Editor: Cua Rang Me
Thiếu chút nữa thì anh khóc, bị cô trêu chọc khóc.
"Ngoan, con thỏ nhỏ Wow, mở cửa. " Cô hát nhạc thiếu nhi, dụ dỗ anh, nói cho cùng anh còn là một bé trai, cần cô che chở.
"Không có việc gì." Anh nắm tay của cô, cho đến khi y tá chặn anh lại ở ngoài phòng giải phẫu.
Sóc Phong nhìn phòng đèn của phòng giải phẫu, trong lòng một mảnh thê lương, ngoài phòng giải phẫu yên tĩnh, chỉ có anh nhẹ nhàng nói nhỏ, "Không có việc gì, không có việc gì."
Làm như cầu nguyện, làm như an ủi, anh yên lặng chờ ở ngoài phòng giải phẫu.
Gương mặt Kiều Y Y trắng bệch, nằm ở giường bệnh, nhìn người đàn ông gương mặt tái xanh trước giường, "Cám ơn anh đưa em tới bệnh viện."
Sóc Phong khóe mắt co quắp xuống, cô gái này, cũng đã nằm trên giường bệnh, miệng còn cứng như thế, anh không có tức giận nói: "Không cần khách khí!"
Trong lòng đột nhiên Kiều Y Y tức giận, "Có phải anh rất khổ sở vì đứa bé
"Kiều Y Y, em câm miệng cho anh!" Hỏa khí của người đàn ông quá lớn, nhiệt độ chung quanh không ngừng kéo lên.
"Hừ." Kiều Y Y dứt khoát dúi đầu vào trong chăn, không nhìn tới bộ tức giận của anh, anh không suy nghĩ một chút là ai để cho cô mang thai? Còn đối với cô la to như vậy.
"Em biết anh làm giải phẫu buộc ga-rô (ngăn sinh nở) khi nào?" Trước trong đầu một đoàn bột nhão, tình huống thế nào cũng không làm rõ được, ở thầy thuốc tuyên bố nàng không có chuyện gì sau đoạn thời gian đó, anh cẩn thận suy nghĩ một chút, mới phát hiện cô có rất nhiều hành vi khả nghi.
"Em đi bệnh viện làm kiểm tra vô tình nghe được." Cô thủ thỉ thù thì.
"Tại sao…" Anh dừng lại, một đôi tròng mắt đen nhìn cô một lúc lâu, cuối cùng đem nghi vấn nuốt vào trong bụng, "Thôi, xuất viện rồi dời đến chỗ của anh đi."
Kiều Y Y chui đầu ra chăn, "Không phải là anh muốn lấy đứa con của em ra à?"
Sóc Phong cúi đầu, nhìn sàn nhà không nói gì.
"Anh vẫn còn không có thay đổi ý nghĩ của anh?" Kiều Y Y cắn môi, tay trong chăn đều muốn xoắn thành một đoàn.
Sóc Phong buồn bực không lên tiếng, ánh mắt theo từ trên đất chuyển đến trên trần nhà, chính là không nhìn mặt của cô.
Kiều Y Y mím môi một cái, "Em muốn nghỉ ngơi!"
"Ừ." Anh đến gần, cúi người thay cô đắp kín mền, cô nhắm chặt hai mắt, mí mắt hơi rung động, gương mặt đỏ thắm thường ngày có vẻ tái nhợt.
Bác sĩ nói cô không có gì đáng ngại, chỉ là bị thiếu dinh dưỡng một chút, cầm bồi dưỡng tốt, thậm chí Sóc Phong hỏi bác sĩ, bây giờ lấy đứa bé có ổn hay không, bác sĩ nhìn anh rất không chút thiện cảm.
"Hiện tại cũng hơn bốn tháng rồi, lấy đứa bé ra không phải lựa chọn sáng suốt!" Lúc ấy bác sĩ đề nghị sâu xa.
Cô không có nói ra lo lắng trong lòng, Sóc Phong càng sợ Kiều Y Y bắn ngược, anh đã thấy được cô là một người mẹ kiên trì, nếu như anh không chủ động cầu hòa, cô cũng rời khỏi anh, ôm đứa bé của anh.
Kiều Y Y chưa từng cùng anh bàn bạc, cô quyết định chuẩn bị rời khỏi anh, tim của anh một hồi bài sơn đảo hải đau đớn, anh không biết là cô ở dạng gì mà đứa ra cái quyết định dưới tình huống này.
Anh thật không phải là một người đàn ông! Để cho một cô gái phải đối diện với mấy chuyện này, "Thật xin lỗi, Y Y. "
Lông mi Kiều Y Y tựa như cánh bướm, thường xuyên lay động, anh cúi xuống cái trán, hôn một cái lên trán của cô.
Nhiệt độ trên trán nhanh chóng chảy về phía tim, cô mở mắt ra, người đàn ông đã rời đi, cô không tiếp tục phí sức che giấu nước mắt của mình, nước mắt im lặng trượt vào trong gối đầu.
"Sóc Phong, cái người đáng ghét này!" Cô cúi đầu mắng
Một tiếng, nước mắt tiếp tục rơi nhiều hơn.
Anh vẫn không muốn co con, cô nên vui mừng sao? Một người đàn ông coi trọng người phụ nữ của mình vượt xa kết tinh tình yêu, cô căn bản không vì nối dõi tong đường chuyện tình phiền não, anh đã vì cô mà loại bỏ đi gốc rễ.
Nhưng cô muốn! Lúc trước cô lựa chọn không cần đứa con này, bởi vì cô rất thích anh, nói những lời nói kia cũng vì đang không có bảo bảo tiền đề dưới, nhưng bây giờ nói không muốn thu lại nó, cũng không muốn từ bỏ.
Người đàn ông này, cô không thể nhận, không được.
Sóc Phong tìm khắp nơi, đều không tìm được Kiều Y Y, thậm chí anh tìm Nhâm Viễn, Nhâm Viễn nói cô đã xin nghỉ, anh lại tìm bạn bè của cô, cũng không có! Một chút đầu mối cũng không có. Cô cứ như vậy mà biến mất rồi, Sóc Phong không thể tiếp nhận sự thật này.
Cô hỏi anh, có phải anh không cần đứa con hay không? Lúc ấy anh không có trả lời.
Không phải là không muốn, mà là đứa trẻ đang ở trong cô, anh lựa chọn cô, như vậy còn chưa đủ yêu sao? Anh yêu cô. Đủ rồi, Sóc Phong! Anh chính là ích kỷ! Anh chính là đáng chết đến khốn kiếp! Không muốn? Lừa ma quỷ đi.
Anh lớn lên trong một gia đình bình thường, anh khát vọng có một gia đình bình thường, người chồng, người vợ và đứa trẻ, đây mới là một gia đình.
Không cần con cái ư? Làm sao có thể có chuyện như vậy! Anh là một tên nhát gan, chính là anh không dám đối mặt với tổn thương!
Điện thoại di động trong túi vang lên, Sóc Phong sững sờ từ trong túi tiền lấy điện thoại di động ra, anh lặng lẽ nhận điện thoại, “Alo?”
“Thưa ông Sóc Phong, người ông cần tìm, chúng tôi đã tìm được.”
“Ở nơi nào?” Hai mắt Sóc Phong lóe ánh sáng.
Kiều Y Y cũng không hề rời khỏi Đài Bắc, chỉ là cô muốn để cho mình và cục cưng nghỉ ngơi một chút.
Sáng sớm, cô đi chợ mua thức ăn, lại chậm rãi đi dạo, đã quá quen thuộc với hoàn cảnh chung quanh, người ở nơi này rất thân thiện, cũng không vì cô chưa cưới mà mang thai mà thay đổi cách nhìn, còn tương đối chăm sóc cho cô.
Chung quanh đây phần lớn là người lớn tuổi ở, A Công, A Ma, không có việc gì lại thích qua chỗ cô tâm sự, đối với một người mẹ trẻ tuổi như cô thì rất quan tâm, giống như A Ma ở cửa đối diện luôn ghé qua chỗ cô xem xét, xem xem tình trạng thân thể cô, thỉnh thoảng còn có thể gọi cô cùng đi ăn cơm, mới ở chỗ này có một tuần lễ mà cô đã cảm thấy thích nó mất rồi.
Đáng tiếc ngày mai cô sẽ phải bắt đầu đi làm, loại này nhàn nhã ngày cũng muốn tạm thời đã qua một đoạn thời gian, chỗ cô ở, có tổng cộng sáu tầng, cô thuê ở lầu ba.
Cô chậm rãi đi lên lầu, lúc đi đến cửa nhà mình, cô nghe được tiếng vang phát ra từ hướng đó, hình như có người đi vào, bây giờ nếu có điều kiện chắc chắn không tới đây ở được, nơi này thuê thì thoải mái, nhưng về chuyện thiết bị thì không bằng chỗ trước đây cô từng ở.
Kiều Y Y vào cửa nhà, đóng kín cửa, mới đem đồ để xuống, chuông cửa liền vang lên, cô ra mở cửa, rồi trợn mắt nhìn người đứng ngoài đó, lúc ấy cô ở bệnh viện không chào mà đi, Sóc Phong không muốn đứa nhỏ này, còn cô cũng không muốn mình và đứa bé trở thành gánh nặng cho anh, không bằng kịp thời rời khỏi kết thúc đoạn quan hệ quỷ dị này, nhưng bây giờ…
“Xin chào, tôi tên là Sóc Phong.” Người đàn ông ở cửa nói như vậy.
Kiều Y Y không có phản ứng mà đứng ở nơi đó, hai mắt cũng không chớp lấy một cái, cứ vậy nhìn anh.
“Tôi vừa mới chuyển đến đây, ở tầng bốn.” Người đàn ông nào đấy cười đến rất rực rỡ, anh chỉ chỉ ngón tay lên trên để thay lời giải thích.
“Anh, anh được lắm!” Tựa như bọt khí bị đầu ngón tay chọc thủng, cô lập tức phục hồi tinh thần lại.
“Không biết cô tên gì?”
“Kiều Y Y.” Cô nói một câu là tim đập thêm nhanh.
“Được, tôi nhớ kỹ rồi!” Anh đẹp trai nháy mắt với cô “Vậy tôi về trước nhé, còn nhiều việc phải lo trên đó.”
Sóc Phong chào cô rồi xoay người rời đi, Kiều Y Y lặng lẽ nhìn chăm chú vào bóng lưng của anh, nhịp tim phải thật nhanh, chậm rãi trở lại bên trong phòng, cô dựa vào cửa, tay nhè nhẹ vuốt ngực, trong mắt kích động phiếm một tầng hơi nước, ngu ngốc, đồ ngốc.
Cô vừa mắng vừa tựa vào trên cửa, trong mắt tươi cười.
Một ngày hôm nay, quả thật rất không giống nhau.
Ngày thứ hai Kiều Y Y “trùng hợp” đụng phải “hàng xóm mới”.
Anh ta nói: “Đi làm à?”
“Ừ.” Đối với người xa lạ, lời của cô tương đối tiết kiệm.
“Tôi đưa cô đi đoạn nhé.”
“Được.” Suy tư một lát, cô đồng ý, tiết kiệm được thì cứ tiết kiệm
“Cám ơn anh.” Đến công ty, Kiều Y Y nói cám ơn, cô đã không lái xe đi làm, phụ nữ có thai mà lái xe đi là chuyện không an toàn cho lắm.
“Không cần khách sáo đâu, chỉ là thuận đường.”
Thật sao?