Editor: Cua Rang Me

"Không tham dự triển lãm tác phẩm của anh thật sao?" Giọng của người phụ nữ nhẹ nhàng vang lên bên tai người đàn ông.

"Ừ!" Người đàn ông nằm ở trên giường, không do dự chút nào.

Kiều Y Y đã đồng ý với Sóc Phong, tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng anh "Xuất đầu lộ diện", nhưng cô muốn thử thái độ của anh, dù sao mỗi người đều có khát vọng danh tiếng!

"Không đi thât?" Cô lại hỏi.

Câu trả lời của anh là dùng gối che kín cả đầu, không muốn nghe bất kỳ vấn đề liên quan nào.

"Được rồi, được rồi, vậy em đi đây." Cô là người phụ trách triển lãm này, không có lý do gì mà không tham dự, trước khi đi, cô lại bổ sung: "Buổi tối em sẽ về hơi trễ, anh có đói bụng thì ăn trước."

Người đàn ông vẫn không có phản ứng, cô xoay người rời đi.

Tác phẩm của Sóc Phong được triển lãm bởi một tổ chức ở trong trung tâm thành phố, thực ra dựa theo phong cách làm việc của kỳ Kiều Y Y, cô không cần thiết phải có mặt. Chẳng qua cô rất muốn nhìn thái độ của mọi người đối với tác phẩm của Sóc Phong.

Người khác ngắm tác phẩm, Kiều Y Y đọc lòng người, hai mắt thẳng tắp nhìn vẻ mặt của mọi người, có khen có chê, cô hài lòng gật đầu một cái, như vậy thì được rồi, có tốt có xấu, tương đối có tính tranh luận.

Đang muốn đi qua thì một cô gái bên cạnh Kiều Y Y ngừng lại, phát hiện vẻ mặt cô gái đó có chút kì lạ, cô thật tò mò, vì vậy dừng bước, đứng ở bên cạnh cô ấy.

Bởi vì bên cạnh có thêm một người, cô gái liếc một cái, ánh mắt nhìn thấy bảng tên trước ngực của cô, cô ấy mới nhìn thẳng Kiều Y Y, "Xin chào, xin hỏi cô là nhân viên làm việc ở đây sao?"

Kiều Y Y gật đầu, "Đúng, có chuyện gì không?"

"Nhà thư pháp này tên là Sóc Phong sao?" Giọng của cô gái êm êm, nghe rất lọt tai.

Kiều Y Y rất thích giọng của cô ấy, "Đúng vậy......" Xem ra cô ấy đã thưởng thức tác phẩm của Sóc Phong, nếu không làm sao chủ động hỏi thăm? Kiều Y Y vui vẻ nói: "Sóc Phong là một nhà thư pháp mới, nhưng tác phẩm của anh ấy......"

Cô gái cắt đứt lời của cô..., "Làm sao có thể? Sóc Phong vốn chính là nhà thư pháp, nếu không phải là

cô gái thở dài một cái, còn chưa nói hết.

Kiều Y Y nhướng mày, “Cô biết anh ấy?”

Cô gái không nói gì, nhìn chằm chằm tác phẩm trước mắt, ánh mắt giống như đốt ngọn lửa sáng chói mãnh liệt, muốn thiêu hủy tác phẩm, “Đúng, tôi biết anh ta…”

“Hả…” Thì ra là biết, Kiều Y Y mỉm cười, đương muốn nói chuyện về Sóc Phong với cô ấy thì cô gái đột nhiên xoay người, vội vã rời đi.

Kiều Y Y ngây ngốc đứng ở đó, không biết có chuyện gì xảy ra. “Xảy ra chuyện gì?”

“Chị Y Y, mời sang đây một chút, ở chỗ này có chuyện rồi!” Một trợ lý ở gần đó nhẹ giọng kêu.

“Ừ.” Kiều Y Y nhanh chóng quẳng cảnh tượng này ra sau đầu, nhập tâm vào công việc.

Cô gái vừa đi khỏi hội trường, liền ngồi vào trong một chiếc xe màu xám tro.

“Thế nào? Sao trở về nhanh như vậy.” Người đàn ông ngồi chỗ tay lái hỏi, anh không có hứng thú với những thứ đó, chỉ đơn thuần đến đây với cô.

Đầu tiên là cô gái hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm cửa sổ một lúc lâu, cô mới lấy lại tinh thần lạnh nhạt nói: “Anh ta xuất hiện…”

Người đàn ông ngồi ở ghế tài xế, gương mặt vui vẻ bỗng cứng lại, “Anh ta, anh ta…”

“Ừ, biến mất bốn năm, cuối cùng cũng xuất hiện.” Giọng cô gái hơi lạt.

“Trần Uyển!” Người đàn ông cau mày, “Em đừng nói với tôi, mấy năm này em vẫn không quên được anh ta!”

Gương mặt xinh đẹp của Trần Uyển nhìn người đàn ông đã ở bên cạnh mình nhiều năm nay, “Tôi chưa bao giờ nói tôi muốn quên anh ta.”

“Em!” Người đàn ông hơi bị nổi điên, đột nhiên đập tay lái một cái, Trần Uyển cũng không nhúc nhích, hình như đối với việc anh giận dữ đã thành thói quen.

“Tôi muốn đi về!” Trần Uyển như nữ vương cao quý, kiêu ngạo ra lệnh.

Người đàn ông nhìn nhìn cô chằm chằm, giống như muốn nhìn thấu cô, nhưng trên thực tế, từ khi biết cô đến bây giờ, chưa có một khắc nào anh hiểu được cô, nhưng anh không cam lòng.

Anh nắm chặt cằm của cô, hung hăng hôn môi của cô, Trần Uyển phản ứng kịp, cho anh một cái tát, người đàn ông quay đầu đi, khóe miệng bị chảy máu, “Lý Nhân Phong, anh nổi điên làm gì!”

“Tôi nổi điên? Người nổi điên chính là em đó! Em biết anh ta lâu như vậy, anh ta có nói yêu em không? Không có! Trần Uyển, cho tới bây giờ thì em vẫn đang nằm mơ giữa ban ngày…” Người đàn ông trong cơn thịnh nộ nói không lựa lời.

Sắc mặt Trần Uyển khó coi nhìn anh chằm chằm, “Anh biết tôi được bao lâu, chẳng lẽ tôi đã nói thích anh rồi ssao? Không phải anh cũng giống như tôi sao, cam tâm tình nguyện tự tìm khổ… Á…”

Anh nắm thật chặt cổ tay của cô, tròng mắt thâm trầm nhìn cô, “Em nói lại lần nữa?”

Cô biết là cô đang làm tổn thương anh, nhưng giọng điệu của cô không thay đổi, “Anh và tôi đều thích tự tìm khổ như nhau…”

Tay của cô bị vứt ra, vẽ nên một đường cong xinh đẹp trên không trung, Lý Nhân Phong nhếnh nhác không nhìn tới cô, “Cút đi! Trần Uyển, đừng để cho tôi gặp lại cô!”

Trần Uyển cười lạnh, “Nếu anh làm được thì hãy nói!” Nói xong, cô ưu nhã mở cửa xe rời đi.

Mặt người đàn ông không thay đổi nhìn cô gái rời đi, hai mắt nhắm lại, đột nhiên, anh mở hai mắt ra, mở sổ ghi chép số điện thoại di động, bên trong có một mã số.

Trần Uyển ở bên cạnh anh lâu như vậy, cô rất cao ngạo, sẽ cho là mình không dám chơi gái sau lưng cô, cho nên cô chưa bao giờ nghi ngờ xem qua điện thoại di động của anh… Hay nói cách khác, sự thật giống như cô vừa nói, hoàn toàn không quan tâm anh.

Lý Nhân Phong cười khổ một tiếng, Sóc Phong biến mất trong khoảng thời gian này, anh nghĩ là cho dù cô không lập tức yêu mình, tối thiếu cũng sẽ có chút gọi là tình cảm với mình, nhưng sự thật lại không phải vậy.

Anh nhanh chóng bấm điện thoại, khi đầu điện thoại bên kia tiếp nhận thì anh trực tiếp nói: “Chúng ta gặp mặt đi!”

Có một số việc, sẽ không bởi vì thời gian biến mất mà kết thúc, hơn nữa có vài người bản tính trời sanh cũng sẽ không bởi vì thời gian mà thay đổi, có người sẽ dễ dàng thay lòng, có người thoải mái sống qua ngày, có người thì cả đời cũng sẽ không thay đổi.

Lý Nhân Phong gặp được hai người, cộng thêm anh, được ba người, ba người cố chấp giống nhau, giữa bọn họ sẽ có kết cục như thế nào đây?

Anh đột nhiên kích động bật cười, trái tim khổ sở không thôi, người bên đầu điện thoại kia hình như yên lặng một hồi lâu, đợi đến khi anh sắp không nhịn được thì người đàn ông bên kia lên tiếng, “Ừ.”

“Chỗ cũ, bảy giờ tối.” Lý Nhân Phong nói.

Đầu bên kia vang lên tiếng hít thở nặng nề, Lý Nhân Phong tự mình quyết định, “Quyết định như vậy!” Anh không cho Sóc Phong có bất kì cơ hội từ chối, cúp điện thoại.