Từ Nhược Lăng đã từng rất yêu Khương Chính Nam!! Yêu hơn cả bản thân mình, yêu đến nỗi từ bỏ cả danh dự và tôn nghiêm, yêu đến mức "phong tỏa" trái tim mình để không một ai có thể thay thế hình bóng của hắn trong tim cô.
Có lẽ, Khương Chính Nam không hề biết...mỗi lần đi ngang qua phòng học, người con gái đã âm thầm bỏ một chai sữa trái cây hương Việt Quất mà hắn thích nhất vào dưới hộc bàn, chính là...Từ Nhược Lăng!!!
Có lẽ, Khương Chính Nam không hề biết...người con gái đã lén bỏ cao dán lạnh vào trong cặp sau mỗi tiết thể thao cho hắn, chính là...Từ Nhược Lăng!!!
Có lẽ, Khương Chính Nam không hề biết...người con gái đã từng mạo hiểm sửa bài kiểm tra để hắn được 100 điểm, chính là...Từ Nhược Lăng!!!
Có lẽ, Khương Chính Nam không hề biết...người phụ nữ mỗi đêm vẫn lẻn vào phòng làm việc nhẹ nhàng lau đi những giọt mồ hôi trên trán hắn, chính là...Từ Nhược Lăng!!!
Có lẽ, Khương Chính Nam không thể biết...đêm nào Từ Nhược Lăng cũng phải vất vả chuẩn bị một bữa ăn thật thịnh soạn để chờ hắn về...nhưng không, hắn đã không tới!!!
Có lẽ, Khương Chính Nam cả đời này cũng không thể hiểu được Từ Nhược Lăng đã xem hắn như tất cả sinh mệnh của mình!
Và những lần, căn bệnh quái đản trong người hắn tái phát, có lẽ Khương Chính Nam cũng không hề biết, bàn tay vì hắn mà chảy máu, đôi mắt vì hắn mà thức trắng đêm, cũng chỉ có...Từ Nhược Lăng!!!
Có một loại tình yêu mang tên "âm thầm và hy vọng".
Âm thầm, là khi Từ Nhược Lăng luôn đứng từ sau lưng hắn, dõi theo từng bước chân, từng nụ cười, từng cái ôm, từng nụ hôn của hắn nhưng không phải dành cho cô.
Hy vọng, là lúc Từ Nhược Lăng chỉ mong hắn có thể ngoái đầu nhìn cô, nắm lấy tay cô, hôn lên môi cô...dù chỉ một lần!!!
Chỉ là Khương Chính Nam không thể nào thấu hiểu được...!!
Và có lẽ, cũng đã đến lúc Từ Nhược Lăng nên dừng việc yêu hắn trong vô vọng!!! Đời người có bao nhiêu thanh xuân, có bao nhiêu ngày để được yêu, để được sống trên đời?
Tạm biệt...hình bóng đã từng chiếm trọn cả trái tim cô...!!!
*** *** ***
Trời sáng, ánh nắng dần ló dạng sau tán lá cây xanh mướt. Trên đó vẫn còn đọng lại một ít nước mưa, chỉ cần có cơn gió nhẹ thổi qua là chúng thi nhau rơi xuống "lách tách" trên cơ thể đang không ngừng run rẩy của Từ Nhược Lăng.
Lê bước chân đến trước phiến đá nhìn qua còn rất mới kia, Từ Nhược Lăng đã ngồi đó không biết bao lâu. Hốc mắt cô khô khốc đến mức một giọt nước mắt thương tiếc cho đứa con cũng không thể rơi nổi.
Linh cảm của một người mẹ vẫn luôn nhắc nhở cô rằng. Con của cô vẫn còn sống, nó giờ đây vẫn còn đang rất vui vẻ bên những người yêu thương nó chứ không phải trong vòng tay của người mẹ tồi như cô.
Từ Nhược Lăng hai mắt đờ đẫn nhìn về phía chân trời xa kia, nơi có những đám mây trắng trôi bồng bềnh yên ả, vô lo vô nghĩ. Chúng rong ruổi trên bầu trời xanh thẳm gợi về một tương lai, một thế giới mà ở đó chỉ có niềm vui, chỉ có hạnh phúc.
Về với trời đất, là lúc lòng người thanh thản nhất.
Từ Nhược Lăng tự hỏi bản thân, nếu bây giờ bản thân cô hóa thành những đám mây trôi bồng bềnh trên kia liệu cuộc sống của cô có vui vẻ hơn không? Tâm hồn đã héo mòn của cô còn có thể sống lại?
Khẩu súng trong tay đã lên nòng, Từ Nhược Lăng nhắm thẳng nòng súng lạnh lẽo vào cổ họng mình, ngón tay từ từ bóp cò.
Một giây...hai giây...ba giây...trước khi viên đạn trong nòng súng phóng ra, cô vẫn tự hỏi bản thân rằng, lúc Khương Chính Nam trở về liệu hắn có đủ tinh ý để phát hiện ra trên giá súng của hắn đã bị mất đi một khẩu? Liệu rồi hắn có đau khổ hay dằn vặt nếu như biết tin cô đã chết?
Chắc là không đâu! Chắc chắn là như thế!
Đó là một câu hỏi mà Từ Nhược Lăng vốn đã nắm chắc đáp án trong lòng bàn tay, nhưng cô ngu ngốc tự hỏi bản thân mình hết lần này đến lần khác.
Ngón tay của Từ Nhược Lăng vẫn giữ chặt lấy cò súng. Cô không đủ can đảm để bắn một phát dứt khoát, cô chỉ có thể nhích nhẹ từng chút một, chỉ có như vậy cô mới có thể nhìn thấy cuộc sống này thêm vài giây nữa. Cuộc sống mà cô đã gắn bó suốt hai mươi ba năm trời. Cuộc sống tuy không mấy vui vẻ nhưng chí ít cô cũng đã được hưởng hết tình yêu thương của mẹ, của bố và cả em gái.
Nghĩ đến đó, Từ Nhược Lăng lại không kiềm nổi lòng mình, ngón tay cô bắt đầu lưỡng lự.
Rồi đột nhiên súng trên tay cô bị một người nào đó cướp mất. Từ Nhược Lăng từ trong cơn bàng hoàng nhìn lên, là Từ Nhược Di, em gái của cô!
Sao nó biết cô ở đây?
Một trận giằng co xảy ra...
Từ Nhược Lăng cố giành lấy súng trên tay Từ Nhược Di, cô hét lên "Trả súng cho chị, em để chị chết đi cho rồi! Chị sống cũng đâu còn ý nghĩa gì nữa!"
"Chị bị điên rồi! Từ Nhược Lăng chị tỉnh táo lại cho em, rốt cuộc thì lý trí của chị đã bay đi đâu mất rồi? Sao chị lại để cho cảm xúc ngự trị trí óc mình như thế?" Từ Nhược Di cố giữ chặt lấy cánh tay đang không ngừng vùng vẫy của Từ Nhược Lăng, hết lời khuyên bảo.
Nhưng Từ Nhược Lăng lại giả vờ như không nghe, cô quyết giành lại khẩu súng cho bằng được. Từ Nhược Di thấy hình như đã hết cách, cô giương súng lên, nhắm vào gốc cây gần đó rồi bóp cò.
"Đoàng!" đàn chim nháo nhác trong những vòm cây đập cánh bay loạn xạ. Còn Từ Nhược Lăng thì bịt tai chạy trối chết. Cô hoảng loạn núp sau phiến đá nhỏ. Miệng lẩm nhẩm như kẻ điên "Nổ súng, nổ súng rồi!"
Từ Nhược Di lắc đầu ngán ngẩm, cô ném khẩu súng ra xa rồi chạy đến ôm lấy Từ Nhược Lăng, thanh âm tràn ngập sự tức giận "Nếu đã sợ đến thế vậy thì tại sao chị còn tìm đến cái chết? Có phải đối với chị bố và em đã hết quan trọng rồi có phải không?"
Thấy Từ Nhược Lăng không chịu trả lời cô vẫn tiếp tục nói "Chị à, sao chị lại dại dột đến thế? Người chị gái kiêu ngạo ngày nào của em đã đi đâu mất rồi? Chị không nghĩ đến em và bố thì cũng phải nghĩ đến người mẹ quá cố của chúng ta! Mẹ đã chịu biết bao nhiêu khó nhọc, đau đớn để đưa chị đến thế giới này, tại sao chị lại chỉ vì cái tên Khương Chính Nam cặn bã đó mà kết liễu mạng sống mẹ đã ban cho chị. Chị không còn là chị của em nữa rồi, Từ Nhược Di này không có người chị như chị!"
Từ Nhược Di ôm chặt lấy thân thể ốm yếu của chị mình, cô muốn thay chị hứng chịu hết thảy mọi nỗi đau cũng giống như cái cách mà chị đã hết lòng bảo vệ lúc cô còn nhỏ. Nhưng cô không thể, ngay khi biết tin Từ Nhược Lăng phải đơn độc sinh con một mình trong bệnh viện mà không một ai chăm sóc, bản thân cô lúc ấy còn đang ngập chìm trong đống rắc rối của tập đoàn nhưng không thoát ra nổi, chính điều đó khiến Từ Nhược Di day dứt vô cùng. Vừa dành ra được chút thời gian hiếm hoi để đến thăm chị thì lại nghe tin, đứa trẻ mà Từ Nhược Lăng vừa sinh ra bị mất tích. Từ Nhược Di liền có cảm giác bất an trong người, cô lo lắng lái xe chạy khắp Thâm Quyến tìm chị, tìm được rồi thì lại chứng kiến cảnh chị muốn tự tử. Nhưng cũng may cô đến nơi kịp thời, kịp ngăn cản ý định ngu ngốc của Từ Nhược Lăng.
Từ Nhược Di đánh mắt nhìn đến tấm bia đá trơ trọi ngay bên cạnh, lòng thù hận trong cô chợt dâng lên, cô nói "Chị à, em xin hứa với chị, tất cả những kẻ đã khiến chị đau khổ, em nhất định bắt chúng phải trả giá, em sẽ khiến chúng hứng chịu nỗi đau mà chị của em đã phải chịu, thậm chí là hơn gấp trăm, gấp ngàn lần!"
"Khẩu súng ấy, hôm nay nằm ở dưới cổ chị thì sau này nó sẽ nằm trên trán của Khương Chính Nam!!!"
Từ Nhược Di nâng tròng mắt oán hận nhìn lên trời, sự đau đớn và nỗi nhục nhã này cô nhất định sẽ trả đủ cho Khương Chính Nam thay chị mình! Không chỉ có hắn mà tất cả những kẻ có liên quan đều sẽ không thể thoát khỏi.
Một lúc lâu sau, Từ Nhược Lăng lấy lại tinh thần, cô khó khăn đứng dậy, đưa tay chạm nhẹ lên phiến đá thêm một lần nữa. "Ta về thôi!" cô nhẹ nhàng thốt ra.
Từ Nhược Di gật đầu rồi dìu chị ra xe. Trên đường đi về không ai nói với ai câu nào. Từ Nhược Lăng thì đờ đẫn nhìn ra khung cảnh bên ngoài qua cửa kính xe, Từ Nhược Di thì tập trung lái. Vừa lúc, xe hai người đi qua trụ sở của Khương thị, trái tim nằm yên trong lồng ngực Từ Nhược Lăng tưởng chừng như mất hết cảm xúc chợt quặn lên một hồi đau đớn.
Cô ngay lập tức quay mặt đi chỗ khác, Từ Nhược Di hiểu ý liền đạp ga phóng nhanh qua. Về đến nhà, không khí thật ảm đạm, thứ mà Từ Nhược Lăng cảm nhận được đầu tiên khi bước chân vào đây chỉ có lạnh lẽo. Quay trở về căn phòng mà trước đây cô vẫn luôn sống, tấm rèm cửa màu đỏ mỏng manh bay lướt qua gương mặt cô một cách khẽ khàng, tủ quần áo, bàn trang điểm, đến cả những món đồ handmade hay chiếc chuông gió là món quà sinh nhật mẹ tặng cô vẫn còn được giữ nguyên, không chút thay đổi.
Từ Nhược Lăng nán lại phòng mình không quá lâu đã liền đi qua phòng thăm bố. Cánh cửa bật mở, Từ Thiếu Phong vẫn còn đang ngủ, ông không hề biết sự hiện diện của con gái lớn trong ngôi nhà này. Đưa tay vuốt ve mấy cọng tóc bạc trên đầu ông, Từ Nhược Lăng đau buồn đến nỗi một lời cũng không thốt lên nổi.
Từ Nhược Di vừa từ gara xe đi ra đã chạy khắp nhà tìm chị, cũng may là Từ Nhược Lăng không còn nghĩ quẩn nữa. Thấy chị ngồi thất thần bên bố, cô bèn tiến vào, kéo nhẹ tay chị rồi nói nhỏ bên tai "Bố mệt rồi hãy để ông nghỉ ngơi. Chị xuống nhà ăn chút gì đã!"
Từ Nhược Lăng không đáp lời mà chỉ yên lặng đi theo phía sau em gái. Dưới nhà bếp, mùi thơm của thức ăn bốc lên nghi ngút, làn khói trắng bay lên hòa vào không khí khiến nơi đây ấm áp lên phần nào.
Khẩu vị của Từ Nhược Lăng vốn không được tốt, cô ăn cũng chỉ được vài muỗng cơm, còn Từ Nhược Di thì ngồi đối diện đang loay hoay làm cái gì đấy. Hồi sau, cô đẩy bát mì Hoành Thánh đến trước mặt chị, rồi chỉ tay vào đó "Chị ăn đi, em đã giúp chị gắp hết thịt ra ngoài rồi!"
Từ Nhược Lăng chỉ nhìn mà không động đũa. Từ Nhược Di thấy thế bèn lên tiếng thúc giục "Thôi nào chị, phải ăn thì mới có sức chứ! Nghe lời em ăn nhiều vào, đó là món chị thích mà?"
"Chị còn nhớ lúc nhỏ em cứ không chịu ăn cơm chị đã nói những gì không? Chị nói, nếu như em không ăn thì phù thủy sẽ bay tới đây và bắt chị đi, lúc đó sẽ không một ai kể chuyện cho em nghe nữa. Vậy cho nên bây giờ chị cũng phải ăn, nếu không sẽ có người tới đây bắt em đi, vậy là chị sẽ phải xa đứa em yêu dấu này đó!" Lời nói của Từ Nhược Di thành công chọc cô cười. Rồi Từ Nhược Lăng nghe theo lời em gái, cô cố ăn hết bát mì thì mới buông đũa.
Không khí ấm cúng của hai chị em tưởng đâu có thể dài lâu hơn một chút, nhưng nó lại chỉ vỏn vẹn trong mấy phút ngắn ngủi. Cả hai đều không ai ngờ đến, xe cảnh sát vốn đã dừng lại trước cửa. Từ bên ngoài cảnh sát thay nhau xông vào, tiếng còi hú, tiếng bước chân ồn ào làm Từ Thiếu Phong còn đang ngủ trên này cũng phải mở mắt tỉnh dậy.
Từ Nhược Di đứng hình mất năm giây, cô vội vàng nói người giúp việc đưa chị mình lên lầu nhưng Từ Nhược Lăng không chịu, cô giữ lấy tay em hỏi "Đã xảy ra chuyện gì!"
"Không có..."
Chưa kịp nói hết câu, người cảnh sát đứng gần đó đã cất giọng chen ngang vào "Cô Từ Nhược Di, chúng tôi có lệnh áp giải cô đến đồn cảnh sát vì có người tố cáo Hoa Thiềm các người sản xuất vật liệu xây dựng kém chất lượng, biển thủ công quỹ và tội trốn thuế. Phiền cô đi theo chúng tôi, đây là lệnh bắt giữ!"
Tờ giấy được giơ lên ngay trước mắt Từ Nhược Lăng, cô lo lắng nắm lấy tay Từ Nhược Di, nói "Tại sao lại thế này? Bố có biết chuyện không?"
Từ Nhược Di lắc đầu trong khi hai tay đang bị còng lại "Chị đừng để cho bố biết, chờ em, em nhất định sẽ xử lý ổn thỏa mọi chuyện."
"Các người...các người bắt con tôi đi đâu?" Từ Thiếu Phong cả người ốm yếu thất thểu bước từng bước khập khiễng từ trên lầu đi xuống. Ông bước vội đến nỗi cả người suýt chút nữa thì ngã ngửa nhưng may có Từ Nhược Lăng đỡ lấy kịp thời.
Ông nhìn Từ Nhược Di bị dẫn đi mà đau lòng không thôi, ông hỏi dồn dập "Nhược Lăng, tại sao em con lại bị cảnh sát bắt đi, nó đã gây ra tội gì mà lớn đến mức đó?"
"Bố à, họ nói tập đoàn chúng ta sản xuất hàng kém chất lượng rồi còn biển thủ công quỹ và trốn thuế nữa!" Từ Nhược Lăng bất lực nhìn ông ho khan dữ dội mà không thể làm gì hơn.
"Trời ơi, tại sao lại ra nông nỗi này. Chẳng lẽ là do cái nghiệp của ta gây ra hay sao?" Từ Thiếu Phong khó mà vượt qua cơn sốc, ông đập hai tay xuống sàn nhà, rồi sau đó cơn đau tim của ông lại tái phát, da mặt chợt tái mét đi, miệng không ngừng thở dốc, và rồi ông ngất lịm đi trong vòng tay của Từ Nhược Lăng.
Cảm nhận được hơi thở của Từ Thiếu Phong đang dần yếu đi, Từ Nhược Lăng chỉ còn biết ôm lấy cơ thể ông mà gào thét "Bố...đừng bỏ rơi con...bố mở mắt ra nhìn con đi...bố...!"
Cảm giác bất lực dâng lên đến đỉnh điểm, con người nếu quá bất lực trước cuộc đời thì còn sống để làm gì! Từ Nhược Lăng có một đời êm ả tới nỗi làm cô hoang tưởng rằng sẽ chẳng có bất kì thử thách nào có thể quật ngã được mình. Nhưng cô đã sai lầm, suy cho cùng thì Từ Nhược Lăng cũng chỉ là một con người mơ mộng hão huyền mà thôi! Một kẻ thiếu nghị lực và ngu dốt! Giá trị của con người chỉ được chứng minh khi họ đứng trước khó khăn. Và giờ đây Từ Nhược Lăng đã bị khó khăn quật ngã, nghĩa là bản thân cô chẳng còn chút giá trị nào cả!
Một tuần sau...
Tất cả người dân khắp thành phố Thâm Quyến hay cả tỉnh Quảng Đông và xa hơn là cả Trung Quốc đều biết tin tập đoàn Hoa Thiềm đứng trên bờ vực phá sản. Họ truyền tai nhau về nỗi bất hạnh của một gia đình mà không chút kiêng dè việc thêm mắm dặm muối.
Trên bản tin lớn, biên tập viên vẫn đang đọc to về phán quyết mà tòa án đã ban ra "Với tội danh biển thủ công quỹ, trốn thuế, sản xuất hàng kém chất lượng, người hiện đang điều hành tập đoàn Hoa Thiềm là Phó tổng giám đốc Từ Nhược Di bị phạt tù mười năm, bồi thường tiền cho nhà nước và bị tịch thu toàn bộ tài sản. Phán quyết đã được tòa án thông qua vào sáng ngày hôm nay!"
Không khí của lễ hội Lồng đèn hoàn toàn bị đảo lộn bởi tin tức nóng hổi mà người đưa tin mang tới. Họ kéo nhau đứng xúm lại, người thì vô tâm, thờ ơ, người thì đứng nghe rồi im lặng ra về, có người lại bình phẩm thêm mấy câu "Ôi trời, nhà tôi xây cũng từ vật liệu của Hoa Thiềm, rồi không biết nay mai có sập không nữa."
Tất cả đều náo nức đi hội, đều nhộn nhịp thả đèn, đều cười đùa xem đó như một trò cười tiêu khiển, nhưng không một ai để ý đến bóng dáng của cô gái đang đi vất vưởng bên lề đường. Đầu tóc rối xù, đôi mắt thâm đen, gương mặt hốc hác, tái nhợt như ma chết trôi đang lê từng bước chân vô định đi trong đêm tối. Thân hình cô bị bóng đen nuốt trọn, chìm lấp trong màn đêm như kẻ vô hình.
Không một ai thương xót, không một người quan tâm, chỉ còn tiếng cười, tiếng chế nhạo của người đời.
Cô đi như kẻ không thấy ngày mai. Sống vô gia cư, chết vô địa táng. Còn nhớ những ngày tháng trước kia, ai ai cũng vây quanh cô, hỏi chuyện cô, thậm chí là ca ngợi, là nịnh nọt. Nhưng Từ Nhược Lăng không để những kẻ đó vào mắt, bởi vì cô biết chúng vốn không thật lòng quan tâm cô. Và cuộc đời đã cho cô hiểu ra rằng, không một ai yêu mình hơn chính bản thân mình!
Từ Nhược Lăng giờ đây chỉ còn thể xác không còn linh hồn. Cô đã không còn nhanh nhạy phát giác ra nguy hiểm.
Một đám người mặc đồ đen đã đi phía sau cô từ lúc nào. Một kẻ trong số đó tiến lên, hắn lấy tay bịt miệng cô lại, thấy Từ Nhược Lăng không vùng vẫy phản kháng chúng dễ dàng đưa cô đi. Từ Nhược Lăng vẫn giữ trạng thái đờ đẫn cho đến khi cô nhận ra cơ thể mình như sắp bị gió cuốn bay.
Cô đang đứng trên một tòa nhà cao chọc trời, hai tay bị hai tên áo đen không rõ mặt mày khống chế. Bên dưới là từng tốp người, tốp vũ công mình mặc váy đỏ đang nồng nhiệt múa bài múa cổ điển của Trung Quốc. Họ ăn mừng lễ hội Lồng đèn cầu nguyện cho một tương lai mới, còn cô thì đang hoài niệm ngày cuối cùng được sống trên đời, bởi vì cô biết mình sắp không còn sống được bao lâu nữa.
Tiếng nhạc, tiếng hò hét vang lên, Từ Nhược Lăng khó khăn lắm mới thốt ra nổi một lời "Các người là ai?"
Bọn chúng chỉ nhìn nhau mà không nói gì.
Còn Từ Nhược Lăng thì đã thật sự buông bỏ. Cảm ơn người nào đó đã thay cô kết liễu cuộc đời của chính cô. Nhưng điều nuối tiếc nhất trong kiếp này của Từ Nhược Lăng là không thể nhìn thấy đứa con gái của mình dù chỉ một lần duy nhất.
Từ trên cao, thân thể của cô gái như chiếc lá khô bất chợt rơi xuống, một giây trước khi cuộc đời kết thúc, cảnh tượng mà Từ Nhược Lăng nhìn thấy vẫn xót xa vô cùng. Qua cửa sổ, cô trông thấy hai thân thể, hai gương mặt cực kỳ quen thuộc đang quấn quýt lấy nhau. Bọn họ vui vẻ ân ái, ngập chìm trong sự đê mê của tình dục.
Còn Từ Nhược Lăng...thì muốn bọn chúng phải trả giá!!!
Suy nghĩ vừa nảy lên trong đầu cô liền bị dập tắt. Bởi vì giờ đây thân thể cô đang nằm gọn gàng trong vòng hoa Mẫu Đơn đỏ thắm. Các vũ công nhảy múa xung quanh cũng vì thế mà la hét loạn xạ. Người dân có người ngơ ngác nhìn, có người gọi cảnh sát, có người vì không chịu nổi mùi máu tanh nồng mà chạy ra xa.
Như một đóa hoa Mẫu Đơn nở rộ trong đêm tối...
Máu rơi trên nụ hoa Mẫu Đơn đỏ thắm...
Nước mắt chảy ngược vào tim...
Chấm dứt một kiếp người lầm lỡ.
Tấm lụa đỏ bay vòng trên bầu trời, đáp xuống gương mặt xinh đẹp của nàng thiếu nữ, kịp che đi giọt nước mắt rơi ra nơi khóe mi cô.
Nếu thời gian cho cô được làm lại, cô thà rằng "Chậm một bước để ngẫm lại tương lai, còn hơn nhanh một bước đi vào chốn đường cùng vĩnh viễn không thể quay đầu!"
KẾT HỒI I: VÉN MÀN HÔN NHÂN