Đồ ăn thật là ngon, thậm chí với tình trạng lo âu của Reggie. Cô ăn thịt cừu, bánh pudding, và những chiếc bánh nướng vàng ruộm. Một chút rượu nhẹ nữa. Nhưng khi sự xao nhãng do bữa tối qua đi, cô trở lại với nỗi lo lắng.

Henri đã mang đồ ăn cho cô. Gã ta mặc chiếc áo lụa diềm xếp ngang tàng; quần ống chẽn đen với một đôi giầy ống lớn; và một chiếc áo khoác dài. Nhà quý tộc đẹp đẽ, tất cả những gì hắn thiếu là việc lắng nghe. Hắn thậm chí đã cạo mọi thứ ngoại trừ bộ ria xoăn rậm. Sao vậy nhỉ?

Cô đã để bản thân làm chuyện gì trong thời gian này? Những bộ quần áo yểu điệu được đặt trên giường, ga trải giường mới, áo thụng bằng lụa, một tấm áo dạ hội bằng lanh kín đáo hơn, đôi dép lông thú đi trong phòng ngủ, và, thật bối rối, những món đồ lót. Trên bàn trang điểm là mấy thứ vật phẩm dùng trong nhà tắm, bàn chải, lược, một lọ dầu thơm rất đắt tiền, tất cả đều mới tinh.

Anh chàng nhỏ tuổi đã đến để đốt lò sưởi cho cô vào đầu giờ chiều, và Artie đứng bảo vệ ở cửa. Gã rụt rè cười với cô. Cô nhìn lại một cách lạnh lùng. Và hoàn toàn lờ đi cậu bé.

Giờ này đã là buổi tối rồi, nhưng cô từ chối sử dụng cái giường lớn đó. Cô sẽ thức cả đêm nếu cần, nhưng cô sẽ không nghỉ ngơi cho tới khi gặp được thuyền trưởng và cho ông ta biết ý cô.

Cô cho thêm vào lò sưởi những mảnh gỗ cậu bé đã để lại cho cô, rồi lại gần chiếc ghế, rúc chân xuống bên dưới làn váy nhung xanh sẫm của cô. Căn phòng ấm hơn và cô bắt đầu thấy buồn ngủ.

Hầu như cô không nghe được tiếng khóa xoay nơi cửa. Âm thanh làm cô cứng người, nhưng cô không quay lại. Quỷ tha ma bắt nếu cô hạ cố quan tâm tới Artie hoặc Henri.

"Con trai tôi nói rằng cô là một sắc đẹp làm người ta say đắm," một giọng nói trầm trầm. "Hãy để tôi xem điều làm thằng bé đắm đuối. Hãy trưng mình ra nào, quý bà Montieth."

Cô đứng dậy và, rất chậm, quay lại nhìn ông ta. Đôi mắt cô mở lớn trong cơn sốc.

"Chú James!"

"Regan?" họ kêu lên đồng thời.

Cô tỉnh trí trước. "Ôi, chú! Chú không thể có ý bắt cóc cháu ba tháng lần nữa để vui vẻ trên tàu Thiếu nữ Anne chứ? Chú không nghĩ giờ cháu đã lớn hơn một chút rồi sao?"

Trông bị xáo động như một người đàn ông ở hoàn cảnh đó, ông giơ cánh tay ra. "Tới đây, cháu yêu, và ôm lấy ta. Chúa tôi, cháu thật sự đã trở thành một người đẹp làm say lòng người."

Cô ôm ông một cách hạnh phúc. "À, đã ba năm rồi, chú James, và lần đó cháu chỉ gặp chú trong một giờ. Thật không công bằng, chú biết không, phải lén lút trốn đi gặp chú mình. Đó không phải là khoảng thời gian chú sắp xếp với các anh em mình phải không?"

"Chú có thể sẵn lòng," ông nói điềm tĩnh. "Nhưng chú nghi ngờ họ đồng ý, Regan."

Ông luôn luôn thích khác biệt, thậm chí đặt tự đặt một biệt danh cho cô. Chú của cô, một cướp biển, đã cướp cô ngay dưới mũi các anh em mình khi họ từ chối để ông gặp cô. Ông đã cho cô một chuyến thám hiểm bằng tàu như trong thần thoại, quyết tâm có được thời gian công bằng của ông đối với cô. Cô mới chỉ mười hai, và ba tháng không thể tin nổi đó vẫn sống động trong tâm trí cô.

Dĩ nhiên, cả hai người họ đã phải trả giá cho nó. James đã bị ruồng rẫy vì trở thành cướp biển. Khi ông đưa Reggie trở lại, cả ba người anh em tranh cãi kịch liệt với ông vì đã để cô gặp nguy hiểm. Ông đã bị tất cả bọn họ từ bỏ, thậm chí cả Tony, người vẫn luôn gần gũi với ông nhất. James chịu đựng mối bất hòa, và Reggie khổ sở vì gây ra nó. Ông chưa bao giờ trách mắng cô, nhưng điều đó chỉ làm cô thấy tệ hơn.

Cô lùi khỏi James và quan sát ông. Ông không thay đổi nhiều trong ba năm qua. Ông vẫn to lớn và tóc vàng, đẹp trai như bao giờ - và vẫn dữ dội. Hãy xem việc ông đã làm để mang cô tới đây.

"Thậm chí cháu không nên nói với chú," cô nói nghiêm nghị. "Chú đã làm cháu hoảng sợ kinh khủng. Ít nhất chú có thể bảo người của mình cho cháu biết thuyền trưởng Hawke khét tiếng là người đang cuỗm cháu đi."

James nổ tung. "Ta sẽ lột da bọn chúng, chờ xem! Khốn thật!" Ông bật tung cửa và gầm lên. "ARTIE!... HENRI!"

"Chú, đừng," Reggie phản đối.

Cơn thịnh nộ của James không giống của Tony. Tony vẫn có thể nói chuyện được. Thậm chí Jason, một người ngoan cố khi giận dữ, cũng có thể nói được. Nhưng James Malory hết sức khủng khiếp. Mặc dù cơn giận của ông chưa bao giờ hướng tới cô, cô vẫn sợ nó.

"Chú James," cô nói, "những người đó thật sự rất tử tế với cháu, và họ sốt sắng cho cháu thoải mái. Cháu đã không bị hoảng sợ." cô nói dối.

"Một lỗi lầm đã bị gây ra, Regan, và chú sẽ không chấp nhận lý do gì cho nó cả."

Đôi mày đen đột ngột nhướng lên. "Ý chú là cháu không phải người được mong chờ bị mang tới đây?"

"Dĩ nhiên là không. Chú sẽ tới gặp cháu trước khi rời khỏi Anh lần nữa. Chú sẽ không mang cháu tới với chú – chắc chắn không phải theo kiểu này."

Hai kẻ thô lỗ xuất hiện nơi ngưỡng cửa ngay lúc đó, không thoải mái dưới cái nhìn lạnh lùng của James. "Ngài muốn chúng tôi, thuyền trưởng?"

"Các cậu có biết đã mang ai về cho ta không?" James hỏi mềm mại. Giọng điệu của ông thật khó đoán.

Henri là người đầu tiên đoán ra vấn đề. "Nhầm người sao?"

"Ta có thể giới thiệu với các quý ngài đây" – James hướng một cánh tay về phía Reggie, nổ lớn – "cháu ta!"

"Trời ơi!"

"Chả lẽ," Artie thở ra.

Một người đàn ông khác xuất hiện nơi cửa. "Cậu đang gào toáng lên về chuyện quái gì vậy, Hawke?"

"Connie!" Reggie kêu lên vui mừng, và nhảy bổ vào vòng tay ông.

Đây là người đã dạy cô đánh kiếm, dạy cô trèo lên tổ quạ, thậm chí là kéo buồm tàu khi chú cô không chú ý. Conrad Sharpe, người bạn thân nhất thủa nhỏ của James, cũng là phó thuyền trưởng thứ nhất của tàu Thiếu nữ Anne. Một gã cướp biển tinh nghịch, thậm chí dễ chịu chưa từng có.

"Là cháu sao, sóc nhỏ?" Conrad rống lên. "Quỷ bắt tôi, nếu điều này không có thật!" Ông ôm cô thật chặt.

"Đã biết bao năm rồi!"

"Có đúng không?" Conrad khúc khích. Cuối cùng ông cũng bắt được cái nhìn trên gương mặt giận dữ của James và nghẹn họng. "Chú, à – chú không nghĩ cháu được chờ ở đây, Regan."

"Vậy cháu hiểu rồi." Cô quay lại với James. "À há, thưa chú, đây là mấy gã côn đồ. Chú sẽ đánh họ vì nhầm lẫn điên rồ này chứ? Nếu thế, cháu muốn xem."

"Regan!"

"Chú sẽ không làm vậy chứ?" Cô liếc nhìn những người bắt cóc. "Này, các quý ông, các ngài quả thực là may mắn vì chú tôi có tính khoan dung như thế. Ông ấy sẽ phạt nhẹ các ngài thôi. Tôi sẽ có da lưng các ngài, chắc hẳn."

"Được rồi, Regan, cháu thắng," James dịu lại, gật đầu cộc lốc cho Artie và Henri rời đi.

"Con bé chả thay đổi tí nào, Hawke nhỉ?" Conrad rúc rích cười khi cánh cửa đóng lại sau lưng hai gã bắt cóc.

"Ranh con láu cá," James càu nhàu.

Reggie tươi cười với cả hai. "Nhưng các chú không vui mừng vì gặp cháu sao?"

"Để ta nghĩ đã."

"Chú James!"

"Dĩ nhiên, cháu yêu." James dành cho cô nụ cười rộng mở, thứ dành riệng cho những người ông yêu. "Nhưng thất sự cháu đã làm rối tung vấn đề ở đây. Chú đang chờ đợi một người khác, và giờ chú cho là sự canh phòng ở Silverley sẽ được tăng cường."

"Chú có muốn kể cho cháu chuyện gì đang diễn ra không?" cô hỏi ông.

"Cháu không cần bận tâm đâu, Regan."

"Đừng giả bộ với cháu, chú à. Cháu không còn là trẻ con nữa, chú biết đấy."

"Chú thấy rồi." ông nhăn nhở. "Nhìn con bé xem, Connie. Con bé chính là hình ảnh chị gái tôi, phải không?"

"Và tôi nghĩ con bé có thể đã là con gái tôi," Conrad nói đầy tiếc nuối.

"Ồ, Connie, chú cũng vậy à?" Reggie hỏi nhẹ nhàng.

"Mọi người đều yêu mẹ cháu, sóc nhỏ, ngay cả ta," Conrad thừa nhận cộc cằn.

"Đó là lý do chú ấp ủ cháu dưới cánh mình như thế ạ?"

"Đừng bao giờ nghĩ vậy. Cháu nằm trong tim chú với hình ảnh của chính mình."

"Vậy chú có thể cho cháu biết tất cả chuyện này là sao?"

"Không, sóc nhỏ." Connie lắc đầu, nhe răng cười với James. "Tất cả là việc của ông ấy. Nếu cháu có ý muốn khám phá ra điều đó, hãy ngước đôi mắt xanh lớn đó vào ông ấy."

"Chú James?"

"Nó là... vài việc chú chưa hoàn thành khi chú ở đây. Cháu không cần bận tâm đâu."

"Nhưng không phải là bà Bá tước hơi già so với chú sao?"

"Không phải như thế đâu, Regan." James phản đối. "Và cháu có ý quái gì vậy, già?"

"À, cháu cho là bà ấy không đến mức già cả," Reggie sửa lại. "Bà ta cũng chăm sóc mình rất tốt. Nhưng công việc gì của chú mà lại dính tới bà ấy?"

"Không phải bà ta. Chồng bà ta."

"Ông ấy chết rồi."

"Chết? Chết!" James nhìn Connie. "Quái quỷ! Hắn ta không thể chết được!"

Reggie nhìn Connie, hoang mang. "Hắn có một món nợ phải tính sổ, sóc nhỏ." Connie giải thích. "Giờ thì có vẻ như định mệnh đã can thiệp rồi."

"Hắn chết khi nào?" James hỏi cộc cằn. "Như thế nào?"

Reggie trở nên lo âu. "À, cháu thực sự không biết như thế nào. Đã từ vài năm trước."

Cái nhìn của James đi từ giận dữ tới ngạc nhiên. Rồi cả hai người đàn ông bắt đầu cười, làm Reggie bối rối dữ hơn. "A, cháu yêu, cháu đã làm chú ngạc nhiên," James cười thầm. "Nhưng chú không tin chúng ta đang nói về cùng một người. Chú muốn nói tới gã Tử tước trẻ tuổi cơ."

"Nicholas Eden?" cô kêu lên.

"Giờ cháu nhận ra rồi. Cháu biết hắn hả?"

"Rất rõ," cô nói.

"Vậy có lẽ cháu có thể cho ta biết hắn ở đâu. Gã quý tộc đó biết không ai khác có thể nói. Ta đã khóa mọi nơi. Ta thề thằng nhãi đó đang trốn tránh ta – với một lý do chính đáng."

"Chúa ơi!" Reggie hổn hển. "Chú đã bắt cóc cháu để làm mồi nhử Nicholas tới chỗ chú, phải không?"

"Không phải cháu, cháu yêu," James cam đoan. "Mấy gã ngốc đó nghĩ cháu là vợ của Eden."

Reggie lại gần Conrad, hít một hơi thở sâu, và rồi nói một cách ngập ngừng. "Chú James, người của chú không nhầm đâu."

"Chúng – "

" – không nhầm," cô kết thúc. "Cháu là vợ của Nicholas."

Sự im lặng căng thẳng đang tràn đầy dây thần kinh của cả ba. James cứng người. Conrad vòng tay che chở quanh Reggie, và họ chờ đợi cơn bùng nổ. Trước khi nó đến, cánh cửa mở ra và một chàng trai trẻ thò vào. "Henri vừa cho em biết chị là chị họ của em? Có thật không?"

James trừng mắt. "Không phải lúc này, Jeremy!" thằng bé chùn bước.

"Không! Đừng đi. Jeremy." Reggie tóm lấy tay cậu và kéo vào phòng. "Chú James đang tức giận chị, không phải với em."

"Ta không giận cháu, Regan." Ông kiềm chế chặt chẽ giọng mình.

"Chú sắp thét vào cháu."

"Ta sẽ không thét vào cháu!" ông nổ lớn.

"Ôi, thật là khuây khỏa," Reggie nói.

James mở miệng, ngậm lại, và thở dồn với cơn điên tiết. Đôi mắt ông gặp mắt Conrad và trao một thông điệp rõ ràng. Cậu cứ giữ nó. Tôi từ bỏ.

Conrad giới thiệu. "Jeremy Malory, tiểu thư Regina Mal – à, Eden, nữ Bá tước của Montieth."

"Thật là quái quỷ!" Jeremy nhăn nhở. "Vậy đó là nguyên nhân cơn thịnh nộ của cha bùng phát."

"Phải, chị không nghĩ chú ấy thích... thôi, quên đi." Cô tươi cười với cậu chàng đẹp trai có màu mắt giống hệt như cô. "Chị chưa được nhìn em rõ ràng lúc trước. Chúa ơi, em trông y hệt chú Tony khi ông ấy trẻ hơn." Cô quay về phía James. "Chú định giữ bí mật này mãi mãi sao, chú?"

"Cái đó không bí mật," James thô lỗ nói.

"Gia đình không biết."

"Chú mới biết năm năm trước. Và lúc đó chú chưa biết chính xác mình sẽ nói gì với anh em."

"Chú có thể cho cháu hay vào lần cuối cùng cháu gặp chú."

"Lúc ấy không phải là thời gian để đề cập đến, Regan. 'Nhân tiện, chú có một đứa con trai.' Cháu sẽ quẳng cho chú hàng đống câu hỏi vô tận, và Jason sẽ gửi đám người hầu tới lùng cháu và tìm chú."

"Cháu tin vậy. Nhưng làm sao chú tìm thấy cậu ấy? Năm năm trước?"

"Thật ra là chưa đến," ông trả lời. "Chú và nó tình cờ gặp nhau trong một quán rượu nơi nó đang làm."

"Cháu nên trông thấy vẻ mặt ông chú mình, sóc nhỏ, khi ông ấy thấy thằng bé." Conrad mỉm cười, nhớ lại. "Ông ấy biết thằng bé trông quen quá cỡ, lúc ấy chàng ta vẫn chưa biết tại sao. Và Jeremy cũng không thể rời mắt khỏi ông ấy."

"Em nhận ra cha, chị hiểu chứ," Jeremy xen vào.

"Thực sự em chưa bao giờ gặp cha trước đó, nhưng mẹ đã tả về cha với em quá nhiều đến mức em sẽ nhận ra ông ấy ở bất kỳ nơi nào. Cuối cùng em tỉnh ra và hỏi cha ngay rằng ông có phải là James Malory."

"Cháu có thể tưởng tượng được phản ứng," Conrad nói một cách hân hoan. "Mọi người ở khu cảng chỉ biết ông ấy là Thuyền trưởng Hawke, và chú bé nhỏ xíu này đây lại gọi ông ấy bằng tên thật. Và tiếp đó, gây sốc nhất, thằng bé nói rằng nó là con ông! Mặc dù Hawke không cười cùng với chú. Ông ấy nhìn vào mắt nó, hỏi vài câu, và nguyền rủa liệu mình có là người cha tự hào chỉ qua một đêm."

"Vậy là cháu có một cậu em họ mới, gần như đã trưởng thành." Reggie cười tươi. "Ôi, điều này thật tuyệt. chào mừng đến với gia đình, Jeremy."

Anh chàng này cao gần bằng cha mình, nên cao hơn Reggie nhiều. Cô nhón gót để hôn vào má cậu, và bị kinh ngạc bởi một cái ôm hồ hởi làm cô nghẹn thở. Cậu ta không thả cô ra.

"Đủ rồi đấy, Jeremy. Jeremy!"

Anh chàng lùi lại. "Chị em họ lấy nhau được không?" cậu hỏi.

Conrad cười ha hả. James quắc mắt. Reggie đỏ mặt. Giờ cô hiểu động cơ đằng sau cái ôm đó.

"Một người phóng đãng nữa trong gia đình hả, chú James?" cô châm biếm.

"Dường như là thế," James thở dài. "Và được học mọi mánh lới từ quá sớm."

"Thằng nhóc chỉ noi gương cậu thôi," Conrad mềm mỏng xen vào.

"À, đến giờ thằng bé phải lên giường rồi."

"Chết tiệt thật," Jeremy phản kháng.

"Làm đi," James nghiêm khắc. "Con có thể gặp chị họ lâu hơn vào sáng mai nếu con có thể nhớ phép ứng xử và nhớ rằng chị ấy là chị họ của con, không phải mấy con bé trong quán rượu đâu."

Sau khi bị đuổi như vậy một thằng nhóc thường xấu hổ bỏ đi. Nhưng không phải với Jeremy. Cậu ta nhăn nhở một cách tinh ranh với Reggie và nháy mắt.

"Em sẽ mơ về chị, Regan thân yêu, đêm nay và mọi đêm sau này."

Cô gần như bật cười. Thật cả gan! Cô ném cho cậu ta một cái nhìn nghịch ngợm và nói, "Đừng khó chịu, em họ. Cậu đã giữ tôi đủ gần để biết tình trạng hôn nhân quá rõ của tôi."

Reggie rên rỉ, những lời vô ý quái quỷ của cô. Jeremy nhìn cha mình rồi chạy tới cửa. Cô cố gắng thẳng người, chắc rằng chú James đã nắm bắt ý cô hoàn toàn trọn vẹn.

"Có thật không?"

"Vâng."

"Thằng cha khốn kiếp! Làm sao xảy ra chuyện này, Regan? Làm thế quái nào cháu lại kết hôn với – với – "

"Chú nói về việc này cũng tệ như chú Tony," cô cắt lời anh. "Cả hai chú đều muốn mảnh vụn của Nicholas. Nào thì tìm anh ấy, chia anh ấy cho hai người, cắt anh ấy thành nhiều mảnh, bắn và giết anh ấy. Cháu quan tâm điều gì đây? Anh ta chỉ là chồng cháu và là cha của con cháu."

"Thoải mái đi, sóc nhỏ," Conrad nhẹ nhàng. "Chú của cháu đã từ bỏ kế hoạch ngay lập tức nếu ông ấy biết cháu đã lấy hắn."

"Kế hoạch nào?" cô gặng hỏi. "Tất cả chuyện này là sao, chú James?"

"Đó là một câu chuyện dài, cháu yêu, và – "

"Xin đừng coi cháu như con nít nữa, chú James."

"Rất tốt," ông nói. "Ngắn gọn là ta đã đập hắn một trận nhừ tử vì vài trò xúc phạm hắn đã gây cho ta. Vì điều này ta đã phải kết thúc trong nhà đá."

"Và gần như bị treo cổ," Conrad thêm.

"Không," Reggie há miệng, "Cháu không thể tin Nicholas – "

"Hắn đã đưa tên của Hawke cho chính quyền, sóc nhỏ. Tàu Thiếu nữ Anne không phải là tàu cướp biển nữa, nhưng nước Anh không bao giờ quên. Hawke đã bị chụp mũ. Anh ấy đã trốn thoát, không thể cảm ơn gã Montieth."

"Chắc cháu hiểu tại sao mấy gã này đã cẩn thận không nhắc đến tên chú trước mặt cháu," James nói. "Chú đã phải giả chết; nếu không đáng lẽ chú phải rời nước Anh ngay lập tức. Chú xin lỗi, Regan," anh dịu dàng nói thêm. "Chú sẽ thích hơn nếu cháu không biết về trò bẩn thỉu của chồng cháu có liên quan."

"Đừng xin lỗi, thưa chú," Reggie mím môi. "Nó chỉ làm cháu ngạc nhiên về chuyện cháu đã được nhắc nhở biết bao nhiêu lần rằng cháu đã nhầm về anh ta. Cháu chỉ không hiểu làm sao mình có thể ngu ngốc đến mức nghĩ rằng mình yêu anh ta."

"Cháu không yêu hắn?"

"Không. Và đừng nhìn cháu như thế. Cháu thật sự không yêu anh ta."

"Con bé phản đối dữ ghê hả, Hawke?" Conrad nhăn nhở.

"Ừm, chú nghĩ vậy sao?" Reggie nóng nảy. "À há, chú sẽ yêu một người vợ đã bỏ rơi chú vào ngày cô ta kết hôn với chú? Cháu sẽ không bao giờ tha thứ cho anh ta, không bao giờ. Cho dù anh ta không muốn lấy cháu, cho dù anh ta cảm thấy có lý do để bỏ đi, anh ta đáng ghét vì... ôi, đơn giản hắn thật là đáng ghét."

Hai người đàn ông trao đổi một cái liếc nhanh. "Hắn ta ở đâu?" chú cô hỏi.

"Anh ta đã rời Anh rồi. Thậm chí anh ta không thể chịu được việc ở trên cùng một đất nước với cháu."

"Hắn có đất ở nơi khác không?"

Cô nhún vai, một lần nữa chìm trong nỗi đau đớn. "Anh ta đã một lần đề cập đến vùng đất sở hữu ở West Indies, nhưng cháu không biết liệu anh ta có đến đó không. Có vấn đề gì chứ? Anh ta không có ý trở lại. Anh ta đã hoàn toàn – "

Cô dừng lại khi có một tiếng rung chuyển bắt nguồn từ phía dưới. James gật đầu để Conrad đi xem chuyện gì. Vừa lúc Conrad mở cửa, âm thanh một cuộc ẩu đả hết sức rõ ràng là đang tiến lại gần hơn nơi tầng dưới. James theo Conrad ra ngoài, Reggie bám gót họ.

Một cuộc hỗn chiến đang diễn ra ở cầu thang, giữa Henri và – Tony? Chúa ơi, đúng là Tony! Artie đã nằm sóng soài tại chân cầu thang. Henri vào cuộc.

Reggie chen ra giữa James và Conrad. "Tony, dừng lại!"

Anthony nhìn cô và rời khỏi Henri, người đang đổ sụp xuống.

"Vậy ta đã đúng!" Tony trừng trừng vào anh trai mình. "Anh chưa học được bài học gì từ lần tẩu thoát với con bé sao, James?"

"Anh nên hỏi sao cậu tìm ra bọn anh?" James hỏi thăm với vẻ bình tĩnh hết sức.

"Đừng có hỏi!" Anthony bác lại.

"Tony, chú không hiểu – " cô bắt đầu.

"Reggie!"

Cô nghiến chặt răng. Tony quá ngoan cố. Đây là một thời cơ cô không thể bỏ lỡ. Hai anh em ở cùng nhau, và đây là cơ hội để họ sửa chữa mối bất hòa. Nhưng nếu Tony chỉ muốn kéo cô ra khỏi đây ngay, làm thế nào cô có thể làm ông bình tĩnh và nói chuyện với James?

"Ối!" Reggie nắm chặt cánh tay James và tay kia đặt lên bụng, làm như thể đau đớn. "Cháu thấy... ôi! Quá náo động. Một chiếc giường, thưa chú. Đặt cháu lên giường."

James nhẹ nhàng bế cô lên tay. Ông không nói gì, nhưng ném cho cô một cái nhìn ngờ vực khi nhìn vào mắt cô. Reggie lờ đi và lại rên rỉ, hoàn toàn thành thực.

Jeremy chạy xuống sảnh hướng về phía họ, tay nhét vạt áo đang mở vào cạp quần, hấp tấp mặc quần áo. "Chuyện gì vậy? Có chuyện gì với Regan thế?" Không ai trả lời cậu khi James và Conrad nhanh chóng đưa Reggie trở lại phòng ngủ. "Ông là ai?" Jeremy hỏi khi Anthony xô vào cậu để theo những người kia.

Anthony ngừng lại đột ngột. Anh mới nhìn thoáng qua thằng bé, nhưng thế là đủ. Trông như là một phiên bản trong quá khứ. "Cậu là đứa quái nào thế?"

Conrad bật cười và ra khỏi phòng ngủ. "Nó không phải con ngài đâu, nếu đó là điều ngài đang nghĩ, Đức ngài Anthony. Nhưng thằng nhóc dù sao cũng là người nhà. Con trai của James."

Jeremy há hốc miệng trong sự đờ ra vì kinh ngạc của Anthony. "Chú Tony? Chết tiệt thật! Cháu đã nghĩ mình sẽ chẳng bao giờ gặp những người bà con của cha cả, nhưng trước tiên là Regan, và giờ là chú, chỉ nội một đêm." Cậu ta vồ lấy Anthony trong một cái ôm thật chặt gần như làm cậu nghẹt thở. Tony giữ bờ vai rộng của cậu và ôm lại, làm Conrad ngạc nhiên. "Đừng đi xa nhé, nhóc." Anh nói cộc cằn trước khi đi vào phòng ngủ.

Nhìn Reggie nằm dài trên giường, James bên cạnh cô, cơn giận dữ của Tony quay trở lại. "Đồ chết tiệt, James! Anh không có chút suy nghĩ nào hả, lôi con bé đi trong tình trạng đó?"

"Chú ấy không lôi cháu," Reggie phản đối.

"Đừng nói dối vì ta, cháu yêu," James nhẹ nhàng nhắc nhở cô. Ông đứng lên và đối mặt với em trai mình, "Em hoàn toàn đúng, Tony. Nếu anh biết suy nghĩ, anh đã biết được vợ của Montieth là ai trước khi bắt cô ta về đây để dụ hắn ra."

Trông Tony lúng túng, rồi giận điên. "Một nhầm lẫn?"

"Một nhầm lẫn kinh khủng."

"Đấy vẫn không phải là lý do." Tony cằn nhằn.

"Đồng ý."

"Đừng có đồng ý với tôi!"

James cười. "Em không cần lấy cớ để khó chịu với anh, nếu đó là điều em đang muốn làm, em trai."

"Đừng làm thế, chú Tony," Jeremy nói khi bước vào phòng. "Cháu ghét phải cãi vã với chú khi chỉ vừa mới gặp."

"Thằng bé rất bảo vệ cha nó," Conrad xen vào. "Nghĩ rằng cha nó không thể kiềm chế mình thêm nữa sau vụ nhừ tử mà Montieth bắt nó phải chịu."

"Cha nghĩ đã bảo con đi ngủ, Jeremy." Nhưng sự cau có của James lại hướng về vị thuyền phó của mình.

"Cháu nghĩ chú nói rằng chú đã đập Nicholas một trận, chú James." Reggie nói.

"Ồ, anh ấy đã làm thế, sóc nhỏ." Conrad toe toét. "Anh ấy thắng dễ dàng trong cuộc chạm trán – chỉ vừa vặn, nếu cháu thích – ngược lại với chồng cháu, không nghi ngờ gì."

"Không nghi ngờ gì?" cô lặp lại. Conrad nhún vai. "Bọn ta bỏ đi trong khi hắn vẫn ở ngoài."

"Ý chú là," cô gặng hỏi một cách giận dữ, "các chú đã bỏ mặc anh ấy khi anh ấy đang bị thương?"

Conrad và James ngần ngại. "Hắn đã được giúp đỡ đủ nhanh chóng, Regan, đủ nhanh để tống chú vào tù chỉ trong vòng một giờ."

"Cái gì?" Anthony kêu lên.

"Ôi, truyện này sẽ làm chú thích thú, chú Tony," Reggie gắt gỏng. "Dường như chú không phải là người duy nhất muốn máu chồng cháu."

Anthony cau mày. "Chú đã nghĩ cháu không bảo vệ kẻ đê tiện đó nữa?"

"Vâng," cô trả lời kiên quyết. "Nhưng anh ta là đối tượng của cháu, không phải của chú. Cháu không cần các chú bác mình can thiệp trong khi cháu hoàn toàn có khả năng làm cho Nicholas Eden hối tiếc về việc quay trở lại Anh, nếu anh ta trở lại."

"Nghe đủ đáng ngại đấy," Anthony đồng ý.

"Có phải không?" James mỉm cười. "Anh hầu như mong hắn sẽ quay lại với con bé."

"Tuyệt vời!" Reggie ngắt lời. "Cháu thật vui sướng vì hai chú lại có chung ý tưởng lần nữa."

"Đừng hi vọng, mèo con," Anthony cảnh cáo cô. "Ta không hợp tác với những gã cướp biển bỏ trốn với trẻ con."

"Ôi, phiền thật, chú Tony," Reggie gay gắt. "Cách đây nhiều năm rồi. Hãy để nó đi đi."

"Ông gọi ai là cướp biển?" Jeremy tham gia.

"Cha cháu là cướp biển," Anthony nói.

"Cha không phải! Không còn thế nữa!"

Anthony nhìn James dò hỏi, nhưng James ương bướng từ chối giải thích. Conrad là người lên tiếng, "Tàu Thiếu nữ Anne đã thôi việc ngay khi Jeremy gia nhập thủy thủ đoàn. Bọn ta không thể giương một thằng nhóc trên boong, phải không? Giờ nó chỉ là con tàu du hành, ngoài vài chuyến đi trở lại quê hương, để đem vụ mùa của bọn ta tới chợ. Bọn ta đã trở thành người quản lý đồn điền trên các đảo."

"Đó là sự thật sao, James?" một giọng nói trầm vang lên đằng sau họ trên ngưỡng cửa.

"Bác Jason!" Reggie kêu lên, nhìn người bác lớn nhất của mình. Jason trông đầy vẻ đe dọa trong chiếc áo Garrick, và vẻ giận dữ đối chọi với trang phục của ông.

"A, em xin lỗi, James." Anthony ướm lời. "Quên không nói là hai ông anh ở ngay sau em."

"Không đủ gần đâu," Edward hổn hển khi ông xuất hiện nơi cửa ngay cạnh Jason. "Và em không cần phải chạy trước bọn anh, Anthony. Thật là một nơi tốt lành để tìm thấy cậu đấy, James. Cậu tốn kém đấy chứ?"

"Vẫn là thương gia từ đầu đến cuối hả, Edward?" James nhăn nhở. Rồi ông nói, "Anh sẽ muốn nói với em là làm thế quái nào mà bọn anh tìm ra em? Không kể đến làm sao anh biết em đang ở Anh?"

"Anthony làm chuyện đó," Edward trả lời. "Vì đã trông thấy bức phác họa của Reggie. Dừng lại ngay khi nó trở lại Luân Đôn sáng nay để bảo anh biết con bé đang sống thế nào, và ý nghĩ vụt đến ở nơi nó trông thấy một thằng cha trong bức vẽ. Một người trong đám thủy thủ của cậu khi lần đầu tiên cậu đưa tới tàu Thiếu nữ Anne, nó đã nhớ lại. Jason vừa mới tới từ Haverston, và anh ấy đoán ra nơi chốn."

"Nhưng làm sao anh biết tìm ở đây?"

"Dễ thôi," Edward trả lời. "Đây là bến cảng gần nhất. Anh nghĩ có lẽ cậu đủ trâng tráo để mang tàu của mình đến cảng này."

"Không trâng tráo kiểu đó," James trả lời, châm chích. "Con tàu đang nằm ngoài bờ biển."

"Vậy đó là lý do bọn anh không tìm thấy nó. Dĩ nhiên, Anthony không phải là người dễ dàng từ bỏ. Bọn anh dành cả chiều hỏi han hết người này đến người khác. Rốt cuộc thì may mắn cũng mỉm cười khi một người đáng kính đã trông thấy cậu đi đi lại lại ở khu này."

"Và giờ sao đây?" James dò hỏi, nhìn thẳng vào Jason. "Tôi sẽ nhận sự ruồng bỏ từ mỗi người một lần nữa?"

"Dĩ nhiên không, chú James," Reggie nhanh nhảu trả lời. "Cháu chắc rằng các chú bác sẽ sẵn lòng tha thứ cho quá khứ. Dù sao chăng nữa, chú đã từ bỏ nghề cướp biển. Chú đã ổn định, và chú có một cậu con trai tốt. Cháu biết họ muốn đón chào cậu ấy vào gia đình chúng ta."

"Một đứa con trai!"

"Là cháu," Jeremy nói đầy tự hào, nhìn Jason và Edward ngang qua căn phòng.

Reggie tiếp tục trước khi các bác cô hồi phục. "Cháu thật sự không nghĩ hôm nay mình có thể chịu đựng sự kích động thêm nữa. Sao chứ, cháu có thể mất đứa bé nếu – "

"Đứa bé!"

"Sao, Tony, chú không nói với các bác ấy?" Reggie hỏi với vẻ hoàn toàn vô tội.

"Rất thú vị, mèo con." Anthony tươi cười với cô. "Và chú thấy là cháu đã bình phục khỏi cơn buồn bã lúc trước rồi."

"Chỉ là cháu đã muốn nằm nghỉ chút thôi."

Anh lắc đầu. "Này, chú nghĩ là giờ thì cháu có thể an toàn bỏ bọn chú lại để ôm hôn và chuyện trò. Chạy ra ngoài và kiếm cho mình tách trà hay cái gì đấy. Và mang đứa cháu trai mới tinh của ta theo nhé."

"Bác Jason?" Cô không cần rõ ràng hơn. Ông gật đầu. Ông đang mang vẻ mặt cau có vô hại, vậy là ổn rồi. "Đi đi, Reggie. Đàn ông không thể nói chuyện khi cháu ở trong phòng."

Reggie mỉm cười hoan hỉ và ôm James. "Chào mừng trở lại gia đình, chú James."

"Regan, cháu yêu, đừng bao giờ thay đổi nhé."

"Cứ như là cả bốn người các bác các chú cho phép cháu thay đổi mà không có sự tán thành của mình ý!" Cô vòng tay mình qua tay Jeremy. "Đi nào, em họ. Cha em sẽ nói mọi chuyện với em, và em có thể kể cho chị mọi điều về mình."

"Tốt nhất tôi sẽ đi với chúng," Conrad nói, và làm như vậy.

Khi ba người rời phòng, họ nghe thấy sau lưng, "Em vẫn phải khác vậy à, James?" Câu nói của Jason. "Tên con bé đâu phải là Regan!"

"Cũng không phải là Reggie! Và dù sao con bé đã lớn lên với cái tên Reggie. Regan phù hợp hơn cho một phụ nữ trưởng thành."

"Nghe như là chị đã sai lầm khi để họ nói chuyện," Jeremy nói với cô.

"Nực cười," Reggie khúc khích. "Nói với cậu ấy đi, Connie"

"Cô ấy đúng đấy, nhóc," Conrad nói khi ông tháp tùng họ xuống sảnh. "Họ sẽ không vui vẻ trừ khi họ tranh cãi về điều gì đó."

"Chỉ nghĩ rằng em đã làm họ hạnh phúc đến thế nào, Jeremy," Reggie nói thêm với vẻ hiểu biết.

"Giờ họ cũng có thể bất đồng về việc dạy dỗ của em nữa."