Ngày hôm sau đương nhiên Hướng Uyển Đình không đi làm. Vào thời khắc mấu chốt này mà xuất hiện trước mặt tổng giám đốc, cô sống thêm được chắc? Thế là nghỉ bệnh, nghỉ đông, nghỉ hưu, cô viết một loạt vào đơn xin nghỉ xong thì tính được 15 ngày. Cô cho mình 15 ngày để tìm công việc mới, được làm vua thua làm giặc, quyết tâm một lần! Nhưng mà Hướng Uyển Đình vừa mới nghỉ ngơi được ba ngày, chị Minna đã gọi điện thoại tới. May mà không phải của tổng giám đốc.

“Thư ký Hướng, cô biết mấy ngày nay tổng giám đốc đi đâu không?”

“Hả? Tổng giám đốc không đi làm sao?” Mỗi ngày cô đều ở nhà làm CV, làm sao biết hành tung của tổng giám đốc được.

“Đúng thế, ba ngày nay ngài ấy không tới làm.” Minna nói, bỗng nhiên nhỏ giọng xuống, “Khai thật đi, hai người ở cùng nhau hả? Yên tâm, tôi sẽ tuyệt đối bảo mật!”

Trên trán Hướng Uyển Đình rơi xuống ba giọt mồ hôi. Đương nhiên không phải! Ông chủ có bạn gái mà. Cúp điện thoại xong, Hướng Uyển Đình vẫn thấy hơi lo lắng. Tuy rằng ông chủ đúng là rất đáng ăn đòn, mặt rất đơ… Nhưng mà nói chung hắn vẫn là ông chủ. Nếu như sự kiện cưỡng hôn lần trước chưa từng xảy ra…

Hướng Uyển Đình lật qua lật lại trong danh bạ, dựa theo nguyên tắc quan tâm dành cho đồng nghiệp, cô gọi một cuộc điện thoại cho tổng giám đốc. Điện thoại được kết nối rất nhanh, giọng của Đổng Ngôn có phần mệt mỏi. Vừa hỏi mới biết, Sử Thái Long máu lạnh bị ốm rồi. Vô cùng không khỏe.

“Tổng giám đốc, đi bệnh viện chưa?”

“Không ai đưa đi.”

“Thế uống thuốc chưa?”

“Không có thuốc.”

“Vậy nhà anh…”

“Nhà anh ở hồ Nam Uyển số 3 805.”

Ặc… Cô chỉ là muốn hỏi trong nhà có ai có thể chăm sóc anh ta không thôi mà! Nhưng nếu ông chủ đã mở lời, trong tình thế đặc thù như vậy, xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo cao cả, Hướng Uyển Đình vẫn vội vã chạy tới.

Căn nhà xa hoa của Đổng Ngôn cũng lạnh lẽo như chính người đó vậy. Hướng Uyển Đình đi một vòng nửa ngày mà không tìm được số 3, cuối cùng đành phải gọi điện cho tổng giám đốc cầu viện.

“Đần thế!”

Đổng Ngôn đánh giá bằng hai chữ nhưng cũng kiên nhẫn giúp cô tìm ra phương hướng. Cánh cửa lớn công nghệ cao được mở ra, Đổng Ngôn mặc quần áo ở nhà đi tới. Tuy rằng vẫn là khuôn mặt lạnh băng vạn năm bất biến kia, nhưng cô không thể phủ nhận là, dù có là núi băng, tổng giám đốc cũng là núi băng yêu nghiệt.

Hướng Uyển Đình mang theo một đống túi lớn túi nhỏ cho Đổng Ngôn tự chọn.

Đổng Ngôn chỉ uống hai viên thuốc cảm rồi thúc Hướng Uyển Đình đi nấu cháo hoa.

Ồ? Cảm thấy đói bụng à, thế là khỏi bệnh rồi?

Hướng Uyển Đình tay chân lanh lẹ nấu một nồi cháo lớn, Đổng Ngôn ngồi trước bàn ăn, im im lặng lặng giải quyết ba bát lớn.

Hướng Uyển Đình nhìn đến sững sờ, bát lớn như vậy, người tham ăn vô địch như cô một bữa cũng không ăn được nhiều thế đâu a! Tổng giám đốc ngài bị bệnh thật hả?

“Tôi bị sốt.” Đổng Ngôn trịnh trọng trả lời. Hướng Uyển Đình vội lấy nhiệt kế ra, sau khi đo xong—— ồ! 37 độ 1.