Chí Tôn

Chương 258: Lão tổ Viêm gia, Hồng Thường Tiên Tử (hạ)

- Tại sao có thể như vậy? Vì sao thủ đoạn truy lùng tung tích của địch nhân lại cao minh như vậy?

Gặp lại Sở Vân, sắc mặt Kim Bích Hàm lạnh lùng tới cực điểm. Nàng tự nhận là Sở Vân, vì ở chung lâu ngày, mọi của chỉ sắc mắt mô phỏng giống hắn như đúc. Hơn nữa nhờ tác dụng của Kim Thiền Y, ngay cả Thư Thiên Hào trong thời gian ngắn cũng không thể phân rõ được thật giả. Thật không ngờ, lão tổ Viêm gia lại có thể phát hiện nhanh như vậy.

- Lão tổ Viêm gia chính là một lão cổ đồng. Người như vậy ắt sẽ có con bài hùng hậu chưa lật, giàu kinh nghiệm, rốt cục là địch nhân không dễ ứng phó. Bỏ trốn nhất định không thể trốn thoát được. Bây giờ phải làm thế nào?

Sở Vân trầm tư suy nghĩ. Bây giờ đối mặt với tuyệt cảnh, mà bảy ngày nữa phiên chợ biển sẽ kết thúc. Đến lúc đó lão tổ Viêm gia không còn gì kiêng dè, hung hãn xuất thủ, cho dù mười Sở Vân liên hợp cũng không chống đỡ nổi. May ra Túy Tuyết Đao có thể tu sửa tốt, ít nhất còn có khả năng trốn thoát.

Thế nhưng bây giờ, ngay cả khả năng chạy trốn Sở Vân cũng không có.

- Các ngươi không có nghe nói sao? Hồng Thường Tiên Tử cũng muốn tới chợ biển!

- Thông tin này của lão huynh đã lâu rồi. Theo tin mới nhất, hoa thuyền của Hồng Thường Tiên Tử buổi trưa hôm nay sẽ tới đây.

- Thật vậy sao? Có thể trông thấy Hồng Thường Tiên Tử, không biết phúc khí của ta đã tu luyện mấy đời. Nếu như là có thể nhìn thấy bậc thầy ca vũ, ta chết cũng cam lòng!

- Muốn leo lên hoa thuyền gặp mặt Tiên Tử, cũng không hề đơn giản. Cần thông qua ba đợt khảo hạch, ngươi cũng muốn đi sao?

Hàng loạt tiếng bàn tán xôn xao truyền đến tai Sở Vân.

- Hồng Thường Tiên Tử?

Hai mắt hắn sáng ngời, kinh hỷ nhìn Kim Bích Hàm.

- Có cách rồi!

Hắn biết Hồng Thường Tiên Tử chính là Phi Hổ. Thủ lĩnh hải tặc bài danh thứ hai trên Chư Tinh Quần Đảo, trong tay sở hữu chiến lực cấp Linh Yêu.

Sở Vân cùng đường, nàng chính là một tia hy vọng.

Tới buổi trưa, hoa thuyền cũng đã tới, nhất thời phát ra âm thanh vang động. Vô số người chạy tới nơi nào đó, trong đó xen lẫn Sở Vân và Kim Bích Hàm.

Chỉ là phần lớn mọi người đều bị chặn lại ở ngoài hoa thuyền.

- Cửa khảo hạch thứ nhất, người không có danh tiếng không được vào!

Sớm đã có hơn mười tỳ nữ, khuôn mặt xinh đẹp lạnh như băng. Đứng ở hai mạn thuyền, nghiêm ngặt trấn giữ.

- Đừng có chen lấn!

Trong cảnh hỗn loạn có người kêu lớn.

- Đến ta, đến lượt ta!

Mọi người đều cảm thấy phấn chấn.

- Tại sao ta không phải là người có tên tuổi? Ta ở trong thôn là nhân vật rất có tiếng!

Một nam tử bị quẳng ra ngoài, la hét ầm ĩ.

- Ta đây là thân thích của Thụy lão nhân. Là cháu trai của tôn nhi của cô cô của muội muội của trượng phu của phụ thân của thúc thúc của cháu trai người...

Lại thêm một người nữa bị đuổi đi.

- Đám người này thực sự là đám mặt dày vô sỉ. Lão nương thật sự muốn đá cho bọn chúng mấy đá.

Tỳ nữ đứng gác, đứng hiên ngang, ngữ khí bưu hãn, trên mặt hiện lên vẻ chán ghét.

Nói như vậy, quả thực các tỳ nữ khác rất tán thành.

Bỗng nhiên nhãn thần tỳ nữ này ngưng đọng lại, vẻ mặt khinh thường chán ghét liền tiêu tan, thần sắc nàng khi trông thấy Sở Vân toát ra vẻ khiếp sợ.

- Sở công tử, mời vào trong.

Đột nhiên, nàng cười tươi như hoa, dịu dàng đầy mê hoặc đi tới trước mặt Sở Vân, trông thấy Kim Bích Hàm do dự nói.

- Vị này chính là...

- Ngươi lại có thể biết ta?

Sở Vân vô cùng kinh ngạc, chợt vỗ vai Kim Bích Hàm nói.

- Đây chính là thủ tịch mưu sĩ của ta.

- Mời hai vị vào trong.

Tỳ nữ gật đầu, trên mặt xuân phong ấm áp, thần tình dịu dáng dễ thương. Trước sau thái độ chuyển biến hoàn toàn, khiến mọi người xung quanh ngây mắt mà nhìn.

- Vậy tiểu tử này là ai? Vì sao hắn có thể đi vào?

Những người bị loại bỏ lại càng gào thét ầm ĩ.

- Hừ! Hắn chính là thiếu đảo chủ Thư gia Sở Vân, hiện nay được mệnh danh là Tiểu Bá Vương. Các ngươi nếu bị loại, có thể đi xuống phía dưới.

Vị thiếu niên vừa công bố thân phận của Sở Vân, rõ ràng tại thương thuyền Giang Hán đã bị Sở Vân mạnh tay giáo huấn thông suốt, đánh răng rơi đầy đất.

Nhất thời đám người trở lên im lặng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Quang cảnh trên biển tươi đẹp. Từ trên cao nhìn xuống mặt biển bao la, mấy trăm chiếc thương thuyền neo cùng một chỗ, tạo thành một phiên chợ đồ sộ trên biển.

Dòng người tấp nập, hối hả. Thỉnh thoảng có rất nhiều đội thuyền mới gia nhập, cũng không ít đội thuyền ly khai. Chu vi xung quanh thuyền hoa Hồng Thường lại càng có vô số người qua lại.

Sở Vân leo lên một chiếc thuyền hoa, từ mạn thuyền nhìn xuống phía dưới chỉ thấy một đám người đông nghịt. Nam có, nữ có, la hét ầm ĩ, vô cùng hỗn loạn. Hơn nữa đều là khàn giọng kiệt lực hô lớn danh tự của Hồng Thường Tiên Tử, đầy hưng phấn mà cuồng nhiệt.

- Tên tuổi của Hồng Thường Tiên Tử, quả thực là vang dội.

Kim Bích Hàm cảm thán, nhẹ than.

- Nếu đám người này biết được thân phận chân chính của Hồng Thường Tiên Tử, không biết sẽ có biểu tình gì?

Sở Vân phỏng đoán có chút ác ý.

Trong trí nhớ kiếp trước, Phi Hổ tự mình bộc lộ thân phận, bỏ qua ngụy trang Hồng Thường Tiên Tử, khiến cho cả Chư Tinh Quần Đảo đều trợn mắt.

Bất quá tuy rằng nàng trở thành hải tặc nhưng thông thường chỉ cướp của chứ không giết người. Bởi vậy vẫn có một nhóm người trung thành tuyệt đối với Hồng Thường Tiên Tử. Mặc kệ là Phi Hổ hay là Hồng Thường Tiên Tử, đều ủng hộ nhiệt tình.

Thậm chí có nhiều lần phát sinh sự kiện có người chuyên trở hàng hóa lớn tiếng tuyên bố, chỉ chờ Phi Hổ đến cướp đoạt của bản thân. Cướp đoạt xong, đương sự được thả trở về, lại cảm thấy phi thường vinh hạnh, tuyên truyền khắp nơi quá trình bản thân cùng Phi Hổ tiếp xúc gần gũi.

Sau này, Phi Hổ tấn thăng lên Kỳ Nhân Bảng, danh tiếng vẫn không hề hạ xuống, trở thành nữ đầu lĩnh hải tặc được hoan nghênh nhất.

Chắc chắn bản thân nhớ không sai, Sở Vân cũng không khỏi lắc đầu cảm khái mị lực vô cùng của Phi Hổ.

- Hai vị công tử, mời đi bên này.

Một vị tỳ nữ anh khí, biểu hiện ôn nhu, dịu dàng khéo léo, lời nói nhỏ nhẹ, dẫn đường ở phía trước

Kim Bích Hàm hơi kinh ngạc hỏi:

- Không phải tuyên bố, muốn đăng tràng phải thông qua ba lần khảo hạch sao?

Tỳ nữ lập tức cười nói:

- Cái này chỉ là cửa ải đặt ra với những người tầm thường mà thôi. Tiểu thư nhà ta cũng chỉ là bất dĩ, nếu không có những cửa ải này, chỉ sợ chiếc thuyền hoa này sẽ bị người đạp bằng. Đại danh Sở công tử, hiện nay Chư Tinh Quần Đảo có ai là không biết, có ai là không hiểu. Hai lần khảo hạch kế tiếp, đã không cần thiết nữa.