Reggie ngồi bên bàn trang điểm, ngắm nhìn mơ màng vào vết bầm nhỏ trên cổ. Dấu "yêu" của Nicholas Eden đã để lại. Cô chạm vào nó, thật là may mắn cô đã không cởi áo choàng khi trở về nhà chú Tony vào tối qua. Và từ bây giờ chắc chắn cô phải luôn choàng khăn cho đến khi dấu vết này biến mất.

Đã sáng muộn, và cô đã ngủ dậy trễ hơn ngày thường. Những anh chị em họ của cô hẳn đã phải ăn sáng xong rồi, và nếu như họ vẫn ở nhà, cô hẳn phải tìm cách dựng lên câu chuyện cô và chú Tony đã chuyện trò đến tối muộn ngày hôm qua.

Tony đã gửi đến cho ông anh trai Edward 1 tin nhắn trước khi cô trở về nhà, chỉ nói đơn giản rằng Reggie sẽ không đến buổi khiêu vũ.Chỉ có vậy , không 1 lý do nào được đưa ra. Kịch bản của họ là Tony đã về nhà muộn nên cô phải chờ anh đến 1 giờ, và khi anh về đến nhà , họ đã trò chuyện. Khi kết thúc câu chuyện thì đã quá muộn , cô đơn giản là đi về nhà ngủ. Những gia nhân nhà Edward sẽ xác nhận là Tony đã đưa cô về tận nơi và cô đã lên thẳng giường đi ngủ.

Reggie thở dài và rung chuông gọi Meg, sau đó vội vàng tiến đến chiếc tủ lục tìm 1 chiếc khăn quàng cô. Meg phải không được thấy dấu yêu của cô.

Nửa tiếng sau khi cô xuống dưới nhà, thấy Cô Charlotte và 2 chị họ Clare và Diana đang tiếp khách. Họ đang ở phòng khách với Phu nhân Braddock và con gái, Bà Faraday và chị gái Jane, và 2 phu nhân nữa mà cô không biết mặt. Họ đều nhìn chằm chằm vào cô khi cô bước vào, và Reggie càng trở nên thiếu thoải mái khi sắp phải nói dối về chuyện hôm qua.

-"Regina thân mến của tôi" Bà Faraday nói với tông giọng thân ái lạ lùng .-"Cháu nhìn trông đẹp tuyệt trần"

Reggie cảm thấy như bị ai thắt nút ở trong bụng. Không, không phải chứ ! Chỉ có lương tâm tội lỗi của cô mới làm cô nghĩ rằng họ biết tất cả mọi chuyện tối qua , cuộc phiêu lưu phóng túng của cô.

Nicholas Eden , Tử tước Viscount Eden vùng Montieth , nằm duỗi dài trên giường, đầu gối lên cánh tay, chỉ đắp một tấm chăn mỏng che đậy trên cơ thể trần truồng. Anh đã nằm đây sau 1 giờ đi dạo buổi sáng, nhưng vẫn chưa chịu dậy để bắt đầu 1 ngày mới. Hôm nay anh đã bỏ buổi cưỡi ngựa dạo quanh Hyde Park như thông lệ. Không có việc gì gấp gáp anh cần phải làm ngay. Một lá thư cho ngài Bá tước Penwich yêu cầu trả lời về mảnh đất mà anh muốn mua, nhưng nó có thể đợi.Mảnh đất đó ráp gianh ngay sát vùng đất của anh như một sự chọc tức trêu ngươi, nhưng dù sao , cũng phải đợi vì anh chưa bao giờ từng nhận được câu trả lời từ ông ta.

Anh cần phải liên hệ với với người quản lý hãng tàu của anh ở Southampton để hủy bỏ chuyến đi đã sẵn sàng cho anh. Anh đã dự định rời khỏi London trong vài tháng, để dong buồm đến Tây Ấn một lần nữa. Nhưng kể từ tối hôm qua , không gì có thể buộc anh phải rời khỏi London lúc này được.

Tên cô là Regina. Anh kêu to tên cô, tận hưởng cảm giác ngọt ngào của nó. Regina. Regina ngọt ngào, xinh đẹp với mái tóc đen như gỗ mun và đôi mắt sứ long lanh xanh biếc. Đôi mắt cô. Anh nhắm mắt lại để tưởng tượng chúng đang mỉm cười, rạng rỡ tinh nghịch với anh. Ồ, đúng là một đôi mắt ám ảnh không thể nào quên. Regina, cô gái đẹp nhất trong tất cả các cô gái đẹp , rực rỡ, kì diệu không gì so sánh được.

Nicholas cười khúc khích với sự tưởng tượng , mơ mộng của chính mình. Percy chắc chắn sẽ nói anh đâm đầu vào bánh xe mất. Có thật không nhỉ? Ồ tất nhiên là không rồi. Nhưng anh lại không thể nhớ đã bao giờ từng khao khát một người đàn bà nào như anh đã khao khát Regina Ashton vào tối hôm qua chưa.

Anh thở dài. Dì Ellie chắc sẽ khuyên anh nên lấy cô gái và sẽ được hạnh phúc. Bà là người duy nhất kể từ khi cha anh chết đi quan tâm đến Nicholas. Có lẽ bà của anh nữa , nhưng cũng có lẽ không. Thật khó để nói về Rebecca , bà già bạo chúa.

Và, dĩ nhiên , còn có " mẹ" anh. Bà ta là người cuối cùng trên trái đất cầu mong điều tốt đẹp đến với anh. Chính là vì bà ta mà anh không thể - hay sẽ không bao giờ có thể cưới Regina hay bất kì một thiếu nữ con nhà tử tế nào. Anh sẽ không bao giờ lấy vợ, hoặc ít nhất cũng chưa thể cưới vợ khi mà người đàn bà mà cả thế giới coi là mẹ anh chưa chết. Sự đe dọa mà bà ta trói buộc đầy ải anh rồi sẽ chết cùng bà ta.

Nicholas quăng tấm chăn sang 1 bên và ngồi dậy, suy nghĩ về Nữ bá tước Dowager đã hủy hoại mọi cảnh tượng thơ mộng của anh. Chính là bởi vì bà ta mà anh rất hiếm khi trở về nhà ở Silverley, vùng đất quê nhà , di sản thừa kế của anh ở Hampshire . Anh rất yêu Silverley , nhớ nó đến cay đắng. Những lần hiếm hoi duy nhất anh có thể trở về đó là khi bà ta đi đâu đó. Bà ta cố tình ở lại Silverey trong hầu hết cả năm , chỉ để giữ cho Nicholas không thể trở về.

Anh rung chuông gọi người hầu Harris và được thông báo là Ngài Alden và Malory đang đợi anh ở phòng ăn sáng. Anh chẳng nghĩ gì về chuyện này , quá quen với việc 2 người bạn đó thường xuyên đến chơi mà không hề báo trước.

1 lúc sau khi anh nhập hội với bọn họ, thấy Derek Malory đang ngồi bên chiếc bàn với một đĩa to thức ăn bày ra trước mặt, còn Percy thì đứng bên cạnh tủ búp phê nhấm nháp cà phê. Derek tặng anh 1 câu chào vui vẻ trước khi quay trở lại việc chọc ghẹo cô hầu trẻ. Percy thì gật đầu ra hiệu cho Nicholas với một nụ cười toe toét đầy ẩn í.

-"Tôi đã biết con chim nhỏ cậu mang về tổ của cậu ngày hôm qua ." Percy thì thầm , rồi gật đầu ra hiệu về phía Derek.-"Cậu ta vẫn chưa biết gì hết đâu, nhưng rồi cũng sẽ biết nội trong hôm nay thôi."

Nicholas cảm giác như bị một đấm như trời giáng đập anh bẹp dí ( cho chết, hi vọng chương anh chàng này bị đập lại rơi vào tay mình , he he ) Anh cố giữ giọng mình bình tĩnh khi anh thì thầm.-" Hãy tử tế nói cho tôi biết cậu lấy thông tin này ở đâu ra vậy?"

-"Nó chả còn gì là bí mật nữa đâu."Percy cười khúc khích.-"Thực tế là tôi sẵn sàng đánh cuộc nó sẽ lan ra khắp nơi nội trong ngày hôm nay thôi. Tôi nghe được từ Rotten Row đang theo đuổi 2 cô gái xinh xắn mà tôi biết ,và họ đã không thể đợi được để cung cấp cho tôi tin tức sốt dẻo này."

-"Làm thế nào mà họ biết?" Giọng anh vang to đến nỗi Derek phải liếc nhìn anh 1 thoáng trước khi quay trở lại với cô hầu.

-"Phu nhân E. .. Cậu không biết ư? Có vẻ như gã đánh xe nghĩ rằng bà ta sẽ thích thú đến phát sốt nếu được nghe tất cả về âm mưu bắt cóc tinh quái của cậu với bà ta. Và cậu không biết đâu , bà ta trông ngứa ran lên vì thích thú nghĩ rằng cậu ghen tuông để thực hiện phi vụ liều lĩnh táo tợn đó. Bà ta không thể đợi để kể cho tất cả bạn bè thân thiết – và thậm chí cả những người không thân thiết lắm. Ồ ,bà ta đã có một buổi sáng vô cùng bận rộn đó."

-"Quỷ tha ma bắt con mụ đó đi!"

-"Đúng thế , nếu tôi là cậu , tôi sẽ rời khỏi Luan đôn trong 1 thời gian."

-"Và để cho cô gái đối mặt với chuyện này 1 mình sao?'

-"Chuyện này đã bao giờ làm cho cậu bận tâm trước đây đâu?"

Cho lời nhận xét đó Percy nhận được một cái cau mày tăm tối.-" Đừng có sủa vào tôi như thế chứ, Nick . Cô ấy sẽ được lo liệu ổn thỏa , không nghi ngờ gì là vẫn sẽ lấy được chồng như mọi cô nàng ngây thơ trong trắng khác, và sẽ sống hạnh phúc mãi mãi thôi. Nhưng có ông chú của Derek sẽ làm cậu bận tâm đấy, chưa kể đến chính cha của cậu ta. Cô gái đó có những người thân có thể lột da cậu . Cậu sẽ không toàn vẹn mà thoát khỏi vụ này mà không bị trầy da tróc vỏ với họ vì đã làm tổn hại cô ấy như cậu đối xử với các cô nàng khác đâu.

-"Quỷ bắt cậu đi , tôi không hề chạm vào cô ấy."

-"Dĩ nhiên là cậu không làm , nhưng ai mà tin đây?'

Percy nhấn mạnh vấn đề.-"Tốt nhất là cậu nên chuồn trước khi 1 lời thách đấu được gửi đến cậu từ 1 trong những chú bác của cô ấy."

Đúng lúc đó Tyndale xuất hiện ngay trước cửa và thông báo.-"Gia nhân của ngài Malory xin phép được yết kiến, thưa ông chủ."

Derek nhìn lên người hầu đang đứng đằng sau Tyndale vẻ ngạc nhiên.-"Ồ , nghe tôi nói này, Nicky. Tất cả chỉ là hiểu lầm, ông tướng đó không có việc gì để yết kiến ở đây cả."

-"Tôi không nghĩ vậy đâu" Nicholas thì thầm còn Percy liền rên rỉ.