Chí Tôn Chi Lộ

Chương 3: 3 Trong Bụng Rắn

Grào! Grào! Grào….

Từng trận thiên lôi vang lên, đạo tia chớp thứ chín không giống như tám đạo tia chớp lúc trước đánh xong liền tản, ngược lại thật lâu vẫn không tiêu tán đi, liên tục không ngừng bổ vào trên người Huyết Sắc Cự Mãng, Huyết Sắc Cự Mãng trên không trung phát ra tiếng rống giận dữ, càng lúc càng giống tiếng long ngâm, Huyết Mãng trên không trung vùng vẫy, cùng tia chớp tranh đấu, khiến cho toàn bộ tòa Long Giác sơn chấn động….

Mà Huyết Sắc Cự Mãng lúc này đang ở trong tia chớp lại phát sinh biến hóa.

Cái đầu rắn khổng lồ mọc ra một chiếc sừng, chiếc sừng giống như sừng hưu, mắt giống như mắt thỏ, tai giống như tai trâu, đầu giống như lạc đà, gáy giống như gáy huyết mãng, bụng lại giống như con trai…..

Trên người mọc lên lân phiến, lân phiến giống như vàng, trảo giống như vuốt ưng, chân như chân hổ.

Miệng rắn còn mọc ra hai sợi râu, dưới cằm có minh châu, tại cổ họng, nghịch lân dần dần kết thành….

Hết thảy toàn bộ đều trở thành hình dáng như rồng, nếu cứ tiếp tục như vậy thì Huyết Sắc Cự Mãng sẽ hóa thành rồng,

- Grào….

Mà Hoàng Phủ Thiên đang trong hôn mê khi bị nuốt vào bụng rắn thì đột nhiên tỉnh lại.

Trong khoảnh khắc tỉnh táo lại, Hoàng Phủ Thiên lập tức cảm thấy một cổ áp lực từ bốn phương tám hướng ép về phía mình, khiến hắn ngã nhào, liên tiếp lăn tròn, sau đó rơi vào một cái sơn động cổ quái.

Chỉ có điều thành sơn động này hết sức mềm mại, phía trên có có bám vào một loại chất lòng màu xanh biếc, bốc lên mùi vô cùng gay mũi, một giọt rơi lên Hoàng Phủ lập tức khiến huyết nhục nơi đó bị thối rữa.

Hoàng Phủ Thiên vừa tỉnh táo lại lập tức hiểu hoàn cảnh của mình:

- Ta đang ở trong bụng Huyết Mãng!

Chất lỏng màu xanh biếc ngấm vào thân thể Hoàng Phủ khiến thân thể hắn bắt đầu thối rữa, tính mạng nguy ngập….

Hoàng Phủ Thiên không biết tên con Huyết Sắc Cự Mãng này là gì, lại càng không biết nó là loại yêu thú thực lực gì, căn bản hắn còn không biết tại thế giới này có thu luyện những gì….

Thế nhưng, con yêu thú này vừa rồi có vẻ biến hóa không nhỏ có lẽ là hóa rồng chăng? Có thể hóa thành rồng há có thể là cấp thấp sao?

Bị sinh tử tồn vong kích thích khiến con ngươi của Hoàng Phủ Thiên càng trở nên điên cuồng, ánh mắt chợt trở nên lạnh lẽo, giận dữ hét:

- Ta đã chết một lần, ta không muốn chết thêm một lần nữa ngươi muốn ăn ta thì ta sẽ ăn ngươi, ta phải ăn ngươi trước!

Hoàng Phủ Thiên vừa gào vừa chộp lấy viên nội đan huyết hồng, không để ý đến lực lượng lôi điện còn sót lại bên trên nội đan đã cắn lấy một ngụm.

— QUẢNG CÁO —

Event

Vừa cắn một cái, căn bản không tạo thành hiệu quả gì, hàm răng hắn hoàn toàn không thể cắn vào trong.

Sắc mặt Hoàng Phủ Thiên trở nên hung ác, cầm lấy mũi tên trên người hung hăng đâm vào nội đan, hỏa diễm tử sắc lập tức bị kích phát ra, cũng chính bởi vì một đâm này mà tiếng long ngâm của Huyết Sắc Cự Mãng liền biến thành tiếng rên rỉ thảm thiết.

Huyết Mãng muốn phun nội đan ra, thế nhưng lại bị Hoàng Phủ Thiên liều mạng bắt lấy.

Đau đớn kịch liệt khiến Huyết Sắc Cự Mãng ở trên không không ngừng lăn lộn, Thiên Lôi thiểm điện dường như cũng biết giờ khắc này Huyết Mãng đang nguy cấp, đột nhiên bạo phát uy lực khiến Cự Mãng càng đau đớn hơn, cứ như vậy bất chấp phương hướng, vừa gào thét vừa bay.

Tia chớp bổ lên người Huyết Sắc Cự Mãng vẫn không hề tán đi.

Trong bụng Huyết Sắc Cự Mãng, Hoàng Phủ Thiên không biết Huyết Mãng đã bay khỏi Long Giác sơn, hắn ôm chặt lấy viên nội đan, dùng thiết tiễn điên cuồng đâm vào, tay lại càng điên cuồng xé, dùng miệng điên cuồng cắn….

Theo nội đan bị Hoàng Phủ Thiên từng ngụm từng ngụm nuốt vào bụng, hắn cảm thấy trong cơ thể càng lúc càng nóng, uy lực của ngọn lửa đang thiêu đốt trong người.

Nhưng Hoàng Phủ Thiên bây giờ đang liều mạng, đâu còn quan tâm đến những chuyện này, hai tay nắm chặt nội đan to bằng hai bàn tay, cứ như vậy từng ngụm từng ngụm nuốt vào, hắn dường như còn chưa giải hận, đem mọi thứ mà tay bắt được không ngừng bỏ vào miệng mình nuốt.

Trong lúc Hoàng Phủ Thiên làm càn nuốt trong bụng Cự Mãng thì hoàn toàn không chú ý đến một hạt châu đỏ như máu, giống như là túi mật của Cự Mãng, cũng trực tiếp bỏ vào bụng nuốt luôn.

Hoàng Phủ Thiên cầm mũi tên đâm vào thân thể Huyết Mãng, máu tươi lập tức bắn tung tóe, hai mắt hắn lập tức lóe sáng, cầm mũi tên đâm liên tục, miệng không ngừng ghé vào nuốt từng ngụm vào bụng….

Mỗi lần nuốt một ngụm máu của Cự Mãng vào bụng, Hoàng Phủ Thiên bỗng có một cỗ cảm giác mát lạnh xẹt qua, giảm bớt cảm giác đau đớn do ngọn lửa đang thiêu đốt trong người.

Cứ như vậy, Hoàng Phủ Thiên nuốt càng lúc càng nhiều, không quản bất cứ chuyện gì, mặc kệ mọi thứ, cứ như vậy nuốt máu của Cự Mãng vào bụng để triệt tiêu đau đớn do bị thiêu đốt.

Mà không có nội đan, không có túi mật, ngay cả máu huyết của mình cũng bị Hoàng Phủ Thiên ở trong bụng đâm rách nát, đạo tia chớp lại lần nữa nổ ầm một tiếng, phảng phất như âm thanh thiên địa rơi lệ vì Huyết Sắc Cự Mãng vậy….

Tiếp theo, Huyết Sắc Cự Mãng không còn chút sinh cơ nào, cũng không còn giãy dụa nữa, mộng hóa rồng tiêu tan, hồn về với trời đất….

Sau đó, thân hình khổng lồ của Huyết Sắc Cự Mãng từ trên không trung rơi xuống, rơi vào trong Vạn Nguyên Sơn.

- Ầm….

Huyết Sắc Cự Mãng rơi trên mặt đất, tạo thành một cái hố sâu thật lớn, Hoàng Phủ Thiên ở trong bụng Huyết Sắc Cự Mãng cũng bị chấn động đến đầu váng mắt hoa, không phân biệt được Đông Tây Nam Bắc.

Chỉ có điều chuyện này không hề ảnh hưởng gì đến Hoàng Phủ Thiên, hắn vẫn điên cuồng cắn nuốt máu thịt của Cự Mãng.

Mà trong quá trình này, da thịt trên người Hoàng Phủ Thiên cũng không ngừng thối rữa, mà cơ thể cũng không ngừng tái sinh, thiêu đốt cực kỳ đau đớn trong cơ thể cũng từ từ biến mất….

— QUẢNG CÁO —

Event

Đợi đến khi cảm giác đau đớn hoàn toàn biến mất thì Hoàng Phủ Thiên không uống máu nữa, mà ngã gục xuống đất, trực tiếp hôn mê trong bụng Huyết Mãng….

Sau Hoàng Phủ Thiên khi từ giữa hai chân mày truyền đến một cỗ lương khí, cỗ lương khí này phát ra từ giữa ấn đường, dần dần di chuyển đến kinh bách hội, phong phủ, phong trì, thiên trụ, thừa tương, từ đó thẳng xuống xuyên thiên đột, ngọc đường, đàn trung, thần khuyết, trực tiếp tiếp tiến vào khí hải, rồi kinh trung chú, manh du, u môn, thần phong sau đó lại quay về ấn đường.

Một cái chu thiên!

Kinh mạch trong người Hoàng Phủ đã được năng lượng của Ngưu đầu đả thông toàn bộ.

Hiện tại hắn đã có thể tu luyện.

……

Hoàng Phủ Thiên ở trong bụng Huyết Mãng, rơi vào trong hôn mê sâu, không biết trời đất trăng sao gì!

Lần hôn mê này khiến Hoàng Phủ Thiên ngủ say suốt mười ngày, nếu không phải hắn nuốt nội đan của Huyết Mãng, cắn nuốt một lượng lớn máu và thịt của Huyết Mãng mà ở trong bụng Huyết Sắc Cự Mãng thiếu không khí lâu như vậy thì có lẽ hắn đã sớm chết rồi.

Mười ngày sau, Hoàng Phủ Thiên mở mắt ra, ánh mắt chỉ nhìn thấy một mảnh hắc ám, đưa tay không thấy được năm ngón, chỉ có tròng mắt của hắn là lóe sáng.

- Đây là nơi nào?

Hoàng Phủ Thiên tự hỏi, muốn chống tay đứng dậy thì bàn tay lại chụp vào một vũng máu tươi và đống thịt nát….

- Đúng rồi mình bị con rắn thối đó nuốt, cuối cùng mình ăn thịt lại nó.

Không lẽ nó đã chết rồi, tại sao không di động?

Hoàng Phủ Thiên trong lòng suy đoán, nhưng mấu chốt giờ phải thoát ra ngoài trước đã.

Quần áo hắn hiện tại vô cùng nhớp nháp, bị dính thứ đầy cái thứ trông như bùn loãng.

Có lẽ lẫn cả máu của Cự Xà nên Hoàng Phủ Thiên không để ý.

Cầ, một mũi tên bên cạnh lên, dùng đầu mũi sắc bén cắt xuống từng khối huyết nhục Cự Mãng…..

Hắn muốn đào ra ngoài.

- Keng…..

Hoàng Phủ Thiên lại lần nữa đâm mũi tên xuống, trong bóng tối sâu thẳm truyền đến một tia lửa, tiếng kim thiết va chạm vang lên đinh tai nhức óc.

- Ồ?

Hoàng Phủ Thiên kinh ngạc lẩm bẩm:

- Trong bụng Huyết Mãng này không ngờ lại có kim loại?

— QUẢNG CÁO —

Event

Trong bụng Huyết Sắc Cự Mãng, còn kim loại gì có thể tồn tại chứ? Rốt cuộc là kim loại này bằng vật liệu gì, không ngờ có thể chống lại sự hòa tan của chất lỏng màu xanh biếc này.

Vừa nghĩ đến đây, Hoàng Phủ Thiên đã vung tay lên, cầm mũi tên đâm xuống, sau vài tiếng đinh đinh đang đang thì hắn mới lẩm bẩm:

- Là một cái hộp dài, không biết bên trong là cái gì, không biết có phải là bảo bối hay không.

Cầm lấy cái hộp, Hoàng Phủ Thiên cạy cả nửa ngày, dùng mũi tên cạy cho đến lúc chỉ còn một mảnh vẫn không thể mở ra được.

Thấy tình huống như vậy, Hoàng Phủ Thiên liền đặt qua một bên, lại nói:

- Thoát ra trước rồi tính toán sau.

Cầm mũi thiết tiễn, mang theo chiếc hộp dài bằng kim loại dọc theo bụng rắn vừa bò vừa đào ra ngoài, Hoàng Phủ Thiên bò ít nhất phải bao mươi phút đồng hồ thì mới đến chỗ miệng rắng, thế nhưng miệng con rắn thì lại đóng chặt, chỉ thấy hai hàng răng trắng lóe lên ánh sáng.

- Làm sao bây giờ? Miệng con Huyết Mãng này đóng chặt như vậy, dùng thiết tiễn chỉ e cũng không không thể nạy ra được, thiết tiễn này lại càng đâm không xuyên, ta sẽ không bị vây khốn trong bụng rắn này mà chết chứ? Cứ như vậy mà chết thì thật đúng là nghẹn khuất.

Hoàng Phủ Thiên mặc dù cau mày, nhưng bởi vì rơi vào bụng rắn không chết nên vẫn cảm thấy vui mừng, khiến tâm tình của hắn cũng không đến nỗi nào.

Chợt nghĩ đến cái hộp dài bằng kim loại, nếu đã không bị ăn mòn thì nhất định là rất cứng rắng, Hoàng Phủ Thiên nghĩ vậy liền đem cái hộp kim loại nhét vào trong hàm răng nó, chuẩn bị cạy để khe hở lớn một chút để trèo ra.

Hộp kim loại vô danh quả nhiên có chút lai lịch, vừa cắm vào hai hàng trong hàm răng thì tia sáng mặt trời chói mắt bên ngoài cũng chiếu vào, hắn vui mừng nhắm hai mắt lại, thoáng thích ứng với ánh sáng xong liền chuẩn bị từ trong kẽ răng Huyết Sắc Cự Mãng trèo ra.

Bên tai truyền đến từng tiếng răng rắc, Hoàng Phủ Thiên biến sắc, vừa nhìn lại đã thấy chiếc hộp làm từ kim loại vô danh đã không chịu nổi sự sắc bén của long nha, sắp chuẩn bị cắt đứt.

Dưới sự kinh hãi, Hoàng Phủ Thiên tranh thủ thời gian bò ra ngoài, nhanh chóng bò ra khỏi miệng Huyết Sắc Cự Mãng trước khi chiếc hộp kim loại vô danh bị hủy.

Nhất thời, tình huống trở nên nguy cấp vạn phần.

May mắn Hoàng Phủ Thiên kịp thời lăn ra ngoài trước bi miệng rắn lần nữa đập xuống, tí kẹp nát cái chân của hắn.

Thoát được bụng rắng hắn thở phào một hơi nhìn món đồ vật rơi ra ngoài một chiếc nhẫn.

Ngẫm một chút vẫn là mang đi, dù sao chúng ta cũng có duyên với nhau hà cớ gì để lại, thêm cả nó được cất trong món cái hòm cứng rắn như vậy e là đồ tốt.

Hoàng Phủ Thiên liếc nhìn con rắn này, bộ dáng đã thay đổi rất nhiều, tuy không rõ về thế giới này lắm, nhưng con rắn này chắc vô cùng đáng tiền.

Tiếc là hắn không thể mang đi được chỉ đành để lại đây mà thôi.

Đáng tiếc.

Hoàng Phủ Thiên bỏ lại Huyết Sắc Cự Mãng chạy vào trong rừng, hắn không phát hiện tốc độ của hắn phi thường nhanh, giống như cơn gió thoáng cái đã chạy mất hút..