-Quá khứ?Tôi thật muốn nghe về quá khứ của cô_Phong thản nhiên ngồi xuống ghế của cô, dáng vẻ như đang nghe một câu chuyện hay

Cô như một đứa bé làm sai, cúi gằm mặt xuống

Cậu không nỡ nhìn gương mặt cún con của cô bèn đứng dậy,kéo tay cô ôm vào lòng, cằm tựa vào đầu cô

-Nếu cô không muốn...

Cậu chưa kịp dứt lời thì cô đã chen ngang

-Đó là Âu Dương Phàm

-Tập đoàn Âu Dương?

-Phải, hắn ta yêu chị nhưng chị không đồng ý, từ đó hắn ta điên cuồng chen vào cuộc sống của chị, chị đã phá rối công ty anh ta một chút, chỉ là cắt đi các mối quan hệ chủ chốt,làm các nhà đầu tư rút vốn khỏi công ti hắn. Hắn ta mất một khoảng thời gian dài để khắc phục, nhân cơ hội đó chị đã chuyển ra đây

-Nếu thế sao chị phải sợ?

-Không, chị nợ gia tộc Âu Dương quá nhiều, nợ họ mạng của Âu Dương Từ, nợ họ một ân tình, c

-Anh trai của Âu Dương Phàm?

-Phải,chị không muốn lấy oán báo ân

Nhận ra sự bối rối của cô,Phong cũng không hỏi thêm nữa, trực tiếp hôn cô

Nụ hôn mềm mại như nước chảy vào tim cô làm cô chợt rung động

À mà khoan,nó mới 13 tuổi mà, sao kĩ thuật hôn tốt vậy😠

Cậu mặc dù đọc được suy nghĩ của cô nhưng vẫn không nói gì, dùng nụ hôn làm cô quên đi, đắm chìm theo nụ hôn của cậu

Tất nhiên khi hôn xong thì cô rất đói rồi, và bạn Phong của chúng ta sẽ là người nấu

Cô ở ngoài phòng khách xem tivi trên chiếc sofa mềm mại,mặc cho cái người trong bếp hì hục nấu ăn

Chợt, cô lấy điện thoại ra,chụp "vài" tấm ảnh của Phong lúc nấu ăn, cho vào ablum..."Chồng yêu <3"

Băng chợt cười vì hành động của mình, từ khi nào cô ấu trĩ thế nhỉ, từ khi Phong xuất hiện trong cuộc sống của cô, trong một phút nào đó, cô đã quên rằng cái người trong bếp có dị năng

Cậu tất nhiên nghe thấy hết những gì cô nghĩ rồi, chỉ là giờ chưa được, chờ cậu trưởng thành, có khả năng bảo vệ cô, cậu sẽ đường hoàng chính chính rước cô về (Anh làm như chị cần bảo vệ ý)

*****End chap*****