Phụ thân nàng đã nhanh chóng dùng 'huyễn thuật' làm các mảnh vỡ và phần còn lại của quả cầu hóa thành ‘không khí’ trước khi chúng rơi xuống làm bị thương nàng.

"Đây là việc chưa bao giờ xảy ra...!" Hàn Chấn Phong thất thần, nói lẩm bẩm. "Lão đầu, Y nhi kém chút nữa là bị thương! Ngươi còn ngồi đó mà thất thần!" Hàn An Nhiên tức giận, phẩy tay áo (tay áo của y phục nam tử cổ đại nên rộng thùng thình) nói. Đôi mắt Vương Lệ, Hàn An Bảo và Mị Nương cũng tràn đầy kinh hoàng về một màn vừa rồi. Nếu Hàn An Nhiên không ra tay thì bây giờ, Y Nguyệt chắc hẳn sẽ bị thương, nàng là bảo bối của họ... Chỉ mới nghĩ đến đây lòng mọi người đều tràn đầy áy náy và nhiều hơn là lo sợ...

“Y nhi, gia gia xin lỗi con! Ta cũng không phải cố ý…” Hàn Chấn Phong đối nàng bày ra vẻ mặt thành khẩn nói, rồi lại tức giận trừng mắt Hàn An Nhiên:”Nghịch tử, một ngày ngươi không gọi ta là lão đầu thì ăn không ngon ngủ không yên sao?!” Mọi người thấy thế thì bất đắc dĩ lắc đầu:’lại tới nữa rồi’.

“Nha… nha…y…y…” Nguyệt Y cố gắng phát ra tiếng nói nhưng lại làm mọi người khó hiểu. “Y nhi, con muốn nói gì?” Mẫu thân nàng-Vương Lệ dịu dàng lên tiếng. Gương mặt mọi người đều tỏ vẻ thắc mắc và khó hiểu.

‘Trời ơi! Thân thể trẻ con này thật bất tiện! Nàng chỉ muốn hỏi: quả cầu đã 'tan thành mây khói' vậy rốt cuộc thiên phú của nàng là như thế nào thôi mà? Liệu có vấn đề gì xảy ra hay không thôi’-Y Nguyệt suy nghĩ.

Sau khi cố gắng biểu đạt suy nghĩ của bản thân, mọi người cũng đã hiểu được ý của nàng.