*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Pinkie

Sau khi Vân Tùng thấy hai người đi vào, thì bưng mì sợi từ trong phòng bếp ra, Vân Thư vội vàng chạy tới hỗ trợ.

“Coi chừng nóng.” Vân Tùng dặn dò một câu.

“Dạ, biết rồi ạ!”

Ngoài miệng nói đã biết, nhưng tới lúc bưng tô mì thì vẫn quá nóng, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó.

Giang Tùy bước nhanh tới, nhận tô mì sợi trong tay cô. Vân Thư vội vàng đưa tay lên miệng thổi thổi.

“Vừa mới nảy không phải nói đã biết sao?”

Vân Thư bĩu môi, “Em cũng không biết lại nóng như vậy.” Giọng nói còn có chút ủy khuất.

Giang Tùy sờ sờ đầu cô.

Vân Tùng từ trong phòng bếp đi ra, liếc mắt nhìn anh một cái, ôn hòa cười nói: “Mau ngồi.” Vân Tùng vốn dĩ muốn gọi tên anh nhưng lại phát hiện ra mình còn biết tên của anh là gì nên trên mặt có chút xấu hổ.

Sau khi Giang Tùy nhìn ông thì chủ động giới thiệu: “Chú, con tên Giang Tùy, về sau chú cứ gọi con Tiểu Tùy là được ạ!”

Vân Tùng vui vẻ nói: “Được, trong khoảng thời gian này đã phiền toái Tiểu Tùy chiếu cố Thư Thư nhà của chúng ta.”

Vân Thư nghiêng đầu, nở nụ cười ngốc nghếch nhìn hai người.

Sau khi ăn sáng xong, Giang Tùy trở về nhà mình tiếp tục học bài.

Vân Thư ở lại giúp đỡ thu dọn bàn ăn.

Không trong chốc lát, Vân Tùng gọi: “Thư Thư, đi mua cho bố bao thuốc lá.”

Vân Thư vừa mới lau khô bàn ăn xong, nghiêng đầu nói: “Không được, con không cho phép bố hút thuốc.”

Trước kia, Vân Tùng không hút thuốc lá, nhưng từ khi mẹ Vân Thư sinh bệnh, áp lực rất lớn, mới bắt đầu hút thuốc.

Vân Thư nhìn bố mình, khuôn mặt có chút tiều tụy, đau lòng mà thỏa hiệp: “Con đi mua cho bố, nhưng đợi lát nữa bố chỉ có thể được hút một điếu thôi, không thể hút quá nhiều.”

“Ừm, được.”

Từ trên ghế nhảy xuống, Vân Thư đi cặp sách rồi cầm một chút tiền tiêu vặt.

Vân Tùng ở phía sau hô to: “Con còn chưa có lấy tiền mà.”

“Không cần, lúc trước bố cho con tiền tiêu vặt, con chưa có dùng hết.”

Nói xong, Vân Thư tung ta tung tăng chạy xuống lầu.

Đối diện cầu thang có một quán tạp hóa nhỏ, thường có các ông cụ ngồi đánh cờ, cũng sẽ có mấy cô chú đứng nói chuyện phiếm.

Sau khi Vân Thư đi qua, liên thanh chào hỏi mọi người, ngoan ngoãn gọi “chào ông, chào bà, chào chú, chào dì” một lần, chọc cho mọi người vô cùng vui vẻ.

Cô bước vào cửa hàng nhỏ, nhìn quanh quầy, tìm nhãn hiệu thuốc lá mà bố cô thường hút và lấy một hộp.

Khi chuẩn bị trả tiền thì đột nhiên nghe được bên ngoài có người nói ——

“Hôm nay, tôi thấy mẹ của cậu bé trên lầu bốn, ăn mặc vô cùng diễm lệ, vừa thấy thì đã biết đó không phải là người quy củ, hèn gì phải ly hôn.”

“Cũng không hẳn, tôi còn thấy cô ấy từ trên lầu đi xuống thì khoác tay một người đàn ông rời đi, cũng không e lệ.”

“Là thế sao, cậu bé kia thật khổ, làm sao có kiểu cha mẹ như vậy, mặc kệ cậu bé thì thôi đi, còn không thèm để ý tới hình tượng của chính mình.”

“Nhưng mà tôi nghe nói thành tích của cậu bé khá tốt, mỗi lần đều đứng nhất toàn trường.”

“Thành tích tốt thì có ích lợi gì, tính cách quái gở như vậy, các người nói xem có phải bị mắc bệnh trầm cảm gì đó rồi không? Tới ở nơi này lâu như vậy, mỗi lần chào hỏi nó, nó đều không để ý. Nếu giống như nó thì tôi thà con mình có thành tích kém một chút.”

“Ai……”

Vân Thư nghe bọn họ nói chuyện, trong lòng vô cùng khó chịu, chưa kịp lấy tiền đã chạy tới chỗ bọn họ, nói: “Anh không phải là người như mọi người nói.”

Có người hỏi: “Vân Thư, cháu nói cái gì đấy!”

Vân Thư quýnh lên, gần như không nói rõ những gì mình cần nói, cô sốt ruột nói: “Anh Giang Tùy rất tố cũng rất lợi hại, anh ấy không có bị bệnh trầm cảm.”

“Ngươi đứa nhỏ này, được rồi, các dì cũng chưa có nói gì cậu ấy, cháu không nên lo lắng.”

Những người này hiển nhiên dỗ dành cô như dỗ con nít, Vân Thư thở phì phì trở lại cửa hàng lấy tiền thừa rồi quay đi.

Những người ở phía sau còn tiếp tục bàn tán, cũng không có để những lời mà Vân Thư vừa nói kia đặt ở trong lòng.

Vân Thư về đến nhà, sau khi đưa bao thuốc cho Vân Tùng thì ngồi trên sô pha rầu rĩ không vui xem phim hoạt hình. Rõ ràng trong TV đang chiếu cảnh hài hước nhưng Vân Thư lại không cảm thấy mắc cười. 

Vân Tùng thấy cảm xúc hôm nay của cô có chút không đúng, nên cũng không hút thuốc mà đi đến bên người cô, hỏi: “Làm sao vậy?”

Vân Thư ôm gối, vốn đang tốt, nhưng đột nhiên Vân Tùng vừa hỏi như vậy thì trong lòng càng thêm ủy khuất.

Ô ô khóc òa lên.

Vân Tùng vội vàng dỗ cô: “Được rồi, được rồi, Thư Thư không khóc, nói cho bố biết, có ai khi dễ con hả?”

“Lúc nảy ở dưới lầu, các chú dì nói bậy về anh Giang Tùy, bố mẹ anh Giang Tùy. Bọn họ nói tính cách của anh quái gở, bị bệnh trầm cảm. Con giải thích với bọn họ nhưng bọn họ cũng không nghe.”

Vân Tùng xoa đầu cô, an ủi: “Ngoan, Thư Thư có phải cảm thấy anh Giang Tùy rất tốt hay không?”

Vân Thư gật gật đầu, “Dạ!”

“Bố cũng thấy anh Giang Tùy rất tốt, chúng ta chỉ cần kiên trì với cái nhìn của chính mình thì tốt rồi. Với suy nghĩ của người khác, chúng ta can thiệp không được, cũng không cần quản bọn họ.”

Tuy đã nói như vậy, nhưng Vân Thư vẫn không thoải mái.

Nhưng mà đã không còn khóc nữa.

Sau một lúc xem TV vẫn cảm thấy không thú vị, cuối cùng Vân Tùng chủ động đề nghị: “Thư Thư có muốn qua tìm anh Giang Tùy chơi một lúc hay không?”

Vân Thư chần chờ một chút, cuối cùng vẫn lựa chọn đi tìm anh.

Hôm nay chủ nhật, Giang Tùy không đến trường. Tới thứ hai, thì ban ngày Vân Thư không gặp được, có đôi khi buổi tối cũng không đợi được anh về thì cô đã đi ngủ.

Tưởng tượng đến nơi đây, Vân Thư chạy nhanh về phòng cầm bài tập đi qua nhà Giang Tùy.

Giang Tùy thấy cô tới, một chút cũng không kinh ngạc.

Nhưng mà hốc mắt của cô gái nhỏ hồng hồng, như vừa mới khóc xong.

“Sao lại khóc?” Anh hỏi.

Vân Thư chột dạ, lau lau mắt, nói: “Em không khóc, anh nhìn lầm rồi.”

“Thật không khóc?”

“Dạ, dạ!”

Vân Thư ngậm chặt miệng, trong lòng nghĩ mặc kệ Giang Tùy hỏi thế nào thì cô sẽ không thừa nhận, cũng sẽ không nói cho anh những lời mà mình đã nghe được.

Cô nghe xong đã khổ sở như vậy, sau khi anh biết chắc chắn sẽ càng khổ sở hơn.

Giang Tùy không biết trong đầu cô gái nhỏ đang suy nghĩ cái gì, nhưng mà thật ra anh cũng không thèm để ý những lời đánh giá đó của hàng xóm láng giềng, dù sao lâu như vậy, anh đã sớm nghe thành quen.

Giang Tùy không có tiếp tục truy hỏi vì sao cô khóc, ngược lại hỏi: “Muốn chơi game một lúc hay không?”

Mắt Vân Thư sáng rực lên, “A, có thể chứ? Hôm nay anh không cần học bài sao?”

Giang Tùy nhàn nhạt nói: “Không có việc gì, nghỉ ngơi một lúc.” Coi như dỗ cô gái nhỏ vui vẻ.

Mới vừa nãy mặt còn xụ xuống thì giờ thần thái đã lập tức trở nên sáng láng.

Giang Tùy bất đắc dĩ nhìn cô một cái, âm thầm nghĩ: Cô gái nhỏ đúng là cô gái nhỏ, chỉ cần dỗ dành là tốt rồi.

Hai người vẫn chơi game lâu đài lần trước, lần lượt chơi với con chuột, Vân Thư không ngừng đánh chết tiểu yêu quái, có lúc có quá nhiều tiểu yêu quái không thể giết hết thì Giang Tùy sẽ xuất hiện để giúp cô.

Mỗi khi như vậy, Vân Thư sẽ hô to: “Anh thật lợi hại.”

Giang Tùy nhìn bộ dáng ngây ngốc của cô, thì không khỏi cong môi.

Hai người chơi vô cùng vui vẻ, đột nhiên cửa phòng bị người từ bên ngoài dùng sức đẩy vào. Giang Tuyền Minh đứng ở cửa, tức giận nhìn hai người bọn họ.