạ, ngoại trừ Túy Tuyết Hồ Quân, Nhị Lang Thiên Quân ra, trong cùng thế hệ người nào có thể làm được?
Trong lòng các thiếu nam đều rung động, gắt gao nhìn thẳng vào Sở Vân. Phần lớn các thiếu nữ cúi đầu, ánh mắt không che giấu được sự ghen tị hâm mộ đối với Vũ
Văn Uyển Nhi.
- Tại sao có thể như vậy. Không ngờ Vô Song lựa chọn Vũ Văn Uyển Nhi?
- Sao không phải là ta? Sao không phải ta!
Thập tứ công chúa trừng lớn hai mắt, hai nắm tay nắm chặt lại. Trong lòng nàng vô cùng thất vọng và khó hiểu.
- Vì sao lại như vậy? Vì sao lại như vậy? Rõ ràng ta đã cố gắng thể hiện mình như thế. Rõ ràng Vũ Văn Uyển Nhi nàng ngồi yên không động đậy. Trong lúc kén rể không có chút thanh âm động tĩnh gì!
- Thâm tàng bất lộ, thâm tàng bất lộ! Ta nói Vũ Văn Uyển Nhi, sao nàng không chút nóng lòng vội vã. Hóa ra đã tự định chung thân. Lại còn là Vô Song công tử... Ôi, sao ta không có vận khí và kỳ ngộ như vậy!
Ngoại trừ Sở Vân ra, tất cả mọi người ở đây đều giật mình. Trong đó người kinh ngạc nhất, không phải ai
khác, chính là đương sự Vũ Văn Uyển Nhi.
- Không ngờ hắn giao cây tường vi thủy tinh vào trong tay ta! Trời ơi, đây là đang nằm mơ sao? Vì sao lại như vậy. Rõ ràng ta không có biểu hiện gì.
Trong lúc nhất thời, tâm trạng Vũ Văn Uyển Nhi loạn nhảy. Nàng cảm giác được hai má đang nóng lên, giống như có ngọn hỏa thiêu đốt. Lòng nàng cực kỳ loạn. Tâm tình bình thản, suy nghĩ bình tĩnh từ trước tới nay, đều biến mất. Trong lòng đang nổi sóng gió.
Tất cả điều này, đều nằm ngoài dự kiến của nàng.
Trong đầu nàng hoàn toàn mơ hồ. Đôi mắt sáng như sao tràn ngập vẻ nghi hoặc. Nàng sững sờ trên chỗ ngồi, đến mức Sở Vân vươn tay ra, gỡ bỏ mặt nạ trên mặt, nàng cũng chưa có phản ứng.
Hít...
Trong đại sảnh mơ hồ truyền đến tiếng hít sâu của các thiếu niên. Vũ Văn Uyển Nhi thịnh nhan tiên tử, đánh vào tâm lý bọn họ.
- Không thể tưởng tượng được vị công chúa này lại xinh đẹp như thế!
- So với nàng, những người khác đều trở nên tầm thường.
- Khó trách Vô Song không để ý tới bất kỳ ai, chỉ chọn lựa nàng. Quả thật là mắt sáng như đuốc.
Sở Vân ngây người tại chỗ!
Hắn từng gặp Vũ Văn Uyển Nhi!
Sở Vân đã sớm biết về thân phận của Vũ Văn Uyển Nhi. Khi còn ở thế giới Long Môn, hắn cũng từng gặp nàng.
Chỉ có điều lúc ấy toàn thân nàng mặc áo bào màu đen, dung nhan giống như lạc thần thủy tiên, đều bị che lấp. Bởi vậy tính ra, đây mới là lần đầu tiên Sở Vân nhìn thấy bộ mặt thực sự của Vũ Văn Uyển Nhi.
Trong lòng hắn vạn phần kinh ngạc:
- Thì ra Vũ Văn Uyển Nhi, chính là Ôn U Vương kiếp trước!
Trong kiếp trước, Thất Vương thế hệ trước bởi vì các loại nguyên nhân, không ngờ lần lượt rời khỏi sân khấu Tinh Châu. Địa vị của bọn họ bị bảy vị Vương giả trẻ tuổi của thế hệ sau thay thế. Trong quá trình này, sự biến đổi trong Vương giả, khiến cả bố cục Tinh Châu đều biến đổi rất nhanh. Mới thay cũ, có thể nói là một đại thời đại.
Ôn U Vương chính là một người trong đó. Một trong bảy vị Vương giả trẻ tuổi!
Nàng dung mạo như hoa, trong trẻo nhưng lạnh lùng u buồn như hoa lan. Thường thường mặc váy dài màu đen, trong mắt chất chứa vẻ ưu sầu. Nhìn nàng có vẻ như gầy yếu, trên thực tế thủ đoạn lại tàn nhẫn, am hiểu đạo pháp độc hệ.
Trong kiếp trước của Sở Vân, nàng giận dữ, thôi phát yêu vật, đánh ôn dịch thiên tai xuống, không người nào có thể giải được. Mạnh mẽ phá hủy một quốc đảo, khiến mười mấy ngàn người bị chết.
Dung mạo đẹp như tiên, ngoan độc như ma. Đây là đánh giá về nàng trên Đằng bảng kiếp trước.
Ôn U Vương vô cùng nổi danh. Kiếp trước tuy rằng Sở Vân không đủ tư cách chính mắt gặp nàng, nhưng tất nhiên đã xem qua bức họa về nàng.
Tuy nhiên vào lúc này Sở Vân nhìn thấy trong ánh mắt Vũ Văn Uyển Nhi lại không có sự lạnh lùng tàn nhẫn cỉa kiếp trước. Đôi mắt đẹp, trắng đen rõ ràng, lộ vẻ như ánh trăng sáng trong tràn ngập vẻ thanh nhã thanh tú.
Lúc này, khuôn mặt trắng nõn như ngọc của nàng, cũng không có vẻ u buồn trong trẻo nhưng lạnh lùng như kiếp trước, ngược lại lộ ra vẻ ửng đỏ đáng, tiết lộ tâm tình bối rối của nàng lúc này.
- Ta hiểu rồi. Vũ Văn Uyển Nhi, chính là tôn nữ của Vạn Độc Vương. Sau khi Vạn Độc Vương ngã xuống, tất nhiên sẽ truyền thừa y bát cho nàng. Nàng được gọi là là Ôn U Vương, cũng am hiểu dụng độc, và là một người mang huyết mạch kế thừa củaVạn Độc Vương. Kiếp trước, nhất định là trải qua rất nhiều đau đớn không muốn người biết được, khiến lòng nàng có chuyển biến tới như vậy. Tuy nhiên đến tột cùng nàng đã trải qua chuyện gì, khiến lòng nàng chuyển biến to lớn như thế?
Tâm tư Sở Vân chợt lóe lên, một vài nghi hoặc tan thành mây khói, nhưng nghi vấn mới, lại tràn ngập trong lòng.
- Đúng là một đôi trai tài gái sắc, tài tử giai nhân, ông trời tác hợp.
- Công chúa này là ai? Ăn mặc mộc mạc như thế, lại càng có vẻ khí chất xuất chúng, thanh u thanh nhã như hoa lan. Sao cho tới bây giờ ta vẫn chưa từng nghe nói qua vậy?
- Thật sự là tức chết. Vũ Văn Uyển Nhi chỉ tham gia kén rể một lần, liền nhận được sự ưu ái của Vô Song công tử. Ta cố gắng như vậy, lại cái gì cũng chưa đến...
Mọi người xung quanh xôn xao, tiếng tán thưởng, tiếng hỏi thăm, ánh mắt ghen tị hâm mộ, đều bao quanh Vũ Văn Uyển Nhi.
Tâm thần Vũ Văn Uyển Nhi cực kỳ loạn:
- Sao có thể như vậy? Ta chưa từng tiếp xúc với Vô Song đại sư, vì sao hắn lựa chọn ta?
- Đây là nam nhân sau này ta sẽ sống cùng sao? Vì sao ánh mắt hắn nhìn ta, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, khó hiểu như thế?
Đúng lúc này, một vị nữ quan đưa tin đi vào đại sảnh:
- Truyền đọc khẩu dụ của Vương gia, tuyên Vô Song công tử ngay lập tức tới San Hô Cung yết kiến.
Tin tức này khiến trong đại sảnh lại càng thêm chấn động.
- Cái gì? Quốc chủ đại nhân ẩn cư đã lâu không ra, cũng gần mười năm, ngay cả triều chính cũng không để ý, lại muốn triệu kiến Vô Song!
- San Hô Cung, là tẩm cung của Quốc chủ. Có thể gặp đại nhân coi trọng Vô Song công tử.
- Vô Song đại sư, tài hoa kinh thiên động địa, đại sư bảy hạng mục, văn võ song toàn.
Thiên tài như vậy, ngàn năm khó thấy. Nhân Ngư Vương đại nhân cố ý triệu kiến, suy nghĩ một chút cũng không có gì là khó hiểu.
...
- Nhân Ngư Vương? Trong Vương giả thế hệ trước của Tinh Châu, Tửu Hào Vương, Vạn Độc Vương, Lục Kình Vương, Lạc Anh Vương, Tham Lang Vương, Nhân
Ngư Vương, Tiên Nang Vương. Ta đã gặp qua bốn vị. Tham Lang Vương bị ta giết chết. Lục Kình Vương không lâu sau nhất định có thể nhìn thấy. Chỉ còn lại có Nhân Ngư Vương, Lạc Anh Vương, chưa từng trực tiếp nhìn thấy. Không biết vị Nhân Ngư Vương này, đến tột cùng có phong thái thế nào...
Trong lòng Sở Vân chấn động, lúc này đang theo sứ giả, rời khỏi đại sảnh.
Vương đình thâm u, đình đài lầu các, tinh xảo hoa mỹ. Chọn màu lam và màu vàng là chính, đỉnh cung rất tròn, phù điêu hình giọt nước, kết hợp cùng một chỗ, hình thành San Hô Cung với phong cách độc đáo.
Vừa bước vào trong điện, Sở Vân cũng nhướng mày. Trong không khí tràn ngập linh áp của Vương giả. Hiển nhiên là Nhân Ngư Vương đánh một đòn cảnh cáo với hắn.
Nếu đổi lại là cường giả Hầu cấp tầm thường, lúc này chỉ sợ sắc mặt đã trắng bệch, đánh mất lễ nghi phong thái. Nhưng Sở Vân là nhân vật giết chết Tham Lang Vương, lại tự mình cảm thụ linh áp khổng lồ sung thiên triệt địa khi Tửu Hào Vương ngộ đạo.
Nhân Ngư Vương làm vậy, không chỉ không thu được hiệu quả, ngược lại khiến Sở Vân hiểu được một vài điều. Trong lòng thầm nghĩ:
- Nhân Ngư Vương có linh áp như vậy, tuy rằng thật sự là linh áp của Vương giả, nhưng lại khiến người ta có một loại không đáng lo, cảm giác miệng cọp gan thỏ. Xem ra nghe đồn Tinh Châu cũng không phải hoàn toàn là là tin đồn vô căn cứ. Lúc trước Nhân Ngư Vương bại dưới tay Sở Bá Vương, thương thế rất nặng. Tuy rằng vẫn điều dưỡng, nhưng hiện nay chưa khôi phục hoàn toàn.
Sở Vân không đổi sắc mặt, ngẩng đầu bước tới. Đến giữa đại điện, ngửa đầu nhìn lại, chỉ thấy Nhân Ngư Vương đang ngồi ngay ngắn trên ngai vàng san hô rộng lớn. Mặt nàng như bức tranh, toàn thân cung trang, châu ngọc bao phủ quanh người, có vẻ ung dung đẹp
đẽ quý giá.
Ánh mắt thâm thúy, bóng đêm giống như hòa vào trong hai mắt nàng. Trên khuôn mặt có vẻ sắc bén và uy nghi hơn nhiều so với nữ tử tầm thường, lộ rõ phong thái vô biên của nữ vương này.
Chỉ có điều hai bên tóc mai như mây, đã không che được mái đầu bạc trắng. Đây là dấu vết năm tháng. Nhân Ngư Vương cùng thời đại với Vạn Độc Vương, chắc nàng cũng chừng mấy trăm tuổi.
- Ai gia nên gọi ngươi là Vô Song, hay là Sở Vân đây?
Nàng vừa mở miệng, đã chỉ rõ sự ngụy trang của Sở Vân. Hai mắt sâu như đáy hồ, ánh mắt bắn ra hàn ý nghiêm nghị, từ trên cao nhìn xuống Sở Vân.
Sở Vân cười ha hả, xua tay nói:
- Gọi thế nào, cũng không có vấn đề gì. Tùy tâm tình của tiền bối.
Trí tuệ Vương giả sâu không lường được, mắt sáng như đuốc. Những ngụy trang của Sở Vân chỉ có thể lừa được người thường. Nhưng đúng như hắn dự đoán, ngụy trang này đã bị Nhân Ngư Vương bóc trần. Hắn cũng không chút xấu hổ, bình thản thừa nhận.
- Tốt lắm. Sở Vân, ngươi là một đứa nhỏ thành thục. Ngươi phải nói thực cho Ai gia biết, hiện tại ngươi cưới Uyển Nhi, có phải vì đã nhận chỉ thị Vạn Độc Vương hay không?
Nhân Ngư Vương gật đầu, trong đôi mắt chợt lóe vẻ nghiêm nghị, lại hỏi.
Sở Vân nghiêm mặt, chắp tay về hướng Nhân Ngư Vương nói:
- Thật sự là Vạn Độc Vương tiền bối mong tại hạ giúp. Nói vậy hẳn tiền bối đã sớm biết được tình hình của vãn bối. Vạn Độc Vương nhận lời với vãn bối, có thể trợ giúp vãn bối ngăn cản thế tấn công của Lục Kình Vương.
Hắn cũng không định giấu diếm, đối mặt với trí tuệ Vương giả, lừa cũng lừa không được, vậy đơn giản là thừa nhận cho xong.
- Ha ha ha. Sở Vân tiểu tử ngươi bị lừa rồi. Nàng đã đại nạn buông xuống, cách chết không xa. Lục Kình Vương cũng đang lúc tráng niên, lực lượng của nàng không cường đại như ngươi nghĩ. Cũng tốt, hiện tại ngươi lập tức rời điện, tuyên bố trước mọi người, ngươi đổi ý bỏ qua Vũ Văn Uyển Nhi. Để bồi thường, ngươi được chọn lựa ba bảo vật trong Quốc khố Nhân Ngư. Chuyện này bản vương cũng sẽ không truy cứu.
Nói xong, Nhân Ngư Vương nhắm hai mắt lại, dựa lưng vào ghế, khoát tay, ý bảo Sở Vân lui ra.
Sở Vân nghe vậy, không khỏi nhíu mày. Nếu thật sự làm như vậy, đó là thương tổn rất lớn đối với Vũ Văn Uyển Nhi. So với hậu quả Vũ Văn Uyển Nhi không được chọn trong đại hội kén rể còn nghiêm trọng hơn vài phần. Ngoại trừ suốt đời không thể tái giá ra, về sau còn muốn gánh trên lưng sự đùa cợt châm chọc miệt thị của mọi người xung quanh.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.Hơn nữa mình chính miệng đồng ý với Vạn Độc Vương, muốn ra tay giúp đỡ. Sao có thể bỏ dở nửa chừng?
Bởi vậy hắn không chút do dự, lập tức từ chối:
- Yêu cầu này, xin thứ cho vãn bối khó có thể làm được. Ân oán gút mắt giữa Quốc chủ cùng Vạn Độc Vương tiền bối đều là chuyện của thế hệ trước. Cần gì phải liên lụy đến thế hệ sau? Uyển Nhi là vô tội. Quốc chủ cần gì phải đem cừu hận đối với Vạn Độc Vương, chuyển sang người nàng chứ?
- Nói như vậy, ngươi cho rằng Ai gia hận Uyển Nhi? Ngươi sai lầm rồi. Ai gia xem Uyển Nhi như cốt nhục, sao lại đi hận nàng.
Nhân Ngư Vương mở hai mắt, trên môi thoáng mỉm cười trào phúng.