Chỉ Nam Phản Công của Nam Phụ Phản Diện

Quyển 1 - Chương 27: Cuộc chiến giành bảo vật

Editor: đỗ béo Betor: mèomỡ

Người áo xám mang theo tôi lăn từ trên vách đá xuống.

May mà hắn còn có chút đạo đức, cánh tay trái ôm chặt tôi trong ngực, rồi điều chỉnh tư thế rơi xuống, xem ra hắn quyết định làm đệm thịt cho tôi rồi.

Rắc.

Tôi nghe thấy tiếng xương gãy, nhưng đương nhiên không phải là của tôi. Quả nhiên, cúi đầu thấy người áo xám bị tôi đè ở dưới đang khốn khổ thở hổn hển.

Không tốt, không cẩn thận nghịch hỏng hắn rồi =.=

Tôi đứng lên khỏi người hắn, lắc đầu thở dài: “Ai, chú tội gì phải thế. Liều sống liều chết cướp tôi đến đây rồi tự làm mình gãy xương?” Tôi nhặt hạt dưa rơi khắp nơi lên, nhét vào trong tay áo, ngồi xuống bắt đầu cởi quần áo của hắn.

“A, A Tâm, nàng làm gì đấy!” Hắn muốn hét lên nhưng đã không còn kịp nữa rồi. Tôi thuần thục cởi áo choàng của hắn ra, thuận tay lấy luôn đấu lạp xiêu xiêu vẹo vẹo, đúng lúc thưởng thức được vẻ mặt kinh hoàng “thiếu phụ xinh đẹp ban đêm gặp phải kẻ bắt cóc hung dữ” trên mặt hắn ta.

Ơ, hóa ra không phải ông chú hả.

Người đàn ông này nhìn qua không khác Lục Ly là bao, chưa đến ba mươi tuổi, dáng người không tồi, nhưng sắc mặt hơi tái giống mỹ nhân bị bệnh. Khó có thể tưởng tượng được người như thế này có thể đấu với Lục Ly và Tiêu Long Vũ lâu đến thế.

Tôi nhìn một lúc lâu, sau đó tiếp tục sự nghiệp cởi quần áo vĩ đại của tôi, vừa cởi vừa nói: “Tiểu Khôi Khôi [1], không ngờ huynh lại đẹp trai đến vậy. Nhưng sao mặt mày lại hốc hác, người như tấm lụa mỏng thế này? Lục Ly và Tiêu Long Vũ đều nhận ra huynh, huynh giả vờ làm người thần bí làm gì. . . . . .”

[1] Khôi Khôi là con trai của sói xám trong phim hoạt hình Sói xám và Cừu vui vẻ =v=

Gương mặt trắng nõn của Tiểu Khôi Khôi ửng hồng, giãy giụa muốn trốn khỏi ma trảo của tôi. Đáng tiếc bây giờ anh ta không cử động được một tay lại gãy chân, không hề có sức phản kháng trước hành vi cầm thú của tôi, chỉ có thể yếu ớt vô lực nói: “A Tâm, nàng đừng như vậy. . . . . .”

Tôi tay dừng lại.”Huynh không muốn?”

“Nàng. . . . . . Ta. . . . . . Nàng sẽ hối hận.” Mặt Tiểu Khôi Khôi càng đỏ hơn, lắp bắp rất lâu cũng không nói được hết câu, “Còn nữa, ta không phải là Tiểu Khôi Khôi. Ta là Tường Minh. Tôn Tường Minh.”

Tôn Tường Minh.

Đúng là một cái tên đầy hơi thở quê cha đất tổ. . . . . . Tôi ho một tiếng, hỏi:

“Trước kia tôi gọi huynh thế nào?”

“Lúc đầu thì gọi Tôn Tường Minh, sau này gọi là Minh sư huynh, cũng có khi gọi Minh ca ca. . . . . .” Giọng anh ta càng ngày càng nhỏ, hình như hơi xấu hổ.

Tiểu thư Lan Khanh à, có phải cô có quan hệ cùng cha khác ông nội với Lâm Đại Ngọc không thế. Lúc cô gọi người ta là “Minh ca ca” có nhớ tới Tiểu Long Nữ ngốc nghếch chờ cô gái bạc tình bạc nghĩa như cô bên bờ hồ Đại Minh năm ấy không [2]! !

[2] Đây là câu thoại kinh điển trong truyện của Quỳnh Dao. Là Hạ Vũ Hà – mẹ Hạ Tử Vi dặn con gái khi tìm được cha hãy hỏi: “Chàng có còn nhớ Hạ Vũ Hà bên bờ hồ Đại Minh ngày ấy không?”

Trong lòng tôi không ngừng thầm oán, nhưng ngoài mặt lại hào sảng vỗ vai anh ta:

“Được, bây giờ tôi gọi huynh là tiểu Minh! Nào, chẳng phải là cởi quần áo thôi sao, người lớn như huynh thì xấu hổ cái gì!”

Hôm nay anh ta cho cũng phải cho, không cho cũng phải cho!

Tôi cười gian hai tiếng, cởi áo choàng của anh ta ra, giật lấy dao và đấu lạp của anh ta, cuối cùng liếc mắt nhìn ủng của anh ta, do dự một lúc lâu, cuối cùng cũng quyết định bỏ qua. Tôi nhanh chóng mặc đồ, dưới ánh mắt khiếp sợ kinh ngạc của tiểu Minh vẫy tay nghênh ngang mà đi.

Tôi vừa đi vừa sờ miếng vàng vụn trong khe hở giữa hai lớp quần áo, cảm thấy an lòng vô cùng. Cũng may tôi đã tính trước, hai ngày trước liền đập vỡ số vàng Tiêu Long Vũ cho tôi, mang theo người. Tuy nặng muốn chết, nhưng cảm giác có tiền thật sự rất tốt. Đao kiếm giáo mác là cái thá gì, bà đây có Hoàng Kim Giáp, giết ha ha ha ha ha!

Nói đi nói lại, Tôn Tường Minh bị trọng thương còn có thể cõng tôi và bộ quần áo đầy vàng chạy xa như vậy, thật không hổ là cao thủ. Hơn nữa vừa rồi anh ta đỏ mặt liều chết bảo vệ mảnh vải cuối cùng trên người và tôn nghiêm. Tuy tôi muốn quần áo của hắn, nhưng tôi không muốn mang trên lưng tội danh giết người, hơn nữa người này dù sao cũng là ‘cán bộ cao cấp’ của tổ chức hắc ám Cúc Trạch Cung.

Tôi cảm khái trong chốc lát, rồi lại sục sôi nhìn bầu trời mênh mông: Có đao có tiền có nam trang, nắm tháng nữ hiệp Dương Quách bước chân vào giang hồ bắt đầu rồi!

Ngay khi tôi đang kích động, đột nhiên nghe thấy tiếng tiểu Minh kinh ngạc hô lên ở phía sau cách đấy không xa: “Quý sư huynh, sao huynh lại tới đây?”

Tôi buông nắm tay xuống quay lại nhìn thì thấy một gương mặt trắng bệch vô cùng quen mắt.

Quỷ.

“Ôi mẹ ơi, quỷ! ! !” Tôi bị dọa đến mức phải trốn ra sau cái cây, ngồi xổm ôm đầu, “Đừng ăn thịt tôi! Tôi rất béo không ăn được đâu, ăn tên gầy kia đi, ăn anh ta ngon hơn!”

Một lúc lâu sau, phía đối diện cũng không có động tĩnh gì. Tôi ngẩng đầu lên nhìn chăm chú, thấy quỷ nam bị Tiêu Long Vũ chém ở núi Thanh Trừng đang hưng thú quan sát tôi.

Cuối cùng, hắn ta nói: “Tuy lâu lắm rồi ta chưa ăn thịt, nhưng cũng không đói khát đến mức muốn ăn thịt người.”

Không sai, chính là giọng nói này. Hắn ta tên là Quý Lãng đúng không nhỉ?

Hắn ta trông vẫn rất gầy rất xanh xao, nhưng lại sạch sẽ có sức sống hơn lần trước nhiều. Trên người mặc bộ quần áo đen, đôi mắt đỏ như máu như cười như không nhìn tôi.

“Nha đầu, chơi xong rồi thì về nhà đi.”

Cảm giác kỳ lạ giống lần trước gặp hắn lại đến rồi, đầu tôi choáng váng, mọi thứ trước mắt đều trở nên mơ hồ, dù tôi có chớp mắt thế nào cũng không đỡ hơn.

Tôi ngã xuống.

————

Lạch cạch. Lạch cạch.

Tôi tỉnh lại trong bóng đêm, rất lâu sau mới nhìn rõ mình đang ở trong một hang động đen kịt. Xung quanh vừa tối lại vừa ẩm, trong góc hình như còn đang nhỏ nước. Nguồn sáng duy nhất chính là một cái lỗ nhỏ trên đỉnh hang, ánh trăng le lói chiếu vào, tạo thành mấy cái chấm sáng trên mặt đất.

Lúc đầu tôi nghĩ mình đang ở địa lao, sau lại phát hiện chỗ này giống như được người ta sửa lại thành một căn phòng, cửa phòng đóng chặt, bàn ghế, tủ đứng, đầy đủ mọi thứ. Mà tôi đang nằm trên một chiếc giường gỗ hoa lê nhỏ, đệm chăn ấm áp mà khô ráo.

Nơi này là Cúc Trạch Cung sao? Rốt cuộc tôi bị sao vậy? Là bị nhốt sao?

Ngay khi tôi đang thấy hoảng sợ, thì bỗng có một đống màu vàng nhảy lên giường của tôi, sờ vào thấy xù xù, vừa mập vừa mềm. Tôi kinh hãi, sau đấy phát hiện ra có đôi mắt sáng rực sâu thẳm nhìn tôi chăm chú trong bóng đêm.

Voldemort.

Hóa ra là nó đi theo đến đây. . . . . . Là tới cứu tôi à? Nhưng nó vào bằng cách nào?

Voldemort nhẹ nhàng liếm liếm lòng bàn tay tôi, như đang an ủi tôi: “Đừng sợ, có em đây.”

Đương nhiên sau này tôi mới biết là vì lúc ấy tay tôi có mùi dưa bở.

Đang ngẩn người, cửa bỗng mở ra. Tôn Tường Minh đi đến. Anh ta đã mặc chỉnh tề, tay bưng bát thuốc. Như biết trước tôi đã tỉnh, anh ta vừa đi vào đã thắp nến, đi đến bên giường, đưa bát thuốc đến miệng tôi.

“Từ nhỏ nàng đã yếu. Đây là thuốc trước đây sư phụ tự làm cho nàng, uống đi.”

Thấy tôi ôm Voldemort trong lòng, anh ta cười cười. “A Hoàng biết nàng đã trở lại, cũng vui lắm đấy.”

Tôi không biết mình phải nói gì, nhìn chằm chằm vào bát thuốc, mày nhíu chặt.

“A Tâm, nàng sợ đắng sao? Uống xong ta đưa đường cho nàng.” Anh ta lấy một cái hầu bao ra khỏi ngực, “Hay là nàng muốn ta bón cho nàng?”

Tôi dùng tốc độ nhanh như tia chớp nhận lấy bát thuốc, im lặng uống ừng ực.

Beckham đã nói, ‘Sống chết có số, phú quý do trời’ [3].

[3] Câu này của Nhan Uyên trong Luận Ngữ. Đừng bạn nào tin là David Beckham nói thật nhé =.=

Tôi uống thuốc xong, đếm thầm mấy chục giây, cơ thể vẫn không có chút dấu hiệu ngất xỉu hay nóng lên. Tôi nghi ngờ nhìn Tôn Tường Minh, thì thấy anh ta mỉm cười như mẹ hiền với tôi, nhét viên đường vào miệng tôi, rồi đẩy tôi lên giường, dém góc chăn vào.

“Ngủ tiếp một lát đi, trời sắp sáng rồi.”

Anh ta đi rồi, mà tôi lại không thể ngủ được nữa. Voldemort rúc vào lòng tôi, không kêu, cũng không đánh tôi tát tôi, ngoan ngoãn như cái lò sưởi nhỏ.

Lan Khanh, sao cô toàn quen biết với quái nhân thế!

————

Tôi ở lại Cúc Trạch Cung quái lạ này mười ngày.

Trong hang động tối đen của tổ chức hắc ám không có một thị vệ hay người làm nào, Cung chủ cũng không rõ tung tích. Tôn Tường Minh khôi phục năng lực kinh người, chỉ qua vài ngày đã có thể vui vẻ cùng Quý Lãng ăn lẩu thịt gà viên, thỉnh thoảng chơi trốn tìm “A Hoàng ở đâu ~ A Hoàng đâu rồi”, còn vô cùng thích thú với việc dạy món sườn chua ngọt cho kẻ khoác da Lan Khanh là tôi đây -_-|||. . . . . .

Rốt cuộc tôi cũng biết vì sao da hai người này lại trắng bệch thế rồi, là do không chịu ra ngoài ánh sáng. Nếu đổi lại là tôi quanh năm suốt tháng ở trong một cái động đen như mực, tôi chắc chắn cũng sẽ tiến hóa thành một cây nấm phun bong bóng [4] chỉ sống về đêm.

[4] Một loại nấm trong game Plants vs Zombie

Sáng hôm đó, tôi buồn bã ỉu xìu như mộng du đi ra khỏi hang của mình ăn sáng. Quý Lãng và Tôn Tường Minh đã ngồi bên bàn ở đại sảnh, thấy tôi đi ra đều nhìn tôi đầy đăm chiêu.

Một lát sau, Quý Lãng ẩn ý nói: “Mấy hôm trước ta có xem một quẻ. Hôm nay nàng sẽ vĩnh viễn rời khỏi chúng ta. Sư phụ viết ngày trên chiến thư vào hôm nay cũng có thâm ý cả.”

Mười lăm tháng ba?! Hôm nay là mười lăm tháng ba? ! !

Miếng cháo trong miệng tôi bỗng phun ra ngoài, linh hồn vừa rồi còn đang phiêu du ở Rio de Janeiro trong chớp mắt liền trở về với cơ thể.

Tôi cực kỳ khiếp sợ nhìn hắn, ngay cả tiểu Minh lấy chân gà béo hấp dẫn tôi rất nhiều lần tôi cũng vẫn đắm chìm trong ưu thương không thể kìm chế, nước mắt trào ra:

“Tôi không muốn rời khỏi mọi người, tôi không muốn chết TAT”

Tôi hoảng hốt nức nở như thần kinh, theo thứ tự ôm lấy Voldemort . . . . Muốn ôm con mèo mập ú này đúng là hơi khó. . . . Ôm tiểu Minh, sau đó là Quý. . . . . . Tôi lại quay lại ôm lấy tiểu Minh.

“Tiểu Minh. . . . . . Tôi không muốn chết. . . . . .”

Tiểu Minh nhẹ nhàng vỗ vai tôi, rồi xoa đầu tôi. Anh ta lấy giọng điệu bất mãn trách Quý Lãng: “Đại sư huynh, huynh đừng nói mấy thứ lung tung này nữa, khiến người ta nghe xong lại nghĩ nhiều. Theo quẻ tính của huynh, A Tâm đã chết bảy năm trước rồi.”

Anh ta nói chuyện rất thẳng thắn, nhưng nghe xong câu này của anh ta, tôi lại càng run hơn.

Bảy năm trước. . . . . . Lan Khanh thật, thật sự đã chết vào bảy năm trước!

Tôi run rẩy ngẩng đầu nhìn Quý Lãng thì thấy hắn như một bà đồng già âm hiểm nhìn tôi, khóe miệng còn nở nụ cười vui sướng khi người gặp họa. Nói thật, hơn mười ngày, tôi nhìn thấy khuôn mặt như ma quỷ của hắn thì vẫn cứ run. Tôi nghi chắc hắn đã sớm biết tôi với đống võ công sứt sẹo ấy là giả mạo rồi.

Đúng lúc này, cổng lớn bỗng mở ra, có người đến. Tiểu Minh kinh ngạc thốt lên: “Sư phụ, sao người về sớm vậy?”

Cuối cùng ánh mắt của Quý Lãng cũng dời đi. Hắn và tiểu Minh đều đứng lên, hành lễ với công tử áo xanh vừa đi đến kia.

Đỗ Phương.

Đây là lần thứ hai tôi gặp Đỗ Phương. Lần trước, là ở đỉnh núi Thanh Trừng, tôi chỉ nghe thấy giọng của anh ta vang lên từ trong cành khô lá úa, lạnh như băng. Lần đó anh ta cứu Quý Lãng.

Đây là người đàn ông như thế nào?

Khuôn mặt trắng như tuyết, khăn che đi một nửa, nhưng vẫn có thể nhìn ra dung mạo tuấn tú. Càng khó tin hơn là trên người anh ta tản ra khí chất trong trẻo không vương bụi trần, đều là bất khả xâm phạm nhưng khác hẳn với Lâm Thiên Nam. Tôi không thể tin được, người đàn ông nho nhã trước mặt này chính là kẻ cuồng sát như thần mà mọi người ở Phá Quân tư hay nhắc tới – cung chủ Cúc Trạch Cung.

Đỗ Phương từ từ đến gần, khóe miệng nhếch lên, trên gương mặt như ngọc không chút biểu cảm.

Anh ta im lặng một lát, cuối cùng nói khẽ với tôi: “Mấy kẻ đến Phá Quân Tư giết nàng không phải là người của ta.”

Một câu nói nhàn nhạt như đang giải thích.

Nhưng sự hờ hững trong giọng nói giống như việc giết người máu tươi trong mắt anh ta chẳng qua chỉ là việc nhỏ, không đáng nhắc tới.

Tôi còn chưa rõ vì sao anh ta và tôi, không, và Lan Khanh dường như rất thân quen, thì đã nghe thấy một tiếng nổ vang lên ở cửa.

————

Lục Ly phá cửa xông vào rõ ràng không phải tới uống trà làm khách. Theo sau anh ta là Tiêu Long Vũ đầy sát khí, sư phụ tôi, chưởng môn Thiểu Dương Triệu Nguyệt và Dương Dương Dương cũng tới, thậm chí cả Mao Mâu và Bạch Mao cũng ở đây. Người tôi quen đều đến gần hết.

Đỗ Phương chỉ nói hai chữ: “Nghiệt đồ.”

Trí nhớ của tôi với ngày đó rất mơ hồ. Có lẽ là do quá sợ hãi, chỉ nhớ có tiếng người, tiếng binh khí, tất cả mọi âm thanh đều hỗn loạn, ồn ào ầm ỹ bên tai tôi. Đến khi tinh thần tôi hồi phục lại thì đã bị Tôn ường Minh kẹp dưới xương sườn như chó con, chạy như bay trên vách núi.

Tôi kinh hãi, giãy dụa đòi xuống.

“A Tâm, đừng lộn xộn! Chúng ta phải trốn!” Giọng Tôn Tường Minh có hơi hoảng loạn, “Người đuổi theo chúng ta không phải là sư huynh của nàng!”

Tôi quay đầu thì thấy quả nhiên phía sau là đám người áo đen che mặt, làm gì có bóng dáng của Tiêu Long Vũ và sư phụ tôi.

Bọn họ là ai? Đến giết tôi sao?

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tiêu Long Vũ đâu?

Tôi hoảng sợ, vội vàng tìm ám khi trên người để thoát khỏi đám truy binh.

Tôn Tường Minh nhìn tôi lục lọi tay áo, chán nản hét lên: “Không được cắn hạt dưa nữa! Lần này mà có sự cố, cả hai chúng ta đều phải chết đấy!”

Giọng điệu anh ta không giống như đang nói đùa. Tôi nhìn người anh ta, quả nhiên thấy ngực anh ta có vết đao chém, máu tươi đầm đìa, sợ là rất vất vả mới lôi được tôi ra khỏi Cúc Trạch Cung.

Tôi nhìn mình hoàn toàn không có vết thương nào, trong lòng đột nhiên có chút cảm động. Tuy rằng phần nhân tình này của anh ta là dành cho Lan Khanh, nhưng dù sao cũng đã cứu mạng tôi.

Đang xúc động, phía trước đột nhiên có mấy tên áo đen nhảy ra. Trước sau Tôn Tường Minh đều có địch, phi thân tránh đến bên sườn núi.

Cúc Trạch cung hình như được xây trên vách đá, cho dù võ công của Tôn Tường Minh có cao tới đâu, quen thuộc địa hình nơi này đến đâu, cũng không thể đánh lại với nhiều người như vậy. Chạy không bao lâu, chúng tôi đã bị ép đến mép vực. Tôn Tường Minh ném cho tôi một thanh kiếm, tựa lưng vào tôi đối mặt với mấy tên áo đen. Nhóm người áo đen ngừng lại một chút, ngay sau đó liền đồng loạt xông lên.

Tôn Tường Minh đã phạm phải sai lầm rồi.

Bởi vì anh ta không biết Lan Khanh giả tôi đây là một khúc gỗ mục vừa mới luyện võ nửa năm.

Tôi cố gắng thoát được vài lần tấn công, cuối cùng vẫn bị ba tên áo đen quây lại lùi từng bước về phía sau, đảo mắt là đã đến cạnh mép vực, mất thăng bằng lùi về sau.

Rất nhiều năm sau, khi tôi nhớ lại ngày hôm đó, khoảnh khắc đó, đều cảm thấy như đang nằm mơ. Mỗi một lần xuất kiếm, mỗi một lần đón đỡ, như biến thành thước phim quay chậm. Lùi về sau một bước, cảm giác bước ra chân không, trở thành cơn ác mộng rất nhiều năm sau của tôi.

Một khắc cuối cùng đấy, tôi nhìn thấy Tiêu Long Vũ.

Dáng vẻ anh ta vô cùng thảm hại, chắc là đã qua một cuộc đại chiến, trong mắt tràn ngập khiếp sợ và hoảng loạn. Anh ta mở miệng như muốn nói gì, nhưng không thốt ra được một chữ, chỉ vội vàng chạy đến, lấy hết sức nhào tới chỗ tôi, vươn tay bắt lấy.

Bỗng nhiên, tay anh ta bắt được, nhưng chỉ túm được quần áo của tôi. Anh ta mừng rỡ, cố hết sức kéo lên.

Không ngờ lại nghe thấy một tiếng xoạt, quần áo của tôi lại rách toạc như tờ giấy trắng. Còn chưa kịp nghĩ, sức kéo trên người đột nhiên buông lỏng.

Tôi rơi xuống. Rơi xuống từ vách đá vạn trượng.

Như nghe thấy có người hét trên vách núi cheo leo: “Bắt lấy cô ta! Cô ta chính là linh hồn dị giới! Chỉ có cô ta mới có thể . . . .”

Nửa câu sau bị ngăn bởi gió, cuối cùng cũng không nghe rõ nữa.

Giọng nói rất quen thuộc.

Rất quen.

Là ai?

————

Có lẽ tôi đang nằm mơ.

Chắc tôi đang luyện võ trên sân tập của Kế Môn, tập sai bét mấy chiêu Tiêu Long Vũ dạy. Anh ta chỉ tiếc rèn sắt không thành thép gõ mạnh vào gáy tôi, miệng thì cứ phàn nàn.

Lần đầu tiên gặp nhau là ở đình viện Kế Môn, không khí ngọt thơm hương ngày hè, anh ta chậm rãi đi tới.

Anh ta bóp chặt cổ tôi: ‘Cô là ai? Vào bằng cách nào?’

Anh ta không phải người tốt, luôn cười nhạo tôi: ‘Muội bớt tự mình đa tình đi! Phẳng lỳ như vậy, gia sao thèm để vào mắt?’

Anh ta thỉnh thoảng sẽ rất dịu dàng: ‘Chờ lần huần luyện này kết thúc, chúng ta trở về Kế Môn. Nơi đó chính là nhà của muội. Muội thích ngắm sao, sau này chúng ta cùng nhau ngắm trăng uống rượu.’

Anh ta cũng nhiệt tình như lửa: ‘Cái gì Tra Chí Cực có thể cho muội, ta cũng có thể cho. Cái hắn không thể cho, ta cũng có thể cho.’

. . . . . .

Nhưng Tiêu Long Vũ à, anh nhận nhầm người rồi.

Tôi không phải là Lan Khanh, trước nay đều như vậy.

Rất lạnh. Tôi đột nhiên cảm thấy rất lạnh. Thời tiết tháng ba lại lạnh thấu xương.

Tiếng gió gào thét bên tai, mọi thứ trước mắt đều mông lung, dù tôi có chớp mắt thế nào cũng không nhìn rõ được.

Đây là cái chết sao?

Tôi bỗng thấy như bị mộng du, dường như cha mẹ đã lâu không thấy của tôi đang vẫy tay với tôi cách đó không xa, họ cười, vẻ mặt an bình hạnh phúc.

Phải về rồi sao?

Không, không thể về được, còn rất nhiều chuyện tôi muốn làm.

Chờ một lát, chờ một lát nữa rồi tôi về, được không?

Cho tôi ít thời gian đi. Tôi chưa thể về được, có người tên Tiêu Long Vũ vẫn đang chờ tôi.

Tôi còn có chuyện chưa nói với anh ta.

Không bao giờ nói được nữa. . . . . .

Tôi bỗng mở mắt ra, lại phát hiện chẳng biết từ lúc nào vách núi thạch bích đã biến mất. Tôi vẫn đang rơi giữa không trung, nhưng xung quanh lại vắng vẻ trống không, nhìn lên đỉnh đầu là bầu trời trong xanh bao la, còn có ngọn núi cao phía xa xa.

Dưới người tôi là một cái hồ, hồ nước đen kịt, ven hồ đầy tuyết trắng. Tất cả đều giống như một giấc mộng.

Tôi đang ở đâu? Không phải là rơi thẳng xuống địa ngục đấy chứ. . . . . .

Tôi đang định điều chỉnh tư thế nhìn xuống phía dưới, lại nghe thấy phía dưới vang lên tiếng kêu như giết heo:

“Sư phụ! Cẩn thận! ! Trên trời có ám khí! ! !”

– Hết quyển 1 –