Phòng khách khá đông người, hai mươi vị khách của Miriam đã lên thành ba mươi. Phòng nhạc đang mở và âm thanh của ai đó đang chơi đàn hạc phát ra từ đó. Phòng ăn đang mở, cái bàn dài mang vẻ của một bữa tiệc đứng. Những vị khách đi lại từ phòng này qua phòng khác.

Selena Eddington đã có chút thay đổi sau một năm kể từ lúc Reggie gặp cô ta. Đóng bộ trong một thứ đồ viền ren hồng kiểu cách làm Reggie cảm thấy quá đoan trang trong chiếc váy xanh thẫm của mình, Selena có tất cả những người đàn ông bám riết lấy từng lời của cô. Đôi lúc, cô ta quay qua Reggie với một nụ cười hết sức tự mãn.

"Tươi lên nào, cô bạn thân mến. Đúng là bị buộc lại chưng ra trong một ngày."

Reggie quay lại với Quý bà Whately, một người quen từ mấy năm trước. Bà đang ngồi cạnh Reggie trên ghế sopha. "Cái gì đã bị buộc lại chưng ra vậy?" Reggie hỏi.

"Cô đang gặp những người cũ của chồng cô, có quá nhiều trong số họ."

"Nếu ý bà là Quý bà Selena – "

"Không chỉ cô ấy, bạn thân mến. Có bà Công tước đằng kia, và Ritchie lẳng lơ đó, và bà Henslowe, mặc dù Anne Henslowe mới chỉ thử thôi, tôi nghe chừng vậy."

Đôi mắt Reggie nhảy lên mỗi người phụ nữ mà bà già nhiều chuyện này vừa gọi tên, mở lớn khi chúng rơi xuống Caroline Symonds, nữ Công tước Windfield, một người đẹp tóc vàng cực kỳ lộng lẫy chỉ hơn Reggie vài tuổi. Nữ Công tước đang ngồi kín đáo bên cạnh một người đàn ông gần tám mươi. Ông ta hẳn là ngài Công tước Windfield. Người phụ nữ trẻ đó rõ ràng là khốn khổ làm sao khi phải ở với đức ông chồng già cả, Reggie nghĩ.

Pamela Ritchie, Anne Henslowe, Caroline Symonds, và Selena Eddington. Bốn trong số hàng đống nhân tình trước đây của Nicholas đang ở trong cùng một phòng với vợ anh! Đây là một đòi hỏi quá cao đấy. Trông chờ cô chuyện trò với họ sao? Hành động như một bà chủ nhà tử tế?

Vừa lúc đó Nicholas xuất hiện, và cô mong mình có thể quắc mắt với anh, nhưng điều đó không nghi ngờ gì. Trong khi cô quan sát, Quý bà Selena nắm lấy cánh tay Nicholas và giữ thật chặt.

"Chuyện đó không làm cô khó chịu sao, bạn thân mến?"

Reggie quay lại và thấy Quý bà Whately đã đi rồi và Anne Henslowe đang ở chỗ của bà. Giờ thì cô lại còn được an ủi bởi một nhân tình cũ của anh sao? "Tại sao chuyện đó làm tôi khó chịu?" Reggie trả lời cứng rắn.

Bà Henslowe mỉm cười. "Đúng là không. Dù sao thì cô ta cũng đã mất anh ấy và cô có anh ấy. Cô ta đã khó chịu về việc đó."

"Còn cô?"

"Ồ, bạn thân mến. Ai đó đã xầm xì với cô. Tôi đã e ngại việc ấy."

Đơn giản là Reggie không thể bực tức. Người phụ nữ này cảm thông chân thành, đôi mắt nâu của cô đầy lòng trắc ẩn. Cô ấy không phải hạng tồi tệ. Và quan hệ của cô với Nicholas đã diễn ra khá lâu trước khi Reggie gặp anh.

"Đừng cho chuyện đó ý nghĩ khác." Reggie mỉm cười.

"Tôi không. Tôi chỉ hi vọng cô cũng không. Cam đoan với cô, cô bạn, rằng Nicholas không bao giờ trở lại cùng món tới lần thứ hai."

Reggie khúc khích, choáng váng. "Một cách nói thú vị."

"Và là sự thật, với sự than khóc của những người phụ nữ của anh ấy trước đây. Nhiều người đã cố gắng kéo anh ấy lại, và chẳng bao giờ có may mắn."

"Cô cũng vậy?" Reggie hỏi thẳng thừng.

"Ơn Chúa, không. Anh ấy không dành cho tôi và tôi biết điều đó. Tôi đã tạ ơn vì một đêm với anh ấy. Nó xảy ra khi tôi mới mất chồng, tôi đã đánh mất sự tỉnh táo của mình và Nicholas đã giúp tôi nhận thấy rằng cuộc đời mình vẫn chưa kết thúc. Tôi sẽ luôn biết ơn anh ấy vì điều đó."

Reggie gật đầu và Anne Henslowe vỗ nhẹ vào tay cô. "Đừng để chuyện đó làm cô bận tâm, bạn thân mến. Giờ anh ấy là của cô rồi, mãi mãi."

Nhưng anh không phải là của cô, và anh đã không ở cùng cô sau cái đêm cách đây gần một năm rồi.

Cô cảm ơn bà Henslowe và nhìn quanh tìm Nicholas. Anh không ở đó, và anh cũng không ở trong phòng ăn hay phòng nhạc. Còn lại căn nhà kính, cô lui bước qua phòng ăn và thả bộ một cách yên lặng trong những bức tường kính. Thật ấm áp và tối, chỉ có ánh sáng tới từ những khuôn cửa sổ xa xa từ phòng ăn. Chỉ đủ sáng để nhìn tới chỗ vòi phun nước, và trông thấy chiếc váy xòe ren hồng cùng mái tóc lọn đen của Selena Eddington, cánh tay cô ta ôm cứng quanh cổ Nicholas.

"Cô đang thích thú chuyến tham quan căn nhà này hả, Quý bà Selena?" Reggie bật ra, tiến tới gần họ.

Giọng cô tách họ ra. Selena có đủ duyên dáng để nom lúng túng. Nhưng Nicholas dường như không có chút ăn năn nào. Thực tế, anh quay lại tối sầm trong cơn giận. Thấy sự giận dữ của anh, sự xúc phạm mà Reggie phải chịu trở thành cơn đau nghẹn chặt nơi cổ. Thật khờ dại! Anh ta không muốn rời Selena.

Cô quay lại và bỏ đi nhanh hết mức có thể. Nicholas gọi sau lưng cô, nhưng cô chỉ bước nhanh. Một kẻ trụy lạc đồi bại! Làm sao cô có thể quá ngu ngốc – quá khờ - để mà hi vọng?

Khi tới phòng dẫn, Reggie dừng lại. Không, cô sẽ không bỏ chạy và giấu mình như thể trái tim cô đã vỡ tan. Người nhà Malory được tạo ra từ sự cứng cỏi. Họ không đời nào nhầm lẫn đến mức yêu một người hai lần. Tình yêu không phải là lý do cô có cơn tắc nghẹn trong cổ họng. Thật sự, không, cô bị nghẹn vì cơn giận, đó là tất cả.

Cô bước vào phòng khách lần nữa, nụ cười cô đã đeo hầu như cả ngày giờ quay lại. Một cách bình tĩnh, cô ngồi xuống và tham gia cuộc nói chuyện với Faith và Quý bà Whately.

Nicholas bước vào phòng khách ngay sau khi Reggie ngồi xuống. Anh đưa một cái nhìn tới vẻ mặt điềm tĩnh của cô và trái tim anh chùng xuống. Anh đã mong đợi điều gì? Nước mắt? Nếu ghen tuông, người ta phải quan tâm. Quỷ bắt Selena xuống địa ngục cho rồi vì đã vòng tay quanh anh và làm anh mất cảnh giác như thế. Cô ta đã biết rằng Reggie ở gần đó? Lúc đầu anh đã không muốn tháp tùng Selena quanh ngôi nhà, nhưng cô ta đã thách thức anh, ngụ ý rằng anh sợ phải xuất hiện cùng cô, thì thầm rằng anh không còn là người đàn ông như trước nữa. Như một kẻ ngốc, anh đã kéo cô ta từ phòng này qua phòng khác, cho cô ta du ngoạn. Ngu xuẩn!

Cô ta muốn xem cái gì đằng sau cánh cửa đóng của căn nhà kính, và bên trong, một đóa hoa đơn trên một cây leo xoắn xuýt đã lọt vào mắt cô ta. Không có gì nhưng cô ta phải có nó. Sau hai lần cố gắng với, cô ta đã nài nỉ ngọt ngào để anh lấy nó. Anh đã đi vì bông hoa chết tiệt đó, rồi ngay khi anh hái nó và quay lại đưa cho cô ta, cô ta đã vòng tay khóa chặt sau cổ anh. Hai giây trôi qua, và rồi Regina lên tiếng. Thật không thể tin nổi, phần tệ nhất của may mắn có thể tưởng tượng ra.

Anh nhìn Regina lần nữa và mắt cô gặp mắt anh. Trong khoảnh khắc trước khi cô quay đi, đôi mắt cô bắn những ngọn lửa xanh vào anh.

Niềm hi vọng của Nicholas chợt vút lên. Anh tươi cười. Cô không quan tâm à? Vậy tại sao cô quá tức giận với anh như thế? Tràn đầy quyết tâm, anh tiến lại gần ba phụ nữ trên ghế sopha. "Tôi tham gia được chứ, các quý bà? Với tất cả những trách nhiệm của chủ nhà, tôi đã không có phút nào rảnh với người vợ đáng yêu của tôi."

"Không có chỗ, Nicholas," Reggie nói thẳng.

Và đúng là không có, với bộ mông vĩ đại của Quý bà Whately chiếm tới nửa chiếc ghế. Nhưng anh không bị nản lòng bởi chuyện đó hay giọng điệu cứng rắn của Reggie.

Anh nắm cổ tay cô, kéo cô đứng lên, rồi ngồi xuống và lôi cô xuống lòng mình.

"Nicholas!" cô há miệng.

"Đừng có ngượng, em yêu." Anh tươi cười, giữ chặt cô tại đó.

"Bê bối quá, Đức ngài Montieth!" Quý bà Whately thậm chí còn ngượng hơn Regina. "Nếu ngài quá hào hứng muốn gần vợ mình, ngài có thể ngồi chỗ của tôi."

Bà bỏ đi, và rồi Faith cũng đi, giả bộ đột nhiên hứng thú với một bức họa ngang qua phòng. Reggie vội thoát khỏi lòng chồng mình và ngồi sang cạnh anh. Cô muốn đi khỏi anh, nhưng cánh tay anh vòng qua vai giữ cô trên ghế sopha.

"Đó là – "

"Yên nào," anh thì thầm. "Và cười lên, em yêu. Chúng ta đang bị quan sát." Cô mỉm cười với anh với bờ môi mím chặt và đôi mắt cô nguyền rủa anh. Anh cười thầm. "Đây là cái tốt nhất em có thể làm hả?" Rồi anh nói nhẹ nhàng. "Không có gì đâu, em biết mà."

Cô không cần phải hỏi ý anh là gì. "Dĩ nhiên là không." Cô nói lại một cách mỉa mai.

"Thật sự là không. Cô ta đã thử cám dỗ anh và cô ta đã thất bại. Không có gì hơn đâu."

"Ồ, tôi tin ngài, đức ngài," cô nói thẳng thừng, giọng cô băng giá.

"Tôi tin ngài bởi vì tôi đã hai lần được biết tối nay rằng những cô nhân tình cũ của ngài không thích ngài vì họ rơi vào danh-sách-cũ. Một trong số mấy người cũ của ngài đã cam đoan với tôi rằng ngài 'không ăn một món hai lần'. Vì vậy tôi phải tin ngay cả khi đôi mắt nói với tôi điều khác."

"Em đang ghen."

"Nhảm nhí!"

Anh nhăn nhở một cách gian tà. "Người đưa tin của em không hoàn toàn đúng, em yêu. Nếu em là bữa tiệc của anh, anh sẽ quay lại lần hai, lần ba và nhồi nhét vào mình cho tới chết."

"Ồ!" cô thở dồn. "Tôi đang không có tâm trạng thi đố, thưa ngài! Chúc ngài ngủ ngon."

Cô nhảy lên trước khi anh có thể chộp được và rời khỏi phòng. Anh để cô đi, cười với mình. Anh đang bắt đầu nghĩ rằng vụ tụ tập của Miriam là điều cần thiết để kéo vợ anh quay lại. Con chim già đó sẽ chết mất nếu biết bà ta đã giúp anh! Nụ cười của anh rộng hơn. Tâm trạng anh đang trở nên cực kỳ vui vẻ.