Edit: Gấu Đại Tỷ

Beta: Gấu Beo

------------

Ngu Quy Vãn về đến nhà sau khi ăn xong thì bắt đầu thu dọn đồ đạc của Phó Trầm, di chuyển liên tục, tay chân bận rộn từ lúc trời sắp tối cho đến tận đêm hôm khuya khoắc.

Từ đầu Phó Trầm còn thấy bình tĩnh càng về sau lại cảm thấy đau trán, tư thế này của cô sao giống như chính chủ sắp về nên phải dọn dẹp sạch sẽ mọi dấu vết của tình nhân.

Trên phương diện tâm lý đã bị chịu tổn thương rất lớn, Phó Trầm nằm trên giường cảm thấy ngực hơi đau lại nghĩ đến sắp xa nhau tận hơn một tháng, định cầu ái để an ủi không ngờ lại bị từ chối, cả một đêm không yên giấc.

Càng quá đáng hơn nữa là sáu giờ sáng đã bị đồng hồ báo thức của Ngu Quy Vãn đánh thức, dựa vào chuyện tối qua, anh giả vờ nhắm chặt mắt không tỉnh .

Xem em làm được gì nào.

Là hôn mình tỉnh hay thế nào?

Ngay khi đồng hồ báo thức vang lên, Ngu Quy Vãn đã bò dậy, nhanh chóng gọn gàng từ phòng tắm đi ra, thấy người nào đó vẫn đang ngủ say, cô bất đắc dĩ lắc đầu đi qua dịu dàng nói bên tai anh: "Dậy thôi dậy thôi."

Phó Trầm chỉ chuyển nhẹ người, mí mắt không thèm nhếch không nói gì.

"Nhanh lên." Cô vất xuống ba chữ, đi kiểm tra phòng một lần nữa quay lại người nào đó vẫn không có dấu hiệu rời giường.

Ngu Quy Vãn nhìn đồng hồ đã 6h20, tổ quay phim sẽ đến khoảng 7h30, một người đàn ông to lớn sao lại chậm chạp như vậy chứ, trước có thế đâu.

Nghĩ đến thì hơi tức giận, tối hôm qua rõ ràng đã đồng ý với cô rồi, không nói thì coi như cam chịu còn gì.

Cô đi tới cúi người vén chăn của anh lên, vén được một nữa mới nhớ tới Phó Trầm không có thói quen mặc quần áo khi ngủ, cuối cùng cố gắng xốc lên một nửa cao giọng nói: "Anh mà không dậy thì không kịp giờ nữa đâu."

Trước kia Ngu Quy Vãn cũng có thói quen ngủ khỏa thân, từ lúc bên cạnh thêm một người cái thói quen kia đã gắng gượng sửa lại.

Kể từ đó cô như tìm được thú vui mới khi mặc đồ ngủ đi ngủ.

Không có chăn đắp cũng không vấn đề gì, dù sao có bật điều hòa, Phó Trầm nghiêng người tiếp tục ngủ.

Nhìn thấy đã biết chắc là anh cố ý, chắc chắn là cố ý.

Ngu Quy Vãn quỳ bên cạnh giường, quay mặt anh về phía mình, nhìn anh chăm chú cười nói: "Em biết thừa anh cố ý rồi, kỹ thuật diễn quá kém."

Diễn xuất trước diễn viên chuyên nghiệp không phải muốn bị chê cười à.

Phó Trầm tiếp tục giả vờ ngủ không nói câu nào.

"Anh làm sao vậy? Tối hôm qua đã nói phải dậy sớm rồi mà."

"Sao có thể đổi ý chứ, đợi lát nữa tổ quay phim đến sẽ không hay đâu."

"Anh nói xem anh có dậy hay không......" Những lời cần nói đều đã nói hết rồi mà anh vẫn không di chuyển, Ngu Quy Vãn rất tức giận.

Cô khoanh tay đi lại loanh quanh trong phòng, rồi nhìn đồng hồ 6 giờ 40.

Thời gian không đợi người.

"Thịch thịch thịch thịch thịch / vì thắng lợi / hãy để tôi nổ súng / thịch thịch thịch thịch thịch đông / đang đang đang đang đang đang....../ vì thắng lợi / vì thắng lợi / hãy để tôi nổ súng / nổ súng súng súng súng súng / mở mở mở mở nổ súng súng súng súng / thắng lợi thắng lợi thắng lợi thắng lợi thắng lợi / hãy để tôi nổ súng a a a / nổ súng nổ súng nổ súng / thắng lợi luôn thuộc về chúng ta......"

Đó là tiếng chuông báo thức, giành cho những người có chứng bệnh ngủ nướng, Ngu Quy Vãn bật âm lượng tới cao nhất, đưa điện thoại đặt bên tai anh, cười thầm trong lòng.

Thầm than mình đúng là thiên tài.

"Không cho phép tắt, anh tắt thử xem." Nhìn Phó Trầm nhăn mày, Ngu Quy Vãn biết anh không ngủ nên uy hiếp.

Phó Trầm ngàn tính vạn tính, không nghĩ tới cô lại làm chuyện này, đành bất đắc dĩ phải dậy, bi cô đẩy ra khỏi cửa, lật người dễ dàng hôn, cho đến khi đầu óc choáng váng mới tha cho cô.

Quả thực tự mình ra tay, cơm no áo ấm.

7h30 tổ quay phim chuẩn bị tới gõ cửa.

Ngu Quy Vãn ăn mặc khá giản dị, trang điểm nhẹ nhàng nhưng vẫn sáng rực như trước, mở cửa giơ tay chào hỏi nhìn người quay phim cười nói: "Bây giờ bắt đầu chưa?"

Người quay phim nói: "Đã bắt đầu rồi."

Ngu Quy Vãn: "À......" Đúng là chương trình thực tế! Trước kia chưa từng tham gia tiết mục kiểu này, xem máy móc rồi nhân viên công tác 360 độ không góc chết nhìn mình, hơi lúng túng nên cũng không biết nên làm gì nói gì.

Người quay phim: "Đi lấy hành lý của cô rồi nhân tiện giới thiệu nhà của mình hay đồ gì thú vị có thể chia sẻ với fans, tôi đi theo phía sau."

Ngu Quy Vãn chấp nhận mà trả lời "Được", sau đó chạy lên tầng mang valy hành lý đã chuẩn bị xong xuống dưới nói với camera: "Hello chào mọi người, tôi là Ngu Quy Vãn, xuất phát thôi! Hãy cùng nhau đi du lịch nào."

Người đàn ông bên cạnh đưa một tấm card, trên đấy viết "Hãy cùng nhau đi du lịch nào", hình nền là mấy nhân vật hoạt hình.

"Đây là thẻ nhiệm vụ của cô."

Nghe vậy, Ngu Quy Vãn nhận lấy mở ra, chỉ một phút sau cô mở to mắt nhìn người đàn ông kia, nói một cách khó tin: "Trời ạ! Không phải chứ, tôi làm đội trưởng ......" Còn muốn kêu gào thêm gì đấy, nhưng nghĩ đến đây là chương trình truyền hình thực tế, vội vàng ngậm miệng, phải thận trọng từ lời ăn tiếng nói đến hành động.

Nhưng cũng không có ai trả lời cô.

Tiếp tục xem, điểm dừng chân đầu tiên là thị trấn Enhe.

Sau đó ra cửa, đi thẳng lên xe tổ tiết mục, im lặng suốt quãng đường, lấy điện thoại ra tra Enhe là địa phương thế nào.

Thời tiết như thế nào? Trách nhiệm của đội trưởng là bảo quản kinh phí và sử dụng kinh phí như thế nào trong suốt chuyến đi?

Trên Baidu nói, thị trấn Enhe thuộc khu vực vùng núi cao, được bao quanh bởi những ngọn núi hơn nữa nằm ngay bên kia nước Nga.

Nhiều cư dân mạng bình luận rằng Enhe là nơi thích hợp để đi du lịch, quê hương của các dân tộc thiểu số, môi trường thanh lịch, trời xanh mây trắng, có thảo nguyên bao la, núi cao, rừng cây bạch dương ......

Tưởng tượng tới những hình ảnh đó đã thấy đẹp rồi, có chút mong chờ!

Người quay phim chủ động mở miệng: "Cô đang nghĩ gì cũng có thể nói ra, ví dụ như bây giờ làm gì cũng có thể nói với camera, tự giới thiệu một chút cũng có thể lẩm bẩm nếu cô cứ yên lặng như vậy thì không có cách nào để quay được."

Ngu Quy Vãn khó hiểu hỏi: "Tự lẩm bẩm?" Bên cạnh không có ai làm như thế không phải buồn cười mà giống đồ ngốc.

Người quay phim: "Ừ."

Được rồi, trên thực tế trong lòng Ngu Quy Vãn như có một vạn con ngựa chạy qua, cái này còn khó hơn đóng phim nhiều.

Ước chừng hơn nửa tiếng thì tới sân bay, Ngu Quy Vãn xuống xe nhìn thấy các thành viên khác liền hào hứng tới ôm, cuối cùng không cần phải xấu hổ nữa rồi.

Đoàn người trên máy bay trò chuyện xem nên dừng chân ở đâu, sắp xếp như nào, đặt trước trên mạng hay là đến đấy rồi tính tiếp?

Mọi người đều chưa từng đến Enhe, Ngu Quy Vãn mang kiến thức tìm kiếm trên Baidu để phổ cập cho mọi người.

Dọc theo đường đi không khí cũng khá hòa hợp.

Xuống máy bay, còn chưa tới Enhe, mọi người đã bàn luận rất sôi nổi.

Trần Na: "Không biết có phải nộp lại điện thoại di động không?"

Giai Phù là cô gái rất hoạt bát đáng yêu, phản ứng đầu tiên "Không phải chứ??"

Dương Phàm nói: "Chị Na, chị đừng làm em sợ chứ."

Ngu Quy Vãn đang xem lịch, vẻ mặt hoảng sợ nói: "Thật không đấy? Trò đùa này không vui tý nào đâu nhé." Đột nhiên phát hiện mấy ngày nữa là sinh nhật Phó Trầm, không thể không liên lạc được.

Đi vào Enhe, quả thật như trong hình có thảo nguyên to lớn, trời xanh mây trắng, điện thoại cũng không bị tịch thu chỉ không tiện gọi mà thôi, camera đi theo 24 giờ trừ lúc ngủ và đi WC, sinh hoạt không quá khó như Ngu Quy Vãn tưởng tượng, dù sao cũng chỉ ăn uống vui chơi.

Tổ tiết mục có chi tiết trò chơi từng ngày, thẻ nhiệm vụ được giao vào mỗi buổi sáng, hoàn thành nhiệm vụ thì kinh phí sẽ được tăng lên.

Qua hai ba ngày, đã chơi được khá nhiều nơi rồi, đi theo thôn dân ca hát nhảy múa trên thảo nguyên, há mồm uống rượu ăn thịt, buổi tối là nhóm lửa trại, chơi trò chơi, cả đoàn đều vui vẻ khí thế ngất trời.

Tới thời gian ngủ buổi tối.

Ngu Quy Vãn cùng phòng với cô bé Giai Phù, nằm trên giường nhìn camera cao cao ở kia, vẻ mặt bất đắc dĩ, đành thở dài.

Ban ngày làm nhiệm vụ đã không thể mang điện thoại rồi, mang theo cũng vô dụng vì không có không gian riêng tư. Hai ngày nay Phó Trầm gọi cho cô rất nhiều mà không nhận được, buổi tối trả lời Wechat của anh, mạng lại không tốt, mãi cũng không gửi được một tin.

Có thể không sốt ruột sao được!

Chắc chắn anh cũng rất lo lắng, cho dù thế nào cũng phải gọi điện thông báo với anh một tiếng.

Giai Phù nằm nghiêng người trên giường bên cạnh hỏi: "Chị làm sao vậy?"

"Không có việc gì." Cô trả lời dứt khoát, mặc thêm áo khoác ra ngoài tìm người quay phim đàm phán.

Ngu Quy Vãn cười nói: "Anh ơi, anh có thể đi vào tắt camera một chút được không, rồi sáng mai lại quay tiếp."

Người quay phim: "Làm sao vậy?"

Ngu Quy Vãn chỉ điện thoại nói: "Tôi cần gọi điện trong nhà gấp."

Mới vừa nói xong, người quay phim thân thể hơi béo không cao nhấc chân đi vào cầm camera xuống dưới, tắt đi.

Thoải mái lưu loát, sảng khoái trực tiếp.

Cô được như ý nguyện mà gọi điện cho Phó Trầm.

Bên kia nhận rất nhanh trầm giọng hỏi: "Sao hai ngày nay em không nhận điện thoại?" Từ trong lời nói cũng nghe ra được sự lo lắng của anh.

Ngu Quy Vãn nằm trên giường, giọng mềm mại nhỏ nhẹ giải thích: "Khi quay chương trình, không có thời gian riêng nên gọi điện cũng không tiện."

Đầu điện thoại bên kia yên lặng một lúc, chỉ còn tiếng hít thở nặng nề.

Qua hai ba phút sau, Ngu Quy Vãn chớp chớp mắt, ngón tay cuộn chặt vào trong lòng bàn tay hỏi: "Anh có chuyện gì không?"

"Không có việc gì." Giọng Phó Trầm nghe hơi nhạt nhẽo.

Cô nuốt nước miếng, lại hỏi: "Anh đang làm gì đấy?"

Phó Trầm không do dự chút nào, nói thẳng: "Hút thuốc."

Ngu Quy Vãn: "......" Giật giật miệng, dùng nước miếng làm mềm cánh môi khô.

Anh ấy tức giận?

Nên nói chuyện mới lạnh lùng như vậy.

Trước khi cúp điện thoại, Ngu Quy Vãn cắn răng bổ sung một câu: "Sinh nhật anh em sẽ về."

"Ừ." Phó Trầm nói: "Còn ba ngày nữa."

Cô vội vàng vâng vâng mấy câu: "Em biết rồi." Tháng hai chỉ có 28 ngày, hôm nay không phải 29 tháng 2, mà là mùng 1 tháng 3 rồi.

Sinh nhật anh vào mùng 5 tháng 3, dù nhiều năm vẫn nhớ mãi như vậy, muốn quên cũng không thể quên được