Chí Tôn

Chương 597: Đốn ngộ, thành quả nhân đạo

Trong lòng hắn thầm thở dài một tiếng. Thật ra hắn hắn chẳng tình nguyện tham gia bất kỳ hạng mục nào, nhún nhường một chút. Biểu hiện lần này, khiến hắn không giống người thường, sẽ khiến những kẻ có tâm chú ý.

Tinh Châu quá lớn, có thể có người từ biểu hiện của hắn, phỏng đoán ra sự tồn tại của Cực Nhạc Hoan Hỷ Thuyền hay không? Sở Vân không dám khẳng định.

Nhưng đối đầu với kẻ địch mạnh, hắn vì bảo trụ Chư Tinh Quần Đảo, nhất định phải làm được bằng bất cứ giá nào. Nếu không một khi không còn Chư Tinh Quần Đảo, không nói tới chuyện chính bản thân hắn mang bảo vật quý, chỉ nói nghĩa phụ, Nhan Khuyết, Hoa Anh vân vân những người này, đều khó có kết cục tốt. Vì mình, vì người thân bằng hữu của mình, hắn chắc chắn phải gánh vác trách nhiệm này.

Năng lực càng lớn, trách nhiệm lại càng lớn.

"Vậy đến đây đi! Để ta bỗng nhiên gáy một tiếng khiến ai nấy cũng đều kinh ngạc, trở thành truyền kỳ trong đại hội Thư viện lần này!"

Trong lòng Sở Vân dâng lên tình cảm mãnh liệt vô hạn.

Đấu với trời, đấu với người, vô cùng vui vẻ. Đây là tinh thần đấu tranh đặc biệt của con người. Ở lúc bất tri bất giác, hắn lĩnh ngộ nhân đạo, lại bước thêm một bước về phía trước.

Nhưng, buổi sáng, giữa trưa buổi tối luân phiên, tình cảm mãnh liệt hắn đã tan biến không còn, toàn bộ thể xác và tinh thần đều mỏi mệt rã rời.

- Quá mệt mỏi người. Tròn ba buổi, tổng cộng năm mươi bốn trận! Ngẫm lại trận nào cũng là một trận ác liệt. Quan trọng nhất chính là, tình huống này còn phải duy trì liên tục trong chín ngày!

Sở Vân đã mệt, e rằng muốn nôn ra. Sau khi hoàn thành các hạng mục tỷ thí luận bàn, hắn mang theo chiến tích toàn thắng, lại tìm đến Tiểu cô nương Ngô Sương.

- Quá mệt mỏi. Ta thấy an bài như vậy, rất không hợp lý! Ta cương quyết yêu cầu phía đại hội Thư viện, tiến hành sửa đổi.

Hắn hướng về Ngô Sương kháng nghị.

Tiểu cô nương cố nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được, mỉm cười:

- Đương nhiên mệt mỏi. Vòng thứ nhất, tiền bối ngươi sẽ tham gia tròn mười tám trận.

Cho dù là tiến vào tổ bại, ở đợt thứ hai tiền bối cũng phải tiến hành mười tám hạng mục luận bàn. Chỉ có tới buổi tối, số lượng này mới có thể giảm mạnh. Nói cách khác, mỗi ngày tiền bối phải tham gia ít nhất ba mươi sáu trận luận bàn, đã ghi chép lại đây rồi.

Ấn tượng của Tiểu cô nương đối với Sở Vân vô cùng sâu sắc. Trên thực tế, mọi người bên cạnh nàng đối với tên "Vô Song" này, như sấm bên tai.

- Không nói nhiều. Đây là ngọc bài, ngươi ghi vào sổ đi, đều là xuất sắc.

Sở Vân hít một hơi, lấy ra mười tám ngọc bài, giao cho đối phương.

- Tốt.

Tiểu cô nương cười tủm tỉm tiếp nhận ngọc bài, sau đó... Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Sau đó, động tác dừng lại.

Tiếp theo, nàng gian nan chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía Sở Vân quên cả chớp mắt.

Một hồi lâu, mới lắp bắp hỏi:

- Trước tiên, tiền bối.

Nàng nuốt nước miếng, lúc này mới nói tiếp.

- Vừa rồi tiền bối nói gì?

- À. Buổi sáng buổi chiều buổi tối tổng cộng ba vòng, tròn năm mươi sáu trận luận bàn, đều là xuất sắc. Tiểu cô nương, nếu ngươi không tin, có thể tìm bộ phận liên quan xác nhận lại một chút. Tuy nhiên ta có một yêu cầu, hy vọng ngươi giữ bí mật cho ta.

Sở Vân nhìn nàng mỉm cười nói.

- Là thế a...

Tiểu cô nương cũng không biết mình đang nói cái gì. Ánh mắt nàng dại ra, trong đầu hoàn toàn mơ hồ.

Nàng hoàn toàn không chấp nhận nổi!

Trong dự đoán trước đây của nàng, Sở Vân có một hạng mục sở trường nhất, bằng không cũng sẽ không có tư cách có được lá thư tiến cử. Về phần hạng mục khác, hắn chỉ nhất hứng khởi, cảm thấy chơi vui, mới đùa như vậy. Dù sao cũng là người trẻ tuổi thôi.

Nhưng nàng tuyệt đối không dự đoán được, không ngờ kết quả là như vậy.

Năm mươi sáu trận, còn toàn thắng!

Nằm mơ nói mộng sao?

Tiểu cô nương cắn nhẹ vào đầu lưỡi, rõ ràng cảm thấy đau đớn, chứng minh cho nàng biết, tất cả điều này cũng không phải là mộng.

- Này! Nhất định phải giữ bí mật thay ta.

Sở Vân lại nói.

- Hả, dạ, được, ta hiểu. Như vậy, thế này, ta ghi sổ cho tiền bối trước. Sau đó ta sẽ tìm nhân viên liên quan tiến hành xác nhận.

Tiểu cô nương mặt tàn nhang bất tri bất giác, nói ra suy nghĩ trong lòng mình.

- Ừ, tốt. Vậy ta đi trước.

Sở Vân rời khỏi.

Nhìn theo bóng dáng Sở Vân rời đi, Tiểu cô nương mặt tàn nhang cũng phát điên.

- Điều này có thể sao? Tiền bối ngài đang trêu ta sao?

Trong lòng nàng muốn gào lên, cũng mạnh mẽ hạ quyết tâm.

Nàng muốn lập tức vứt bỏ mọi thứ trong tay, chạy đi xác định thành tích của Sở Vân là thật hay giả!

Tiểu cô nương Ngô Sương hồn bay phách lạc!

Muốn điều tra chiến tích của Sở Vân, vô cùng đơn giản. Tổ chức đại hội Thư viện không dùng sổ, đã hình thành một bộ phận bằng máy. Ngô Sương điều tra vô cùng thuận lợi.

Nhưng chính là kết quả sau quá trình tìm hiểu vô cùng thuận lợi này lại khiến nàng giật mình.

Đi trên đường, bước chân của nàng bước bay bổng, toàn bộ thể xác và tinh thần đều cảm thấy vô cùng chấn động.

Trong đầu nàng, còn tràn ngập lời bình luận của đương sự đối với Sở Vân.

- Đó là một kỳ tài, đi đến vội vàng, phong cách hành sự độc đáo, khiến người ta khó có thể quên được.

- Người kia rất vô sỉ, để ta chờ ước chừng nửa canh giờ. Không ngờ hắn còn tỏ vẻ rất lo lắng, bộ dạng rất oan ức, khiến người ta hận đến nghiến răng.

- Khi mới bắt đầu ta rất phẫn nộ. Dù sao trong trận luận bàn này, kẻ đến muộn chính là ngạo mạn, là sỉ nhục đối với đối thủ. Nhưng hiện tại ta đã hiểu. Cao thủ đều có chút cổ quái.

...

Thật là năm mươi sáu trận thắng liên tiếp! Vô Song không gạt ta. Nhưng điều này sao có thể?

Tiểu cô nương Ngô Sương lâm vào tình trạng hết sức bối rối. Nàng không dám đi tin tưởng, nhưng lại không thể không tin.

- Này, ngươi làm sao vậy? Hồn bay phách lạc, như vừa gặp được quỷ vậy. Hay là vừa nãy nhất kiến chung tình, đụng phải bạch mã vương tử trong mộng sao?

Lúc này, người bạn gái nhìn thấy Ngô Sương ở trên đường, tiến đến, trêu ghẹo dò hỏi.

- À, là ngươi sao. Vừa nãy ngươi vừa nói gì?

Ngô Sương ngẩng đầu, mờ mịt nhìn về phía bạn gái.

Người bạn gái bất đắc dĩ đảo mắt:

- Nhất định là ngươi quá mệt mỏi. Cũng đúng, dù sao ngươi là người mới, lần đầu tiên tham gia công tác đại hội Thư viện. Mấy ngày nay có ai không mệt đâu. Đúng rồi, đúng rồi, thành tích của Vô Song kia thế nào vậy?

Người bạn gái của Ngô Sương, luôn nhớ tới chuyện này. Mới nói chuyện Ngô Sương được hai ba câu, liền nhắc tới Sở Vân.

- Cũng bình thường.

Ngô Sương nghĩ đến Sở Vân, nàng vẫn nhớ Sở Vân từng nói muốn nàng giữ bí mật thay hắn. Do dự một chút, cuối cùng nàng cắn môi, quyết định che giấu cho Sở Vân.

- Ta cũng nghĩ như vậy. Muốn thật sự tinh thông mười tám hạng mục, vậy không phải người, mà là thần. Ha ha!

Bạn gái cười ha hả.

Ngô Sương không nói gì, liếc mắt nhìn bạn gái một cái, nghĩ thầm:

"Ngươi nói đúng. Hắn nhất định không phải người. Con người sao có thể đạt tới trình độ như vậy? Tuy nhiên ta cũng không phải cố ý lừa gạt ngươi, dù sao cũng đáp ứng với tiền bối trước..."

Đối với việc nói dối bạn gái, Tiểu cô nương Ngô Sương không khỏi nảy sinh cảm giác áy náy. Đồng thời trong lòng cất giấu bí mật này, cũng khiến tâm tình nàng có phần trầm trọng.

- Nếu không có chuyện khác, ta đi trước. Ta muốn trở về, cố nghỉ ngơi cho tốt.

Ngô Sương cáo từ.

- Ừ, ta đi cùng ngươi.

Bạn gái nói.

- Không cần, thật sự không cần.

Ngô Sương chối từ. Nàng muốn một mình yên tĩnh một chút, cố gắng tiêu hóa chuyện khiến người ta vô cùng khiếp sợ này.

- Vậy ngươi cẩn thận một chút. Đúng rồi, cuối cùng Vô Song hắn am hiểu hạng mục nào nhất?

Bạn gái lo lắng liếc mắt nhìn Ngô Sương một cái, bỗng nhiên nghĩ tới điều này, bị kích động hỏi. Theo nàng thấy, Sở Vân trẻ tuổi như thế, có hạng mục am hiểu đạt

hạng nhất, đã là rất không dễ dàng.

Tiểu cô nương Ngô Sương suy nghĩ một chút, lúc này mới đáp:

- Hạng mục phong ấn.

Trong trận luận bàn hôm nay, Sở Vân ở trong trận luận bàn phong ấn, không ngờ đánh bại Mi Đao Đại Sư có quyền uy lẫy lừng trong giới phong ấn. Lúc trước, khi lần đầu tiên xác nhận, Tiểu cô nương đã đứng ở tại chỗ, kinh ngạc tới mức không nói được gì.

Bạn gái của nàng vỗ tay một cái, trong mắt liên tục phát ra những ánh sáng kỳ lạ:

- Tốt quá, có trò hay để xem rồi. Không phải Lý Nhị nhìn Vô Song không thuận mắt sao? Nếu Vô Song có thể đánh bại hắn luận bàn phong ấn, không hiểu sắc mặt Lý Nhị sẽ khó coi đến mức nào.

- Thành tích của Lý Nhị hắn thế nào?

Ngô Sương có chút hứng thú.

- Ôi, không thể không nói hắn có chút thiên phú. Trong ba hạng mục luận bàn hôm nay, hai thắng một thua...

Bạn gái nói nhỏ vừa đủ nghe.

Ngô Sương không hiểu rõ về giới phong ấn lắm. Nghe được tỉnh tỉnh mê mê, giống như Lý Nhị rất lợi hại. Cho nên nàng hỏi:

- Vậy Lý Nhị so với Mi Đao Đại Sư thì thế nào?

- Sao có thể so sánh như vậy? Mi Đao Đại Sư là người quyền uy trong giới phong ấn, mười Lý Nhị cũng không phải đối thủ của nàng.

Bạn gái cười thành tiếng.

- Lý Nhị, ngươi chết chắc rồi.

Ngô Sương thở dài, buồn thay cho Lý Nhị.

Trong luận bàn đại hội Thư viện, bởi vì phòng ngừa tiết lộ thủ pháp chế luyện, đã chọn dùng mật thất. Bởi vậy không hấp dẫn người xem. Thường thường chỉ tới mấy trận cuối cùng, mới có thể thu hút sự chú ý của mọi người.

Hơn nữa, đây mới là vòng thứ nhất. Bởi vậy tuy rằng biểu hiện của Sở Vân rất tốt, vẫn chưa khiến mọi người chú ý.

Sau khi từ biệt Ngô Sương, mặc dù thể xác và tinh thần Sở Vân mỏi mệt, nhưng vẫn kiên trì, đi dạo khu đông.

Hiện giờ đã là ngày thứ tư của đại hội Thư viện, trên đường đông, dòng người như nước, ít nhất gấp ba lần ngày đầu tiên. Lại nhiều một chút, vậy thì chân chấn là người sát người rồi.

Vốn còn có một hai cửa hàng bỏ trống, hiện nay cũng đã có người. Toàn bộ cửa hàng khu đông, đều đã được thuê hết.

- Đi đi đi, muốn bày hàng ở vỉa hè, đến chỗ khác làm. Đừng chắn ở trước cửa hàng của ta, ngăn cản việc buôn bán của chúng ta.

Sở Vân đi trên đường, thấy không ít chủ cửa hàng hoặc là tiểu nhị, đã bắt đầu đuổi người.

Có rất nhiều quầy hàng vỉa hè nhỏ, hàng đặt quá dày đặc, có thậm chí vây kín trước mặt cửa hàng.

Đương nhiên cũng có một vài chủ quán không tốt, không chỉ đuổi những người bán ở vỉa hè ngay trước cửa hàng, còn muốn đuổi cả hai bên. Chủ quán cũng không muốn giao thông bị ảnh hưởng, nên đều đuổi cả.

Kiếp trước, Sở Vân cũng có không ít lần bị chủ cửa hàng đuổi đi như vậy. Có vài chủ quán có chút cường thế, thậm chí động thủ đánh người.

"Kiếp trước thật sự là tràn ngập bất đắc dĩ và chua xót. Tuy rằng kiếp này huy hoàng, nhưng chỉ như miếng băng mỏng, không thể quá lười biếng. Ngày xưa Khổ Đà Vương có câu danh ngôn: "chúng sinh đều khổ". Lời nói này đích thực là không sai."

Trong lúc nhất thời, trong lòng Sở Vân chấn động. Một cảm giác bỗng bao trùm lấy hắn, xung quanh đều trở nên mơ hồ. Chỉ có hắn, càng ngày càng chân thật.

Âm thanh vốn đang ồn ào náo nhiệt, đều lặng lẽ biến mất. Thế giới càng u ám, cuối cùng chỉ còn lại không gian có mờ mịt tối đen, chỉ có một mình Sở Vân.

Trong bóng đen, toàn thân hắn tản ra linh quang mầu trắng ngà, càng chạy càng xa, mỗi một bước đều kiên định ổn trọng. Phía sau hắn, lưu lại một đường rõ ràng, những dấu chân phát ra ánh sáng trắng ngà.

Những dấu chân lại dần dần liên kết lại, hình thành một cái thông đạo ánh sáng.

"Đây là nhân đạo!"

Sở Vân quay đầu nhìn lại, thấy đường ánh sáng này, bỗng dưng bừng tỉnh.

Chỉ một thoáng, hắn lại nhớ tới thế giới hiện thực.

Vẫn là khu đông, mọi người xung quanh vẫn qua lại liên tục. Bất tri bất giác, Sở Vân đã đi tới đường phía đông.

"Tốt! Ngộ đạo vừa rồi khiến ta tiến tới một bước rất xa trên đường nhân đạo. Chúng sinh đều khổ. Mặc kệ cả đời là người thế nào, đều tràn ngập chua xót. Nhưng chua sót này về sau lại ngọt lành, thành công, nhàn nhã có vẻ động lòng người như thế. Cả đời thiếu sự chua xót, cũng không phải là đầy đủ. Nhân đạo, trong khổ có ngọt, trong ngọt có khổ, ý tứ hàm xúc không tầm thường."

Trong lòng Sở Vân cảm thấy vô cùng vui sướng. Tuy rằng Ngự yêu sư dựa vào ngoại vật, nhưng càng đến hậu kỳ, Ngự yêu sư lại càng không thể bỏ qua cảnh giới của bản thân mình.

Quân Cấp tấn chức Hầu cấp, cần tìm một con đường. Loại đường này, chính là dung hợp thể nghiệm và cảnh giới cả đời.

Hầu cấp tấn chức Vương cấp, cần tìm được con đường thực sự thích hợp với mình.

Tấn chức Vương cấp đỉnh phong, cần hoàn thiện con đường của mình tới đại thành, ngưng kết thành sợi tơ đạo lý, có tư cách dung nhập lưới pháp luật Tinh Châu.

Chiến lực của Sở Vân, chỉ có thể xem như Hầu cấp sơ giai. Nhưng ở lĩnh ngộ nhân đạo, cũng đột nhiên tăng mạnh, đã tấn chức đến Hầu cấp trung đoạn. Hiện nay với ngộ đạo lần này, thu hoạch rất lớn, lập tức khiến cảnh giới của Sở Vân tăng lên tới Hầu cấp cao giai.

Lúc này, hắn lại nhìn linh quang của mình, đã thấy xảy ra một vài biến hóa.

Giữa Linh quang, Đại Kiếm Bộc đại biểu đạo pháp thần thông. Thác nước huyền ảo, Kim Sơn Ngân Hải đại biểu Huyễn Tiên Mộng Cảnh, hoa bay đầy trời, tiên nữ bay trên trời.

Cùng với hình ảnh đủ loại yêu vật tương ứng Thiên Hồ, Túy Tuyết Đao, lấy quan hệ bản thân phong phú, bài bố từ trong ra ngoài.

Nhưng ở trung tâm linh quang, đã bị một đoàn khí tức nhàn nhạt chiếm lấy.