Sau khi Lương Duật Chi rời đi, Tây Trừng tiếp tục ngủ, mãi đến sáng đồng hồ báo thức kêu mới tỉnh dậy, sau khi lấy lại chút sức lực, lê toàn thân đau nhức đi tắm. Khi bước ra, cô đứng trước gương nhìn cơ thể mình, dùng ngón tay chạm vào vết răng trên vai, cảm giác đau vẫn hiện rõ.

Hôm qua anh rất hung hăng, ngang ngược, thẳng thắn, nửa sau trận chiến đấu cũng không có gì thay đổi, từ đầu đến cuối dường như tràn đầy phẫn nộ, mỗi động tác đều không hề kiềm chế, anh sẽ tăng thêm lực khi cô phát ra âm thanh, dùng tay ấn vào bụng dưới khiến cô đau đớn. Lần làm vào buổi sáng, khi cả hai người đều chưa tỉnh táo lắm, anh mới nhẹ nhàng được một chút.

Tây Trừng quấn khăn tắm đi ra thay quần áo, thu dọn đống bừa bộn tối qua. Lương Duật Chi chỉ mặc quần áo của chính mình, hiện trường để lại đống bừa bộn cũng mặc kệ. Quầ.n lót của cô bị ném xuống đất, bên cạnh là túi gói hàng bị xé rách, chiếc váy bằng vải bông mặc làm đồ ngủ bị rách dây thắt lưng, vắt bừa bãi trên tay vịn ghế sofa, đồ uống vốn được để gọn gàng trên tủ lối vào giờ lại lung tung lộn xộn, một lon Coca rơi xuống đất.

Tây Trừng thu dọn mọi thứ. Cô tìm một tấm danh thiếp cạnh ghế sofa nhỏ, là của một nhà đầu tư, cô không quen, có thể là rơi ra từ túi của Lương Duật Chi.

Cô cầm nó trên tay, tìm điện thoại, lướt tới tên anh trên WeChat, chụp ảnh danh thiếp rồi gửi đi, một dấu chấm than màu đỏ và tin nhắn thông báo lập tức hiện lên.

Anh đã xóa cô rồi.

Không có gì ngạc nhiên. Tây Trừng nhìn đồng hồ, quyết định thử vận ​​may ở chỗ nhà hàng buffet sáng. Mấy ngày trước cô toàn ăn bánh mì ở trung tâm triển lãm, chưa từng đến nhà hàng.

Nhưng trên thực tế, bữa sáng tự chọn ở khách sạn này có danh tiếng rất tốt, các blogger ẩm thực luôn đến giới thiệu. Tây Trừng đi ăn một bát hoành thánh nhỏ, sau khi kiểm tra email, dùng điện thoại di động liệt kê những nội dung chính của brief mới, mất khoảng bốn mươi phút. Người đến ăn sáng ngày càng ít, cô tô son xong đang chuẩn bị rời đi thì đã nhìn thấy Lương Duật Chi đi vào.

Mặc quần áo đi làm, anh trở về trạng thái bảnh bao thường ngày, áo sơ mi phẳng phiu, cà vạt nghiêm chỉnh.

Anh và người đàn ông đi cùng đêm đó, sau đó mỗi người đi lấy đồ ăn riêng.

Thay vì chọn hoành thánh và mì hành lá trộn dầu, anh lại ăn bánh sừng bò và salad. Lúc anh đang lấy sữa thì Tây Trừng đi tới, đưa danh thiếp vào tay trái còn rảnh của anh: "Anh để quên à?"

Lương Duật Chi nghiêng đầu, ánh mắt liếc nhanh khuôn mặt thanh tú trang điểm nhẹ của cô, tầm mắt rơi xuống, nhìn thấy tấm danh thiếp giữa ngón tay cô, giơ tay nhận lấy, đồng thời rót sữa vào ly.

Tây Trừng quan sát mẫu cà vạt mới của anh rồi hỏi: "Hôm nay anh về Bắc Kinh à?"

"Ngày mai." Anh đặt chiếc cốc lên đĩa.

Tây Trừng không lãng phí thời gian, thấp giọng hỏi: "Anh ở phòng nào?"

Không nghe được câu trả lời.

Tây Trừng ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của anh, vẻ mặt không có chút cảm xúc nào, chỉ có đôi môi hơi mím lại, tựa như không muốn nói chuyện.

Lẽ nào... hối hận rồi?

Sự im lặng ngắn ngủi.

Sau đó, một giọng nói khe khẽ lọt vào tai: "1203."

Lương Duật Chi cầm đĩa đồ ăn đi ngang qua Tây Trừng.

Đây là ngày cuối cùng của hội nghị, sau khi kết thúc, gian hàng sẽ bị dỡ bỏ. Sếp Trương đó sẽ bay ngay khi hội nghị xong, để lại mấy người ở trung tâm triển lãm hoàn thành công việc. Sau khi mọi việc đã xong xuôi, giám đốc tuyên truyền của Kinh Vĩ mời mọi người đi ăn tối.

Tây Trừng xác nhận vé ngày mai của hai thực tập sinh rồi nói với họ: "Ngày mốt chị mới quay lại." Cô dự định về nhà thăm bà ngoại, ở lại thêm một ngày nữa.

Trở về phòng, tắm trước rồi bật máy tính để hoàn thành bản tóm tắt dự án này. Đến hơn mười giờ, cô mới lấy điện thoại di động và thẻ phòng đi vào thang máy, may mắn là thang máy không cần thẻ.

Đến tầng 12, theo chỉ dẫn tìm 1203. Cô giơ tay gõ hai lần nhưng không thấy động tĩnh gì.

Có thể anh chưa về, có thể họ đã tổ chức tiệc mừng, hoặc anh có xã giao nào khác.

Tây Trừng đã quay người đi, nhưng phía sau lại có tiếng động.

Anh hình như vừa mới tắm xong, tóc còn ướt và rối bù, trán bị che lại, nhưng anh không mặc áo choàng tắm của khách sạn mà là loại áo phông rộng rãi thường mặc ở nhà.

Im lặng nhìn nhau mấy giây, vẻ mặt của Lương Duật Chi rất hờ hững, ngay lúc Tây Trừng vừa định mở miệng nói chuyện thì anh đã quay vào trong, cửa mở một nửa.

Tây Trừng tự giác bước vào phòng, đóng cửa lại, nghe thấy tiếng máy sấy tóc đang hoạt động.

Phòng Suite và phòng phổ thông có sự khác biệt rất lớn. Khi bước vào có cảm giác rộng rãi và thoáng đãng, không biết từ khi nào bồn rửa mặt và phòng tắm nửa mở trở nên phổ biến, kính trong suốt gần như chiếm tới 70% của sự riêng tư.

Anh đang sấy tóc trước bồn rửa mặt.

Tây Trừng đi tới sofa ngồi xuống, trên bàn bên cạnh có một chai nước chanh đã mở sẵn. Cô liếc nhìn bảng thành phần trên chai, một lúc sau, tiếng máy sấy tóc dừng lại.

Người bên trong bước ra, mái tóc đen nửa khô hiện rõ trạng thái bung xoã. Anh dừng lại cạnh bàn làm việc, với lấy chai nước chanh uống hai ngụm, ánh mắt Tây Trừng đang nhìn yết hầu đang phồng lên lăn tròn của anh. Có lẽ vì ánh sáng, nước da của anh quá trắng, từ má, cằm đến cổ đều nhẵn nhụi đến mức muốn chà xát cho ửng đỏ.

Chai nước lại được đặt lên mặt bàn, anh đi điều chỉnh nhiệt độ của điều hòa, sau đó quay lại nhìn chiếc điện thoại đang sạc pin đặt trên tựa tay ghế sofa.

Tây Trừng đứng dậy đi tới, chặn đường anh.

"Lương Duật Chi, nếu anh không muốn thì có thể từ chối." Tây Trừng không hề che giấu sự khao khát của mình đối với anh. Theo những gì cô nói ngày hôm qua, cô dường như đã hoàn toàn làm sáng tỏ mọi chuyện và vô cùng thành thật với chính mình: "Bây giờ em muốn hôn anh."

Cô nhìn thẳng vào đôi mắt kia, không chờ đợi nữa mà đẩy anh đến ghế sofa, nếu anh không muốn, lúc đó anh đương nhiên sẽ phản kháng và dừng lại.

Tây Trừng ngồi lên chân Lương Duật Chi, nhưng đang ôm cổ anh thì bị giữ tay lại. Cô nhìn biểu cảm của anh, trong mắt anh hiện lên một điều gì đó, khoảnh khắc tiếp theo, tư thế đột nhiên thay đổi, cô bị đè lên ghế sofa. Bóng người trước mặt bao phủ, vai phải của Tây Trừng hoàn toàn bị khống chế, những ngón tay thon dài mảnh khảnh luồn qua kẽ hở giữa các ngón tay trái của cô, đan xen kín kẽ, lòng bàn tay chạm vào nhau.

Lương Duật Chi cúi đầu hôn cô mang theo hương vị nước chanh.

Không hung dữ như hôm qua, nhưng cũng không dịu dàng, chiếc mũi cứng cáp của anh đụng thẳng vào cô.

Trong cơn đau, mùi thơm thoang thoảng của một loại sữa tắm nào đó xộc vào mũi.

Tây Trừng có thể cảm giác được anh từ hôm qua đến giờ đều không vui, cũng có thể nghĩ ra anh đang ôm hận cái gì. Nhưng cô muốn kể chuyện quá khứ, anh lại không muốn nghe nên cô cũng không thèm quan tâm.

Bây giờ mối quan hệ này là con đường hai chiều, anh đã đồng ý, cô không phải là người duy nhất được lợi khi làm chiều lòng nhau.

Khi cơ thể anh bắt đầu đổ mồ hôi, Tây Trừng được bế lên giường. Tây Trừng mơ hồ cảm nhận được lồng ngực run rẩy và nhịp tim đập dồn dập mạnh mẽ của anh, anh cúi đầu sát xuống nhìn cô.

Tây Trừng không hiểu được ánh mắt đó. Cô chỉ cảm thấy đôi mắt của anh rất đen, rất sạch sẽ và thuần khiết. Khi đôi môi mỏng lướt qua, Tây Trừng chào đón, cuối cùng bàn tay còn lại của cô chạm vào mái tóc mềm mại hơi ẩm ướt của anh, sờ vào có cảm giác mát lạnh.

Đó là một nụ hôn thân thiện và bình yên hiếm có. Họ lần lượt ngậm lấy đầu lưỡi đối phương trong miệng, mút nhẹ rồi buông ra, lặp đi lặp lại không biết mệt mỏi.

Rất đột nhiên, điện thoại di động vang lên.

Hai người đều giật mình. Tây Trừng nhận ra đó là nhạc chuông của mình. Mấy ngày nay cô ở trong trung tâm triển lãm ồn ào nên đã đổi nhạc chuông khó có thể bỏ qua mà không gây khó chịu cho tai. Nhưng cô dự định bỏ qua, tiếp tục quấn lấy anh.

Tuy nhiên chưa đến hai phút, nó lại vang lên lần nữa.

Lương Duật Chi tách khỏi người cô: "Nhận điện thoại đi."

Tây Trừng đành phải đứng dậy, hơi thở vẫn chưa ổn định. Cô tìm điện thoại di động, đi ra ban công phòng ngủ nhận cuộc gọi. Cô bình tĩnh lại, hiểu chuyện gì đang xảy ra, trả lời đối phương: "Ừm, giao cho cô ấy làm. Bây giờ tôi sẽ hỏi xem tình tình thế nào. Đợi một chút, tôi sẽ gọi lại sớm thôi."

Cô cúp máy, lại gọi cho thực tập sinh để hỏi file mới nộp, nhanh chóng thấy dữ liệu đã được nhập vào bản cũ, cô giải thích rõ ràng, an ủi cô ấy một chút, dặn dò chỉnh sửa và nộp lại càng sớm càng tốt.

Cô gọi lại cho đồng nghiệp ở bộ phận Sáng tạo.

Lương Duật Chi im lặng nhìn.

Cô tựa ở ban công nối từ ngoài vào trong, rèm cửa mở một nửa. Một tia sáng từ bên ngoài chiếu vào đổ xuống, mái tóc dài và dày nằm giữa ánh sáng và bóng tối.

Cô nói chuyện điện thoại một cách bình tĩnh, giọng nói nhẹ nhàng để giải thích lỗi lầm của người khác, lịch sự, thái độ như đang bảo vệ.

Giống như ủng hộ chính nghĩa với tất cả mọi người.

Tây Trừng vô thức dùng ngón tay vén rèm lên, nghe đồng nghiệp ở đầu bên kia phàn nàn, dần dần có chút mất kiên nhẫn, quay đầu nhìn lại đã thấy Lương Duật Chi đang dựa vào đầu giường.

Khi đèn tường chưa được bật lên, đường nét của anh có hơi mờ ảo.

Một lúc sau, cuối cùng điện thoại cũng cúp. Cô nhận được email mới từ thực tập sinh yêu cầu cô xác nhận. Tây Trừng nhanh chóng đọc xong rồi trả lời. Cô đi tới bật đèn tường đầu giường rồi đi tắt đèn bên ngoài, quay lại giường, vén chăn lên ngồi vào.

"Ngày nào em cũng bận như vậy sao?" Một giọng nói trầm thấp vang lên.

Tây Trừng: "Không, đợt này hơi nhiều việc thôi." Cô cúi người xuống giường, dùng ngón chân chạm vào bắp chân anh.

Lương Duật Chi mím môi, hơi cụp mi xuống: "... Có thường xuyên gặp sếp Trương của Kinh Vĩ không?"

"Không."

"Thủ đoạn của anh ta rất bẩn, tránh xa anh ta ra."

"Bẩn như thế nào?" Tây Trừng tò mò liếc mắt sang một bên, sau đó mím môi rút lại: "Tiện thì em hỏi thôi. Em biết, anh ta là một tên khốn nạn ghê tởm."

Cô không che giấu sự chán ghét của mình.

"Ghê tởm như vậy mà em cũng cười cả buổi."

Tây Trừng nghe được sự mỉa mai, trừng mắt nhìn anh hai giây: "Vậy anh nghĩ em nên làm gì? Không phải anh cũng từng trải qua rồi sao? Anh không phải ở cùng khách hàng nữ xinh tươi sôi nổi sống động sao? Tưởng Tân Ngữ không phải nói anh suýt chút nữa mất trinh sao? Anh còn phải chịu đựng tất cả những điều này, em biết làm gì?"

"Em chỉ có một lựa chọn này thôi à?"

Tây Trừng chống khuỷu tay lên một chút, nhìn thẳng vào anh: "Anh lại muốn nói về cổ phần của em phải không? Em quay về rồi sẽ miệng ăn núi lở, vẫn phải dựa vào những kẻ mưu mô ở công ty đã hại mẹ chết rất nhiều năm trước cung cấp cho em? Gia đình anh lớn như vậy, sao anh không về kế thừa gia sản đi? Anh có thể có lựa chọn của anh, còn em thì không?"

Giọng điệu của cô bình tĩnh, nhưng sự hung hăng không thể che giấu.

Anh biết rất rõ đây chính là con người thật của cô, sự nhu mì không liên quan gì đến cô.

Lương Duật Chi quay mặt đi và không nói gì.

Bầu không khí trở nên căng thẳng.

Tây Trừng nằm im hai phút, mới cúi người định chạm vào anh nhưng đã bị đẩy ra.

"Đuối lý nên anh không thể cứng được à?" Tây Trừng tựa vào ngực anh: "Để em giúp anh nhé." Cô cúi đầu hôn lên môi anh. Nụ hôn mãnh liệt miễn cưỡng được hai giây lại bị anh đẩy ra.

Giây tiếp theo, có người đè xuống, không hề thương tiếc xé quần áo cô ra.

"Đường Tây Trừng, do em tự tìm đấy."