Trong doanh trại Vũ lâm quân

Những binh sĩ đang ở thể dục buổi sáng, người nào người lấy đều mong ngóng ngày được ra trận tiền, nhưng mà hiện tại vẫn phải ở lại kinh thành, sĩ khí trong quân vì thế giảm đi không ít. Người nào người lấy chán nản, không có sức lực tập luyện như trước, Tô Trản nhìn quân lính như thế hầm hầm tức giận, một chưởng xuống lẽm bay một tên lính không chú tâm vào luyện tập, giận dữ hét:“Tiểu tử ngươi chưa ăn cơm hả? tập luyện như vậy làm sao ra trận giết địch?”

Tiểu binh ủy khuất đứng lên, oán giận nói:“Hoàng Thượng mang đại quân đi đến nay đã hơn nửa tháng , Vũ Lâm quân chúng ta lại cứ dậm chân tại chỗ, làm gì có cơ hội nào ra trận giết địch……” Từ trước đến nay, mỗi khi khởi binh, Vũ lâm quân đều được đi đánh tiên phong, lần này Hoàng Thượng lại bắt bọn họ ở lại kinh thành, không biết là có nguyên nhân gì!

“Tiểu tử ngươi biết cái gì!” Tô Trản lại là một cước đá vào người hắn, thấy hắn không cử động gì mới quát lên:“Ai nói Vũ lâm quân chúng ta không có cơ hội ra trận giết địch! Các ngươi đều là những người do ta mất bao công sức rèn luyện, đến lúc nào đó nhất định sẽ cho các ngươi ra trận giết địch!” Lần này chinh phạt Lan quốc, Hoàng Thượng đối Vũ lâm quân sớm có an bài, chính là trước mắt không thể truyền tin tới bọn họ mà thôi.

Tô Trản lại lên đài cao, khan cổ hô cho binh lính bên dưới tiếp tục thao luyện. Binh sĩ nghe nói Hoàng thượng có an bài khác với Vũ Lâm Quân ai lấy đều lấy lại tinh thần tiếp tục luyện tập chờ đến ngày có cơ hội ra chiến trường giết địch.

Lúc này đột nhiên có một binh lính chạy nhanh lên đài cao nói: “Tướng quân, phó tổng quản quý phủ đến báo rằng Băng nhi tiểu thư đã trở về.”

Tô Trản sửng sốt, không thể tin hỏi lại:“Ngươi lặp lại lần nữa, là ai trở về ?” Băng nhi đã trở về? Mất tích năm năm Băng nhi đã trở về sao? Không phải hắn nghe lầm chứ?

“Vâng! Băng nhi tiểu thư……” Lính thị vệ này nhập ngũ chưa đến hai năm nên không có biết Băng Nhi tiểu thư là người như thế nào, chỉ khi nãy nghe tổng quản phủ tướng quân đến nói là Băng nhi tiểu thư đã trở về, hắn còn không hiểu nổi Băng Nhi tiểu thư là người nào trong phủ tướng quân, chỉ thấy phó tổng quản thúc giục hắn nhanh đi bẩm báo cho tướng quân, nhìn bộ dạng tướng quân như vậy thì Băng nhi tiểu thư đó hình như rất quan trọng với tướng quân thì phải! Tham ra quân ngũ hai năm hắn chưa từng thấy tướng quân có biểu tình vui mừng như thế bao giờ…..

Tô Trản lập tức không quản cái gì hết, bỏ đám binh lính đang thao luyện phi thân nhanh chóng ra khỏi doanh trại Vũ lâm quân.

Quân doanh là nơi quan trọng, người ngoài không thể tiến vào, ngay cả người nhà cũng không có ngoại lệ nên phó tổng quản chỉ có thể đứng chờ bên ngoài quân doanh, khi thấy Tô Trản đến thì cao giọng vui vẻ nói: “Tướng quân, Băng nhi tiểu thư đã trở về phủ, ngài mau hồi phủ xem đi!”

“Ngươi nói cho ta biết ngươi đã nhìn kỹ chưa? Thật sự người đó là Băng Nhi hả?” Tô Trản trong lòng còn có chút không tin, dù sao năm đó Băng nhi đột nhiên biến mất không chút dấu vết, không chỉ hắn có cứ người đi tìm mà ngay cả Hoàng thượng cũng đã cho người đi tìm khắp nước mà còn không có tin tức gì, hơn nữa mức treo thưởng cho ai biết tung tích của Băng Nhi lên đến cả ngàn lượng mà còn không có thu hoạch, nay đã năm năm trôi qua, hắn đã không còn ôm hy vọng gì thì đột nhiên Băng Nhi lại trở về….Năm năm trước, bao nhiêu người trăm phương ngàn kế tìm nàng đều không thấy, ai lấy đều lo lắng cho nàng, nàng vì sao không xuất hiện? Vài năm qua nàng đã ở nơi nào?

“Vâng…… Nàng hẳn là Băng Nhi tiểu thư ….” Phó tổng quản có phần ấp úng không nói dứt khoát. Mới vừa rồi bên ngoài phủ có một cô nương tự nhiên đến xưng mình là Băng Nhi tiểu thư. Nhưng mà bộ dạng so với Băng Nhi tiểu thư năm nào rất khác nhau, nếu không phải nàng có thể gọi tên chuẩn xác từng người bọn họ, lão tổng quản thấy vậy rơi lệ bảo hắn đến thông báo cho tướng quân biết. Hiện tại tướng quân hỏi hắn như vậy hắn không biết nói thế nào, chỉ mong tướng quân nhanh trở về nhận định, nếu chẳng may nàng không phải Băng Nhi tiểu thư thì không phải cả phủ tướng quân mừng hụt sao?

“Cái gì mà nói nàng hẳn Băng nhi? Các ngươi không phải từ nhỏ đã nhìn thấy Băng Nhi đến tận năm nó mười tuổi sao? Sao lại không nhận ra được nó kia chứ?” Tô Trản trừng mắt nói.

“Tướng quân, đấy chính là cái gọi là nữ nhi mười tám không thể nhận ra, nô tài thật sự không dám khẳng định đó có phải là Băng Nhi tiểu thư năm năm trước không nên mới nhanh chóng đến báo cho tướng quân mong ngài nhanh chóng trở về nhận dạng.” Mới có năm năm ngắn ngủi, nha đầu Băng Nhi không thể nào thay đổi đến mức không ai trong phủ nhận ra được nàng! Tô Trản lại trừng liếc mắt nhìn phó tổng quản, thật không biết hắn nên ăn đánh không nữa. Bên ngoài quâ doanh Tô Trản hô lính mang cho hắn một con ngựa đen dũng mãnh, một mình nhảy lên ngựa nhanh chóng phi nước đại về Tô Phủ! Thời gian đi nhanh chưa đến một chén trà hắn đã có mặt ngoài cửa Tô phủ, đại môn rộng mở, hắn không quân tâm đang cưỡi ngựa phi thẳng vào trong la lớn: “Băng nhi! Băng nhi!”

Băng đang ngồi ở phòng trước bị mọi người vây quanh, ai lấy đều hỏi hăn nàng thời gian qua sống thế nào, sợ nàng bên ngoài chịu khổ, sợ nàng bị người khác bắt nạt…. Nàng biết Tô Trản không có trong phủ nên không nói gì nhiều, vì càng nói nhiều thì sẽ càng bị lộ, nên tốt nhất nàng chờ Tô Trản trở về rồi nói một thể!

Nhưng người trong phủ ai lấy đều khẩn trương hỏi han nàng, biểu tình thân thiết như mưa phùn thấm vào lòng nàng, cảm động vì tình cảm của họ, tầm mắt nàng trở lên mơ hồ lệ ngấn nơi khoé mắt ngẹn ngào nói:“Mọi người yên tâm, mấy năm qua ta ở bên ngoài tốt lắm, không có ăn đói mặc rách, cũng không bị ai bắt nạt, chỉ vì một nguyên nhân đặc biệt mà không thể trở về, cũng không có cách nào báo tin với mọi người. Đếu là ta không tốt, làm cho mọi người lo lắng cho ta, ta thật sự có lỗi..”

“Ôi tiểu tổ tông của ta, người có thể trở về là tốt rồi, nói chuyện những chuyện này để làm gì……” Lão quản gia một bên gạt lệ nói.

“Quản gia lão bá……” Nước mắt rốt cục không kìm được rơi xuống,“Tiểu tổ tông” chính là cách xưng hô của lão quản gia với nàng và Triệt khi nàng còn nhỏ, khi nghe thấy những lời này nàng thấy vô cùng thân thiết.

Lúc này tiếng gọi ầm ĩ của Tô Trản bên ngoài vọng vào,lão quản gia vui vẻ nói:“Tướng quân trở về thật nhanh!” Tướng quân trở về nhanh như vậy nhất định là vui sướng vì rốt cục Băng nhi tiểu thư đã an toàn trở về phủ, nếu mà người thấy Băng Nhi tiểu thư đã trở thành một cô nương yêu kiều như vậy hẳn là càng thêm vui mừng!

Tô Trản xuống ngựa đi vào phòng trước, nhìn thấy mọi người vây xung quanh Băng, biểu tình rõ ràng sửng sốt, vừa rồi hắn còn mắng phó tổng quản là tên ngốc, hiện tại thấy nàng, hắn đúng là không có cách nào khẳng định, nếu nàng thật sự là Băng nhi thì đúng là nàng đã thay đổi quá nhiều….

Mới trước đây Băng nhi ngũ quan (khuôn mặt) vốn đã rất tinh xảo xinh đẹp, nhưng mà không đến mức mới có năm năm mà đã khiến người ta không nhận ra được đi? Cô nương trước mặt họ lúc này thật sự không có điểm nào giống so với Băng Nhi trước đây, nhất là cặp mắt ngập nước kia hắn chưa từng thấy Băng Nhi như vậy lần nào. Băng Nhi từ nhỏ tính tình đã tinh quái, rất thông minh, cao ngạo, điềm đạm đáng yêu tuyệt đối không chịu thua bất kỳ ai.Mà Băng Nhi hiện tại thì….

Nhìn thấy Tô Trản nhìn mình ngây ngốc, Băng Nhi thiếu chút bật cười, nhưng mà cố nhìn xuống mắt rưng rưng nhìn hắn mở miệng kinh hô một tiếng:“Dượng……”

“Ngươi thật sự là Băng nhi?” Tô Trản trợn tròn ánh mắt không thể che dấu hoài nghi của chính mình.

Băng dở khóc dở cười, nàng thật sự thay đổi nhiều đến vậy sao? Sao ai lấy nhìn thấy nàng đều hoài nghi thân phận của nàng? Nàng thở dài, ủy khuất nói:“Dượng có còn nhớ mười năm trước khi còn ở Đông Phương gia người đã đưa cho con và Triệt một túi báo hoa quế đường không?” Việc này chỉ có ba người bọn họ biết, nàng nói như vậy thì nhất định Tô Trản không còn hoài nghi gì hết nữa đi!

“Nhớ rõ! Nhớ rõ! Con quả nhiên là Băng nhi rồi!”

Quả nhiên, sau khi nghe nàng nói như vậy, sự hoài nghi của Tô Trản biến thành hư vô (không), vui mừng sung sướng vô cùng. Khi xác nhận được nàng chính là Băng hắn vui mừng đến nỗi thao thao nói không ngừng nghỉ:

“Con có đói bụng không, ăn điểm tâm không?”, không đợi Băng trả lời, hắn đã thúc giục người làm đi chuẩn bị cơm canh, Băng không biết có phải mình hay là hắn đói bụng mới phải….

Ăn bát cháo nóng hầm hập, Băng bắt đầu hướng về phía Tô Trản nói hết sự tình năm năm trước.

“…… Ngày đó con muốn xuống đường mua cho công chúa một ít đồ ăn mà chỉ ngoài cung mới có, không nghĩ khi con đang định về thì trước mắt liền xuất hiện một đám bột trắng, sau đó con cái gì cũng không biết nữa…”

Tô Trản đang định ăn miếng cháo lên miệng nghe thế tức giận quát to:“Là kẻ nào dám to gan lớn mật làm thế?”

“Người đừng ngắt lời con a! Con còn chưa nói xong đâu!” Băng liếc mắt nhìn hắn nói tiếp: “Tỉnh lại thì con thấy mình bị nhốt trong một căn phòng tối, sau đó con nghe được mọi người bên ngoài nói chuyện con mới biết được là bọn họ đã bắt sai người, họ cứ nghĩ con là nữ nhi của nhà nào đó mà chủ nhân họ muốn giết, lúc đó con mới nói cho họ thân phận của con, nhưng mà họ không tin, sau đó con thừa cơ bọn họ không có đề phòng bỏ chạy ra ngoài, bọn họ ở phía sau đuổi theo con sát lút, đúng lúc ấy có một vị cao nhân đã cứu con. Người này sau chính là sự phụ của con, nói con chính là kỳ tài luyện võ, thu nhận con làm đồ đệ, mang con đi mỗi ngày bắt con luyện công, trông giữ con không cho con báo tin tức gì. Con nhiều lần muốn trốn mà không thoát, lại không có cách nào báo tin cho mọi người. Đến tận khi sư phụ qua đời con mới có thể trở về, sự tình chính là như vậy!”

Thao thao bất tuyệt nói xong, Băng lặng lẽ đánh giá Tô Trản, thấy hắn không có chút nào hoài nghi lời nói của nàng mới thấy an tâm một chút. Nhưng mà nàng nói dối hắn như vậy, trong lòng không khỏi có chút áy láy.

“Nói như vậy, con đúng là gặp hoạ được phúc, luyện được cả một thân võ công cao cường!” Tô Trản không hoài nghi lời nói của nàng mà còn hưng phấn khi thấy nàng đã luyện được võ công tuyệt đỉnh.

“Đúng vậy!” Băng gật đầu, nói xong chuyện của chính mình nàng mới bóng gió hỏi:“Hoàng Thượng ngự giá thân chinh đánh chiếm Lan quốc, ngay cả Triệt còn mang đi cùng, thế nào mà Vũ Lâm Quân vẫn án binh bất đọng?”

Đề cập đến chuyện mật, Tô Trản cũng không tiếp lời, chỉ đối Băng nói:“Con nay đã trở về là tốt rồi, vài năm gần đây thái tử còn rất nhớ con, ta sẽ phái người vào cung báo tin mừng này cho thái tử biết, thái tử hẳn nhất định sẽ vui mừng!”

Băng thực thức thời không nhắc lại câu hỏi của mình, cười nói:“Không cần khó khăn như vậy, con sẽ tự mình vào cung gặp thái tử và công chúa cho bọn họ một niềm vui bất ngờ!”

Tô Trản dùng bữa với Băng sau liền chạy về quân doanh, Băng trở về phòng tẩy một thân phong trần bao mệt mỏi, thị nữ đến thay quần áo cho nàng, Băng nhìn qua là biết đây chính là tơ lụa cho Tân Sinh Các bán, nàng đi đã tám ngày, không biết bọn Yêu Quái đã phát hiện ra điều bất thường chưa? Ngày đó khi đi còn nói với bọn hắn là đi năm ba bữa, còn lấy ngân lượng bảo là đi mười ngày, lời nói trước sau sơ hở như vậy không biết khi nào mới lộ ra….

“Tiểu thư, người thật đẹp…” Thị nữ thấy Băng thất thần sợ hãi nói kéo nàng về với thực tại.

Nàng ngưng mắt nhìn mình vào trong gương, vui mừng cười, nữ tử xinh đẹp trong gương cũng cười với nàng, nàng tinh tế nhìn bản thân mình đến khi hình ảnh này khắc thật sâu vào trong trí óc mình.

Từ năm năm trước đến nay, trừ bỏ Yêu Quái không một ai biết nàng là nữ nhi, đôi lông mày rậm được vẽ thêm vào đã biến đổi dung mạo của nàng, không một ai nghi ngờ thân phận nam nhi của nàng, đôi khi nàng còn nghi ngờ không biết có phải Yêu Quái đôi lúc đã quên thân phận thật của nàng là nữ nhi có phải không!

Từ lần đầu tiên dùng dùng chì màu đen kẻ lên lông mày, nàng không cho bất kỳ kẻ nào có cơ hội thấy được dung mạo thật của nàng, để phòng ngừa trường hợp không may nàng không tẩy trang cả khi ngủ, một năm trước có lần nàng thử tẩy trang đi nhìn bản thân mình trong chậu nước, không ngờ bản thân nàng không khỏi giật mình, nàng lúc này mới biết mình thật sự xinh đẹp vượt xa dự đoán trước kia, nên cho rằng cũng đã đến lúc nàng vì chính mình mà trở về được rồi…..

Vì vậy, trước tiên nàng chế tạo hoả pháo, bịa đặt là do Thuỷ Thuỷ sơn trang làm ra, sau đó là lấy thân phận Ngô Vi Băng mất tích năm năm trước trở về, hết thảy đều nằm trong kế hoạch từ trước của nàng, chỉ có việc hôn sự của công chúa và thái tử là nằm ngoài dự đoán của nàng kiến nàng tức giận xuất hiện sớm hơn dự kiến. Nhưng chưa kịp trút giận thì Hoàng thượng lại khởi binh, đích thân giữu ấn soát ra chiến trận làm nàng trở tay không kịp, cũng may còn có phương án dự phòng khác.

Cho thị nữ lui ra, nàng không còn nghĩ gì khác ngoài việc nhanh chóng đi gặp Huy Nhi và Nồng Tình, tâm tình mong chờ, không biết bọn họ giờ thế nào, nhìn thấy nàng sẽ chấn động ra sao?

“Không biết huynh đệ bọn họ thế nào…”Băng thì thào lẩm bẩm. Nhưng mà không cầm lo lắng nhất chính là Mnh Nhi. Nàng đã từng ban đêm đột nhập vào phủ Binh bộ thượng thư, ở ngoài phòng Minh Nhi nghe nén một lúc lâu, chính là lúc nghe được Cố Tiêu nói cho Minh Nhi khát vọng to lớn của hắn, lời nói văn nhã nhưng không kém phần sắc bén, từ tốn mà rất có lực tác động, không cũng phải là lời của kẻ không nghề, không nghiệp chỉ biết gây chuyện. Hắn đối với Minh Nhi ôn nhu, dịu dàng, trong mắt thấy chứng tỏ hắn cũng rất yêu Minh Nhi, nên nàng hoàn toàn tin Triệt không có nhìn lầm người, Cố Tiêu quả nhiên không phải là người như lời đồn…..

Còn có một lần, nàng đi vào Vũ Trần lâu chưởng quầy nói cho nàng biết cái thư xinh ngồi uống rượu, ăn nói lung tung, hình như là rất say, nói cái gì thái tử điện hạ đoạt vợ của hắn, đoạt người hắn yêu, làm cho người có tình trở thành kẻ thất tình, nàng mới nghe mà không khỏi choáng váng. Sau một hồi phái người đi tra xét mới biết thân phận thật của tên thư sinh đó và nguyên nhân sự tình, Hắn là cháu họ xa của phu nhân Thừa tướng, cha mẹ mất từ sớm, từ nhỏ sống nương nhờ trong phủ Thừa tướng, cùng với tiểu thư là thanh mai trúc mã. Thừa tướng vốn là người yêu mến người kỳ tài, từng nói qua là sẽ gả nữ nhi cho hắn, nếu không phải đột nhiên Hoàng thượng chặn ngang, hạ chỉ cho thành hôn với thái tử thì không chừng hai người đó thực sự đã thành một đôi phu thê viên mãn. Đáng tiếc sự đời khó liệu, một đạo thánh chỉ đã làm thay đổi vận mệnh nhiều người….

Miễn cưỡng không đem lại hạnh phúc. Tiểu thư nhà Thừa tướng có người trong lòng, không tình nguyện gả cho Huy Nhi nhất định rất khổ sở, chính là không biết Huy Nhi với việc Hãn bắt hắn cưới Thái tử phi có thái độ thế nào, thành thân không hợp ý, không biết hắn với nữ nhi nhà Thừa tướng đó sống sao? Hãn cũng thật sự là hồ đồ, sự tình năm đó của hắn với Nhược Nghiên chính là một bài học vậy mà hắn còn không chịu rút kinh nghiệm để cho bi kịch năm đó lại xảy ra sao? Nhưng nàng có thân phận gì mà quản chuyện này, chỉ có thể hy vọng sự tình không nghiêm trọng như nàng nghĩ.

Tào Hãn xuất chinh bên ngoài, tất cả việc trong triều đều giao cho Thái tử năm nay mới có mười năm tuổi gánh vác, cũng may mấy năm gần đây mưa thuận gió hoà, quốc sự không có gì trọng đại, chính vì thế Thái tử sử lý chính sự không gặp mấy khó khăn, dần đi vào thành thạo, công việc nào cũng được xử lý gọn gàng ngăn nắp, chúng thần nhất trí đều nói Thái tử là minh quân tương lai có tài đức sáng suốt.

Tào Huy đang ở ngự thư phòng vùi đầu xem tấu chương đưa lên, thái giám bên ngoài phòng đi vào nhỏ giọng nói:“Thái tử điện hạ, Mẫn Điệp quận chúa cầu kiến.”

Tào Huy gác bút lại, ngẩng cao đầu nhìn ra bên ngoài cửa điện, quả nhiên thấy Nồng Tình thân hình yểu điệu đứng ngoài cửa, đối diện nhìn hắn mỉn cười.

“Nồng Tình đến đây! Sao cứ đứng ở ngoài thế?”

“Thái tử ca ca vất vả, Nồng Tình cố ý mang đến ngân nhĩ hầm hạt sen đến cho huynh, mau huynh uống đi.” Nồng Tình bảo cung nữ phía sau bưng bát ngân nhĩ hầm sen đặt lên bàn, tự mình đi đến trước mặt Tào Huy cười nói.

“Đa tạ! Ta cũng đang thấy khát nước, may mà có muội đem canh tới, thật là tốt!”

Tào Huy cảm kích nhìn Nồng Tình cười, bưng bát canh đó lên, hương thơm xông vào mũi, cầm thìa uống vài ngụm, canh ngọt mà không ngấy, đúng là rất hợp khẩu vị hắn, không khỏi tán thưởng nói: “Là do muội làm hả, Hương vị thật sự không tồi!”

Nồng Tình cười mà không đáp, liếc mắt nhìn thấy sắc mặt hắn có chút hốc hác, xanh xao, nhẹ giọng nói:“Chính vụ phức tạp, nhưng mà thái tử ca ca cũng nên chú ý đến thân thể của mình mới phải, xem mắt của huynh hốc hác kìa……” Nghe nói từ hôm đại hôn đến giờ hắn rất ít khi về Sơ Dương cung, thường xuyên thức đêm ở ngự thư phòng, nếu cứ kéo dài như vậy thì hắn còn sức chịu đến bao giờ? Trong cung đã bắt đầu giấy lên tin đồn là Thái tử vì không thích Thái tử phi nên mới không trở về Sơ Dương cung, với lại còn nói đêm tân hôn không có cùng Thái tử phi động phòng, không muốn trở về cung là vì muốn không muốn nhìn Thái tử phi. Không biết thực hư thế nào, nhưng mà vừa mới ở Sơ Dương cung ra nàng không hỏi chuyện gì với Nghi Dung….

“Đêm qua đọc sách đến quên cả thời gian, không có việc gì, đêm nay đi ngủ sớm một chút là được mà.”

Tào Huy buông bát canh, cười nói:“Đa tạ canh ngân nhĩ hạt sen của muội, ta ăn vào thấy tinh thần minh mẫn hơn trước gấp trăm lần !”

Nồng Tình thần bí cười nhìn hắn nói:“Thái tử ca ca có biết canh ngân nhĩ hạt sen canh này là do ai làm không?” Hắn nhất định là không tài nào đoán ra nha.

“Hả? Không phải do muội làm sao? Vậy đó là ai?” Tào Huy kinh ngạc nói. Nhưng mà nói gì thì nói cũng chỉ là một bát canh ngân nhĩ hạt sen mà thôi, ai làm thì có quan hệ gì? Vì sao Nồng Tình lại nhìn hắn cười thần bí như vậy?

“Đương nhiên không phải muội, thái tử ca ca không ngại đoán thử xem!”

“Đoán không được, trong cung cung nữ không ít, ta nào biết ai kéo tay làm ngân nhĩ hạt sen canh đâu!” Tào Huy lắc đầu, không có hưng phấn muốn biết ai làm canh, lại lcúi đầu xem nốt đống tấu chương.

Nồng Tình khẽ thở dài một tiếng,“Thái tử ca ca, đêm nay hình như là lại muốn nghỉ ở ngự thư phòng? Muội mới ở Sơ Dương cung lại đây, sắc mặt Nghi Dung tỷ tỷ hình như không được tốt, muội muốn gọi ngự ý xem nhưng nàng không cho, huynh…”

“Nghi Dung làm sao vậy?” Tào Huy kinh ngạc hỏi nhanh. Sao sắc mặt Nghi Dung lại không tốt, không phải là bị bệnh chứ? Bị bệnh sao không tuyên ngự y đến chẩn đoán, vạn nhất bệnh nhỏ không được chữa trị kịp thời hoá thành bệnh nặng hơn thì làm thế nào?

“Thái tử ca ca nếu thật sự là quan tâm Nghi Dung tỷ tỷ sao không tự mình đi nhìn xem nàng……”

Nồng Tình nháy mắt mấy cái, Tào Huy đã vội vã chạy tới cửa, nàng khóe môi cong lên nhìn biểu tình của hắn mà cười. Nàng còn chưa nói xong mà hắn đã chạy đi mất rồi! Hoá ra không phải là Thái tử ca ca không thích Nghi Dung tỷ tỷ nha, có thể nói lời đồn trong cung đúng là không đáng tin, trên đời này mặc kệ là ai, nam hay nữ, nếu chỉ cần nhìn thấy Nghi Dung tỷ tỷ một lần nhất định sẽ đem lòng yêu mến nàng, huống hồ là Thái tử ca ca, sao có thể bỏ mặc tỷ ấy được!

Tào Huy đi thẳng đến vào Sơ Dương cung,vẫy vẫy tay, nô tài hiểu ý không nói tiếng nào lui ra ngoài.

“Nghi Dung…..” Nhìn qua lớp màn cửa thấy Nghi Dung đang đứng đó, hắn chần chứ định nói gì đó lại thôi. Hắn sợ, sợ lại nhìn thấy thái độ xa cách của nàng, sợ nàng lại một lần nữa cự tuyệt sự quan tâm của hắn….

Nghi Dung chậm rãi xoay người lại, ánh mặt trời xuyên thấu qua lớp màn cửa sổ kiến thân ảnh của nàng trở lên mông lung như mây khói, ánh mắt trong suốt chăm chú nhìn Tào Huy.

Hắn gầy đi nhanh quá, hình như là quá chú tâm vào chính sự quên cả nghỉ ngơi….

Tào Huy ngây ngốc nhìn nàng, thật vất vả lắm mới bình ổn được nhịp tim mình không đập loạn, thân thiết nói:“Nghe Nồng Tình nói sắc mặt nàng không tốt, thân mình không khoẻ sao?”

Một mảnh ửng đỏ nổi lên trên hai má Nghi Dung xua đi khuôn mặt yếu ớt nhợt nhạt, nàng dời tầm mắt đi chỗ khác nói:“Thiếp tốt lắm, tạ thái tử quan tâm.” Hắn đến nhanh như vậy, chỉ vì Nồng Tình nói với hắn mặt nàng sắc không tốt…… Vào đêm đại hôn, nàng lỗ mãnh kiến hắn phải rời đi, nàng lúc đó đơn giản chỉ nghĩ cần gì phải quan tâm, nhưng mà ánh mắt bi thương của hắn lúc đó lại cứ ám ánh nàng như bóng ma không chịu rời đi, rày vò tâm trí nàng, kiến nàng mong ngóng hắn trở về, muốn nói lời xin lỗi hắn, nhưng mà hắn rốt cuộc cũng không về Sơ Dương cung lấy một lần……

Hắn là thái tử tôn quý mà nàng lại hung hăng đâm vào lòng tự trọng của hắn một vết thương, có lẽ hắn chán ghét nàng lắm, không muốn nhìn thấy nàng dù chỉ một lần! Đang lúc nghĩ thế mà hắn lại đến đây, mang theo sự quan tâm, dùng cặp mắt thâm thuý đó nhìn nàng kiến nàng như muốn tan chảy….

Tào Huy không nháy mắt nhìn Nghi Dung không rời. Nàng đúng là không khoẻ, sắc mặt tái nhợt, so với lần gặp hôm đại hôn hình như là gầy đi rất nhiều, đám nô tài trong cung không biết hầu hạ nàng sao?

Trầm mặc sau một lúc lâu,“Ta……” Hai người cùng mở miệng định nói gì, lại đồng thời im lặng, Nghi Dung cúi đầu khuôn mặt càng thêm đỏ bừng.

“Nàng nói trước đi!” Tào Huy đến gần Nghi Dung, khuôn mặt tuấn lãng thượng hiện lên ý cười vui vẻ. Nàng hình như có chuyển biến quan tâm tới hắn, không còn xa cách như trước, không như đêm đại hôn muốn làm tổn thương hắn. Không cần biết nguyên nhân kiến nàng thay đổi là gì, chỉ cần biết nàng hiện tại quan tâm tới hắn là được rồi.

“Nghi Dung làm canh ngân nhĩ hạt sen canh bảo Nồng Tình đến mời điện hạ, không biết điện hạ thấy có hợp khẩu vị mình không?” Đáy lòng có chút bất an nho nhỏ, sau khi canh ngân nhĩ hạt sen canh bị Nồng Tình mang đi , nàng mới nghe nói hắn xưa nay không ưa đồ ngọt, nàng muốn gọi Nồng Tình quay lại thì đã không kịp rồi.

“A! Hoá ra canh đó là do nàng làm.” Tào Huy trong lòng mừng rỡ như điên, khen không dứt miệng nói:“ Canh ngân nhĩ hạt sen đó thật sự uống rất ngon! Ta chỉ mong ngày nào cũng được uống! Không được, nếu như vậy sẽ kiến nàng thật vất vả, như vậy đi một tháng uống hai ba lần thì tốt rồi!” Một loại hạnh phúc chưa từng có vây lấy hắn, làm hắn không kiềm chế được muốn sa vào trong đó…. Khó trách Nồng Tình vừa rồi cười thần bí như vậy , hoá ra là canh đó lại do Nghi Dung tự tay làm!

“Điện hạ……” Chỉ là một bát canh bình thường mà thôi sao hắn lại kích động như vậy? Nghi Dung nhìn vào mắt hắn, hình ảnh Tào Huy vui mừng cười nói với nàng như một viên đá rơi vào lòng nàng, làm lòng nàng xao động gợn sóng.

“Không cần gọi ta điện hạ, cứ gọi tên ta! Nghi Dung, chúng là vợ chồng, không cần xa cách như vậy!” Tào Huy thử tiếp cận nàng gần một chút, gần đến nỗi có thể ngửi mùi thơm trên người nàng toả ra….

Tuý Hoạ chần chờ, hắn bảo nàng gọi tên hắn sao ?“Điện hạ, người không trách Nghi Dung sao?” Hành động đêm đó của nàng ngay cả một nam tử bình thường cũng khó tha thứ cho nàng, huống chi hắn lại là thái tử tôn quý. Nhưng hắn không những không có ý trách tội nàng mà còn cảm động vì một bát canh của nàng mang đến, vì nghe nói sắc mặt nàng không tốt đã vội vàng chạy về Sơ Dương cung……

Nàng nên hoàn toàn quên những chuyện đã qua đi, nên hoàn toàn buông tay tình yêu say đắm một thời, nếu vận mệnh đã an bài gả nàng cho Thái tử thì nàng và người đó chính là có duyên không phận, từ nay về sau, nàng không bao giờ còn là Dung Nhi của hắn nữa….

“Nàng nói gì thế, ta đâu có ý muốn trách tội gì cho nàng?” Tào Huy lạnh nhạt cười, dừng một chút lại nói,“Nhưng mà nếu nàng cứ gọi ta điện hạ này, điện hạ nọ thì ta đúng là rất muốn trách tội nàng!”

“Điện……”

“Hả?” Tào Huy hừ nhẹ một tiếng, khuôn mặt tuấn tú uy hiếp để sát vào mặt Nghi Dung, cần kề gần đến nỗi có thể cảm nhận hơi thở của cả hai, khoé miệng mỉm cười như muốn uy hiếp trêu đùa với nàng, nếu không nghe được nàng kêu tên hắn thì không có ý định buông tha: “Nghi Dung, kêu tên của ta, bằng không…Ta nhất định sẽ trừng phạt nàng!”

Bị hắn vây khốn, phía sau là vách tường lạnh lẽo, đối mặt phía trước là ánh mắt nồng cháy của hắn, hơi nóng vờn quanh, Nghi Dung khẩn trương co người lại, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào hắn nói gì. Hắn vì sao lại đột nhiên muốn uy hiếp nàng như vậy, hắn muốn làm cái gì?

“Không kêu sao? Ta đây thật sự phải trừng phạt nàng sao?” Tào Huy cười tà mị che dấu đáy lòng xôn xao, càng gần nàng hương thơm của nàng càng làm tinh thần hắn nhộn nhạo, muốn đụng vào làn da trắng mịn như tuyết của nàng, muốn cảm thụ vị ngọt của nàng, muốn nàng vĩnh viễn thuộc về hắn….

Hắn thuận theo khát vọng trong lòng, vươn tay vuốt lên gò má phấn nộn của nàng, lòng hắn thật sự cảm kích phụ hoàng vạn lần, nếu không phải phụ hoàng kiên quyết không thu hồi thánh chỉ thì sao hắn có cơ hội gặp nàng, nếu mà bỏ qua nàng chính là tiếc nuối nhất đời hắn. Nhưng may mắn là ông trời thương hắn, nàng chính là Nghi Dung của hắn, là thái tử phi của hắn, và tương lai chính là hoàng hậu, mẫu nhi của thiên hạ!

Giờ phút này, hắn thậm chí hy vọng nàng không kêu tên của hắn ra, như vậy hắn có thể nhân cơ hội đó mà “ trừng phạt” vào đôi môi anh đào của nàng, đang định làm thì…

“Huy……” Tuý Hoạ hai mắt nhắm chặt lại, lòng bàn tay trên gương mặt nàng thật sự càng lúc càng ấm áp, nếu còn không chịu kêu tên hắn thì cái “trừng phạt” mà hắn muốn sẽ xảy ra mất. Mà hiện tại bản thân nàng không đủ tự tin để nhận cái gọi là trừng phạt của hắn.

“Tốt lắm, nhớ rõ về sau phải gọi ta như vậy, nếu không sẽ bị trừng phạt đó biết chưa?” Tào Huy thất vọng lưu luyến thu hồi tay, thoáng nhìn qua thấy nàng vẫn nhắm chặt hai mắt như cũ, sắc mặt lại trở nên tái nhợt, xem ra là bị hắn làm cho sợ hãi, thở dài nói:“ ngươi là đang sợ ta sao?”

Nghi Dung chậm rãi mở mắt ra nhìn vào mắt nhu tình của hắn, vẻ mặt mê mang. Sợ hắn sao? Không, nàng sợ không phải hắn mà là thân phận thái tử của hắn. Hắn vội vã trở về Sơ Dương cung chứng tỏ hắn căn bản sẽ không làm tổn thương nàng, hắn quan tâm nàng như vậy có lẽ nàng nên nói suy nghĩ chính mình cho hắn….

“Điện…… Huy, có một số việc của thiếp, thiếp nghĩ có lẽ nên nói cho chàng…” Nghi Dung lại chần chờ. Thật sự muốn nói sao? Nếu nói rồi kết quả về sau thế nào? Hắn có khoan dung tha thứ cho nàng khi nàng nói vì một nam nhân khác mà cự tuyệt làm thê tử hắn không? Nàng thật sự có thể nói sao?

“Nghi Dung, nếu hiện tại nàng thấy không cần nói thì ta cũng không miễn cưỡng nàng. Chúng ta còn có cả đời để tìm hiểu nhau, ta tin có một ngày nào đó nàng có thể ở trước mặt ta nói tất cả những điều mà nàng muốn nói không cần giấu giếm, làm những chuyện mà bản thân nàng thật sự muốn làm!”

Bộp bộp bộp, một trận tiếng vỗ tay đột ngột vang lên.

Tào Huy quay đầu, là ai dám lớn mật làm ồn như vậy, đang lúc hắn và Nghi Dung nói chuyện thì vỗ tay?

Bên ngoài cửa đại điện có đứng hai người, một người là Nồng Tình, còn một nữ tử khác đang vỗ tay mà hắn không nhận ra nàng là ai?

“Thái tử ca ca……” Nồng Tình xấu hổ cười, khẽ kéo ống tay áo người bên cạnh nói:“Băng nhi, chúng ta không nên quấy rầy thái tử ca ca……”

“Tiểu Huy, nói hay lắm…..!” Băng khóe mắt đuôi lông mày cười, đối với lời nói Tào Huy nàng thật sự tiếc nếu không vỗ tay tán thưởng cho hắn một lần!

“Băng nhi……” Trong khoảnh khắc Tào Huy mâu trung bật ra tia hào quang, hắn bước đi ra ngoài nói: “Tiểu Băng! Ngươi là tiểu Băng?” Lời nói như muốn khẳng định lại có phần hoài nghi, người trước mắt hắn cao gầy, là một cô nương mặt như hoạ (đẹp như tranh vẽ), nàng chính là tiểu Băng mất tích năm năm trước sao? Hôm nay ông trời đúng là giành cho hắn không ít niềm vui bất ngờ a….

“Như thế nào? Ngay cả ngươi cũng không nhận ra ta sao?” Băng cười nhìn hắn. Năm năm không thấy, hắn thật sự đã thay đổi rất nhiều, đứa nhỏ choai choai mười tuổi năm nào giờ đã trưởng thành một thiếu niên anh tuấn thành thục có chí khí và uy nghiêm, thân hình cao ngất ngưởng , con mắt sáng ngời toát lên cơ trí của bậc đế vương tương lai. Hãn quả nhiên đã giáo dục hắn không tồi, không biến hắn thành một thái tử ngang tang, vì thân phận tôn quý mà kiêu ngạo, dương dương tự đắc với kẻ khác….!Hắn thật sự là rất tốt, tốt lắm!

“Thái tử ca ca, nàng thật là Băng nhi nha! Mấy năm trước Băng nhi ở bên ngoài gặp kỳ duyên, luyện được võ công tuyệt đỉnh, khi mà huynh rời thư phòng thì nàng liền bay vào, ngay cả thị vệ trong cung cũng không có phát hiện ra nàng nha!” Nồng Tình sung bái nhìn về phía Băng ca ngợi.

“Thật vậy chăng?” Tào Huy ngạc nhiên trừng lớn mắt,“Tiểu Băng, nói nhanh lên, trong năm năm này ngươi đã ở nơi nào, Phụ Hoàng từng phái nhiều người như vậy mà cũng không tìm được ngươi, sao ngươi ngay cả chút tin tức cũng không có?”

Băng bất đắc dĩ xua tay nói: “Trên đường đến Sơ Dương cung ta đã nói qua hết mọi chuyện trong năm năm qua, lát nữa ngươi hỏi lại nàng là được! Ta nghe nói ngươi đã thành thân, hôm nay vào cung ta có mang theo lễ vật tặng cho vợ chồng hai người nha!” Băng mỉn cười nhìn về phía Nghi Dung, khuôn mặt xinh đẹp tĩnh lặng nhìn mấy người nói chuyện mà không có ý kiến gì, không phải là nàng hiểu lầm chuyện gì rồi chứ? Nhưng mà đây có phải chuyện gì xấu đâu!

Tào Huy ngượng ngùng cười cười,“Các ngươi đứng ở ngoài cửa đã bao lâu?” Cũng không biết các nàng đến từ lúc nào, có phải là đã nhìn thấy lúc hắn có ý nói “trừng phạt” Nghi Dung không, không phải họ nghĩ hắn là quỷ háo sắc chứ….

“Cũng không lâu lắm, nhưng mà cái cần xem đã xem.” Băng nhìn họ cười trêu chọc, nói: “Ngươi giới thiệu chúng ta với nhau đi chứ?”

Tào Huy vỗ cái trán, vài bước chạy về Nghi Dung, kéo tay nàng gắt gao cầm nói: “ Nghi Dung, ta nói với nàng, người này chính là Ngô Vi Băng, từng là thị nữ học cùng của tỷ tỷ Minh Nhi, cũng là bằng hữu tốt của ta. Tiểu Băng, đây là thê tử của ta, Nghi Dung.”

Nghi Dung nhìn chằm chằm Băng như hiểu ra điều gì. Nàng ấy hoá ra chính là tiểu thư năm năm trước được triệu vào cung làm bạn học của công chúa, Ngô Vì Băng, vì tìm nàng, Hoàng thượng đã cho dán cáo thị treo thưởng cả nước, cử không biết bao người đi tìm nàng, hoá ra nàng không chỉ đơn thuần là thị nữ của công chúa mà còn là bằng hữu tốt với Thái tử….

“Ngô Vi Băng tham kiến Thái tử phi.” Biểu hiện của Nghi Dung hình như là đã hiêu lầm quan hệ giữa nàng và Huy Nhi, nhưng mà lúc này không tiện giải thích, nên nàng chỉ có thể dùng nghi lễ cung đình tham kiến vị Thái tử phi này.

“Ngô tiểu thư không cần đa lễ!” Nghi Dung muốn đỡ Băng đứng lên, Tào Huy lại nhanh tay hơn buông tay nàng ra nhanh đến đỡ Băng đứng lên.

Lòng bàn tay vì tay hắn rời đi mất đi hơi ấm làm cho Nghi Dung thất thần ngẩn người, môi có chút tái nhợt.

“Tiểu Băng, ngươi làm cái gì vậy! Mới có năm năm không gặp ngươi liền trở thành người đa lễ như vậy, trước kia đến ngay cả khi gặp Phụ Hoàng mà ngươi còn không hành lễ cơ mà!” Tào Huy không để ý đến Nghi Dung thất thần cười trêu chọc Băng.

Băng trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, tiến đến nói với Nghi Dung: “Nghi Dung, ta có thể gọi thái tử phi là Nghi Dung không?”

“Kêu thì cứ kêu, còn hỏi làm cái gì?” Tào Huy lắm miệng nói, nhưng mà đổi lại thấy Băng lại trừng mắt nhìn hắn.

“Ngô tiểu thư đối với Nghi Dung thân mật như vậy, Nghi Dung cầu còn không được.” Nghi Dung miễn cưỡng cười nói.

“Nghi Dung tỷ tỷ, kêu ngô tiểu thư rất xa lạ, người cũng có thể kêu nàng tiểu Băng hoặc Băng Nhi là được.” Nồng Tình cười nói, nghe người khác kêu Băng là Ngô tiểu thư thật là xa lạ.

Băng liên tục gật đầu tỏ vẻ đồng ý,“Nghi Dung, Tiểu Huy là bạn tốt của ta, ngươi là của thê tử của hắn đương nhiên cũng là bạn tốt của ta, ngươi cũng theo hắn gọi ta là tiểu Băng là được.”

Nói xong lấy từ trong tay áo ra một cái hộp gấm giao cho Nghi Dung nói: “Đây là lễ vật ta tặng cho hôn lễ của các ngươi, ngươi xem có thích hay không?”

Nghi Dung nhìn hộp gấm trong tay mở ra, bên ngoài chiếc hộp được làm hoa văn rất tinh sảo bằng bạc, từng lớp từng lớp hoa văn nổi lên rất đẹp, không biết trong hộp này dựng cái gì?

“Tiểu Băng, ngươi tặng cho ta cái gì đó?” Tào Huy tò mò chăm chú nhìn vào hộp gấm trong tay Nghi Dung.

“Nghi Dung, mau mở ra xem.” Băng mỉm cười thúc giục nói. Kỳ thật vật này nàng muốn chuẩn bị giành cho chính mình, không phải là đồ muốn tặng cho họ, nhưng mà khi đứng ngoài điện chứng kiến một màn của họ, đột nhiên sinh ra ý tưởng nghĩ món đồ trong hộp này thực là thích hợp tặng cho họ.

Tuý Hoạ mỉm cười đồng ý, tay liền mở hộp , đập vào mắt nàng là một khối ngọc bội màu đỏ thẫm, nhìn mà thấy hấp dẫn vô cùng, từ khi sinh ra đến giờ không phải là nàng chưa từng được nhìn thấy ngọc bội, nhưng mà miếng ngọc này thật sự rất hoàn mĩ, không có chút tỳ vết, bên ngoài rõ ràng là màu xanh biết nhưng khi có ánh sáng chiếu vào từng góc độ nó lại toả ra màu đỏ thẫm huyền ảo, bên trong cùng đúng là một màu hồng chính tâm….

“Đẹp quá…… Đây là ngọc gì?” Tào Huy cũng ngạc nhiên không kém, dù sinh ra trong hoàng cung, châu báu hắn thấy không ít,nhưng mà hắn cũng chưa từng chứng kiến miếng ngọc bội nào hoàn mĩ như vậy.

“A! cái này có phải là Huyễn ngọc mà sách cổ từng nói đến.” Nồng Tình kinh dị đoán. Sách cổ từng nói huyễn ngọc có màu xanh thuý, trơn bóng không thấu, thường ẩn mình nơi sâu thẳm dưới nước nên hấp thụ hàn khí, mùa hè đeo ngọc này thì cơ thể không thấy nóng bức, là báu vật không phải muốn là có được, người viết sách cổ cũng từng nói cả đời người đó mới chỉ được nhìn thấy Huyễn ngọc có một lần, không thể tưởng tượng được nàng có thể may mắn nhìn thấy được Huyễn Ngọc!

“Huyễn Ngọc? Thực sự đáng giá vậy sao?” Băng cũng kinh ngạc hỏi. Đây là ngọc sao? Xem thái độ Nồng Tình thì nhất định đây là báu vật vô giá, thế mà lúc trước nàng chỉ tốn hai lượng bạc để mua khối ngọc này, nàng đơn giản chỉ nghĩ nó là một khối thuỷ tinh có màu đẹp đẽ mà thôi!

“Huyễn Ngọc là báu vật vô giá!” Nồng Tình càng thêm kinh ngạc,“Băng nhi chẳng lẽ không biết đây là Huyễn Ngọc sao?”

Băng lắc đầu, nếu không phải Nồng Tình nói thì nàng không bao giờ biết nó là ngọc. Khi mua khối đá đó, nàng còn mất công tìm một thợ thủ công có tài đem đẽo nói thành hình dạng như vậy, còn dặn dò người đó phải điêu khắc cho cẩn thận, đến lúc hoàn thành nàng vừa ý định ngày nào đó sẽ đem tặng cho Hãn, chính vì thế luôn cẩn thận mang bên mình, nhưng nay làm quà cho Huy Nhi và Nghi Dung cũng thật là hợp!

“Lễ vật này rất quý trọng, Nghi Dung không thể nhận!” Nghi Dung khép nắp hộp lại, đem hộp đó trả về cho Băng. Huyễn Ngọc là báu vật trân quý như vậy, nàng sao có thể nhận lễ trọng như vậy….

Băng cũng không nhận lại hộp gấm, liếc mắt nhìn Nghi Dung nói: “Quý trọng không phải là Huyễn Ngọc mà là ngụ ý mà lễ vật đem lại.”

Nghi Dung lại mở hộp gấm ra thêm lần nữa, Băng lấy khối Huyễn Ngọc đó ra, ngọc dưới ánh mặt trời toả màu hồng đỏ tươi nhìn thật chói loá.

Băng sau đó đặt Huyễn ngọc vào hộp, hướng hộp về phía Nghi Dung ẩn ý cười nói: “Báu vật tặng người, mong ngươi hiểu tâm ý của ta, ta chúc hai ngươi trăm năm hạnh phúc, sớm…..” Sớm sinh quý tử thì miễn đi, dù sao bọn họ cũng còn nhỏ!

“Tiểu Băng, đa tạ!” Tào Huy vẻ mặt kích động tiếp nhận tấm lòng mà Băng tặng. Tiểu Băng nói đúng, Huyễn Ngọc đương nhiên là bảo vật quý giá, nhưng mà thứ đáng giá hơn chính là tấm lòng nàng muốn chúc phúc cho hắn và Nghi Dung, tâm ý này nhất định hắn sẽ ghi tạc vào tâm!

Băng vừa ý gật đầu, thấy Nghi Dung không nói gì, nàng liền tự tay nắm lấy tay nàng, có thâm ý cười: “Nghi Dung, ngọc bội này không phải là ngọc thường, nó chính là tâm của tiểu Huy dành cho ngươi, ngươi phải đối tốt với hắn, có biết không?” Nếu ngươi dám phụ Huy Nhi, ta nhất định không tha cho ngươi!

Tuy là lần đầu nhìn thấy Nghi Dung, nhưng nàng đã thấy Nghi Dung mà Nhược Nghiên năm nào thật sự khác xa nhau, nếu Nhược Nghiên nhu nhược, có phần cố chấp không ai có thể thay đổi. Vì thế mà Nhược Nghiên không tài nào chấp nhận được sự thực, cũng không muốn buông tay quá khứ, vì thế mà cuộc đời nàng là bi kịch. Nhưng Nghi Dung này thì khác, so với Nhược Nghiên mà nói, nàng trưởng thành hơn nhiều, cũng không phải là người không biết cung đình là nơi thế nào, chính vì thế đối với quá khứ kia nàng hẳn đã buông tay hoàn toàn. Nàng cũng tin tưởng với tình cảm của Huy Nhi, sự rộng lượng và ôn nhu của hắn sẽ làm cho Nghi Dung biết lựa chọn nào mới là sáng suốt. Đến lúc đó nàng ấy sẽ hiểu được cung đình không phải là nơi vô tình, với lại nàng ấy cũng không phải người vô tình, dưới sựu tấn công của Huy Nhi thì Nghi Dung này chắc chắn đã nằm gọn trong lòng bàn tay hắn…..

Nghi Dung nhìn vào Huy Nhi thấy trong mắt hắn chỉ có sự vui mừng, tình ý của hắn thể hiện làm hai má nàng thêm đỏ. Cho dù cách mấy tầng vải nhưng Nghi Dung vẫn có thể cảm nhận được hàn khí toả ra của Huyễn ngọc, nó làm tim nàng kích thích đập mỗi lúc một loạn nhịp, đúng như lời Băng nói, Huyễn ngọc này không chỉ đơn giản là Huyễn ngọc, mà chính là tâm của Huy dành cho nàng…..

Tào Huy thấy khuôn mặt của Nghi Dung vì lời nói của Băng mà càng lúc càng đỏ, biết được nàng nhất định cũng có tình ý với hắn, hắn nhẹ bên cạnh kêu tên nàng trìu mến:“Nghi Dung…”

Băng mỉn cười nhìn Nồng Tình rồi hai người lặng lẽ rời đi, chỉ để lại cho Nghi Dung mà Tào Huy đứng đó, tà dương chiếu vào hai người biến ảo tạo lên một khung cảnh thật hạnh phúc.

Liên tục mấy ngày, Băng đều đi trong cung, , Tào Huy thì bận rộn chính sự nên rất có ít thời gian cùng nàng tán gẫu, đại đa số thời gian nàng và Nồng Tình đến Sơ Dương cung tìm Nghi Dung.

Hôm nay, Nồng Tình thân thể không khoẻ, Băng sau khi nhìn nàng uống thuốc ngủ rồi rời đi đến Sơ Dương cung một mình, Nghi Dung đang vẽ tranh, nhưng mà trên giấy là nhũng đường cong hỗn độn như chính lòng của nàng thấp thỏm không yên, sau đó bút trên tay nàng rơi xuống đất, chỉ thấy nàng thở dài một hơi, hình như là trong lòng ẩn chứa sầu lo.

“Nghi Dung, nhìn ngươi rầu rĩ không vui hình như là có tâm sự?” Băng thẳng thắn hỏi. Bất luận kẻ nào nhìn nàng như vậy, đều cho là nàng đúng, tin là Huy Nhi cũng nhận ra điều này, nhưng mà chỉ sợ là hắn không giám trực tiếp nói ra với nàng mà thôi.

“Ta làm gì có tâm sự chứ……” Nghi Dung né tránh ánh mắt tìm tòi của Băng, ngữ khí mỏng nhẹ như lòng của nàng.

Băng cho là không đúng bĩu môi, đổi sang đề tài khác nói: “Không có là tốt rồi! Tiểu Huy mấy ngày nay đều trở về Sơ Dương cung, các ngươi có hay không……”

“Không có!” Nghi Dung mặt đỏ bừng đánh gãy lời nói của Băng, Băng dù sao vẫn là tiểu cô nương cho có gả đi, sao có thể hỏi nàng trực tiếp vấn đề tế nhị như vậy!

“Không có gì? Ha ha ha, Nghi Dung, ngươi nghĩ là ta đang định nói đến cái gì mà đã vội chối! Ta định nói là ngươi thời gian gần đây có nghe nói lời đồn đại trong cung đã thay đổi.” Băng nhìn Nghi Dung cười ám muội, ghé sát vào tai nàng thấp giọng nói: “Nghi Dung, ngươi nói lại xem vừa nãy ngươi nói cái gì?” Băng trong lòng thở dài, hoá ra bọn họ còn chưa có động phòng sao….

Tuý Hoạ mặt nhất thời đỏ hồng đến tận mang tai, ôm hai má nóng bỏng, không nói thêm bất kỳ lời nào, thật xấu hổ, nàng khi không lại hiểu lầm lời nói của Băng Nhi như vậy, thậ là….

Sắc trời chuyển dần sang tối, Băng rời cung về nhà, không nghĩ tới Tô Trản cũng rời quân doanh về phủ, hình như là đang đứng ở cửa phủ đợi nàng, thấy xe nàng vừa về liền nhìn đông tây rồi kéo nàng vào cửa , đến chỗ không có người nói nhỏ: “Băng Nhi, mai dượng sẽ dẫn quân xuất chinh, con ngoan ngoãn ở nhà không phải sợ, chờ dượng đắc thắng trở về nhất định sẽ đền bù thật nhiều cho con…” Hắn vẫn quen tính coi Băng là đứa nhỏ của năm năm trước không hề thay đổi.

Băng kinh ngạc, Tô Trản ngày mai dẫn quân xuất chinh? Chẳng lẽ Hãn ở tiền tuyến đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cần Tô Trản đưa Vũ Lâm quân đến ứng cứu?

“Hoàng Thượng có phải đã gặp chuyện gì không hay?” Băng vội la lên. Tiền tuyến rốt cuộc đã xảy ra biến cố gì? Hai mươi hoả pháo đó cùng với đại binh nhất định tạo thành sức mạnh vô địch! Hãn vì sao còn muốn Tô Trản mang theo Vũ lâm quân đi tham chiến?

“Ngoài ý muốn? Cái gì ngoài ý muốn?” Tô Trản không hiểu Băng nói gì, nói:,“Hoàng Thượng rất tốt, hỏa pháo đánh Lan quốc hoa rơi nước chảy (tan tác), ngày Vũ lâm quân xuất chinh đã sớm định ra từ trước……”

Băng nhẹ nhàng thở ra, hoá ra ngày Vũ lâm quân xuất chinh đã được định trước, chỉ là muốn đánh lạc hướng Lan Quốc, hại nàng vì thế mà lo lắng một hồi.

“Con cũng phải đi!” Vốn nàng cũng đã chuẩn bị ra chiến trường, nhân tiện lần này có Vũ Lâm quân đi càng tiện cho nàng đi nhờ xe, không cần phải lén lén lút lút mà đi.

“Con muốn đi đâu?” Tô Trản không hiểu ý của Băng nói gì. Băng Nhi lớn lên nói chuyện càng lúc càng không rõ đầu đuôi.

“Đi chiến trường!” Tô Trản đần độn không hiểu ý mà nàng nói kiến nàng mất kiến nhẫn, nhíu mày nói thẳng mục đích của mình, trong lòng sớm tính toán nếu hắn có cự tuyệt thì nên dùng cách gì để thuyết phục hắn.

Ai ngờ Tô Trản không chút suy nghĩ liền gật đầu đáp ứng nàng, còn muốn sai người đi chế một bộ áo giáp nhỏ cho vừa cỡ người nàng, hắn còn dặn nàng sáng sớm ngày mai nếu muốn đi thì đứng chờ ở cửa doanh trại Vũ Lâm quân sau đó vội vàng ra ngoài chuẩn bị vài thứ.

Băng không nghĩ tới lần này lại thuận lợi như vậy, không cần uốn ba tấc lưỡi nói này nọ mà sự tình lại dễ dàng được giải quyết như vậy, nàng còn tưởng rằng Tô Trản căn bản sẽ không đống ý chứ!

Chỉ cần nghĩ đến không lâu nữa có thể gặp lại Hãn trên chiến trường là lòng nàng lại nhộn nhạo phấn khởi tràn đầy mong chờ….

Hắn có biết nàng đã trở về không? Nếu đến khi gặp nàng thì hắn có biểu tình gì? Hắn sẽ nói gì với nàng? Hắn có thích bộ dạng hiện tại của nàng?

Trong đêm đó, tất cả kỷ niệm với Hãn đồng loạt hiện về, như một thước phim được thu lại một cách đầy đủ, có đau lòng, có chua sót, có ngọt ngào, có thống khổ, hạnh phúc khi có mang…Khi tỉnh lại, tất cả biến thành hồi tưởng nồng đậm, nàng hận bản thân mình không thể có bên cạnh hắn lúc này….

Đột nhiên trong lòng bàn tay chạm vào một vật gì đó kỳ quái, nâng lên nhìn nàng thấy cả người như bị đè nặng trở lên cứng ngắc.

Tinh nguyệt bài! Tinh nguyệt bài sao lại ở bên cạnh sườn của nàng….

Chung quanh trái phải, cửa sổ còn chưa có nắng chiếu vào, hiển nhiên là trời còn chưa sáng, trong phòng ngoài nàng cũng không có người khác, nhưng tinh nguyệt bài thế nào chạy đến gối của nàng. Tinh nguyệt bài không phải là nàng đã giao cho Yêu Quái rồi sao nên nhất định là đêm qua Yêu Quái đã tới!

Người duy nhất trong Tân Sinh Các biết được nàng là nữ nhi chỉ có mình Yêu Quái, hắn chỉ cần tập trung các manh mối lại với nahu là có thể đoán ra thân phận thật của nàng cũng không có gì là kỳ lạ. Nàng không bao giờ nói ra nên Yêu Quái cũng không vạch trần nàng. Hiện tại hắn lặng lẽ đưa Tinh nguyệt bài đến cho nàng là có ý gì? Là muốn để lại cho nàng làm kỷ niệm hay là muốn dùng nó để uy hiếp nàng không cho nàng trở về?

Mặc kệ nó! Dù sao khi trời sáng nàng sẽ cùng Vũ lâm quân xuất chinh, việc này chỉ có thể tạm gác lại chờ khi về thì xử lý sau!

Hành quân đường là buồn tẻ mà lại gian khổ, nhưng bù lại sự gian khổ đó là tiếng vó ngựa hành quân dồn dập cho thấy sĩ khí của đại quân Đại Cảnh. Băng không muốn làm cho Tô Trản mất mặt nên chỉ có thể làm bộ tự nhiên nhất mà lên đường.

Phương Bắc lan quốc không được canh giữ cẩn trọng căn bản không thể chịu nổi đại quân chiếm đánh nên trong thời gian ngắn Vũ lâm quân đã đánh tan, tiếp tục hướng về phía trước mà đi. Lúc đầu còn có vài đám quân lính phản kích, nhưng tất cả đều bị Vũ lâm quân triệt hạ. Đối mặt với Đại Cảnh ba bề bốn bên chiếm đánh, Lam Quốc hiển nhiên quân lực không đủ để đối kháng.

Một thân áo giáp đồng bị ánh mặt trời chiếu làm cho nóng rực, cả người đổ mồ hôi càng làm cho nó bám vào da thịt thêm khó chịu.

Nhưng đây không phải là lúc nàng có thể quay đầu, nàng chỉ có thể cảm thán Vũ lâm quân quả nhiên không giống người thường, nàng cưỡi ngựa còn thấy mệt mỏi không chịu được vậy mà hơn mười vạn Vũ lâm quân liên tục đi bộ mấy ngày đường mà không chút chậm chễ, ngược lại ý chí chiến đấu càng được dâng cao. Khó trách vì sao Vũ lâm quân được mệnh danh là đội quân bách thắng. Chỉ cần có khí thế như vậy cũng đủ kiến bao quân thù nhìn vào mà phải kiếp sợ cần gì phải đánh chính diện!

“Băng, ngươi sắc mặt không được tốt, có phải là mệt quá hay không?” Tô Trản trong lòng khó hiểu, không phải Băng nói là nàng có võ công cao lắm sao, như thế nào mới hành quân có mấy ngày mà sắc mặt đã khó coi như vậy, giống như mệt quá sắp té xỉu đến nơi, theo lý thuyết mà nói thì hành quân đối với nàng phải dễ dàng lắm chứ!

“Không sao, chỉ là khi trời nóng lên sắc mặt của con sẽ không tốt.” Băng không dám nói bản thân mình mệt! Tô Trản sắp xếp cho nàng đi cùng Vũ Lâm quân, lại nói nàng là người có năng lực phi thường, không cho bính lính kinh thường nàng! Giờ có bao nhiêu con mắt chằm chằm nhìn nàng, chờ đến khi nàng xấu mặt, để nói nàng vẫn chỉ là nữ nhân vô dụng, sao nàng có thể cho họ toại nguyện!