Edit by Shmily

--------------------------------

Anh vừa nói xong câu này, Tiếu Hạ theo bản năng nhìn về phía Mãn Nhập Mộng, cô gái nhỏ xinh đẹp chỉ lo cúi đầu ăn cơm, động tác thong thả ôn nhu, bát canh bốc hơi nóng làm cho lông mi cô nhẹ nhàng run lên một cái, cái miệng nhỏ uống từng ngụm canh, cũng không bởi vì Lục Kiêu Hà nói gì mà kinh ngạc hay thẹn thùng.

Bộ dáng Lục Kiêu Hà cũng không thèm để ý, chỉ vẫy tay bảo ông chủ múc thêm một bát canh nữa, đẩy về phía Mãn Nhập Mộng, cong môi: "Uống thêm."

Trên thực tế, ban nãy Mãn Nhập Mộng đã ăn được không ít, cô cũng nhìn ra trong mắt Lục Kiêu Hà không có ý tốt gì, nói thẳng: "Em no rồi."

Lục Kiêu Hà nhìn cô không nói, trong tay cầm một điếu thuốc, ngón tay thon dài thỉnh thoảng lại gõ gõ xuống bàn, cứ như vậy cười khẽ nhìn cô, có chút quỷ dị, Tiếu Hạ quen biết Lục Kiêu Hà lâu như vậy, tự nhiên cũng biết vị đại thiếu gia này kỳ thật là một người rất khó nắm bắt, làm chuyện gì cũng đều tùy vào tâm trạng.

Quả nhiên, Lục Kiêu Hà thưởng thức điếu thuốc trong tay, cúi người tới gần bàn ăn, ngón tay khớp xương rõ ràng điểm vào cạnh bát canh, thanh âm trầm thấp: "Nghe lời."

Trong miệng là ý tứ ôn nhu, nhưng thực tế, đôi mắt anh đã chuyển lạnh.

Mãn Nhập Mộng biết, anh đại khái là không vui vì lúc nãy cô không phản ứng anh, dồn vào để trả thù, thật đúng là keo kiệt mà, cô có chút bất đắc dĩ, thanh âm vốn ôn nhu cũng mang theo vài phần trấn an: "Đừng náo."

Tiếu Hạ suýt nữa phun cơm ở trong miệng ra, cô ấy liều mạng nghẹn xuống, muốn thu cảm giác tồn tại của mình tới mức thấp nhất, vốn tưởng là Lục thiếu gia sẽ không để người khác xoay mình vòng vòng, ai ngờ anh đột nhiên dựa ra phía sau, rũ mi chuẩn bị châm thuốc, phảng phất như là tính buông tha cho cô.

Chỉ là, thanh âm mềm nhẹ của Mãn Nhập Mộng lại vang lên: "Tiểu Lục gia, đây là nhà ăn, không được hút thuốc."

Tay Lục Kiêu Hà dừng lại, nheo mắt nhìn cô: "Em cũng quản chặt đấy."

Mãn Nhập Mộng ngồi thẳng người, giống như một con robot khoác da mặt loli: "Hút thuốc có hại cho sức khỏe, anh không quan tâm tới sức khỏe của mình, sao có thể không quan tâm tới cả sức khỏe của người khác chứ? Huống chi đây là nơi công cộng, anh làm thế là rất không có đạo đức công cộng."

Thanh âm cô gái rất ôn nhu, tuy lời nói có không xuôi tai lắm, nhưng Lục Kiêu hà vẫn có chút hoảng hốt, nghe xong anh lại thật sự không tiếp tục châm thuốc nữa, chỉ cong môi, ý vị không rõ xùy một tiếng: "Nhóc con lắm chuyện."

Anh đứng dậy rời đi, điếu thuốc trong tay bị bẻ thành hai đoạn, lúc đi ngang qua thùng rác thì thuận tiện ném vào, Mãn Nhập Mộng nhìn Tiếu Hạ: "Học tỷ nhanh ăn đi."

Ban nãy Lục Kiêu Hà ở đây, cô ấy vẫn luôn không thể ăn cơm một cách tự nhiên, bận rộn cả một buổi sáng cũng cảm thấy rất mệt mỏi, Tiếu Hạ cảm kích nhìn Mãn Nhập Mộng, nhanh chóng cúi đầu ăn cơm, ăn chưa được mấy miếng, Lục Kiêu Hà lại quay trở lại, hình như là anh đi lên tầng ba mua trái cây, đại thiếu gia tự phụ cầm theo túi đồ đi vào nhà ăn, nhìn kiểu gì cũng giống một bức phong cảnh tuyệt đẹp.

Tiếu Hạ gian nan nuốt cơm, đưa một ánh mắt qua cho Mãn Nhập Mộng, cô vừa mới quay đầu lại, Lục Kiêu Hà liền đem trái cây trên tay đặt vào trong ngực cô.

Cô ngửa đầu nhìn anh, mái tóc đen nhánh lướt qua sườn mặt tinh xảo, nhìn từ góc độ của Lục Kiêu Hà, khuôn mặt của cô gái xinh đẹp không có chỗ nào để chê, ánh mắt anh hơi tối lại: "Có việc thì gọi cho anh."

Nói xong mấy chữ này, Lục thiếu xoay người liền đi, Mãn Nhập Mộng nhìn hoa quả trong ngực, nhíu mày, cái gì cũng có thể nhưng sao lại mua cho cô quả dưa hấu lớn như vậy chứ, là muốn cô xách mệt hay là ăn tới mệt chết đây?"

Đang phát sầu thì Lục Kiêu Hà lại nhắn một tin qua đây: "Dám vứt thử xem."

Mãn Nhập Mộng hiểu rõ, đại thiếu gia là ghi hận cô vừa rồi mắng anh hút thuốc, thật là không bao giờ quên thù nha.

Cô thở dài, ôm dưa hấu tròn vo chờ Tiếu Hạ ăn cơm xong, lại ôm nó đi về khu dạy học.

Chuyện phải làm vào buổi chiều đơn giản hơn nhiều so với lúc sáng, Tiếu Hạ đưa cô đi làm quen những nơi cô sắp học một vòng, bởi vì không cần trọ ở trường nên Mãn Nhập Mộng không tới tham quan ký túc xá.

Kế đó chính là sắp xếp quân huấn, đầu tiên, các tân sinh viên phải tới khu dạy học nhận quân phục của mình, sau đó chờ được phân huấn luyện viên cùng đại đội, đại đội quân huấn chia làm hai, đại đội nam và đại đội nữ, các đại đội dựa theo bốn chuyên ngành để phân chia thành các tiểu đội nhỏ hơn, Mãn Nhập Mộng được phân vào tiểu đội 8.

Quân huấn của đại học Nam Khánh và các trường đại học khác có rất nhiều điểm khác nhau, 15 ngày đầu tiên là huấn luyện hằng ngày, sau đó sẽ có 5 ngày đi dã ngoại sinh tồn dưới hình thức trại hè, nghe được tin này, các tân sinh viên đều cảm thấy mới mẻ, đối với quân huấn cũng vô cùng chờ mong.

Mãn Nhập Mộng nhận được quân phục vừa người với mình, nghe hướng dẫn viên nói một số thứ cần lưu ý, ngày đầu tiên báo danh của tân sinh viên xem như đã hoàn tất.

Cô với Tiếu Hạ ngồi ở sân điền kinh nghỉ ngơi, bây giờ đã sắp tới lúc hoàng hôn, sắc trời lại không có xu thế tối đi, trên sân điền kinh còn có học sinh chuyên ngành thể dục đang rèn luyện.

Hai người ngồi ở chỗ bóng râm hóng gió, Tiếu Hạ quay đầu nói chuyện với cô, thuận tiện đánh giá Mãn Nhập Mộng, quả nhiên cô rất xinh đẹp, giống như là búp bê sứ tinh xảo, trên mặt không có chút tỳ vết nào, mặt mày như họa, khí chất ôn nhu, giống như tiểu thiên sứ mang theo năng lượng chữa lành, chỉ cần nhìn cô, ngồi ở bên cạnh cô, Tiếu Hạ liền cảm thấy an ổn cùng nhẹ nhàng không thể hiểu được.

Mãn Nhập Mộng còn đang nhìn chằm chằm quả dưa lớn trong ngực, ban nãy vẫn luôn bận rộn, cũng không có mua được dao, cô ngẩng đầu nhìn về phía Tiếu Hạ, thanh âm ôn nhu lẫn vào trong tiếng gió, mê người lại dễ nghe: "Học tỷ, em mời chị ăn dưa hấu nhé."

Tiếu Hạ ngẩn ra, muốn nói không có dao sao ăn được.

Những lời này còn chưa ra khỏi miệng, liền thấy cô gái nhỏ ôn nhu như nước ở bên cạnh đứng lên, đem bao nilon lót ở bên dưới quả dưa hấu, sau đó cô nâng cao tay, lấy tay bổ xuống.

Tiếu Hạ sửng sốt, tay không bổ dưa?

Không thể nào?

Rầm!

Dưa hấu bị bổ làm hai, thanh âm rất lớn, ngay cả các học trưởng bên ngành thể dục ở trên đường băng cũng dừng lại nhìn qua, ngay sau đó lại rầm vài tiếng, dưa hấu bị bổ thành nhiều mảnh nhỏ.

Tiếu Hạ: "..."

Trâu...!trâu nha...

Mãn Nhập Mộng đưa dưa cho Tiếu Hạ, quay người lại, mấy học trưởng bên dưới vẫn nhìn cô chằm chằm không nhúc nhích, cô ngây người một hai giây, hỏi: "Có ăn dưa hấu không?"

Cô gái đứng ở nơi mặt trời chiếu vào, phía sau là ánh chiều tà rặng mây đỏ, tóc mái cô bị gió thổi đến có chút hỗn độn, lộ ra cái trán trơn bóng xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ bị ánh nắng phủ tới, xinh đẹp vô cùng, nếu như bỏ qua hành động dùng tay không bổ dưa kia của cô thì...

Mấy nam sinh đỏ mặt lắc đầu, nhanh chóng chạy đi, chỉ là vừa chạy còn vừa quay đầu nhìn Mãn Nhập Mộng, cô nhóc này là một người không tâm không phổi, chỉ ngoan ngoãn cúi đầu ăn dưa hấu, không hề phát hiện ra có gì không thích hợp, thỉnh thoảng còn nói hai câu với học tỷ bên cạnh, khi cười rộ lên, đôi mắt sẽ cong lên như vầng trăng non, ôn nhu như nước.

Tiếu Hạ nghĩ, Nam Khánh mấy năm tới có lẽ là sẽ không được an ổn rồi, năm nay có một cô gái nhỏ giống như tiên nữ xuất hiện, dựa theo gương mặt cùng khí chất không tầm thường này của Mãn Nhập Mộng, hơn nữa còn có một cái đầu rất thông minh thì bốn năm tiếp theo ước chừng là sẽ có rất nhiều sự kiện xảy ra đi.

Mãn Nhập Mộng an tĩnh gặm dưa hấu, một miếng lại một miếng ăn, cũng không quên để lại mấy miếng ngọt cho Tiếu Hạ, còn bản thân chỉ ăn những chỗ không ngon lắm.

Cô rất hiểu chuyện, cũng biết suy nghĩ cho người khác, Tiếu Hạ không có nhiều bạn bè, trước kia khi nhà cô còn hưng thịnh thì cũng có vài người thân thiết, nhưng mà từ khi công ty gặp phải khủng hoảng tài chính, một người hai người đều giả vờ như không quen biết cô.

Mấy tháng nay, cô cũng coi như là đã nhìn thấu được nóng lạnh của thế gian, biết lòng người dễ đổi, nhưng hôm nay nhìn thấy Mãn Nhập Mộng, cô vẫn không nhịn được mà tới gần, nhịn không được muốn làm bạn với cô.

"Mãn Mãn." Tiếu Hạ cười sờ sờ tóc cô, giống như một người chị lớn: "Chị có thể gọi em như vậy không?"

Mãn Nhập Mộng gật đầu: "Có thể."

Cô gái ăn dưa hấu đột nhiên nhẹ giọng an ủi: "Học tỷ, chị đừng lo lắng, cửa ải khó khăn bây giờ chắc chắn sẽ qua thôi."

Tiếu Hạ gật đầu, giống như là không muốn đề cập tới chuyện trong nhà, Mãn Nhập Mộng thức thời không hỏi nhiều, Tiếu Hạ lại nhìn cô: "Chị nghe ba mẹ nói, lúc nghỉ hè em đều ở trong Lục gia, sao rồi? Quen hết chưa?"

"Ừm, rất tốt, ông nội Lục với chú và dì đều đối xử rất tốt với em."

"Vậy học trưởng Lục thì sao?" Ngữ khí Tiếu Hạ có chút ái muội, trong ánh mắt thậm chí còn mang theo ý tứ hóng chuyện, Mãn Nhập Mộng cười: "Tiểu Lục gia cũng đối xử rất tốt với em."

"Chị cũng cảm thấy rất tốt." Tiếu Hạ cũng cầm lấy một miếng dưa hấu bắt đầu gặm, trong miệng có đồ ăn, lúc nói chuyện cũng có chút mơ hồ không rõ: "Em vừa tới, không quá hiểu học trưởng Lục, anh ấy chính là thái tử gia của tập đoàn Thương Hà, là phú tam đại* ai ai cũng biết ở Vĩnh Chiết."

*Phú tam đại: Người giàu thuộc thế hệ thứ ba (Phú đại đại là ông Lục, phú nhị đại là ba Lục, còn anh Kiêu là phú tam đại) ^.^

Mãn Nhập Mộng hơi mê mang: "Trong khoảng thời gian ở Vĩnh Chiết này em cũng có nghe người khác nói tới sự lợi hại của tiểu Lục gia, nhưng rốt cuộc là anh ấy lợi hại tới mức nào vậy, hình như mọi người đều sợ anh ấy?"

Tiếu Hạ đem vỏ dưa hấu để sang bên cạnh, lau miệng, hỏi cô: "Hồi cấp hai em ở nhà làm gì?"

"Vẽ tranh."

Tiếu Hạ gật đầu: "Hồi cấp ba em ở nhà vẽ tranh, học trưởng Lục hồi bằng tuổi em đã bắt đầu quản lý công ty của gia đình, khi đó công ty của Lục gia cũng từng gặp phải khủng hoảng tài chính, thân thể của Lục lão gia tử cũng theo đó mà suy yếu hơn, là học trưởng Lục ngăn cơn sóng dữ, ổn định công ty, cuối cùng đem công ty đưa về quỹ đạo ban đầu, từ đó mới có tập đoàn Thương Hà danh chấn Vĩnh Chiết như ngày hôm nay."

"Nói như vậy, tiểu Lục gia rất có đầu óc kinh doanh nhỉ, sao lại muốn đi đua xe chứ?"

Thiếu nữ vẻ mặt ngây thơ bộ dáng rất đáng yêu, sắc trời trước mặt hơi tối, đôi mắt đen nhánh của Mãn Nhập Mộng ngược lại lại thần thái sáng láng, Tiếu Hạ cảm thấy cô gái nhỏ này cũng quá đẹp đi, nhịn không được nhéo mặt cô, cười nói: "Tiếp theo chúng ta sẽ nói tới vấn đề này."

"Anh ấy giải quyết xong vấn đề của công ty liền bắt đầu tiếp xúc với đua xe, học trưởng Lục không hổ là tay đua xe trời xinh, 17 tuổi nhất chiến thành danh, vượt qua cả thần xe Thính Khâm của Vĩnh Chiết năm đó."

"Đây chỉ là một màn khởi đầu, học trưởng Lục sau khi tiến vào giới đua xe cơ hồ là đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, chưa từng thất bại, từ một tay đua xe nghiệp dư tới vài năm trước đã đạt được chức quán quân cả nước.

Hiện tại không chỉ là một tay đua ưu tú chuyên nghiệp mà còn là người có trình độ đua xe đứng đầu ngành sản xuất trong nước, chờ khi anh ấy tốt nghiệp sẽ đại diện quốc gia của chúng ta đi tranh chức cao thủ quốc tế, trên tin tức đều nói, anh ấy là tay đua xe duy nhất trong nước có hy vọng đạt được giải quán quân ô tô thế giới đó."

Tiếu Hạ nói, biểu tình vô cùng tình cảm mãnh liệt sùng bái, Mãn Nhập Mộng ôm mặt nhìn cô ấy: "Vậy người tên Thính Khâm kia thì sao?"

Tiếu Hạ không nghĩ tới cô sẽ hỏi người này, sửng sốt nói: "Mấy năm trước đã rời khỏi Vĩnh Chiết rồi, cũng không biết đi nơi nào, kỳ thật Thính Khâm cũng là một nhân vật truyền kỳ, ít nhất thì trước khi học trưởng Lục xuất hiện là thế."

Sau một hồi trầm mặc, Mãn Nhập Mộng à một tiếng, Tiếu Hạ đánh giá cô, nghĩ trăm lần cũng không ra: "Em không kích động sao? Không giật mình? Không cảm thấy ngoài ý muốn?"

"Ồ..."

Mãn Nhập Mộng đem vỏ dưa hấu bỏ vào trong túi, sửa sang lại đầu tóc bị gió thổi loạn của mình: "Em biết anh ấy rất lợi hại, em đã nhìn thấy rồi."

"Em thấy rồi? Ở đâu thế?"

Mãn Nhập Mộng nhớ tới lần đầu tiên thấy Lục Kiêu Hà ở núi Thanh Sầm, anh đúng thực là một vị thiếu gia cao cao tại thượng, tự phụ cao ngạo, bễ nghễ vô cùng, phảng phất như vạn vật trên đời đều bị anh đạp ở dưới chân.

Nhưng đối với vấn đề của Tiêu Hạ, cô chỉ cười nhạt, cũng không có nói tiếp.

Thời điểm hai người chuẩn bị rời đi, cách đó không xa có tiếng động cơ xe vang tới, chỉ vài giây sau, một chiếc xe máy màu trắng từ sân điền kinh đã nhanh chóng phi qua đây, tốc độ rất nhanh, người ngồi trên xe máy đội mỹ bảo hiểm, không thấy rõ mặt.

Mắt thấy sắp đụng vào hai nữ sinh phía trước, xe máy lại không có xu thế dừng lại, tiếng gầm rú kiêu ngạo đánh vỡ hoàng hôn yên lặng.

Nhanh, càng nhanh...

Tiếu Hạ kinh hoảng lui về phía sau một bước, chỉ có Mãn Nhập Mộng còn trấn định tự nhiên đứng tại chỗ, ánh mắt bình tĩnh nhìn xe máy lập tức muốn nghiền qua đây.

"Mãn Mãn, mau tránh ra!" Tiếu Hạ hô to.

Ngàn cân treo sợi tóc, xe máy dừng lại, vững vàng ngừng ở vị trí không tới nửa thước trước người Mãn Nhập Mộng, tốc độ lao tới của xe máy quá nhanh, mang tới làm gió phất qua người cô gái, đầu tóc Mãn Nhập Mộng nhẹ nhàng đong đưa, cô cong môi, ngoài cười nhưng trong không cười: "Tiểu Lục gia làm gì thế?"

Lục Kiêu Hà gỡ mũ bảo hiểm xuống, tóc bị mũ làm cho hơi rối, anh lung tung vuốt hai cái, lại càng hiện lên vẻ lười biếng, một lọn tóc rũ xuống từ đỉnh đầu anh, thiếu niên mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, gương mặt thâm thúy hòa hảo, thanh âm nói chuyện cũng mang theo vài phần lười nhác: "Đón em về nhà."

"Em có thể tự về." Mãn Nhập Mộng đỡ Tiếu Hạ từ dưới đất lên, lúc nhìn anh vẫn cười như cũ, nhưng trong mắt lại rất lạnh nhạt, nhiệt độ lúc chạng vạng tuy rằng không tính là thấp, nhưng bộ dáng hiện tại của Mãn Nhập Mộng thật giống như một khối băng.

Lục Kiêu Hà nhíu mày, ném mũ bảo hiểm cho cô: "Lên xe."

Tiếu Hạ nhanh chóng nói: "Em theo học trưởng về đi, tài xế của chị ở gần đây rồi."

Mãn Nhập Mộng nhẹ nhàng ừ một tiếng: "Học tỷ, ngày mai gặp."

"Ngày mai gặp, đi đường cẩn thận."

Mãn Nhập Mộng ngồi lên xe máy, vốn dĩ không tính toán đội cái mũ bảo hiểm này, còn cố tình ngồi cách Lục Kiêu Hà một khoảng, ai biết anh đột nhiên nhảy xuống xe, ôm eo cô lên phía trước, sau đó ngồi ở phía sau cô.

Cái ôm của anh vừa rộng vừa ấm áp, làm Mãn Nhập Mộng ngây người ra, anh lấy mũ trong ngực cô đội lên cho cô, hai tay vòng qua eo Mãn Nhập Mộng, nắm lấy tay lái, đạp chân ga, xoay xe rời đi.

Để lại Tiếu Hạ đang ngu người ở phía sau.

Hai người này...!đang yêu đương?

Cũng ngu người như vậy còn có Mãn Nhập Mộng, từ lúc bị ôm từ ghế sau lên ghế trước, cô có chút không dám động, để tránh ngăn trở tầm mắt lái xe của Lục Kiêu Hà, cô cố gắng cong eo cúi đầu.

Lục Kiêu Hà vừa cúi đầu liền thấy cô gái nhỏ trong ngực đang ngây ngốc chôn đầu ở trong ngực anh, đuôi lông mày của thiếu niên hơi nhướng lên, tốc độ lái xe chậm lại: "Sợ?"

Người trong ngực đội mũ bảo hiểm, thanh âm có chút rầu rĩ đáng yêu: "Không có."

"Anh là nói tới chuyện ban nãy."

Sắc mặt ban nãy của cô là thật sự lạnh, nếu như dựa theo tính tình trước kia của Lục Kiêu Hà, làm gì có cô gái nào dám nhăn mặt với anh, anh không muốn nói thì sẽ không nói, quay đầu đi luôn.

Thế nhưng Mãn Nhập Mộng lại giống như không ngừng làm anh phá lệ một lần, hai lần.

"Ban nãy anh dọa tới bạn của em."

Thanh âm cô rất nhẹ, mềm mại ngoan ngoãn, nghe vào liền cảm thấy thư thái, Lục Kiêu Hà li3m môi dưới: "Em không sợ?"

"Không sợ."

"Tại sao?"

Mãn Nhập Mộng cứng người không đáp, trong lòng oán trách hôm nay Lục Kiêu Hà không được bình thường, cô ngồi như vậy cực kỳ không thoải mái, nhưng vì không muốn đụng tới ngực anh mà cô còn phải cố gắng giữ cân bằng.

Cố tình Lục Kiêu Hà còn muốn hỏi tới cùng, Mãn Nhập Mộng có chút không kiên nhẫn, không cần nghĩ đã đáp một câu: "Em biết anh sẽ không làm em bị thương."

Lục Kiêu Hà ngẩn ra, không chú ý con đường trước mặt, làm Mãn Nhập Mộng hơi bị xóc lên, cô theo bản năng ôm eo anh, khuôn mặt nhỏ gắt gao dán vào áo mơ mi hơi mỏng, nhiệt độ phảng phất có thể thấm vào làn da anh.

Ôm một chút, chờ sau khi ổn định thân thể, Mãn Nhập Mộng lập tức buông ra, Lục Kiêu Hà hỏi cô: "Dưa hấu đâu?"

Mãn Nhập Mộng ngu ngơ vỗ bụng: "Ăn rồi."

Bộ dáng này con mẹ nó quá đáng yêu rồi!

Khóe miệng Lục Kiêu Hà cong lên, thanh âm trầm thấp trêu chọc: "Còn muốn ăn cái gì?"

"Mì thịt bò."

"Được." Thiếu niên đổi hướng: "Ngồi vững."

Mãn Nhập Mộng luôn tin tưởng kỹ thuật lái xe của Lục Kiêu Hà, đặc biệt là sau khi nghe Tiếu Hạ thổi phồng một phen, cô càng cảm thấy một thần đua xe như Lục Kiêu Hà lại có thể lái xe máy đưa cô đi tìm quán mì thịt bò, đang cảm động trong lòng thì kỹ thuật của Lục thiếu tựa hồ đã có chút khiêu chiến.

Con đường này anh lái rất không ổn, gặp được mặt đường gập ghềnh không những không tránh đi mà còn như không có gì phóng thẳng qua, làm cho Mãn Nhập Mộng bất đắc dĩ chỉ có thể ôm chặt anh.

Mãn Nhập Mộng cảm thấy Lục Kiêu Hà là cố ý, bởi vì cô phảng phất nghe thấy tiếng cười nhẹ của anh, mới đầu chỉ là hoài nghi, chờ tình huống như vậy liên tiếp xuất hiện, Mãn Nhập Mộng rốt cuộc không nhịn được đá đá, ngửa đầu nhìn anh: "Anh cố ý!"

"Hửm?" Bên môi thiếu niên còn mang theo ý cười, đôi mắt nhìn phía trước, chậm rãi nói: "Đã bảo em ngồi vững rồi còn gì."

"Anh vô sỉ."

Cô càng như vậy, ý cười của anh càng sâu, cô gái ngửa đầu nhìn anh, bàn tay trắng nõn túm lấy áo sơ mi của anh, thỉnh thoảng giật một cái: "Anh đi chậm một chút."

Anh ừ một tiếng thật dài, âm cuối cực kỳ lười nhác mê người, nói thì nói vậy, nhưng Mãn Nhập Mộng lập tức lại bị hoảng một chút, thiếu nữ nhẹ "a" một tiếng, thanh âm này có chút kinh hoảng, mang theo chút trêu chọc mềm mại nhu nhu của con gái, chọc cho cả người Lục Kiêu Hà cứng đờ, một cỗ lửa không tên từ dưới bụng thiêu lên trên, làm cho cổ họng của anh nghẹn lại.

Anh đột nhiên dừng xe, cúi đầu, cô gái nhỏ đang ngửa mặt nhìn anh, gần trong gang tấc, hai người lấy tư thế cùng khoảng cách cực kỳ ái muội như vậy đối diện với nhau.

Trên mặt Mãn Nhập Mộng mang theo chút đỏ ửng, đại khái là bị Lục Kiêu Hà chọc giận, đôi mắt cô cũng không bình tĩnh như ngày thường, mang theo chút cảm xúc oán trách, cô bây giờ không có tâm tư nghĩ xem bản thân đang trong hoàn cảnh nào, đôi mắt tròn xoe nhìn anh: "Lục Kiêu Hà, có phải anh muốn chiếm tiện nghi của em không?"

Ánh mắt Lục Kiêu Hà dừng lại, hồi lâu sau cũng không nói chuyện.

Mãn Nhập Mộng đột nhiên vươn ngón trỏ chọc chọc ngực anh, lại bày ra bộ dáng bà cụ non đội lốt loli: "Như vậy không tốt."

"Nơi nào không tốt?" Lục Kiêu Hà vất vả lắm mới áp xuống ngọn lửa tà đang đốt trong thân thể, thanh âm vẫn hơi khàn, bọc trong gió đêm có chút mê hoặc lòng người.

Mãn Nhập Mộng nhíu mày: "Chính là không tốt."

Anh cũng không trêu cợt cô nữa, một lần nữa khởi động xe tìm được một quán mì thịt bò, suy xét tới ngày hôm nay Mãn Nhập Mộng đã mệt mỏi cả ngày, anh còn cố ý gọi cho cô bát mì đặc biệt, cô nhóc vô cùng vui vẻ, đi theo sau Lục Kiêu Hà hỏi: "Có thể thêm thịt không?"

Lục Kiêu Hà suýt nữa cười ra tiếng, bất đắc dĩ nhìn về phía chủ quán: "Thêm thịt."

Anh hạ tay xuống, bảo Mãn Nhập Mộng ngồi ở chỗ kia, cô gái nhỏ nhìn đông nhìn tây, giống như lại thấy cái gì đó ngon, hai tay nhỏ nâng má, đôi mắt không chớp.

Lục Kiêu Hà nhìn theo qua, kẹo bông gòn, hồ lô đường, còn có...!đồ chơi làm bằng đường.

Anh hỏi: "Muốn cái nào?"

"Muốn tất có được không?"

Lục Kiêu Hà: "..."

"Ăn hết không?"

Mãn Nhập Mộng lắc đầu: "Không biết."

Lục Kiêu Hà: "..."

Quỷ nhỏ tham ăn này nhìn thấy cái gì cũng muốn ăn, nhưng với cái bụng nhỏ kia, có thể ăn cũng không nhiều lắm, nhưng không thể ngăn được cô tâm lớn, Lục Kiêu Hà xoa nhẹ mũi, nhíu mày: "Ăn nhiều kẹo sẽ sâu răng."

Mẹ nó, cái loại câu nói dùng để dọa trẻ con này bây giờ lại bị anh dùng để dỗ cô gái nhỏ?

Em gái họ Mãn này nghe xong còn cảm thấy có đạo lý, nhẹ ừ một tiếng, thu hồi ánh mắt nhìn cái bàn đến phát ngốc, Lục Kiêu Hà nhìn cô một cái, đột nhiên đi ra ngoài.

Lúc quay về, trên tay anh đã có thêm một chuỗi hồ lô đường, đồ chơi làm bằng đường và kẹo bông gòn, đưa qua cho cô: "Cho dù ăn không hết, nhìn thôi cũng được."

Hai mắt Mãn Nhập Mộng đều sáng: "Cảm ơn tiểu Lục gia!"

Lời này Lục Kiêu Hà đã nghe thấy quá nhiều rồi, hiện tại cảm ơn anh, chờ qua ngày hôm sau, cô sẽ lại giống như vừa mới quen biết anh, khách khí phân rõ giới hạn.

Mì thịt bò được bê lên, Mãn Nhập Mộng mới rút đũa ra, Lục Kiêu Hà đã đứng dậy dựa qua đây, cô mê mang nhìn anh, nghe thấy tiếng nói trầm thấp của anh: "Đừng động."

Ngón tay khớp xương thon dài xuyên qua tóc cô, nhẹ nhàng túm ra sau tai, Mãn Nhập Mộng không nhúc nhích, không biết anh đang làm gì, một lát sau, Lục Kiêu Hà thẳng lưng ngồi xuống, nhìn mì sợi trước mặt nhàn nhạt nói: "Được rồi."

Mãn Nhập Mộng sờ sờ tóc mình, thì ra là đã được anh buộc thành một cái đuôi ngựa: "Cảm ơn tiểu Lục gia."

Lục Kiêu Hà ừ một tiếng: "Ăn đi."

Tóc được buộc lên, cúi đầu ăn gì cũng rất tiện, khuôn mặt xinh đẹp cũng càng thêm thanh lệ thoát tục.

Chỉ là, Mãn Nhập Mộng rất tò mò tại sao tiểu Lục gia lại có dây buộc tóc của con gái, lúc ăn còn trộm nhìn anh vài lần, vừa vặn bị Lục Kiêu Hà bắt được, anh tựa hồ biết cô muốn hỏi cái gì, từ trong túi lấy đồ ra ném ở trên bàn, Mãn Nhập Mộng nhìn qua, là một túi dây buộc tóc nhỏ.

Ánh mắt anh dừng ở túi đồ, nhìn cô: "Mua cho em."

Mua cái này?

Mãn Nhập Mộng có chút kinh ngạc, tuy rằng tiểu Lục gia hỉ nộ vô thường, nhưng lại là một người rất tinh tế, lần đầu tiên gặp mặt đã nhìn ra là cô muốn ăn kem, anh còn mua cho cô nữa.

Sau đó lại biết cô không chịu được anh lái xe quá nhanh, tốc độ lái xe của anh cũng chậm lại, hôm nay còn cố ý tới đón cô về, còn chăm sóc chu đáo như vậy, Mãn Nhập Mộng cũng không phải thật sự vô tâm vô phổi, trong lòng đã rất là cảm động rồi.

Lục Kiêu Hà đột nhiên lạnh nhạt chậc một tiếng: "Em là heo sao, vẫn còn ăn."

Mãn Nhập Mộng: "..."

Cảm động tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, như một cơn gió vậy.

Cô nhất thời không biết có nên tiếp tục ăn hay không, nhưng mà...

Vẻ mặt đau khổ: "Nhưng mì thịt bò thật sự ăn rất ngon."

Lục Kiêu Hà ngậm điếu thuốc, nhịn không được cười: "Được rồi, ngày mai sẽ mang em tới tiếp."

"Thật sao?" Lúc Mãn Nhập Mộng nói chuyện, Lục Kiêu Hà đã trả tiền xong đi ra ngoài, cô đuổi theo: "Móc nghéo đi?"

Móc cái rắm.

Anh có chút buồn cười, vừa quay đầu lại, cô gái nhỏ đã đâm vào trong ngực anh, túm lấy áo anh lôi lôi kéo kéo, mềm mại hỏi: "Móc nghéo nhé?"

Đôi mắt của cô gái nhỏ quá mê người, Lục Kiêu Hà suýt nữa không ổn được tâm thần, đệch, anh móc còn không được sao!

Lục Kiêu Hà vươn ngón út, Mãn Nhập Mộng cười hì hì cũng vươn ngón út câu lấy tay anh, làn da cô vừa trắng vừa mềm, đối lập hoàn toàn với làm da màu lúa mạch của thiếu niên.

Anh nhìn cô gái trước mặt, nhìn cô trẻ con thì thầm một mình: "Móc nghéo định ước, một trăm năm không được thay đổi."

Nói xong, cô còn muốn mân mê ấn ngón tay cái của anh với mình để đóng dấu, lúc cười rộ lên, má lúm đồng tiền xinh đẹp hiện lên, làm người ta quả thực là đắm chìm vào đó.

Thẳng đến khi Mãn Nhập Mộng đã leo lên xe máy ngồi vững, Lục Kiêu Hà vẫn còn đứng ở chỗ cũ, cô gọi một tiếng tiểu Lục gia, Lục Kiêu Hà mới chậm rãi hoàn hồn.

Mãn Nhập Mộng vốn là muốn ngồi ở đằng sau anh, Lục Kiêu Hà lại bảo cô ngồi ra phía trước, Mãn Nhập Mộng lắc đầu, anh không nói một lời, bật lửa châm thuốc đứng ở cạnh xe, tỏ vẻ mình có rất nhiều thời gian chơi với cô.

Nửa điếu thuốc qua đi, Mãn Nhập Mộng rốt cuộc cũng bại trận, dịch mông nhỏ về phía trước, một chút lại một chút, làm cho Lục Kiêu Hà không nhịn được nhíu mày, anh dập điếu thuốc tiến lên, ôm eo cô nhấc lên phía trước, một bước đúng chỗ.

Sau đó anh lên xe, thanh âm trầm thấp vang ở bên tai cô: "Ôm chặt."

Mãn Nhập Mộng là không muốn ôm.

Nhưng Lục Liêu Hà như cắn phải thuốc, xe máy đột nhiên như mũi tên lao đi, làm cô sợ tới mức mau chóng ôm lấy eo anh, Lục Kiêu Hà dành ra một tay vỗ vỗ đầu cô: "Gió lớn, quay mặt vào trong ngực anh."

"Mũ bảo hiểm đâu?"

"Ném rồi." Tiếng nói của anh còn ẩn chút ý cười, Mãn Nhập Mộng bất đắc dĩ, chỉ có thể quay mặt chôn đầu vào trong ngực anh.

Vừa rồi hai người đi một vòng quanh nội thành, cách biệt thự Lục gia khá xa, trên đường về nhà, Lục Kiêu Hà thấy Mãn Nhập Mộng rất ngoan, tốc độ lái xe cũng dần dần chậm lại, cúi đầu nhìn, cô nhóc này thoải mái tới mức ngủ luôn rồi.

"Mãn Mãn?"

Quen biết lâu như vậy, Lục Kiêu Hà rất ít khi gọi tên cô, nhưng phàm là nhắc tới hai chữ này, thanh âm cùng biểu tình của anh đều ôn nhu ngoài ý muốn.

Mãn Nhập Mộng chậm rãi đáp một tiếng, Lục Kiêu Hà sờ sờ tóc cô: "Mệt sao?"

"...!Ưm."

Cô lẩm bẩm: "Anh đi chậm một chút, em buồn ngủ quá."

Lúc nói chuyện còn vô ý cọ cọ vào ngực anh, Lục Kiêu Hà quả nhiên lái xe đến càng chậm, thời điểm tiến vào Lục gia thì đã gần 8 giờ tối, Mãn Nhập Mộng cũng hoàn toàn ngủ rồi.

Lúc anh dừng xe, cô còn gắt gao ôm lấy eo anh, Lục Kiêu Hà cực kỳ cẩn thận kéo tay cô ra, ôm cô vào nhà.

Từng có một lần lúc trước, người Lục gia nhìn lại cảnh tượng này cũng có chút miễn dịch, chỉ đơn giản hỏi tình hình khai giảng của Mãn Nhập Mộng một chút rồi bảo Lục Kiêu Hà đưa cô lên phòng nghỉ ngơi.

Anh đem cô đặt ở trên giường, lúc đứng dậy, thân thể còn nghiêng một cái, thì ra cổ anh bị Mãn Nhập Mộng kéo lại, thiếu niên đành phải rũ mắt nhìn cô gái dưới thân.

Trong phòng chỉ mở một cái đèn bàn, ánh sáng nhàn nhạt, lúc ngủ, khuôn mặt của Mãn Nhập Mộng điềm tĩnh mỹ lệ, theo hô hấp, thân thể của cô nhẹ nhàng phập phồng, đặc biệt là nơi mềm mại kia kề sát ngực anh, một chút một chút giống như là đang mời gọi.

Hô hấp Lục Kiêu Hà trong nháy mắt rối loạn, anh vội vàng kéo cánh tay Mãn Nhập Mộng ra, đứng thẳng thân thể, thở dốc thật mạnh, lại thay cô đắp chăn đàng hoàng rồi mới ra ngoài.

Hứa Lam vốn muốn đưa chút điểm tâm cho Mãn Nhập Mộng, vừa mới tới gần liền thấy thiếu gia vội vã đi từ trong phòng cô ra, sau đó lại vội vã đi về phía bể bơi.

Tình huống gì đây? Hai người lại cãi nhau sao?

Hứa Lam nhanh chóng đi mở cửa, nhưng tiểu thư chỉ an tĩnh ngủ thôi mà, thiếu gia làm sao vậy?

Lúc Lục Kiêu Hà đẩy cửa bể bơi ra, đột nhiên dùng sức kéo áo sơ mi xuống, thả người nhảy vào trong bể nước xanh thẳm, thân thể anh chìm xuống, trong đầu loạn thành một mảnh, bất quá lại có một thanh âm rất rõ ràng.

~ "Chào buổi sáng, tiểu Lục gia."

~ "Tiểu Lục gia tắm nắng sao?"

~ "Tiểu Lục gia, móc nghéo nhé?"

~ "Tiểu Lục gia..."

Lục Kiêu Hà ngoi lên mặt nước, dẫm lên bậc thang bên cạnh, cả người ướt đẫm nằm ở bên cạnh bể bơi, chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu đều là gương mặt của Mãn Nhập Mộng, khô nóng trong thân thể còn tán loạn khắp nơi.

Anh chửi nhỏ một tiếng, lần đầu cảm thấy bản thân rất không có tính nhẫn nại, thế nhưng lại bị một cô nhóc trong lúc vô tình trêu chọc làm nổi lên hứng thú.

Xem ra sớm hay muộn cũng phải tìm một thời cơ thích hợp, dập tắt cỗ hỏa này lên người cô nhóc con của Mãn gia kia mới được.

***

Thời điểm Mãn Nhập Mộng xuống lầu ăn sáng, Lục Kiêu Hà đã rời giường, hai người chỉ chào hỏi đơn giản, sau đó ai ăn phần của người đó.

Ngồi ở trên xe, Mãn Nhập Mộng thành thật mở miệng trước: "Ngày hôm qua cảm ơn anh."

Lục Kiêu Hà có chút kinh ngạc nhướng mày, cô nhóc này lại có thể chủ động bắt chuyện với anh? Anh ừ một tiếng, không chút để ý nhìn qua: "Cảm ơn cái gì?"

Là cảm ơn anh đưa cô về? Hay là cảm ơn anh đưa mình đi ăn? Hoặc là cảm ơn anh bế mình vào phòng ngủ?

Mãn Nhập Mộng dừng một chút: "Cảm ơn tất cả."

Lục Kiêu Hà giơ tay dựa vào cửa sổ xe, ngữ khí lười nhác: "Chỉ cảm ơn như vậy?"

Mãn Nhập Mộng không nói nữa, tựa hồ là đang suy nghĩ xem nên cảm ơn Lục Kiêu Hà như thế nào, anh nghiêng đầu nhìn cô, cô gái nhỏ đang nhăn mặt tự hỏi, anh thay đổi dáng ngồi, chống tay lẳng lặng nhìn cô.

Xe rất nhanh đã tới đại học Nam Khánh, lúc Mãn Nhập Mộng xuống xe liền lấy trà hoa trong túi ra đưa cho anh: "Tiểu Lục gia, đây là em tự mình làm, cho anh."

Lục Kiêu Hà nhíu mày nhìn chằm chằm bình trà hoa, không nhận.

Mãn Nhập Mộng liền đặt nó ở trên nóc xe, xoay người chạy vào trong trường, cách đó không xa có Tiếu Hạ đang chờ cô.

Hai nữ sinh vừa nói vừa cười đi vào trong trường, Tiếu Hạ hỏi thăm chuyện tối hôm qua của cô, Mãn Nhập Mộng chỉ nói Lục Kiêu Hà đưa cô đi ăn, những thứ khác đều không để cập tới, dẫn tới Tiếu Hạ cảm thán một phen, cả đường hâm mộ Lục Kiêu Hà đối xử với cô thật đặc biệt, Mãn Nhập Mộng cũng chỉ cười nhạt che lấp qua loa.

Sau ngày đón tân sinh viên của đại học Nam Khánh là bắt đầu quân huấn, Mãn Nhập Mộng đi cùng Tiếu Hạ xuống phòng thay quần áo đổi quân phục, sau đó lại cùng nhau đi ra sân huấn luyện.

Sở dĩ Tiếu Hạ ở đây là bởi vì cô ấy là thành viên của hội học sinh, vì phối hợp với sự sắp xếp của trường học cho nên mới ở đây làm hậu cần cho buổi quân huấn của tân sinh viên.

Công việc là đưa nước hoặc chăm sóc sinh viên học quân huấn bị cảm nắng hoặc là bị thương gì gì đó.

Tiếu Hạ thần bí nói cho Mãn Nhập Mộng biết: "Chị đi cửa sau nên mới được sắp xếp tới chỗ của em đấy, có thể thường xuyên nói chuyện hay đưa nước cho em nha."

"Vậy thật tốt quá." Mãn Nhập Mộng cũng cười, tuy cô gái mặc bộ quân phục, lại còn đội mũ, nhưng lại không thể che được dung mạo tuyệt đẹp, trên đường ra sân huấn luyện, không ít nam sinh đều nhìn về phía cô.

Tiếu Hạ cũng rất xinh đẹp, bất quá so với Mãn Nhập Mộng mà nói thì thiếu chút tinh xảo với linh động, cô ấy cũng không ghen ghét, tự nhiên hào phóng nói giỡn với cô: "Mãn Mãn, em thật đẹp mắt, nếu chị mà là con trai, chị chắc chắn cũng sẽ theo đuổi em, khó trách học trưởng Lục để ý tới em như vậy."

"Học tỷ."

Mãn Nhập Mộng nhíu mày: "Em với tiểu Lục gia kỳ thật không quá thân."

"Thôi đi."

Tiếu Hạ nói: "Nếu mà không thân, người ta sẽ tự mình tới xem em phát biểu sao? Tự mình tới nhà ăn chống lưng cho em? Còn tự mình lái xe đón em về nhà nữa?"

Mãn Nhập Mộng cắn cắn môi: "Thật sự không thân."

Tiếu Hạ cười, không trêu cô nữa.

Lúc đến sân huấn luyện, đội hậu cần số hai đã dựng xong lều nhỏ, Tiếu Hạ kéo cô đi qua, giới thiệu vài người trong club cho Mãn Nhập Mộng làm quen.

Cơ hồ đều là người của hội học sinh, trừ Tiếu Hạ ra thì còn có hai học tỷ, một học trưởng, học trưởng kia vừa nhìn thấy Mãn Nhập Mộng liền sửng sốt: "Là em?"

Tiếu Hạ hỏi: "Hai người quen biết sao?"

Mãn Nhập Mộng lắc đầu, học trưởng kia cười: "Em là học muội ngày hôm qua dùng tay không bổ dưa hấu ở sân điền kinh nè."

Lời này chọc cho Tiếu Hạ cười không ngừng: "Mãn Mãn, để chị giới thiệu một chút, đây là nam thần khoa thể dục của chúng ta, Chương Duyên."

Chương Duyên bị cô ấy nói đến đỏ mặt, thật cẩn thận nhìn Mãn Nhập Mộng, thấy cô ngây thơ mờ mịt, vội nói: "Học muội ở tiểu đội 8?"

"Vâng."

Mãn Nhập Mộng thấy mấy chai nước khoáng bên cạnh Chương Duyên, hỏi: "Cái này là chuẩn bị cho bọn em sao?"

Chương Duyên vội vàng đáp: "Phải, em muốn uống sao? Anh cho em một chai."

"Bây giờ có thể không?"

"Sao lại không thể, vốn là chuẩn bị cho các em mà."

Lúc Chương Duyên cười rộ lên trông rất giống ánh mặt trời, có lẽ là bởi vì tập thể dục thường xuyên cho nên nhìn anh ta có chút cứng ngắc, lúc nói chuyện với Mãn Nhập Mộng luôn có vài phần khẩn trương.

Tiếu Hạ thấy vậy, hơi nhíu mày, xem ra phải tìm cơ hội nói cho người anh em này một chút, em gái tiểu Mãn là người đại lão nhớ thương rồi mới được.

Mãn Nhập Mộng uống xong nước chưa được bao lâu, sân huấn luyện đã có không ít tân sinh viên tới, nhóm con gái tốp năm tốp ba tụ ở cùng nhau nói chuyện, thỉnh thoảng có người đem ánh mắt đặt ở trên người Mãn Nhập Mộng, sau đó lại khe khẽ nói nhỏ với bạn học xung quanh.

Bất quá cũng có không ít nữ sinh nhìn thấy Chương Duyên đẹp trai tỏa sáng như ánh mặt trời trong lều liền đánh bạo tới gần đây.

Chương Duyên biểu hiện rất lễ phép lại lịch sự, nhưng lúc nhắc tới vấn đề thêm WeChat hay là thêm số điện thoại, anh ta cơ hồ là cự tuyệt vô cùng quyết đoán.

Các nữ sinh mất hứng trở về, Chương Duyên trộm nhìn Mãn Nhập Mộng, cô đang nói chuyện với Tiếu Hạ, phảng phất như không để ý tới bản thân bị các nữ sinh kia vây quanh, ánh mắt Chương Duyên tối lại, đối với các nữ sinh đi tới sau đó đều có chút hờ hững.

Huấn luyện viên rất nhanh đã tới sân huấn luyện, thổi còi một tiếng, quát: "Nhanh chóng xếp thành bốn hàng đi."

Đám người lười biếng bị ánh mắt uy nghiêm của huấn luyện viên đảo qua, nhanh chân tụ lại với nhau, chỉ là không ai nguyện ý đứng ở hàng đầu để nghe huấn luyện viên phê bình.

Bị đẩy lên phía trước đều là số ít những sinh viên mới hiền lành, Mãn Nhập Mộng vốn tính tùy tiện tìm một vị trí để đứng, kết quả là bị mấy nữ sinh cố tình đẩy tới hàng đầu, vừa lúc còn là ngay trước mặt huấn luyện viên.

Huấn luyện viên hô nghiêm nghỉ xong, đi trái phải tuần tra một vòng, cau mày bắt đầu dạy bảo, lời dạo đầu liền đem mọi người mắng một trận, đầu tiên là trách cứ bọn họ lười biếng, dây dưa lề mề, sau đó lại nói tới những yêu cầu huấn luyện của hắn đối với mỗi cá nhân phải đạt được.

Phía dưới có tiếng kêu ai oán của vài sinh viên, huấn luyện viên lập tức trầm mặt dạy dỗ, thường xuyên như vậy, mặc kệ huấn luyện viên nói gì, tất cả mọi người chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo.

Chờ huấn luyện viên mắng xong thì đã qua nửa tiếng, không ít người cho rằng ít nhất thì huấn luyện viên sẽ để cho bọn họ uống miếng nước rồi mới tiếp tục huấn luyện, nhưng hắn lại thổi một tiếng còi: "Bây giờ đứng nghiêm nửa tiếng."

"Không phải chứ!" Đội ngũ hình vuông vang lên tiếng người ai oán.

Huấn luyện viên lạnh mặt: "Đứng nghiêm 40 phút."

Cái này làm cho không ai dám nói chuyện, nhưng bọn họ đã đứng nửa tiếng, lại đứng thêm 40 phút nữa thì chính là hơn một tiếng rồi, nóng như vậy, lại còn phơi dưới ánh mặt trời, ai mà chịu cho nổi?

***

Hai mươi phút qua đi, không ít nữ sinh đều đã mồ hôi đầm đìa, có người thậm chí còn không chịu được bị phơi dưới nhiệt độ nóng như vậy, lập tức té xỉu, nhân viên hậu cần trong lều nhanh chóng đem người đưa tới phòng y tế.

Tiếu Hạ với Chương Duyên cũng lo lắng Mãn Nhập Mộng không chịu nổi, từ góc độ này nhìn qua, chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt của cô, thần thái vẫn rất bình tĩnh, cũng không biết là đang cố gắng chịu đựng hay là thật sự không mệt.

Không ai dám lười biếng, bởi vì huấn luyện viên đang ngồi ở lều bên cạnh giám sát, thỉnh thoảng còn đứng lên kiểm tra, hắn cũng không bởi vì mọi người là con gái mà nhân từ nương tay.

Tiếu Hạ nhìn Chương Duyên, người anh em này còn liên tục nhìn chằm chằm Mãn Nhập Mộng, cô ấy duỗi tay vẫy vẫy trước mặt anh ta, anh ta lập tức hoàn hồn, có chút xấu hổ cúi đầu.

"Mãn Mãn của chúng tôi, cậu cũng đừng nhớ thương."

Chương Duyên nhíu mày: "Vì cái gì?"

"Cậu đừng nói với tôi là hai ngày nay cậu không nghe được tin đồn của em ấy với học trưởng Lục truyền ở trong trường đấy nhé."

Lục Kiêu Hà là danh nhân của đại học Nam Khánh, cô gái kia cũng từng lộ mặt trước toàn thể sinh viên của trường, loại chuyện cấp bậc thần thánh này, toàn bộ trường học cơ hồ là không có người nào không biết, không có người nào không hiểu.

Chương Duyên gật đầu: "Tôi biết, nhưng chỉ là tin đồn mà thôi, cũng không phải là sự thật."

Người anh em này còn rất kiên định, Tiếu Hạ cũng có chút bội phục: "Tối hôm qua tôi tận mắt nhìn thấy học trưởng Lục tới trường đón em ấy về nhà, còn bế lên xe."

Ánh mắt Chương Duyên phức tạp, Tiếu Hạ cho là cô ấy đã nói tới thế rồi thì anh ta cũng chỉ có thể từ bỏ, nhưng anh ta lại nói: "Bọn họ cũng không tuyên bố là đã hẹn hò, tôi còn có cơ hội, mà cho dù hẹn hò rồi thì thế nào, chỉ cần chưa kết hôn, mọi người đều có quyền lợi theo đuổi tình yêu của mình."

Chậc, còn rất có lí...

Cũng dám tranh với Lục Kiêu Hà.

Tiếu Hạ bật ngón tay cái, sau đó vỗ vỗ vai anh ta: "Chúc cậu một đường thuận lợi."

***

Rốt cuộc cũng đứng nghiêm hết 40 phút, huấn luyện viên hô một tiếng, đội ngũ hình vuông lập tức giải tán, không ít người mệt tới mức nằm ngay giữa sân ngủ, đương nhiên đa số những người còn lại đều lê cái chân run đi vào lều tìm nước uống.

Tiếu Hạ chạy nhanh qua đỡ Mãn Nhập Mộng: "Sao rồi? Còn đi được không?"

"Không sao ạ." Mãn Nhập Mộng đã học Thái Cực từ nhỏ, loại quân huấn trình độ này đối với cô mà nói chỉ như một bữa ăn sáng, cô mới đi tới gần lều, Chương Duyên cũng nhịn không được muốn đi lên đỡ cô, Mãn Nhập Mộng vội vàng xua tay: "Không cần đối xử đặc biệt như vậy, em ổn, học tỷ cũng không cần lo cho em."

Cô nhẹ nhàng đẩy Tiếu Hạ ra, ngồi xuống mặt cỏ, Chương Duyên lập tức vặn một chai nước khoáng đưa tới: "Khát nước không, mau uống."

"Cảm ơn học trưởng." Mãn Nhập Mộng duỗi tay cầm một chai khác từ trong thùng ra: "Em uống cái này."

Chương Duyên có chút xấu hổ thu tay lại, một nữ sinh khác đột nhiên đoạt lấy nước trong tay anh ta, lạnh lùng nhìn Mãn Nhập Mộng, nói: "Học trưởng, cô ta không uống thì để em uống."

"Trương Vi Vi, cái này không phải cho em."

"Dựa vào cái gì mà không thể cho em, tại sao cô ta có thể uống mà em lại không thể?"

Vẻ mặt Trương Vi Vi tràn đầy ủy khuất, chỉ vào Mãn Nhập Mộng tố cáo: "Huấn luyện viên, nữ sinh này được học trưởng và học tỷ thiên vị, cô ta có thể uống nước nhưng học trưởng lại không cho bọn em uống, này còn không phải là thiên vị sao, đều là tân sinh viên như nhau, dựa vào cái gì chứ!"

Người xung quanh vừa thấy là Mãn Nhập Mộng liền bắt đầu giúp đỡ Trương Vi Vi: "Đúng thế, dựa vào cái gì?"

"Ban nãy em còn thấy học trưởng vẫn luôn quan tâm tới cô ta."

"Học tỷ kia còn chạy tới đỡ cô ta nữa."

"Đúng vậy, em cũng thấy."

Dưới ánh nắng chói chang, trận cãi nhau này vang lên không ngừng nghỉ, mọi người anh một câu tôi một câu, ầm ĩ ồn ào giữa thời tiết nóng bức, làm cho lòng người dễ sinh ra bực bội, ngay cả huấn luyện viên và sinh viên của tiểu đội khác cũng hướng sang bên này nhìn.

Huấn luyện viên rống lên một tiếng bảo bọn họ câm miệng, dự định đem bọn họ răn dạy một lần thì cô gái nhỏ xinh đẹp ngồi ở trên mặt cỏ trước sau vẫn không lên tiếng đột nhiên đứng lên, nhanh chóng đoạt lấy nước khoáng trong tay Trương Vi VI, đổ lên trên đầu cô ta.

Dòng nước chảy xối xuống, đầu Trương Vi Vi ướt sũng, xung quanh lặng ngắt như tờ, hoặc là nói tĩnh lặng như nước.

Mãn Nhập Mộng đóng nắp chai, đem cái chai rỗng ném vào trong thùng, tròng mắt sâu thẳm nhìn Trương Vi Vi đang ngây ngốc đứng ở đó, cô cười cười, thanh âm nhẹ nhàng, còn có chút ôn nhu ngọt ngào: "Uống đủ chưa?".