*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Quả thật giữa đường Trì Uyên có ra văn phòng một chuyến, dặn dò Châu Trình sắp xếp tốt cuộc họp buổi chiều, sau đó lại quay vào phòng nghỉ.
Tay áo dính vết dầu khiến anh cảm thấy dinh dính khó chịu, cho dù là thay bộ quần áo sạch sẽ nhưng trên người vẫn có mùi dầu nhàn nhạt.
Thấy thời gian còn sớm nên anh lại vọt vào tắm nữa.
Đợi đến lúc sửa soạn hoàn toàn xong đã là chuyện của mười phút sau, anh nhặt quần áo bẩn trên mặt đất lên cho vào trong túi mà Châu Trình mang vào.
Lúc ra khỏi phòng nghỉ, Trì Uyên vẫn đang cúi đầu trả lời tin nhắn, đợi đến khi nghe thấy giọng Tưởng Từ, anh dừng bước lại, ngẩng đầu nhìn ra ngoài.
Tưởng Từ và Văn Tưởng ngồi trên ghế sofa, vẻ mặt người trước bình tĩnh người sau có hơi lạnh nhạt. Trì Uyên đứng tại chỗ nghe được vài giây, ý thức được Tưởng Từ đang giải thích chuyện quá khứ với Văn Tưởng.
Anh do dự một lát rồi quyết định không đi ra ngoài quấy rầy, xoay người vào lại phòng nghỉ.
Phòng nghỉ cách âm toàn bộ nên không nghe thấy động tĩnh bên ngoài, Trì Uyên đứng trước cửa sổ sát đất, đồng hồ báo thức trên vách tường từng giây từng phút trôi qua.
Qua hơn nửa tiếng, Trì Uyên lại mở cửa ra ngoài lần nữa, không bất ngờ gì khi nghe thấy tiếng khóc của Văn Tưởng, anh khẽ thở dài, đi qua ôm người vào trong lòng.
......
Văn Tưởng khóc rất lâu.
Lúc đầu khắc chế đè nén đến cuối cùng gào khóc như mất đi lý trí, khóc đến bả vai run bần bật, đôi mắt ướt đỏ.
Nước mắt rơi không kiểm soát như cảm xúc không thể khống chế, trong khoảnh khắc làm ướt áo Trì Uyên vô cùng nóng hổi, khiến người ta đau lòng lại bất đắc sĩ.
Oán giận bao nhiêu năm như gông cùm, hầu như ngày nào Văn Tưởng cũng đắm chìm trong nỗi đau, dù có buông bỏ bản thân cũng không có cách nào tha thứ cho người khác.
Bây giờ gông xiềng đã vỡ tan nhưng lại không mang đến cho Văn Tưởng sự thoải mái như trút được gánh nặng. Dấu vết gông xiềng để lại quá mức sâu khiến người ta không bao giờ có thể buông bỏ được.
Khóc đến cuối cùng, Văn Tưởng đã không còn sức lực, chỉ còn lại nước mắt vẫn không ngừng tuôn ra. Đôi mắt động lòng người xinh đẹp trước kia thấm đẫm nước mắt biến đỏ, thỉnh thoảng phát ra tiếng nức nở yếu ớt như mũi tên đâm vào lòng Trì Uyên, khiến nỗi đau trong lòng anh lan tràn.
Qua hồi lâu, cảm xúc của Văn Tưởng cũng từ từ được kiểm soát, giơ tay đè lên mắt, Trì Uyên theo đó đứng dậy, quay về phòng nghỉ.
BẠN CŨNG SẼ THÍCH
[Edit | H Văn] Quan Hệ Nhầm Lẫn - Đông Ca
7.5K498
Quan Hệ Nhầm Lẫn Hán Việt: Thác vị quan hệ Tác giả: Đông Ca Convert: Vespertine và Hàn Lạc Editor:Da Da_Blog Bìa: Chiêu Cáo Thiên Hạ Tình trạng convert: Đang tiến hành...
Năm Tháng Ấp Ủ Tình Nồng
3K111
Mỗ mỗ nói: là thần tiên đáng chết nghìn đao nào đã đem ta đến cái nơi quỷ quái này? Còn mang đến một lão công "Diêm La mặt lạnh" này cho ta! Cô nương ta còn ch...
[FULL] VÂY TÍCH - TRẦM TRẦM
13.9K727
Vây Tích Tác giả:Trầm Trầm Số chương:23 chương Nguồn: Vespertine Edit:Ninh Hinh Thể loại: Ngôn tình hiện đại, Duyên trời tác hợp, 1v1,Ngược Ngày đổ móng 10/10 Ngày hoàn...
Cô vợ hung dữ - Như Quả Ngã Khả Dĩ
6.6K253
Cô vợ hung dữ Tác giả: Như Quả Ngã Khả Dĩ Editor: Sam Thể loại: hiện đại, thanh mai trúc mã Độ dài: 60 chương + 2 ngoại truyện Poster: Tâm Tít Tắp Nguồn edit: khoangkhon...
[HOÀN] Dưới biển có Sao không?
3.1K233
✨ Tác giả: Thập Thanh Yểu ✨ Thể loại: Nguyên sang, ngôn tình, hiện đại, HE, tình cảm, gương vỡ lại lành, vườn trường, thị giác nữ chủ. ✨ Số chương: 10 ✨ Nguồn convert: W...
Một đêm bảy năm - Thiên Viễn Đại
15.4K838
Tên gốc: 《30 hãy gả》 Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại, HE, Tình cảm, Gương vỡ lại lành, Thị giác nữ chủ Số chương: 37 chương Raw: wiki, 书宝网 Edit: Anh Ngày...
[Hoàn] Chấp Niệm Tương Ngộ - Thánh Yêu (CP88...
14.1K1.7K
Tên truyện: Chấp Niệm Tương Ngộ Tác giả: Thánh Yêu Nhân vật chính: Hạ Chấp Ngộ x Tống Tương Niệm Thể loại: hiện đại - ngôn tình Tình trạng: hoàn __ Văn án Tống Tương Ni...
Lúc trở ra, trong tay có thêm khăn mặt thấm nước ấm, anh lại ngồi xổm trước mặt Văn Tưởng lần nữa, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cô kéo ra, đưa khăn mặt che lên mắt cô.
Mí mặt bỗng nhiên truyền đến sự ấm áp làm xoa dịu hốc mắt chua xót, Văn Tưởng có hơi sững sờ, ngón tay vô thức cuộn tròn.
Trì Uyên để khăn mặt đắp lên mắt một phút, sau đó cầm khăn mặt, động tác dịu dàng lau nước mặt ở sườn mặt và khoé mắt cho cô.
Văn Tưởng theo hành động của anh mà hơi hơi rủ mắt, đôi môi gần như bị cắn chặt buông ra, giọng nói khàn khàn không có sức, "Sao anh lại ở đây?"
Trì Uyên dừng động tác lại, cánh tay đặt bên cạnh đầu gối, người hơi hơi nghiêng về phía trước, híp mắt nhìn cô, "Tôi vẫn luôn ở đây."
"Vậy sao, tôi không chú ý đến." Vẻ mặt Văn Tưởng có hơi ngẩn ngơ, như là đột nhiên nhớ ra cái gì, "Mấy giờ rồi, có phải sắp họp rồi không?"
Cô dụi dụi mắt, muốn đứng dậy nhưng vì ngồi lâu quá nên bắp chân có hơi tê, cả người lại ngã ngồi lên tấm thảm dày mềm mại.
Trì Uyên bất đắc dĩ thở dài, đặt khăn mặt xuống bên cạnh, đột ngột ôm người đứng lên, đường cong quai hàm rõ ràng loé qua trước mắt Văn Tưởng.
Anh ôm người vào phòng nghỉ, giọng điệu nhẹ nhàng, "Cuộc họp buổi chiều em không cần tham gia, lát nữa tôi bảo Châu Trình sửa sang biên bản cuộc họp đầy đủ rồi đưa cho em."
Trạng thái bây giờ của Văn Tưởng quả thật không thích hợp để tham gia cuộc họp nữa, nghe vậy cũng không nói gì.
Trì Uyên ra ngoài cầm khăn mặt, rửa sạch nó lần nữa rồi đặt vào tay cô, "Tôi phải đi họp, nếu em có chuyện gì cứ gửi tin nhắn cho tôi."
Văn Tưởng giơ tay đắp khăn mặt lên mắt, trong bóng tối khẽ nói một tiếng "được."
Cho dù Trì Uyên có không yên tâm nhưng cuộc họp buổi chiều không thể có hai người phụ trách đều vắng họp được. Anh yên lặng đứng bên trong một hồi rồi sau đó mới rời khỏi phòng nghỉ.
Tần Cấm vẫn canh giữ cửa văn phòng như cũ, thấy Trì Uyên đi ra, vẻ mặt có hơi kinh ngạc, "Trì tổng, không phải anh..."
Trì Uyên không giải thích tại sao bản thân lại đi ra từ bên trong, rủ mắt cài cúc tay áo, ôn hoà dặn dò: "Văn tổng ở phòng nghỉ, hơn nửa tiếng sau cô đi vào xem một chút."
Tần Cấm lập tức nuốt xuống tất cả nghi vấn, "Vâng."
Trì Uyên đi vài bước về phía trước, dường như nhớ ra cái gì lại quay đầu lại dặn dò, "Đợi lát nữa mang ly sữa nóng vào."
Tần Cấm lên tiếng trả lời.
"Vất vả rồi." Trì Uyên nói.
......
Cuộc họp buổi chiều kéo đến 7 giờ tối mới kết thúc. Trong lúc đó, Trì Uyên vài ba lần nhìn điện thoại, rõ ràng có hơi không yên lòng.
Châu Trình kịp thời nhắc nhở một lần, anh mới cất điện thoại.
Sau khi cuộc họp kết thúc còn có một bữa tiệc, Trì Uyên giao cho phó tổng đi cùng rồi dẫn Châu Trình nhanh chóng rời khỏi phòng họp.
Trong lúc đợi thang máy, Trì Uyên nghiêng đầu dặn Châu Trình, "Lát nữa anh sửa sang lại biên bản cuộc họp buổi chiều một chút, sáng mai đưa cho Tần Cấm."
Châu Trình gật đầu, xuất phát từ quan tâm nên hỏi một câu, "Văn tổng không sao chứ?"
Văn Tưởng đột nhiên không tham dự cuộc họp buổi chiều, Trì Uyên tìm một lý do chính đáng cho cô, nói giữa trưa cô ăn đồ bị đau bụng.
Châu Trình vẫn chẳng hay biết gì, cho rằng Văn Tưởng thật sự bị bệnh.
Trì Uyên nhìn anh ta một cái, bình tĩnh nói: "Không sao."
"Vậy tốt rồi."
Đến tầng 34, Tần Cấm nói cho Trì Uyên biết từ buổi trưa sau khi anh đi, Văn Tưởng ngủ suốt, đến bây giờ cũng chưa ra, sữa mang vào để ở trên đầu giường cũng chưa hề động đến.
Trì Uyên đứng trong văn phòng, nâng mắt nhìn về phía phòng nghỉ, mím môi, thu hồi tầm mắt, "Tần Cấm cô đi vào xem một chút, nếu Văn tổng còn chưa tỉnh cô đánh thức cô ấy dậy, đã trễ thế này mà vẫn chưa ăn gì."
"Vâng."
Sau khi Tần Cấm đi vào, Trì Uyên lại dặn Châu Trình đi sắp xếp bữa tối, văn phòng lúc này chỉ còn lại mỗi mình anh.
Giờ này màn đêm đã buông xuống, Trì Uyên đứng ở trước cửa sổ, trên mặt kính thuỷ tinh trơn bóng sáng ngời phản chiếu bóng dáng anh, dưới toà cao tầng, xe tuôn chảy như kiến.
Anh suy nghĩ về lời nói của Tưởng Từ và Văn Tưởng nói lúc chiều.
Trong ấn tượng của Trì Uyên, Văn Tưởng cho đến bây giờ đều là bình tĩnh kiềm chế, rất ít khi có cảm xúc sụp đổ.
Rốt cuộc quá khứ như thế nào mới có thể khiến cho một người uất ức như thế, khóc đến không thở được, chẳng có hình tượng.
Nghĩ đến đây, anh giơ tay sờ bả vai, như thể cảm giác ẩm ướt trước đó vẫn còn đang tồn tại.
Phía sau có tiếng bước chân, Trì Uyên thu tay lại, quay đầu nhìn, chỉ có mỗi Tần Cấm, "Cô ấy đâu, vẫn chưa dậy?"
"Dậy rồi ạ, nhưng Văn tổng nói muốn ở một mình, bảo tôi trước 8 giờ sáng mai không cần đi vào quấy rầy cô ấy."
Trì Uyên trầm mặc một hồi, thở dài, "Thôi vậy, nghe lời cô ấy đi."
.......
Mấy ngày tiếp theo, Văn Tưởng gần như khôi phục lại như thường. Mỗi ngày theo thường lệ tham gia cuộc họp xử lý các hạng mục công việc, duy chỉ khác trước kia là thời gian yên lặng và xuất thần dài hơn một chút.
Cuộc họp thường ngày người đến người đi, Trì Uyên gọi cô vài tiếng cô mới có thể phản ứng lại.
Tình huống như vậy diễn ra đến trước buổi bán đấu giá một ngày, trong lúc nghỉ ngơi giữa giờ họp, Tần Cấm nhận được điện thoại ở bệnh viện.
Tưởng Viễn Sơn đã tỉnh.
Ông muốn gặp Văn Tưởng.
Cúp máy, Tần Cấm lại một lần nữa vào phòng họp, khom lưng tới gần Văn Tưởng, "Văn tổng, bệnh viện nói chủ tịch Tưởng đã tỉnh, ông ấy muốn gặp cô."
Lúc Tần Cấm nói không có lảng tránh Trì Uyên nên anh cũng nghe thấy, nâng mắt nhìn Văn Tưởng một cái.
Văn Tưởng xoay bút giữa ngón tay, bình tĩnh nói, "Đợi lát nữa kết thúc cuộc họp rồi nói sau."
"Vâng."
Phần sau cuộc họp Trì Uyên lo lắng cảm xúc của Văn Tưởng không ổn định nên cứ nhìn cô, qua vài lần, ngay cả Văn Tưởng cũng nhận ra.
Cô lại bắt gặp ánh mắt thăm dò của Trì Uyên, "Anh cứ nhìn tôi làm gì vậy?"
Trì Uyên nâng tay sờ chóp mũi, "Không có gì."
Văn Tưởng không nói gì mà nhìn chằm chằm anh rất lâu, đến nỗi Trì Uyên mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng mới thu hồi tầm mắt.
Cuộc họp kết thúc sau hai tiếng.
Trì Uyên và Văn Tưởng cùng đến bệnh viện.
Tưởng Viễn Sơn khôi phục rất tốt, sau khi tỉnh lại trí nhớ có hơi hỗn loạn, là Tưởng Từ giúp ông làm sáng tỏ, còn nói cho ông biết chính anh ấy đã nói hết toàn bộ chuyện cho Văn Tưởng.
Sau đó Tưởng Viễn Sơn nói muốn gặp Văn Tưởng, Tưởng Từ liên lạc không được, anh ấy biết hộ lý Văn Tưởng mời đến nên nhờ cô ấy gọi điện cho Văn Tưởng.
Sau đó Phương Cẩn cũng đến bệnh viện.
Lúc Văn Tưởng và Trì Uyên đi qua, hai mẹ con bọn họ vẫn chưa về, đẩy cửa đi vào nhìn thấy người, Trì Uyên kéo cánh tay Văn Tưởng theo bản năng.
Văn Tưởng quay đầu lại nhìn anh một cái, cũng không hỏi gì, chỉ là bình tĩnh dời ánh mắt, nhìn ba người đứng ngồi nằm ở đối diện, "Đúng lúc, nếu đã ở đây hết vậy hôm nay chúng ta nói cho rõ ràng."
Trì Uyên buông tay ra bảo cô đi vào, còn mình ra khỏi phòng bệnh nhưng đứng ở ngoài cửa chứ không đi xa.
Trong phòng bệnh, Tưởng Viễn Sơn nhìn Văn Tưởng muốn nói lại thôi.
Ông mới từ trong mê man tỉnh lại, bởi vì phẫu thuật mà tóc phải cạo đi, chỉ còn lại một lớp mỏng trên da đầu, khoé mắt đuôi lông mày đều mang theo dấu vết của năm tháng, trông vừa già đi lại vừa mệt mỏi.
Văn Tưởng buông tiếng thở dài, lên tiếng hỏi vài câu về tình hình của ông trước.
Tưởng Viễn Sơn vừa mừng vừa sợ, trả lời cô với tốc độ rất chậm.
Hỏi rồi lại nói rồi lại yên lặng.
Sau một lúc lâu, Văn Tưởng dường như cảm thấy đứng nói chuyện như vậy có hơi không thích hợp lắm bèn ngồi xuống ghế bên cạnh, lạnh nhạt nói: "Tưởng Từ đã nói hết chuyện quá khứ cho con rồi."
Tưởng Viễn Sơn ngập ngừng, "Ba biết."
"Vậy các người cảm thấy lúc đó ông ngoại con đã làm sai?" Văn Tưởng cười mỉa mai, "Nhưng con không cho rằng như vậy, trên thế giới này vốn là có được có mất, ông ngoại con cũng không phải nhà từ thiện. Nếu lúc đó đã có giao ước này thì nên tuân thủ cả đời. Nếu như chút yêu cầu này cũng làm không được vậy cần gì phải đồng ý người khác."
Phương Cẩn nhịn không được lên tiếng, "Lúc đó dì cũng là cùng đường..."
"Cùng đường? Đó là con đường mà ai muốn đi? Là ai muốn sinh ra đứa bé?" Văn Tưởng nhìn Phương Cẩn, "Lựa chọn của một mình bà dựa vào cái gì phải kéo theo sinh mạng của mẹ tôi?"
Phương Cẩn vốn đuối lý, giờ phút này đối mặt với chất vấn của Văn Tưởng hiển nhiên có hơi không chống đỡ được.
"Bỏ đi, bây giờ nói những lời này đã không còn ý nghĩa gì." Văn Tưởng hít sâu một hơi, híp mắt nhìn ánh mắt đầy áy náy của Tưởng Viễn Sơn nhưng trong lòng không hề dao động, "Trước kia con không có cách nào tha thứ cho ba, là vì cái gì ba cũng chẳng giải thích, mỗi lần cãi nhau ba chỉ nói ba không làm chuyện có lỗi với mẹ con, bảo con không được nghi ngờ tình yêu của ba dành cho bà ấy. Nhưng mà ba rõ ràng đã dây dưa ở bên người phụ nữ này một lần nữa, còn tuyên bố với bên ngoài Tưởng Từ là con riêng của ba. Ba làm như vậy bảo con làm sao tin tưởng ba không có lỗi với bà ấy đây."
Môi Tưởng Viễn Sơn giật giật, không trầm mặc không nói như trước kia nữa, "Chúng ta chưa một lần nào ở bên nhau nữa, những cái kia chỉ là tin sai ở bên ngoài. Ba thừa nhận hồi đó đồng ý kết hôn với mẹ con là xuất phát từ cảm động, nhưng mà sau đó tình yêu ba dành cho bà ấy đều là thật, cho dù đến bây giờ, trong lòng ba chỉ có một mình mẹ con."
Văn Tưởng nhìn ông, vẻ mặt lãnh đạm, "Bây giờ nói những lời này còn có ích sao?"
Tưởng Viễn Sơn không trả lời được.
Văn Tưởng cũng không muốn nói thêm gì nữa với ông bèn nói thẳng, "Cho dù thế nào, chuyện ba và Phương Cẩn đã hại chết mẹ con vĩnh viễn không thay đổi được, cho nên cả đời này con cũng không tha thứ cho các người."
Nói xong, cô mặc kệ phản ứng của Tưởng Viễn Sơn như thế nào, dời ánh mắt đi chỗ khác, "Trước kia tôi không biết giao ước của bà với ông ngoại, cũng không truy cứu sự tồn tại của bà và Tưởng Từ. Nhưng bây giờ tôi đã biết, tôi không có cách nào dễ dàng tha thứ cho các người lúc ẩn lúc hiện trước mắt tôi nữa. Nếu có thể, tôi hy vọng các người có thể nhanh chóng rời khỏi Khê Thành."
Tưởng Từ đỡ bả vài Phương Cẩn, ánh mắt bình tĩnh, "Chúng tôi sẽ rời đi, trước đó chưa đi là vì muốn chờ chú Tưởng tỉnh lại."
"Không cần giải thích với tôi, tôi chỉ quan tâm đến kết quả." Văn Tưởng đứng dậy, nhìn bọn họ từ trên cao, "Ông ngoại tôi là người lòng dạ ngay thẳng, đời nay ông ấy đã làm sai một chuyện duy nhất, chính là thành toàn cho tình yêu của con gái, giúp một người phụ nữ không biết báo đáp còn hại chết con gái của mình."
Sự nhân từ cuối cùng của Văn Tưởng dành cho Tưởng Viễn Sơn là không kết hợp với hội đồng quản trị thu hồi cổ phần của ông ở Văn thị.
Cho dù Tưởng Viễn Sơn xuất phát từ áy náy hay là cái khác đi nữa, nhiều năm qua, quả thực ông đã góp hết công sức cho Văn thị, điều này không thể phủ nhận.
Hơn nữa Tưởng Viễn Sơn đã ở Văn thị nhiều năm, liên quan đến nhiều thứ, nếu thật sự muốn tính toán rõ ràng cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai.
Phía bệnh viện sau đó, Văn Tưởng cũng không đến thăm Tưởng Viễn Sơn lần nào nữa, mà chuyên tâm vào công việc tiếp theo.
Hai công ty nhà Trì – Văn đã đấu giá thành công mảnh đất bị nhiều công ty tranh giành. Vì thế một tuần sau, hai công ty đã cùng nhau tổ chức một buổi quyên góp từ thiện và mời một nhóm nhân vật nổi tiếng trong làng giải trí và các lão làng trong giới kinh doanh để tạo đà cho dự án mới.
Chạng vạng, Tần Cấm đến công ty đón Văn Tưởng đi studio làm tạo hình.
Trên đường, cô ấy báo cáo tình hình của chương trình mới dưới trướng Thịnh Hoa cho Văn Tưởng. Cuối cùng lại nói, "Buổi chiều Châu Trình gửi tin nhắn qua, nói Trì tổng muốn buổi tối cô đi thảm đỏ cùng với anh ta, hỏi ý kiến cô như nào."
Văn Tưởng đang xem tài liệu, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên, "Tối nay không được, từ chối đi."
"Vâng."
Tần Cấm lại nhắn tin trả lời Châu Trình, nhưng rất nhanh đã nhận được câu trả lời tiếp, cô ấy ngẩng đầu nhìn Văn Tưởng, "...Trì tổng hỏi tại sao?"
Văn Tưởng dừng động tác đang lật trang lại, kẹp cây bút giữa ngón tay, nắp bút chống lên trang bìa, khẽ cười một tiếng, "Nói là tôi có bạn rồi."+
- -
Tác giả có lời muốn nói:
Trì tổng: Tôi không cần mặt mũi sao?! (nghiến răng nghiến lợi)