"Thế là cậu tới đưa vợ chưa cưới đến Vườn Vauxhall đấy hả? Lại còn đến buổi hòa nhạc nựa chứ? Tớ chưa bao giờ nghĩ mình sẽ thấy cậu tham dự một buổi hòa nhạc chết tiệt, chưa kể lúc ban ngày nữa chứ!"

Derek Malory đang khoái trá vô cùng, và cái vẻ ghê tởm thuần khiết trên mặt Nicholas Eden thật hoàn hảo. Họ đang ở trong phòng khách nhà ngài Edward, chính nơi mà đêm trước đó đã diễn ra buổi họp mặt nhục nhã của anh, và Nicholas thì chỉ vừa mới tới.

"Rõ ràng đây là cách duy nhất tớ có thể gặp cô ấy," Nicholas giải thích. "Đêm qua họ không để tớ tới gần cô ấy tẹo nào."

"Ừh tất nhiên là không rồi. Nếu không sẽ chẳng đúng mực chút nào. Con bé được ra lệnh phải đi ngủ mà."

"Ý cậu là cô ấy cũng nhận lệnh của người khác cơ đấy?" Nicholas nói với vẻ ngạc nhiên đầy châm biếm. "Tớ cứ nghĩ mọi người đều theo đuôi cô ả kia."

"Ồh tớ có thể nói là cậu thật sự bị bối rối về việc này đấy nhỉ. Tớ chẳng hiểu tại sao. Con bé là hàng hiệu, cậu biết đấy, một viên ngọc quý nữa kìa. Không thể làm tốt hơn thế được."

"Tớ thì vẫn thích được tự chọn vợ cho mình hơn, cậu hiểu mà, cũng như là luôn phản đối việc có cô nàng nào đó bị gán ghép cho mình."

Derek cười toe. "Tớ cũng nghe nói cậu xém nổi khùng lên ấy. Tớ còn chả tin nổi chuyện này khi họ kể cho tớ kia mà, đặc biệt là chuyện cậu đầu hàng ấy. Tớ biết cậu không khoái bị ra lệnh tới cỡ nào mà, không khoái tẹo nào."

"Đừng có lải nhải nữa Derek," Nicholas đề nghị. "Mà cậu làm cái gì ở đây thế hả?"

"Tớ sẽ đi cùng mà, cậu không biết à. Cô em họ Clare và tớ sẽ đi cùng hai người. Lệnh của Chú Edward đấy. Cậu không định cho là cậu sẽ ở riêng với con bé chứ? Chưa cưới là cấm có léng phéng tí nào đâu nghe không."

Nicholas cau có. "Thì có khác tí khỉ nào đâu cơ chứ? Ai cũng cho là tớ đè cô ấy ra rồi còn đâu."

"Không ai tin điều đó đâu Nick, ít nhất không ai trong gia đình cả."

"Trừ ông chú Anthony của cậu ra chăng?"

"Tớ không biết chú ấy nghĩ gì," Derek nói điềm tĩnh hơn. "Nhưng tốt nhất cậu cứ coi chừng chú ấy. Họ đặc biệt thân nhau, cậu biết mà, chú ấy và cô vợ sắp cưới của cậu."

"Cô ấy là cháu gái cưng của ông ta à?"

"Điều đó còn hơn thế nữa. Chú ấy trẻ hơn Cô Melissa có mỗi ba tuổi, và họ luôn luôn cặp kè bên nhau. Khi cô ấy mất, chú Anthony mới có mười bảy tuổi. Thế nên con gái cô ấy gần như là thay thế toàn bộ vị trí của Cô Melissa trong tình cảm của chú ấy. Tất cả các chú bác của tớ đều như vậy, kể cả cha tớ. Nhưng chú Anthony, người trẻ nhất, giống như anh trai của Regina hơn. Cậu sẽ không tin nổi hồi chú ấy cãi lộn với cha tớ lúc chú ấy đủ tuổi trưởng thành và chuyển đến Luân Đôn đâu, chả là ông anh cả không để chú ấy góp phần sống với con bé hàng năm như chú Edward ấy mà." Derek khúc khích cười. "Cuối cùng ông già cũng phải đầu hàng vì con bé cũng muốn thế, và ít có việc con bé muốn mà lại không được thực hiện đâu."

Nicholas càu nhàu. Regina rồi sẽ bị nuông chiều không tả nổi cho xem. "Sao tớ chưa bao giờ gặp cô ấy những lúc tới Haverston nhỉ?"

"Con bé hoặc đang ở chỗ Chú Edward, hoặc là chỗ Chú Anthony lúc cậu tới đó. Họ chăm nom con bé cứ mỗi người bốn tháng trong năm kể từ lúc cậu bắt đầu tới đó thăm tớ." Derek cười phá lên. "Nhưng cậu gặp nó một lần rồi mà, lần đầu tiên tớ đưa cậu về nhà ấy. Nó chính là con nhóc nghịch ngợm đổ nguyên bát bánh put đinh lên đùi cậu khi cậu trêu nó ấy."

"Nhưng cậu gọi con nhóc đó là Reggie kia mà!" Nicholas gào lên.

"Tất cả mọi người đều gọi Regina là Reggie, và giờ thì con bé lớn rồi đấy. Cậu nhớ ra nó chưa?"

Anh rền rĩ. "Làm sao tớ quên nó được? Nó từng thè lưỡi ra trêu tớ lúc tớ dọa đánh dập mông nó kia mà."

"Ừhm, nó không khoái cậu chút nào sau vụ đó. Nó cũng ở nhà một lần nữa, nếu tớ không nhầm, khi cậu tới chơi, nhưng nó tránh mặt cậu."

"Cô ấy lại bảo tớ rằng khi cậu kể với cô ấy về tới, cô ấy đã yêu tớ." Nicholas nói khô khốc.

"Ồh, hồi đó đúng là nó yêu cậu đấy, tớ chắc chắn." Derek khúc khích cười. "Nhưng đó là trước khi nó gặp cậu kìa. Nó đặc biệt quý tớ, cậu biết mà, thế nên nó luôn hài lòng với bất kỳ ai làm bạn với tớ."

"Chết tiệt thật. Giờ thì cậu sẽ kể tiếp cho tớ nghe rằng cô ấy từng là bạn chơi đùa với cậu chăng?"

"Cậu không phải ngạc nhiên thế ông bạn già ơi. Dù sao tớ mới có sáu tuổi khi con bé tới ở Haverston. Tớ thừa nhận là tớ từng dẫn nó vào con đường lầm lạc, khi chỉ có hai đứa bọn tớ thôi ấy. Tớ từng lôi nó theo mọi lúc mọi nơi mà. Tất nhiên ông già tớ lên cơn khi cuối cùng ông cũng nhận ra là con bé đang đi câu, đi săn thay vì khâu vá, lang thang trèo câu bên ngoài và xây nhà gỗ trong rừng thay vì ngồi nhà học nhạc. Cậu có biết là ổng lấy vợ chỉ để cho bọn tớ có một người mẹ đúng nghĩa chăm sóc không? Ổng hi vọng bà vợ sẽ có ảnh hưởng tốt lên con bé. Dù vậy ổng cũng chọn nhầm người rồi. Tớ rất yêu quí bà già, nhưng bả ốm hoài, cậu biết đấy. Bả đi tắm bùn trị liệu còn nhiều hơn là trông coi nhà cửa ở Haverston ấy chứ."

"Cậu đang cố bảo là tớ chuẩn bị cưới một cô nhóc tinh nghịch như con trai ấy hả?"

"Lạy trời, không đâu! Nhớ không, con bé năm nào cũng đến ở với gia đình Chú Edward bốn tháng trong suốt mười ba năm qua, và chú ấy có tới ba cô con gái tầm tuổi nó. Khi nó ở đó với họ, nó hoàn toàn xuất sắc trong học hành, một thiên thần đoan trang và gì gì nữa ấy. Tất nhiên chúng tớ vẫn quậy tưng khi nó về lại Haverston. Tớ không thể nhớ nổi bọn tớ bị ông già tớ bắt quả tang bao nhiêu lần rồi nữa. Và nó không bao giờ phải chịu phạt gì cả, chỉ có tớ thôi. Dù vậy khi nó tròn mười bốn tuổi, nó cũng mất vẻ ngỗ nghịch nhiều rồi. Nó thậm chí còn điều khiển gia nhân từ khi ấy nữa, vì mẹ tớ hiếm khi nào ở lại đó."

"Vậy là cô ấy điều khiển gia nhân ở một nhà, học hành ở một nhà khác, và gì nữa, tớ muôn biết cô ấy còn học làm gì nữa ở ngôi nhà thứ ba?"

Derek lại cười khúc khích khi nghe giọng châm biếm của anh. "Giờ thì đừng ăn thịt tớ nhé. Thật ra, quãng thời gian nó ở với Chú Anthony như một kỳ nghỉ vậy. Ổng làm mọi thứ để nó có thể tận hưởng niềm vui sống. Và dễ chú ấy cũng dạy nó làm sao cư xử với những thằng cha như tụi mình nữa." Rồi anh ta nói nghiêm túc trở lại, "Tất cả bọn họ đều yêu mến con bé Nick à. Cậu sẽ không thể tránh né điều đó dù có chuyện gì đi nữa."

"Thế là tớ phải chịu đựng việc các ông bác ông cậu nhà vợ chọc ngoáy mình tới hết đời hả?" Nicholas lạnh lùng hỏi lại.

"Tớ nghĩ là không tới nỗi vậy đâu. Xét cho cùng, cậu sẽ có cô ấy cho riêng mình ở Silverley mà."

Ý nghĩ đó cũng đáng thú vị đấy, nhưng nó sẽ không bao giờ thành hiện thực đâu. Nicholas đã đầu hàng trước sự bắt nạt của đám chú bác này, nhưng thật ra anh không hề có ý định cưới Regina Ashton. Anh phải bằng cách nào đó khiến cô phá bỏ hôn ước này thôi. Cô có thể có một gã anh họ là con hoang, nhưng cô sẽ không thể có một người chồng cũng là con hoang như vậy được.

Derek may mắn hơn Nicholas, vì hai mươi ba năm trong đời hắn, hắn đều biết mình là ai và không để điều đó vướng chân mình. Nhưng Nicholas không hề phát giác ra bí mật về mình cho tới năm mười tuổi. Và cho tới trước khi biết điều đó, người phụ nữ anh luôn nghĩ là mẹ của mình đã khiến cuộc đời hắn khốn khổ, đơn giản vì anh đã thật sự tin rằng bà là mẹ của anh. Anh chưa bao giờ hiểu nổi tại sao bà ta lại ghét anh đến thế, lại đối xử với anh thua cả đầy tớ, liên tục coi thường, nhiếc móc anh. Bà ta thậm chí chưa bao giờ giả vờ tỏ ra thích anh ngay cả khi có mặt cha anh. Điều đó thật quá sức chịu đựng của bất kỳ đứa trẻ nào.

Một ngày khi anh tròn mười tuổi, anh đã ngây thơ gọi bà ta "mẹ ơi", một việc anh hiếm khi làm, và bỗng dưng bà ta hét vào mặt anh, "Tao không phải mẹ mày! Tao chán ngấy việc giả vờ làm mẹ mày lắm rồi. Mẹ mày chỉ là một con điếm cố cướp vị trí của tao... Một con điếm thúi tha!"

Cha anh cũng ở đó, người đàn ông tội nghiệp ấy. Ông không hề biết rằng không gì có thể khiến Nicholas vui hơn việc hiểu rằng Miriam không phải mẹ anh. Chỉ có mãi sau anh mới nhận ra xã hội đối xử tàn tệ với những đứa con hoang như thế nào.

Cha anh đã buộc phải kể rõ sự thật cho anh hôm đó. Miriam đã bị sảy thai nhiều lần trong bốn năm đầu cuộc hôn nhân, và lời cảnh báo của vị bác sĩ rằng việc đó có thể luôn xảy ra đã khiến cuộc hôn nhân ấy xấu đi. Charles không nói rõ, nhưng Nicholas đoán ra rằng Miriam trở nên ghê tởm chiếc giường cưới của mình. Và Charles đã tìm sự thoải mái nơi khác.

Charles đã giải thích một cách khốn khổ rằng mẹ ruột của Nicholas là một quý bà, một người phụ nữ tốt bụng và dịu hiền đã yêu ông thật lòng. Ông đã lợi dụng tình yêu đó trong một đêm say xỉn, lần duy nhất hai người tự cho phép mình tự do. Nicholas được hình thành đêm đó. Không có cách nào để người phụ nữ đó giữ lại đứa trẻ vì bà vẫn còn độc thân. Nhưng Charles muốn có đứa trẻ, muốn vô cùng. Miriam đồng ý đi với người phụ nữ đó cho tới khi đứa trẻ được sinh ra. Khi bà quay trở về, mọi người đều tin đứa bé trai ấy là con bà.

Nicholas hiểu sự cay đắng của bà, nỗi thù hận anh của bà, dù điều đó không giúp anh dễ dàng hơn trong việc chịu đừng điều đó. Anh chịu đựng Miriam thêm mười hai năm nữa cho tới khi cha anh qua đời. Rồi anh rời Anh quốc ở tuổi hai mươi hai, định không bao giờ quay lại. Bà nội anh chưa bao giờ tha thứ cho anh về hai năm dài biến mất ấy, nhưng anh từng yêu thích việc căng buồm những chiếc tàu của mình trên mặt biển khơi, trải qua hết cuộc phiêu lưu này đến cuộc phiêu lưu khác, thậm chí tham gia vài cuộc hải chiến. Cuối cùng anh trở về Anh, nhưng không bao giờ anh về lại nhà ở Silverley. Anh không thể sống với Miriam, với nỗi căm ghét của bà ta cũng như lời đe dọa liên tục sẽ nói cho mọi người biết sự thật về sự ra đời của mình.

Cho tới hôm nay, không một ai biết chuyện trừ hai người bọn họ và những luật sư của cha anh, vì Charles đã tuyên bố lập anh làm người thừa kế hợp páhp. Và không phải vì Nicholas không thể chịu đựng sự khinh bỉ chế nhạo khi sự thật được phanh phui mà anh muốn giấu giếm, anh đã chuẩn bị tâm lý lâu rồi. Nhưng cha anh đã phải khổ cực vô cùng để giữ bí mật hòng giữ thanh danh gia đình anh trong sạch. Anh không muốn phá hủy thanh danh của cha mình chút nào.

Tuy nhiên anh không thể tin tưởng Miriam. Bà ta vẫn có thể nói ra sự thật. Vì thế, anh không có quyền cưới một cô gái gia đình nề nếp, người sẽ bị cả thế giới ruồng bỏ nếu Miriam chọn phản bội lại anh.

Không, Regina Ashton không dành cho anh. Anh sẵn sàng bỏ ra bất cứ thứ gì để có được cô, anh thừa nhận điều đó. Nhưng anh cũng sẽ sẵn sàng làm bất cứ điều gì để khỏi phải cưới cô, để không phải đánh liều khiến cô trải qua nỗi ô nhục đã dành sẵn cho cô nếu sự thật bị phanh phui. Anh phải tìm cách nào đó để thoát ra khỏi tình trạng này mới được.