Tan học ngày thứ sáu, Thẩm Hòe An đem bảng kiểm diện đi đến văn phòng của giáo viên.

Cửa phòng đang mở, cậu dừng lại một giây, lúc định đi vào liền thấy Đường Sùng Ninh từ bên trong bước ra, thoáng nhìn cậu, đôi chân vẫn không ngừng di chuyển, mái tóc xoăn nhẹ nhàng cọ lên vai cậu.

Thẩm Hòe An đứng thẳng tại chỗ, mãi đến khi cô đi xa, mới ngẩng đầu lên, sờ sờ cái mũi của mình, liền ngửi thấy một mùi hương gỗ nồng nặc.

Bước vào trong văn phòng, giáo viên đang ngồi chấm bài thi, điều hòa trong phòng mở rất lớn, cậu đi đến bên cạnh giáo viên, vẫn có thể ngửi thấy mùi hương gỗ lưu lại trong không khí.

Cậu đưa bảng kiểm diện tới, chủ nhiệm lớp cũng không có xem, nhận lấy rồi hỏi: “Tuần này điểm danh thế nào?”Thẩm Hòe An yên tĩnh vài giây, “Đường Sùng Ninh…”Chủ nhiệm lớp nặng nề thở dài, nhìn cậu nói: “Thầy vừa tìm em ấy nói chuyện, đầu tóc thì làm thành như vậy, bị học sinh khoá trên hỏi là học sinh lớp nào, làm cho lớp chúng ta cũng nổi danh theo.

” Nói xong lại quay về vấn đề chính: “Thầy nghe nói em thường xuyên làm công tác tư tưởng cho em ấy? Tuy rằng em là lớp trưởng, thầy biết em là người có ý thức trách nhiệm, nhưng mà đối với em ấy… Thôi bỏ đi.

Em cứ học tập thật tốt là được, cũng không cần phải để ý chuyện của em ấy”Thẩm Hòe An gật đầu đáp ứng.

Thời điểm Thẩm Hòe An đi ra khỏi văn phòng, hoàng hôn vừa lúc dừng ở trên hành lang, ánh vàng nhạt chiếu lên nền gạch, cậu chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt nhìn ra xa, nhìn đến Đường Sùng Ninh đứng ở cuối hành lang…Cô đeo một chiếc cặp sách màu đỏ nhìn có vẻ trống rỗng, cố ý không mặc đồng phục đến trường, bên trong mặc áo dán ngực, phần eo được thắt chặt, xuống chút nữa là cặp mông đầy đặn, mái tóc xoã mềm mại dài đến lưng, bóng dáng thoạt nhìn trẻ trung, kiều diễm.

Nhưng đây không phải vẻ đẹp mà nữ sinh cao trung nên có…Thời điểm Đường Sùng Ninh đi xuống lầu, tóc bị gió thổi tung lên.

Ánh mắt cậu vẫn luôn nhìn theo bóng lưng cô, thẳng đến khi cô biến mất ở góc tường.

Trở lại lớp, các bạn học gần như đã ra về hết, chỉ còn ủy viên lao động cùng mấy bạn học sinh đang dọn dẹp.

Lúc cậu bước vào, mấy bạn học lên tiếng chào hỏi, rồi lại tiếp tục nói chuyện phiếm: “Đường Sùng Ninh thật sự dám làm kiểu tóc kia sao.

”“Cậu ta có khi nào không dám chứ? Nào là sơn móng tay, rồi còn trang điểm, thầy giáo không cho làm cái gì, cậu ta liền làm cái đó.

”“Không đúng không đúng, mình cảm thấy cậu ấy không phải là cố ý chống nghịch với thầy giáo đâu, cậu ấy chỉ là… muốn làm mà thôi.

”“…”“Nghe nói cậu ta ở bên ngoài trường học chơi bời trác táng, quan hệ với người trong nhà không được tốt, liền chạy đến quán bar uống rượu nhảy disco, cùng mấy học sinh hư hỏng trong trường chúng ta qua lại.

”“Đúng vậy, có lần mình nhìn thấy cậu ta đi chung với Lương Chí Hoằng.

”“Mình còn nghe nói, có người ở cửa quán bar nhìn thấy cậu ta cùng Lương Chí Hoằng hôn môi.

Không biết có phải thật không nữa?”Thẩm Hòe An yên lặng thu dọn đồ đạc cất vào cặp sách, trước khi rời đi, cậu bước đến chỗ mấy người kia, có chút phẫn nộ, nói: “Các cậu đừng có bàn tán linh tinh chuyện của người khác”Mấy người kia bị Thẩm Hòe An nói như vậy, đột nhiên im lặng, hai mắt nhìn nhau, nhỏ giọng nói: “Đã biết, lớp trưởng.

”“Hơn nữa…lời đồn như vậy, các cậu liền tin? Đã vậy còn truyền đạt khắp nơi, thực sự không thích hợp.

”“Đúng vậy, chúng mình không nói nữa.

” Bọn họ xấu hổ cười cười.

Nếu là người khác tới khuyên bọn họ, bọn họ chỉ cảm thấy hắn xen vào việc của người khác, nhưng mà Thẩm Hòe An không giống nha.

Cậu là người thông minh, thiện lương lại hay giúp đỡ mọi người, tính cách mềm mại, thành tích tốt, giáo viên và bạn học đều không ngớt lời khen ngợi… ngoại trừ Đường Sùng Ninh.

____Thời điểm Thẩm Hòe An đi đến cầu thang, ngoài trời đột nhiên nổi gió, vừa định bước tiếp thì đột nhiên có cái gì đó bay lướt qua sườn mặt.

Cậu dừng chân, cúi đầu xem, trên bờ vai cậu có mấy sợi tóc của ai đó.

Cẩn thận xem kĩ — sợi tóc dài, rất dài, lại còn xoăn.

Là tóc của Đường Sùng Ninh.

____Thẩm Hòe An về đến nhà, mẹ cậu bảo đi rửa tay ăn cơm.

Sau khi đáp lại, cậu nhanh chân bước vào phòng, đóng cửa.

Thẩm Hoè An buông cặp sách xuống, ngồi ở trước bàn học, bật đèn lên, nhìn ngọn đèn trắng chốc lát rồi lại nhìn mấy sợi tóc trong tay, lúc này, cậu mới mở cuốn sổ nhật ký, đem tóc của cô kẹp ở trang cuối cùng.

.