Quyển 1: Thư Gia Đảo.
Thiên cổ giang sơn, vô số phong lưu. Gió táp mưa xa, cửu châu như họa.
Tinh Châu trong Cửu Châu, to lớn vô bờ bến, từ trên nhìn xuống đều là biển rộng bao la. Hòn đảo nhiều như châu ngọc, giống như cảnh đẹp chốn tiên cảnh. Nhân văn phồn hoa, mặc cho sóng lớn vần vũ, muôn đời tranh đấu cầu sinh, cũng từ đó anh hùng hào kiệt xuất hiện lớp lớp.
Giữa quần hùng hào kiệt, có Hải Long Vương Khương Bác xưng hùng, xưng bá cả vùng biển, bễ nghễ thiên hạ. Lúc hắn gần chết, cảm thấy không có người kế tục. Vì vậy bố trí mật tàng Tinh Hải Long Cung, chờ người hữu duyên, truyền thừa y bát của mình.
Tin tức truyền ra, dẫn phát vô số sóng to gió lớn. Vô số người, người trước ngã xuống, người sau tiến lên, tốn nhiều tâm huyết và tuổi thanh xuân, chính là muốn tìm được Tinh Hải Long Cung, kế tục trở thành Hải Long Chi Vương.
Sở Vân chính là một người trong số đó.
"Thiên địa huyền diệu hải để tàng, thần tinh dẫn độ vô sổ quang."- Hải Long Vương Khương Bác chỉ để lại câu này làm manh mối, vô số người vì thế mà suy nghĩ vỡ đầu, thậm chí vì tầm bảo mà táng gia bại sản, cửa nát nhà tan. Nhưng một trăm ba mươi năm sau, Tinh Hải Long Cung vẫn vô tung vô ảnh. Nhưng hôm nay! Đã được Sở Vân ta tìm thấy!
Nước biển màu lam nhạt ở bên cạnh hắn bắt đầu khởi động. Ánh sáng lưu chuyển, giống như mộng như ảo. Xuất hiện trong tầm mắt, chính là một rừng san hô, cát trắng như tuyết tràn ngập dưới biển, hình thành từng mảng kim hỏa năm màu.
Sở Vân đứng trước cửa Long cung, trong nội tâm rất kích động.
Hắn ngắm nhìn bốn phía, biết rõ những cây san hô này, đã bị Hải Long Vương Khương Bác bố trí thành một mê trận cực lớn. Muốn đi thông nơi đây, phải đợi ánh trăng biến mất, bầu trời đêm đầy sao sáng chói, mượn nhờ ánh sáng của các vì sao chỉ đường trên mặt biển.
Mê trận cực lớn này, được xếp đặt thiết kế như Quỷ Phủ Thần Công (quỷ thần khó lường), đạo vận dạt dào, vậy mà không hề có dấu vết của con người làm ra, đại trận này dung hợp hoàn mỹ thành một thể với thiên nhiên.
Trong rừm san hô này, xa hoa hùng vĩ, sáng lạn hoa lệ, chiếm diện tích rộng lớn, nhìn không thấy điểm cuối. Được thế nhân công nhận là một trong tám đại kỳ cảnh của Tinh Châu. Hàng năm đều có lượng du khách cực lớn đến ngắm cảnh, tới nơi đây thưởng thức phong quang.
- Ai có thể nghĩ đến, Tinh Hải Long Cung trong truyền thuyết, lại nằm hiển hiện rõ ràng dưới mắt của mọi người chứ? Mọi người càng chuyên chú vào vẻ đẹp của rừng san hô này, lại càng bị đại trận mê hoặc. Chỉ có từ bỏ cảnh đẹp, xuyên thẳng qua, dựa vào ánh sao trên đỉnh đầu chiếu xuống biển sẽ lộ ra vết lốm đốm, mới có thể vượt qua mê trận, đến được trận tâm. Ai, nếu là ta của mười năm trước, đã phát hiện ra bí mật này, thì tốt biết mấy!
Trong nội tâm Sở Vân thờ dài, tuy lúc này hắn chỉ mới ba mươi sáu tuổi, nhưng tóc trên đầu đã hoa râm, hoa dung tiều tụy, mất một chân trái, phải dùng chân giả thay thế. Nhìn thế nào cũng không giống tráng hán ba mươi, ngược lại lại giống lão đầu sáu bảy mươi tuổi.
Trên người hắn, cũng đầy vết sẹo, nội thương trùng rất nhiều. Những vết thương này đều do hắn quanh năm suốt tháng tìm kiếm các bảo tàng bí mật, các loại di tích, mộ huyệt, hiểm địa, thuyền đắm… Trong mỗi hoàn cảnh như thế, lúc thăm dò bảo tàng, gặp được cơ quan đại trận, dị thú và cường địch, cho nên lưu lại vết thương. Đọc Truyện Online
Sở Vân yêu thích mạo hiểm, ưa thích tự do, không cam chịu tầm thường. Tính cách của hắn, làm cho hắn được công nhận là Tinh Châu Tham U Khách, danh tiếng không nhỏ.
Nhưng là Sở Vân lại biết, thành tựu cả đời của mình chỉ dừng lại ở đây.
Hắn biết rõ tình huống thân thể của mình, phi thường tinh tường. Sinh cơ hoàn toàn cạn kiệt, có thể sống đến bây giờ, hoàn toàn bằng vào một cổ tinh thần khí.
Trên đất bằng, hắn đi không đến nửa canh giờ, phải ngồi xuống nghỉ ngơi. Thời điểm thời tiết chuyển lạnh, tất cả các đốt ngón tay của hắn đều phát lạnh, rất đau nhức. Có đôi khi ngủ, ngủ suốt một ngày rưỡi. Mơ mơ màng màng, ngủ thấy ác mộng liên tục.
Hắn nhìn thấy người cùng lứa tuổi, trước mặt mình bước đi như bay, Sở Vân rất hâm mộ, nhưng hắn không hối hận.
Đối với một nhân vật tầng dưới chót như hắn, không có chỗ dựa, muốn địch nhưng thiên chi kiều tử gia đại nghiệp đại, sau lưng có thế lực to lớn chèo chống tiềm tu. Hắn chỉ có thể lao thân vào hiểm cảnh, không ngừng đi thám hiểm, tìm kiếm lợi ích trong nguy hiểm cực lớn. Dùng những thứ đó chèo chóng để tu hành.
Nhưng tạo hóa trêu người. Rơi vào tình trạng như bây giờ, hắn tuyệt đối không được tính là thành công.
Tinh Hải Long Cung, chỉ là mục tiêu trong số rất nhiều mục tiêu phải đạt được. Bằng vào kinh nghiệm phong phú nhiều năm tích lũy, hắn thu thập tất cả sự tích của Khương Bác, từ đủ loại biểu hiện lúc tuổi già của hắn, từ những giả thiết lớn mật, không cần tang chứng vật chứng.
Hắn mất thời gian ba năm, cuối cùng cũng tìm được nơi này.
Tinh Hải Long Cung, địa phương truyền thừa của Hải Long Vương!
Từ đủ loại thời cơ, rốt cục Sở Vân cũng rất gian nan khi bước vào nội cung Long cung.
Kiến trúc Long cung hùng vĩ tráng lệ, đình đài lầu các, hành lang viện hiên tạ, bố trí hoa lệ tinh xảo. Hoa điểu trùng ngư, cầu nhỏ nước chảy giao nhau, sinh cơ bừng bừng.
Nơi đây là ở trong đáy biển sâu, dựa vào sức mạnh to lớn, cường ngạnh mở ra một thế ngoại đào nguyên, nhân gian tiên cảnh.
Năm đó, lúc Hải Long Vương gần chết, đã sống ở chỗ này. Một đời Vương giả, là nơi sinh hoạt lúc chiều tàn.
Sở Vân âm thầm ngạc nhiên, khảo hạch trong dự liệu, không có xuất hiện.
Theo lý thuyết, Tinh Hải Long Cung, là nơi truyền thừa của Hải Long Vương Khương Bác. Ít nhất cũng phải xếp đặt vài đạo khảo nghiệm, khảo nghiệm người được truyền thừa.
Nhưng mà nghĩ lại, Khương Bác từ trước tới nay đều không câu nệ tiểu tiết, khoan hồng độ lượng, phóng khoáng không thích bị trói buộc mà nổi danh. Sở Vân cũng cảm thấy thoải mái.
Hắn vừa tới tiền điện, đã bị cảnh tượng trong điện cảnh kinh ngạc ngây người.
Chính giữa cung điện rộng rãi, hai toà núi nhỏ. Đều cao mấy trượng, bên trái là một tòa hắc quang bóng loáng, tất cả đều là Địa Sát Thạch Tệ. Bên phải thấp hơn một ít, bạch quang chiếu rọi, tất cả đều là Thiên Cương Thạch Tệ.
Địa Sát Thạch Tệ, Thiên Cương Thạch Tệ đều là tiền thông dụng của Cửu Châu. Hai tòa núi này, là một khoản tài phú cực lớn!
Sở Vân thầm ước đoán, chỉ ngọn núi Địa Sát Thạch Tệ, có thể mua một tòa hải đảo cấp Trấn, lập nhiều cơ nghiệp kiên cố truyền thừa cho đời sau. Không cần phải nói đến ngọn núi Thiên Cương Thạch Tệ.
- Hải Long Vương Khương Bác chính là bá chủ một phương, là Vương của biển. Theo lý thuyết thân gia phải có thạch tệ hơn xa nơi đây. Nhưng hắn thường vung tiền như rác, trọng nghĩa khinh tài. Chỉ để lại những khoản tài phú này, cũng có thể hiểu được.