Trêи đường về nhà, hai người không nói chuyện quá nhiều với nhau.

Trong xe rất yên tĩnh, Hạ Vãn An nhìn khung cảnh không ngừng chạy lùi về phía sau qua cửa sổ, nhắm mắt nhiều lần nhưng đều không ngủ được.

Trong lòng cô có chút bất an, lúc nghĩ đến việc bà nội kể cho cô nghe chuyện hồi bé của anh, lúc lại nghĩ xem rốt cuộc là ai dùng trăm phương ngàn kế muốn lấy mạng của anh...

Cô không ngốc, cô biết đêm nay bà nội nói cho cô những chuyện kia tất cả đều có chủ ý cả. Cô vẫn còn quá trẻ, cứ cho rằng cô đã che giấu rất giỏi, nhưng thựuc ra đều bị bà nội nhìn ra.

Đúng vậy a, cô quả thực có chút giận Hàn Kinh Niên, từ khi anh nói câu kia: "Cô ấy ở Hàn thị?", lại đến tối hôm sau, không nói lời nào bỗng nhiên anh lại ngủ với cô, cho nên cả ngày cô đều nghĩ, rốt cuộc hôn nhân như vậy có ý nghĩa gì, cô còn trẻ như vậy, không muốn sống nhàm chán như thế này chút nào! Thậm chí có lúc cô còn nghĩ, bản thân cô có nên kết thúc cuộc hôn nhân này không?...Nhưng giờ phút này, cô không thể không thừa nhận câu "Gừng càng già càng cay", bà nội nói mấy chuyện kia quả thực đã làm dao động suy nghĩ cô.

Vừa về đến nhà, Hàn Kinh Niên nhận được một cuộc điện thoại.

Từ nội dung cuộc nói chuyện của anh cô biết, anh là đang bàn mấy chuyện công việc.

Chắc là công việc có chút quan trọng, Hàn Kinh Niên vừa về đến nhà liền chạy vào thư phòng.

Hạ Vãn An không quấy rầy anh, trực tiếp trở về phòng ngủ chính.

Tắm rửa xong, nằm trêи giường, Hạ Vãn An cầm điện thoại đặt báo thức cho ngày mai, lại thấy được hai tin nhắn gửi đến chưa đọc, là Tần Thư Giản gửi tới.

Tin nhắn thứ nhất là một tấm hình, bên trong tấm hình là một người phụ nữ mập mạp, người mặc đồ màu đỏ, còn có cả màu lục, đeo vàng bạc đầy người, tay đeo ngọc ngà châu báu lấp lánh đến chói mắt, một bên chơi mạt chược, một bên há miệng cười ha hả, bởi vì lộ ra rằng, co thể thuận lợi thấy răng cửa của người phụ nữ này có một viên kim cương.

Tin nhắn thứ hai là một đoạn tin nhắn ngắn: "Tiểu Tứ muội muội, chị càng nhìn càng thấy chắc chắn vợ của Hàn Kinh Niên chính là sẽ như thế này."

Hạ Vãn An: "..."

Tiểu Tứ muội muội là cái quỷ gì? Còn nữa, cái ảnh kia là cái gì vậy? Cô từ khi nào biến thành dạng như vậy rồi?

Hạ Vãn An cắn răng nghiến lợi không thèm quan tâm đến tin nhắn của Tần Thư Giản thêm chút nào nữa, dùng điện thoại cài báo thức, sau đó liền ném điện thoại sang một bên, đi ngủ.

Xong việc, Hàn Kinh Niên quay trở lại phòn ngủ, liếc mắt liền thấy được cô đang ngủ trêи giường, đèn ngủ cũng đã bật.

Ánh đèn ấp áp hắt lên khuôn mặt đang ngủ say của cô, ngũ quan của cô vốn đã rất đẹp nay lại càng thêm đẹp hơn.

Anh nhìn thấy cảnh tượng này, không biết vì cái gì, đáy lòng bỗng chốc mềm mại vô cùng, sau đó những việc đong cửa, cởi quần áo, đi tắm, anh đều rất nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Sau khi từ phòng tắm đi ra, anh rón rén bước đến bên cạnh giường, đang chuẩn bị nằm xuống, hai mắt bỗng nhiên nhìn thấy một vật.

Cả người anh bất động mấy giây, sau đó chậm rãi quay đầu, nhìn về phía thùng rác cách đó không xa.

Bên trong không có một chút rác nào, chỉ có một bình Dưỡng Nhạc Đan, cô đơn bị vứt bỏ ở bên trong.

Hàn Kinh Niên nhìn chằm chằm bình Dưỡng Nhạc Đan kia một hồi lâu, sau đo tiến đến, nhặt bình Dưỡng Nhạc Đan từ thùng rác ra ngoài.

Anh cầm nó tiến vào phòng tắm cọ rửa một hồi, sau đó đặt lên trêи bồn rửa tay, đi ngủ.

Ngày hôm sau vẫn là Hàn Kinh Niên thức dậy trước, anh chuẩn bị đồ xong, lúc đang chuẩn bị rời đi, nghĩ ngợi một hồi, sau đó quay vào cầm bình Dưỡng Nhạc tối qua theo.

Trợ lý Trương thấy Hàn Kinh Niên từ trong thang máy bước ra, lập tức xuống xe, mở cửa xe ra.

Chờ sau khi Hàn Kinh Niên bước đến gần, trợ lý Trương thấy bình Dưỡng Nhạc Đan anh cầm trong tay với cả người anh đều không hợp nhau, nhịn không được lia ánh mắt không hiểu gì về phía Hàn Kinh Niên.