Thời gian một ngày sắp sửa trôi qua...

Từ Thiếu Phong đến nghỉ mát ở khu nghỉ dưỡng Châu An theo đúng lời mời của đứa con gái lớn Từ Nhược Lăng. Tuy không nói rõ lý do nhưng với linh cảm nhạy bén của một thương nhân lăn lộn trên thương trường lâu năm, ông thừa sức đánh hơi ra một sự xấu đang xảy đến với Hoa Thiềm.

Nhưng ông sẽ không hỏi, ông tin tưởng hai đứa con gái của ông sẽ dư sức xoay chuyển tình thế. Bởi vì cả hai đều được thừa hưởng bộ não tuyệt vời giống như mẹ nó.

Từ Thiếu Phong ngồi nghĩ ngợi vớ vẩn một hồi lại tự nhiên nhớ tới người vợ đã qua đời cách đây không lâu. Ông lấy sợi dây chuyền từ trong túi quần ra rồi cạy mở mặt dây. Bên trong là bức ảnh nhỏ của cô thiếu nữ tầm hai mươi tuổi. Đây là bức ảnh lúc còn trẻ của Đàm Nghi Ninh.

Trong hai cô con gái của ông, thì Từ Nhược Lăng là có nhan sắc giống mẹ nó nhất. Mỗi lần nhìn thấy cô ông lại hình dung ra khuôn mặt tươi tắn của Đàm Nghi Ninh. Lúc còn học cao trung, Đàm Nghi Ninh luôn được ví như bông hoa Hồng nở giữa sa mạc cháy bỏng. Vẻ đẹp của bà có chút kiêu sa, có chút quyến rũ cũng có chút gai góc, hoang dã. Đôi mắt màu nâu của bà như cái hồ sâu không thấy đáy, dễ dàng hút hồn bất kỳ thiếu niên nào khi nhìn vào.

Còn Từ Nhược Lăng thì như một bản sao khác của Đàm Nghi Ninh. Nhan sắc của Từ Nhược Lăng ví như đóa hoa Mẫu Đơn đỏ rực rỡ tỏa hương trong đêm tối. Thế nhưng, chính Từ Thiếu Phong cũng phải thừa nhận, tính cách của cô con gái này lại không hề giống Đàm Nghi Ninh một chút nào.

Từ cái nhỏ nhất là điệu bộ nhăn trán, cho đến bản tính kiêu ngạo và cái tôi cao ngất ngưởng của Từ Nhược Lăng đều học hết từ ông. Còn nói đến người có tính cách giống với Đàm Nghi Ninh nhất thì chính là Từ Nhược Di, tính tình phóng khoáng, luôn tươi cười nhưng cũng có lúc cố chấp và thù dai chính là bản tính mà Từ Nhược Di được thừa hưởng hết từ bà. Có điều, nếu người ngoài hỏi đứa con gái nào giống bố nhất thì Từ Thiếu Phong lại tự hào trả lời là Từ Nhược Di.

Từ Thiếu Phong thấy đó là một câu chuyện thú vị và buồn cười nhất mà ông luôn kể với những người xung quanh mình.

Xe của Từ Nhược Lăng dừng lại trước sân lớn của khu nghỉ dưỡng. Cô xuống xe, ném chìa khóa cho bảo vệ "Đưa xe vào hộ tôi."

"Vâng, cô chủ!"

Từ Nhược Lăng cầm theo túi xách thong thả đi vào. Ở nơi đây, cô chính là chủ! Từ Nhược Lăng như được sống lại cái cảm giác của một cuộc sống xa hoa mà ở đó cô chính là Từ đại tiểu thư người người ngưỡng mộ. Quên đi sự cô đơn trong bốn bức tường lạnh lẽo, quên đi những giọt nước mắt đau khổ, quên đi những con người còn nợ cô một mạng sống. Giờ đây, xung quanh Từ Nhược Lăng là vô số người hầu đang chờ để phục vụ cô.

"Chuẩn bị đến đâu rồi?"

"Dạ tiểu thư, đã xong rồi ạ!" Cô hầu gái cúi người kính cẩn.

Từ Nhược Lăng gật nhẹ đầu "Chuẩn bị nước đi, tôi muốn đi tắm. À, nhớ là phải cho cả Hương Thang Dục vào. Đừng nói là cô quên công thức pha chế rồi đấy? Cô biết là tôi khi tắm không thể thiếu nó mà."

Cô hầu gái cười nhẹ "Tiểu thư không cần phải lo, tôi đương nhiên vẫn còn nhớ rất rõ sở thích của tiểu thư. Năm phút nữa nước tắm sẽ sẵn sàng cho cô."

Người hầu gái nói xong liền đi làm việc, vừa đúng lúc Uông quản gia tiến đến "Đại tiểu thư, lão gia đang chờ cô ở ngoài, cô có muốn..."

"Một lúc nữa tôi sẽ gặp ông ấy. Chú Uông cứ báo thế với bố tôi là được!" Từ Nhược Lăng dặn dò không quá cẩn thận.

"Được, tôi sẽ làm theo lời tiểu thư."

Từ Nhược Lăng quan sát một vòng, cuối cùng cô phẩy tay gọi đầu bếp đang nấu ăn ra "Tí nữa Từ Nhược Di em gái tôi cũng sẽ tới đây, tuyệt đối không được thiếu suất ăn."

"Dạ, vâng."

Thấy mọi thứ đã tạm ổn thỏa, lúc này Từ Nhược Lăng mới đi vào phòng tắm. Hơi nước đưa hương thơm của Thang Dục Hương lan tỏa khắp phòng. Cô tham lam hít lấy mùi hương mà mình yêu thích nhất. Rồi mới cởi khăn bước vào bồn tắm. Ngâm mình trong làn nước ấm nóng, cảm giác như cả cơ thể đang được gột rửa sạch sẽ. Trong màn khói mỏng, thân thể mĩ miều của cô gái khẽ ẩn hiện. Làn da trắng tinh, chiếc cổ cao kiêu hãnh, cặp mắt sắc sảo khẽ nhắm hờ, bàn tay cầm ly rượu vang lắc nhẹ. Hương vị của rượu chảy vào cổ họng, thấm vào từng tế bào trong cơ thể Từ Nhược Lăng.

Trong giây lát, Từ Nhược Lăng lại thiếp đi lúc nào không hay.

Cô mơ về một đêm say...

Đêm hôm ấy trăng ngoài trời vừa tròn lại vừa sáng. Hai mắt cô bị che đi bởi chiếc cavat tối màu, rồi bàn tay người đàn ông lạnh như nước nhưng có chút dịu dàng mềm mại như nhung nhẹ chạm vào làn da mẫn cảm của cô. Vuốt ve dọc từ cổ xuống đến vòng eo thon gọn rồi đến chân, bờ môi nóng bỏng lần tìm đến đôi môi cô mạnh bạo gặm cắn. Hơi thở nồng nàn của người đàn ông ấy cũng phả ra mùi rượu đặc trưng, nhưng đê mê và cuốn hút đến vô tận. Từ Nhược Lăng như bị một bàn tay vô hình dẫn dắt vào vòng xoáy của thể xác.

Ngày hôm ấy, đầu óc cô không còn nghĩ được gì ngoài việc ham muốn người đàn ông ấy dập tắt ngọn lửa dục vọng nóng bỏng đang cháy không ngừng trong cơ thể mình. Rồi những lần đụng chạm da thịt táo bạo, những nụ hôn cuồng nhiệt, những cái ôm như muốn ghì chặt đối phương hòa tan trong cơn tình triều...

Và cơn đau buốt xuyên thẳng từ phía dưới lên làm Từ Nhược Lăng giật mình mở mắt.

Từ Nhược Lăng vỗ mạnh vào đầu. Cô điên rồi! Sao lại mơ thấy những thứ bậy bạ đó! Nhưng nghĩ lại cũng lạ, ngày hôm ấy vậy mà cô lại nhận nhầm người đàn ông lạ mặt kia là Khương Chính Nam. Rốt cuộc lúc ấy cô đã bị thứ gì điều khiển mà hành động nông nổi như thế?

Tất cả cũng chỉ tại chiếc cavat gây tội!!!

Sau mọi chuyện đã xảy ra, Từ Nhược Lăng vẫn chưa một lần quan tâm đến lai lịch của người đàn ông đã cùng cô ân ái và cũng là cha của con cô!!!

*** *** ***

Bàn ăn đã được trang trí thật sang trọng! Từ Thiếu Phong ngồi ở vị trí trên cùng, còn Từ Nhược Lăng và Từ Nhược Di thì ngồi hai bên. Không khí trên bàn ăn rất vui vẻ hòa thuận cho đến khi ông bất chợt hỏi Từ Nhược Lăng một câu "Nhược Lăng, con và Chính Nam vẫn ổn đúng không?"

Từ Nhược Di đột nhiên nói chen vào "Ổn làm sao được, Khương Chính Nam hắn ta..."

Từ Nhược Lăng nháy mắt ra hiệu cho Từ Nhược Di giữ im lặng, còn cô thì trả lời rất bâng quơ "Con và anh ta đã ly hôn rồi!"

Đôi đũa trên tay Từ Thiếu Phong suýt chút nữa thì rơi xuống, nhưng ông vẫn giữ được bình tĩnh đến phút chót "Hai đứa vốn không hợp nhau, đúng ra ta không nên cưỡng ép các con vào mối quan hệ không thấy ngày mai đó. Ly hôn cũng tốt, ta sẽ kiếm cho con một mối hôn sự khác. Đại tiểu thư của Từ gia không thiếu người muốn kết hôn."

"Đó không phải lỗi của bố, một phần cũng là vì con cố chấp muốn đi tới hôn nhân. Vả lại, con vẫn chưa có ý định tiến thêm bước nữa!" Từ Nhược Lăng gắp một ít rau cho vào miệng.

Từ Nhược Di giơ ngón cái lên ủng hộ "Đúng, bố cứ để cho chị ấy thoải mái trong việc chọn chồng đi. Giờ là thời đại nào rồi mà bố còn đi tìm chồng cho con gái."

"Thôi được, ta không can thiệp vào chuyện hôn nhân của con nữa. Con còn trẻ, đường tương lai còn dài, ta tin con sẽ làm được, sẽ tự khiến cho cuộc sống của chính mình hạnh phúc." Từ Thiếu Phong vỗ vỗ vai cô.

Từ Nhược Lăng đáp lại ông bằng một nụ cười.

Không khí trên bàn ăn lại trở về như lúc ban đầu.

*** *** ***

Đêm đen, màn đêm lạnh lẽo...

Từ Nhược Lăng đứng trên tầng thượng phóng tầm mắt nhìn ra mặt biển rộng lớn. Ở phía xa kia có vô vàn ánh sáng xanh đỏ chập chờn, lấp lóe. Gió mát từ ngoài thổi vào mang theo một chút vị mặn của biển cả càng khiến con người ta thích thú.

Chiếc điện thoại mà cô cầm trên tay hơi đung đưa qua lại. Từ Nhược Lăng vừa đọc bản tin, trên màn hình trắng vẫn còn hiện rất rõ từng chữ của bài báo mạng.

"Tổng Giám đốc của tập đoàn Khương thị-Khương Chính Nam lên tiếng xác nhận sẽ tổ chức lễ kết hôn trong tháng tới!"

"Cô gái may mắn sẽ kết hôn cùng Tổng Giám đốc Khương thị hiện vẫn đang là ẩn số?"

Ánh mắt Từ Nhược Lăng nhìn về phía xa xăm, cô đang ấp ủ một dự tính lớn. Cô quyết tâm phải biến hôn lễ ngày hôm đó trở thành hôn lễ khó quên nhất trong đời đối với Nhạc Thanh Ngưng. Xứng tầm với danh xưng "Hôn lễ thế kỷ".

Mải chìm đắm trong suy nghĩ mà Từ Nhược Lăng không hề phát hiện ra Từ Nhược Di đã đứng phía sau cô từ lúc nào.

Từ Nhược Di khoanh tay quan sát bộ dạng ung dung đến khó tin của chị mình. Nhìn chị không giống với người vừa mất con. Hay là đả kích ấy quá lớn khiến cho chị không còn cảm thấy đau đớn nữa? Chính vì lẽ đó mà cả ngày hôm nay Từ Nhược Lăng cứ hành động như một người bất bình thường?

"Chị à, chị vẫn ổn đúng không?" Từ Nhược Di không hiểu sao bản thân lại hỏi một câu ngớ ngẩn đến vậy.

Từ Nhược Lăng trả lời ngắn gọn "Chị ổn!"

"Em lúc chiều vừa nghe tin từ phía cảnh sát, họ nói chú Bùi đã ra đầu thú việc mình biển thủ công quỹ và gián tiếp tiếp tay cho việc buôn bán hàng kém chất lượng! Là chị bảo chú ấy làm thế sao?" Từ Nhược Di suy nghĩ kỹ càng vẫn thấy chuyện này là quá đáng đối với Bùi Chí Viện, cô thấy để chú ấy một mình gánh vác toàn bộ trách nhiệm thật sự quá nhẫn tâm.

Từ Nhược Lăng lên tiếng bác bỏ "Chị không hề nói chú ấy ra đầu thú. Chị chỉ nói chú ấy tự lo liệu cho ổn thỏa vụ này. Em cũng không cần phải cảm thấy áy náy. Lỗi là do chú ấy gây ra, đương nhiên người chịu trách nhiệm cũng chỉ có một mình chú Bùi mà thôi!"

Tuy nói ra là vậy, nhưng cảm giác tội lỗi trong lòng Từ Nhược Di vẫn không thể giảm bớt "Dù sao chú Bùi cũng là chồng của cô ruột chúng ta, làm vậy sẽ rất có lỗi. Hơn nữa em sợ nếu để Bùi Chí Lãnh biết được chuyện này, nó liệu có để yên cho chúng ta không?"

Từ Nhược Lăng ngay tức khắc quay người lại, mặt đối mặt với Từ Nhược Di, nói "Nhược Di, em nên nhớ nếu lấy chú Bùi ra đặt lên bàn cân cùng Hoa Thiềm em thấy bên nào nặng hơn? Là người thân hay trách nhiệm? Bố đã từng nói với em như thế nào, em đã quên rồi? Bất kể là cuộc chiến nào thì tình thân đều sẽ bị ném qua một bên. Huống hồ chú Bùi còn là người có tội, nếu bây giờ chú ấy không ra nhận lỗi thì toàn bộ cơ đồ đều sẽ sụp đổ, miếng cơm manh áo của hàng nghìn nhân viên trong tập đoàn rồi sẽ phải làm sao?"

Từ Nhược Di hoàn toàn á khẩu, đúng là trong chuyện này cô đã để việc tư lên trên việc công. Cũng là do quá sơ xuất, quá tin tưởng người nhà nên mới không tra rõ sổ sách mà hàng tháng chú Bùi nộp lên.

"Em không cần phải cảm thấy có lỗi, cứ để chú ấy ở trong đó một thời gian, sau này chúng ta sẽ tìm cách giảm nhẹ án rồi đưa chú ấy ra cũng chưa muộn. Còn về phía của Chí Lãnh, chị tin nó không dám trách cứ chúng ta. Nó đủ thông minh để hiểu được bố nó đã làm sai trong chuyện này, cũng sẽ tự nhận thức được Hoa Thiềm chính là cây trụ lớn của nó. Hoa Thiềm mất, đồng nghĩa với việc trụ cột duy nhất mà nó dựa vào cũng sẽ không còn!" Lời nói của Từ Nhược Lăng cặn kẽ đến mức Từ Nhược Di không còn khuất mắc gì để phải suy nghĩ thêm nữa.

"Vậy em về phòng đây, chị nhớ đi ngủ sớm, thức khuya sẽ không tốt cho sức khỏe!" Chào tạm biệt chị xong, Từ Nhược Di liền đi xuống dưới.

Chỉ còn một mình Từ Nhược Lăng đứng đây nghe tiếng gió thổi bên tai.

*** *** ***

Một tháng sau...

Tại khách sạn Vinnas bậc nhất Thượng Hải đang diễn ra hôn lễ vô cùng long trọng.

Đoàn khách khứa được mời đến tham dự lễ cưới đông vô cùng. Nào là hoa, nào là quà kèm theo những câu chúc, chúc cho cô dâu chú rể bách niên giai lão, đầu bạc răng long liên tiếp vang lên.

Địa điểm tổ chức hôn lễ là tầng trên cùng của tòa nhà khách sạn cao 100 tầng. Có thể nói khung cảnh từ trên cao nhìn xuống trông thật bắt mắt, như thể cả thế giới đều ở dưới chân mình.

Rèm lụa trắng tinh được kết trên đó là vô vàn cánh hoa Hồng trắng. Tháp ly sáng bóng chất cao, thảm nhung đỏ trơn trua thẳng tắp, đèn pha lê lấp lánh, tượng đài tình yêu vĩnh cửu được chú tâm trau chuốt, ánh đèn vàng xa hoa, diễm lệ. Nhưng tất cả đều chỉ như phụ họa cho cặp đôi chính của ngày hôm nay, cặp vợ chồng sắp sửa được nhận vô số lời chúc phúc của gia đình hai bên, của bạn bè và các quý khách mời thân thương.

Khương Chính Nam và Nhạc Thanh Ngưng hạnh phúc đi bên nhau trong bộ đồ cưới như được thiết kế ra chỉ để dành riêng cho hai người. Các vị quan khách nhiệt tình vỗ tay tán thưởng, thậm chí còn reo hò rất thái quá, đám phóng viên làm tròn bổn phận của mình đó là bắt trọn mọi khung hình, để hình ảnh đăng báo phải sắc nét và chất lượng nhất.

Khung cảnh náo nhiệt là thế, vui vẻ là thế, nhưng chỉ duy nhất có một người vẫn ngồi yên lặng từ đầu buổi cho tới giờ.

Cô gái đeo trên mắt chiếc kính đen, đội mũ rộng vành che đi một nửa dung mạo xinh đẹp, mái tóc màu đỏ rượu nổi bật giữa dòng người. Dáng người cô thanh lịch khoác trên mình bộ âu phục nữ sang trọng. Khí thế của cô át hẳn đi mọi vẻ đẹp như hoa như tuyết của mấy vị tiểu thư đài các ngồi kế bên.

Ánh mắt hờ hững đằng sau chiếc kính đen của cô đang dõi theo mọi diễn biến của buổi hôn lễ như xem một màn kịch hay. Mà đúng hơn là, kịch hay còn ở phía sau! Khoảnh khắc Khương Chính Nam trao nhẫn cho Nhạc Thanh Ngưng rồi hai người đọc lời thề nguyền dưới sự chứng giám của thượng đế, thì Từ Nhược Lăng đã không còn đủ kiên nhẫn để chờ đợi.

Cô đứng dậy trước nhất trong đoàn người tham dự hôn lễ, bước chân vững vàng của cô lướt qua gương mặt Nhạc Thanh Ngưng trong thoáng chốc, nhanh đến nỗi cô ta không thể nắm bắt kịp. Gót giày Từ Nhược Lăng uyển chuyển gõ từng nhịp "cốc...cốc" lên sàn đá hoa cương sáng bóng, tiến về phía cánh cửa lớn.

Ngay khi cánh cửa khép lại, một trò chơi mới sẽ mở ra.

Tại phòng tổng thống...

Nhạc Thanh Ngưng vẫn chưa thoát khỏi cái cảm xúc vui mừng phấn khích khi cô ta đã hoàn thành mục tiêu tiếp theo trong cuộc đời, cũng là mục tiêu chứng minh cho sự chiến thắng vang dội nhất.

Ngồi vào bàn trang điểm, cô ta từ tốn tháo từng món trang sức xuống, từ hoa tai cho đến vòng cổ, tiếp đó là gỡ rối cho mái tóc nâu mượt mà và đến việc cởi bỏ váy cưới. Nhạc Thanh Ngưng đi qua đi lại trước tủ đồ, tay cô vuốt ve một lượt dọc qua các bộ quần áo như một kẻ đang cố học đòi theo phong thái quý tộc.

Mãi mới chọn được bộ đồ ngủ ưng ý, cô ta hi hửng đi vào phòng tắm, dạo bước trên những cánh hồng đỏ thắm, Nhạc Thanh Ngưng chợt phát hiện ra có một hộp quà được để ở chính giữa nhà lớn từ lúc nào không hay. Cô ta tò mò tiến đến, hộp quà được gói gém vô cùng đẹp mắt, Nhạc Thanh Ngưng cứ ngỡ đây có thể là món quà đặc biệt mà Khương Chính Nam dành tặng cho cô chăng?

Nhạc Thanh Ngưng vui vẻ cười thành tiếng rồi bóc mở hộp quà. Chưa đến hai giây, cô ta đã bị thứ trong hộp quà kia dọa cho hoảng loạn, tiếng hét thất thanh của cô ta vang vọng cả một dãy nhà "Aaaaaaaaa...máu...máu...người đâu? Ai để cái thứ gớm ghiếc này trong phòng tôi? Mau vào đem nó đi ngay."

Nhạc Thanh Ngưng ôm lấy mặt mình, hình ảnh của thứ trong hộp quà liên tục ám ảnh tâm trí cô. Là một chiếc khăn dính máu và một bông Hồng đen kèm theo dòng chữ "Món quà của thiên thần".

Nhạc Thanh Ngưng vội cất bước chân nặng nề chạy vào phòng tắm. Cô không muốn nhìn thấy nó, cái thứ đáng ghét đó khiến cô liên tưởng tới đứa trẻ từng bị giết chết trong tay mình. Lúc đó, chiếc khăn ấy cũng nhuốm đầy máu tươi và tỏa thứ mùi tởm lợm.

Nhạc Thanh Ngưng giương cặp mắt sợ hãi nhìn ngó xung quanh rồi mới mở cửa, vừa mở ra cô ta lại như bị đánh cho lạc hồn thêm lần nữa, ngay khi khung cảnh đó hiện ra cả người Nhạc Thanh Ngưng chợt ngã ngửa về sau, cô ta điên cuồng lắc đầu "A...hahaa...aaaa, máu...máu...Chính Nam!"

Khương Chính Nam còn đang tiếp rượu cùng với quan khách nhưng linh cảm đã mách bảo cho hắn rằng, có chuyện bất thường đang diễn ra ngay trong hôn lễ này. Hắn vội vã nói lời thông cảm với các vị khách rồi chạy về phòng, vừa đến cửa một tiếng hét vang dội đã chọc thẳng vào tai hắn.

Khương Chính Nam lo lắng mở toang cánh cửa, hắn thấy Nhạc Thanh Ngưng đang hoảng loạn ngồi trước cửa phòng tắm. Vừa thấy hắn, cô ta đã tức tốc chạy tới ôm chặt lấy cơ thể hắn, bấu víu lấy như cái phao cứu sinh duy nhất.

Giọng cô ta lắp bắp "Chính Nam, máu, là máu kìa, em sợ lắm!"

"Không sao cả, có anh ở đây. Sẽ không xảy ra chuyện gì được đâu! Đó không phải là máu, nó chỉ là nước cà chua thôi!" Khương Chính Nam ôm lấy đôi vai đang run lẩy bẩy của cô ta, giọng nói dịu dàng an ủi. Chí ít thì hắn vẫn còn đủ tỉnh táo để nhìn ra cái thứ chất lỏng màu đỏ chảy đầy trong phòng tắm kia không phải máu, hắn đánh hơi ra một thứ mùi lạ vẫn còn đang vấn vương trong không khí.

"Rốt cuộc là kẻ nào đã làm ra mấy trò con nít này?" Nhạc Thanh Ngưng nghe thấy hắn hỏi, gương mặt núp trong lồng ngực hắn giờ mới chịu ló ra "Là Từ Nhược Lăng, chắc chắn là cô ta. Trong lúc đang diễn ra hôn lễ em đã thấy bóng dáng Từ Nhược Lăng đi qua giữa đám người. Dù cho ngoại hình của cô ta có thay đổi nhiều đến cỡ nào em cũng có thể nhận ra, chỉ có thể là Từ Nhược Lăng, là cô ta mới đủ dũng khí làm ra thứ chuyện này. Cô ta đang muốn trả thù em đó Chính Nam!"

Rồi Nhạc Thanh Ngưng kéo Khương Chính Nam đi ra ngoài, cô ta chỉ tay vào chiếc khăn còn đang nằm vất vưởng trên bàn đá "Cái đó chắc chắn cũng là do cô ta sai người gửi đến."

Khương Chính Nam khó chịu liếc mắt, hắn nhanh tay rút điện thoại từ trong túi ra "Bảo vệ đâu, tăng cường tuần tra nghiêm ngặt đi, tuyệt đối không được để cho người lạ mặt xông vào hay đi ra ngoài mà không có sự cho phép của tôi."

"Để anh dìu em vào phòng, ngủ một giấc sẽ giúp cho tinh thần của em tốt hơn." Khương Chính Nam nắm lấy tay Nhạc Thanh Ngưng, bế cả người cô lên rồi nhẹ nhàng nâng niu trong vòng tay. Ngay cả lúc đặt cô ta lên giường hắn cũng dịu dàng hết mức như sợ sẽ khiến cô ta đau đớn.

Thiếp đi trong vòng tay của Khương Chính Nam, Nhạc Thanh Ngưng đã yên tâm phần nào. Hắn đối với cô ân cần hết mức, nhưng hắn vẫn không thể hiểu nổi bản thân vì cái gì mà phải như thế? Hắn biết mọi chuyện đều do Từ Nhược Lăng gây ra, nhưng hắn không truy cứu, và hắn cũng không đáp trả lại hành động ngấm ngầm trả thù của Từ Nhược Lăng nhắm vào hắn và cả Nhạc Thanh Ngưng?

Vậy rốt cuộc cơn tức giận và sự hận thù của hắn dành cho cô đã bay đi đâu mất rồi?

Bỗng chốc, tiếng gõ cửa vang lên, Khương Chính Nam bèn để Nhạc Thanh Ngưng nằm xuống rồi đi ra mở cửa. Là một tên phục vụ trên tay cầm chai rượu Whisky đang kính cẩn cúi người. Không một lời nói cậu ta đưa chai rượu đến trước mặt Khương Chính Nam. Còn hắn cũng chỉ yên lặng nhận lấy.

Hành tung của tên phục vụ sau đó hết sức bí ẩn. Cậu đang đi thì đột nhiên quẹo vào một hành lang khác, ở đó cậu ta gõ cửa hai cái, thấy chủ bên trong đồng ý thì liền đi vào.

"Đã làm theo những gì mà tiểu thư căn dặn."

"Làm tốt lắm, phần thưởng của cậu!" Cô gái hất nhẹ mái tóc màu đỏ rượu ra sau, phong thái thanh lịch cầm lấy tấm thẻ ngân hàng rồi đưa cho cậu.

Cậu phục vụ vui vẻ nhận lấy "Cảm ơn tiểu thư, bây giờ an ninh trong khách sạn đã được thắt chặt hơn rồi, cô nên cẩn thận."

Cô gái nhoẻn miệng cười xòa "Yên tâm đi, xe đón tôi cũng sắp tới rồi, tôi sẽ không ở lại đây quá lâu đâu. Cậu đi làm việc của mình được rồi."

"Vâng!!!"

Còn về phía của Khương Chính Nam, sau khi nhận được chai Whisky hắn đã ngay lập tức phát hiện ra chai rượu vốn không có rượu mà bên trong chỉ đựng vỏn vẹn hai cánh hoa hồng đen, một cánh khắc một chữ. Ghép lại thành "Khương Chủ".

Con ngươi màu hổ phách liên tục rung chuyển, Khương Chính Nam chợt phát giác ra mùi của sự bất bình thường đang quanh quẩn đâu đây. Hắn lao ra khỏi phòng rồi ấn thang máy xuống tầng 1 của tòa khách sạn. Một chiếc BMW vốn đã đậu sẵn trước cánh cửa xoay, chỉ chờ chủ nhân của nó đi tới.

Từ Nhược Lăng trong bộ dạng một quý cô thanh lịch, đang tính mở cửa ngồi vào thì liền sau đó cô đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc chợt lao về phía mình. Là Khương Chính Nam...hắn đã nhìn thấy cô nhưng không thể đến gần. Từ Nhược Lăng làm một động tác chỉnh lại cặp kính đen trên mắt rồi thản nhiên ngồi vào xe.

Ra đến cổng lớn, cô đưa cho tên gác cổng một phong bì trắng dày cộm. Mà Khương Chính Nam thì không ngu ngơ đến nỗi không phát hiện ra đó là phong bì tiền.

Ngồi trong xe Từ Nhược Lăng cười khẽ "Khương Chính Nam tôi muốn xem mệnh lệnh của anh hay tiền của tôi có uy quyền hơn."

Trò chơi chỉ mới bắt đầu thôi!!!