*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Pinkie

Vân Thư còn tưởng rằng Giang Tùy sẽ hỏi chuyện gì đã xảy ra, sau đó dạy dỗ cô một phen, ai ngờ Giang Tùy chỉ lo lắng hỏi ——

“Có bị thương ở đâu không?”

Trước đó, Vân Thư cũng không cảm thấy có gì cả, nhưng sau khi đột nhiên bị hỏi như vậy, thì một tia ủy khuất đột ngột dâng lên, muốn kiềm chế xuống cũng không kiềm chế được.

Giang Tùy thấy cô không nói lời nào, giọng điệu càng thêm sốt ruột, “Về đến nhà chưa? Anh qua tìm em nhé.”

Vân Thư nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc một chút, mím môi: “Em không sao, anh không cần lại đây, ngày mai anh đi thẳng đến trường là được rồi ạ.”

Giang Tùy không yên tâm, hỏi lại một lần nữa: “Thật không sao chứ?”

Vân Thư gật gật đầu, “Dạ, không sao ạ, bây giờ anh đang ở ký túc xá sao?”

“Không có, vừa mới ra ngoài đi ăn với bạn cùng phòng. Đúng rồi, lần sau anh dẫn em đi gặp bọn họ.”

“Được ạ.”

Sau khi cúp điện thoại, mắt Vân Thư đỏ hoe, như có cảm xúc nào đó đang quặn thắt trong lòng.

Nghe thấy bên ngoài có người gõ cửa, cô dùng tay xoa xoa mắt, sau đó đứng dậy đi ra phòng khách.

Mở cửa ra, là Chúc Diệc Thanh.

Cô lại trở lại sô pha ngồi.

Chúc Diệc Thanh đã quá quen thuộc với nơi này, nghiễm nhiên xem đây chính là ngôi nhà thứ hai của cậu. Tuy rằng mỗi lần Vân Thư đều không quá hoan nghênh, nhưng mà cậu không hề khách khí chút nào cả. 

Chúc Diệc Thanh đưa thuốc mỡ cho cô, dặn dò: “Đây là thuốc mỡ gia truyền của mẹ tớ, lát nữa cậu bôi lên vết thương, không quá hai ngày thì vết thương sẽ lành. Còn có, đây là băng dán, lúc nãy tớ thấy trên tay cậu có bị thương, cậu nhớ tự dán lên.”

Sau khi lải nhải nói xong, Chúc Diệc Thanh lập tức đứng dậy.

Trước khi đi, còn không quên nói thêm một câu: “Lần sau đừng có đánh nhau với người ta, da thịt non mềm bị đám người kia đánh thì không đáng giá.”

Chúc Diệc Thanh vốn dĩ cũng không trông cậy Vân Thư sẽ để ý đến cậu, ai ngờ Vân Thư đột nhiên mở miệng nói ——

“Ừ, cảm ơn cậu.”

Lời này làm cho Chúc Diệc Thanh hoảng sợ không nhẹ, thiếu chút cậu nghĩ rằng mình đã nghe lầm.

Thấy thời gian không còn sớm, Chúc Diệc Thanh lại dặn dò vài câu rồi mới trở về nhà mình.

Sáng sớm ngày hôm sau, Chúc Diệc Thanh với Vân Thư mới vừa xuống lầu, thì đã nhìn thấy Giang Tùy đang đứa ở trước cổng dưới lầu.

Chúc Diệc Thanh rất không cao hứng, hỏi: “Sao anh lại tới đây?”

Vân Thư đập cậu một cái, ý bảo cậu đừng nói chuyện lung tung, Chúc Diệc Thanh thực sự bặm môi lại, không nói tiếp.

Giang Tùy nhìn động tác nhỏ của hai người bọn họ, trong lòng chợt lóe lên một tia phức tạp, đặc biệt khi tầm mắt dừng ở biểu cảm trên gương mặt của Chúc Diệc Thanh, anh thấy trên mặt cậu ta không hề che dấu địch ý một chút nào.

Nhưng cũng nhìn ra được, không có bất kỳ ý xấu gì.

Vân Thư chào hỏi Giang Tùy, trên đường đi kể hết những chuyện phát sinh của ngày hôm qua với Giang Tùy. Giang Tùy vẫn luôn yên lặng lắng nghe.

Sau khi nói xong, Vân Thư hỏi anh: “Anh, anh không trách em sao?”

Giang Tùy hỏi lại: “Trách em cái gì?”

“Bởi vì em đánh nhau nha.”

Giang Tùy vươn tay, xoa xoa đầu cô, từ nhỏ đã Vân Thư rất thích động tác này, có cảm giác được người ta sủng nịch, bảo hộ trong lòng bàn tay.

“Đánh nhau đúng là chuyện không tốt, nhưng mà anh cảm thấy, em không có làm gì sai.”

“Thật sự?”

“Ừ.”

Chúc Diệc Thanh ở bên cạnh đưa mắt nhìn lên bầu trời, người lớn đều như vậy sao, đã đánh nhau còn mặc kệ không quản, không may lần sau bị thương thì phải làm sao bây giờ.

Cậu còn đang suy nghĩ thì giống như Giang Tùy có thể nghe thấy được tiếng lòng của cậu, xoay người nói với Vân Thư: “Nhưng mà lần sau không được làm chính mình bị thương.”

“Dạ, dạ, em đã biết.”

Nhìn hai người bọn họ hài hòa ăn ý như vậy, Chúc Diệc Thanh tức giận không nhẹ.

Phòng học của Chúc Diệc Thanh ở lầu 3, sau khi tới nơi, Vân Thư cũng không thèm quan tâm cậu, tiếp tục đi lên lầu trên.

Chúc Diệc Thanh bất mãn hô lên một tiếng: “Này, tớ vào lớp đây.”

Vân Thư quay đầu, nhìn cậu một cái, trên mặt viết ‘Tớ biết, còn có việc sao’.

Chúc Diệc Thanh thở phì phì đi vào lớp.

Sau khi cậu ấy đi khỏi, Giang Tùy đột nhiên mở miệng nói câu: “Tình cảm của hai người rất tốt.”

Vân Thư khó có dịp không có phủ nhận về chuyện cậu ấy với anh, “Vâng” một tiếng, Ánh mắt Giang Tùy dần dần trầm xuống.

Sau khi tới lầu 4, Vân Thư dẫn Giang Tùy đi tới văn phòng của thầy giáo trước.

Thầy giáo nghe thấy tiếng của Vân Thư, vốn muốn nghiêm mặt thì vừa ngẩng đầu lên đã thấy Giang Tùy tiến vào, ánh mắt lập tức trở nên hiền lành, dù sao ở Nhất Trung, không thầy cô nào là không biết Giang Tùy.

Giang Tùy lễ phép chào hỏi thầy giáo.

Thầy giáo vội mở miệng hỏi: “Giang Tùy, sao em lại tới nơi này?”

Vân Thư chột dạ cúi đầu, không dám lên tiếng, Giang Tùy liếc mắt nhìn cô gái nhỏ ngoan ngoãn đứng bên cạnh, cười cười: “Em gái của em nói là em ấy đã gây ra tai họa nhỏ, bảo em tới trường một chuyến.”

“Đây là em gái em?”

Giang Tùy gật đầu, “Vâng, là em gái hàng xóm, từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên.”

Vân Thư gắt gao nắm chặt ngón út, sợ thầy không tin, bảo cô phải gọi điện thoại cho Vân Tùng. Ai ngờ thầy giáo cũng không hỏi nhiều, chỉ là đơn giản nói hai câu ——

“Hiện tại là thời điểm tập trung học hành, những chuyện đánh nhau như thế này làm sao có thể phát sinh ở trong trường học của chúng ta. Thầy làm giáo viên chủ nhiệm nhiều năm như vậy, trong lớp chưa từng phát sinh chuyện học trò đánh nhau. Thầy hy vọng đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng.”

“Giang Tùy, nếu đây là em gái của trò, thành tích thi đại học năm đó của em tốt như vậy, vậy thì em có thể bớt thời gian bổ túc cho em ấy. Các môn khác của Vân Thư đều khá tốt, nhưng thành tích môn toán thì tương đối nghiêm trọng, em hãy giảng dạy cho em ấy tốt hơn.”

Vân Thư còn tưởng sẽ mở đại hội kiểm điểm, không nghĩ tới đột nhiên liền biến thành đại hội học tập. Hai mươi phút sau đó, giáo viên chủ nhiệm vẫn đang nói chuyện đề cao thành tích như thế nào để chuẩn bị thi đại học, sau đó nói về tình hình hiện tại của Giang Tùy, rồi lại xả một tràng tới phương diện giáo dục ……

Mắt thấy đề tài đi càng ngày càng xa, Vân Thư và Giang Tùy liếc mắt nhìn nhau một cái, hai người không hẹn mà cùng nở nụ cười.

May mắn thay, phụ huynh của nữ sinh đánh nhau còn lại đến gõ cửa, mới đánh vỡ cục diện này.

Bạn nữ kia vẫn bộ dáng ngang ngược kiêu ngạo, trước sau như một, giáo viên chủ nhiệm thấy cậu ta vẫn là không biết sai, hơn nữa ngày thường đi học cũng không thành thật, đơn giản tố cáo tội trạng với phụ huynh.

Mặt của bạn nữ kia và phụ huynh đều đen lại, trầm càng thêm trầm.

Cuối cùng, cậu ta thật sự nhịn không được mở miệng nói: “Thưa thầy, cậu ấy đánh nhau với em, vì sao thầy chỉ nói một mình em?”

Thầy giáo thấu tình đạt lý nói: “Trước đó, thầy đã nói em ấy xong rồi, giờ em có ý kiến với lời nói của thầy sao? Có ý kiến gì thì cứ nói, thầy là một thầy giáo dân chủ, em cảm thấy có chỗ nào không đúng thì bây giờ có thể nói ra.”

Vân Thư thiếu chút nữa không nhịn được mà cười thành tiếng, cũng may là tính nhẫn nại của cô còn đủ mạnh.

Từ trong văn phòng đi ra, bạn nữ kia càng thêm tức giận, cha mẹ cô đã đi trước vì có chuyện khác, đang muốn về phòng học thì Giang Tùy gọi cô lại.

“Làm gì?” Cậu ta không kiên nhẫn hỏi.

Giang Tùy lạnh giọng: “Chuyện lần này coi như không tính, nếu lần sau để tôi biết được em khi dễ em ấy, thì mọi chuyện không có đơn giản như vậy.”

“Anh đây là uy hiếp tôi?” Nữ sinh hỏi.

Giang Tùy bình tĩnh đáp: “Đúng vậy.”

Nữ sinh: “……”

Thì thầm một câu có bệnh, rồi cậu ta bước nhanh vào lớp.