Khải Phong trở về công ty. Sau cuộc họp, anh ngồi trong phòng làm việc trầm ngâm suy nghĩ một lát, cuối cùng gọi trợ lí Lâm tới:

“tôi muốn mở một quán caffee. Chọn người quản lí nào tốt rồi bảo lên gặp tôi”

Trợ lí Lâm hơi bất ngờ. Điều hành cả một tập đoàn lớn đã rất vất vả, sao giám đốc còn muốn mở thêm một quán caffee.

-”Sao đột nhiên anh lại...”

-”Mở một quán cà phê ở ngoại ô càng gần chỗ Tiểu Mai càng tốt, giá nào cũng phải tìm được. Trong vòng 1 ngày thôi, cậu đi thu xếp luôn đi”

Trợ lí Lâm nghe đến đây phần nào đoán ra, gật đầu: “Vâng, thưa giám đốc”

______________

Quả là làm việc lâu năm với Khải Phong, chỉ đến ngày hôm sau anh Lâm đã thoả thuận chuyển nhượng được một quán caffee cách chỗ ở của Tiểu Mai mấy trăm mét.

Sau khi giao công việc cho người quản lí quán, Khải Phong mỉm cười dựa lưng vào ghế trong phòng làm việc, tâm trạng thoải mái hơn hẳn.

Chợt có tiếng gõ cửa..

-Vào đi

Người mở cửa bước vào chính là Khánh Ly

-”Cô tới đây làm gì?”_Khải Phong cau mày

Khánh Ly đặt túi xách lên bàn rồi ngồi xuống ghế đối diện:“Hai người chưa li hôn sao? Bây giờ em mới là người có con với anh, con nhỏ đó còn muốn níu kéo cái gì? Đúng là ngu dốt”

-”Cô câm miệng!”_Khải Phong giận dữ đập tay xuống bàn_”Tôi sẽ không li hôn với Tiểu Mai nên cô đừng hi vọng!”

-”Vậy đứa bé thì sao? Anh định chối bỏ trách nhiệm à?”

Khải Phong nhếc miệng cười:“Cô nghĩ bước chân vào nhà họ Lưu dễ thế ư?...Hơn nữa đứa bé là con tôi hay không còn chưa biết”

-”Anh...”_Khánh Ly nghiến răng_”Em sẽ không từ bỏ đâu”

Nói rồi cô ta đi ra ngoài, không quên dập mạnh cửa

_________________

Chiều hôm nay, Tiểu Mai quyết định đi tìm việc làm thêm. Tiền tiết kiệm đang ngày càng ít, Khải Phong có đưa cho cô một chiếc thẻ ATM nhưng bây giờ cô không thể tiêu, lại càng không thể chìa tay xin bố mẹ.

Đang đi xem thử quanh nơi mình ở, Mai Mai chợt trông thấy một quán caffee có ghi biển cần tuyển người khá lớn, không chần chừ liền bước vào.

-”Chào chị!”_Tiểu Mai cúi đầu chào người quản lí_”Em muốn đến nộp đơn xin việc”

Chị Thư - quản lí quán caffee cầm hồ sơ lật giở qua:“Cô vẫn chưa tốt nghiệp đại học à?”

-”Vâng, 2 tháng nữa em mới tốt nghiệp ạ”

Chị Thư đặt tập hồ sơ xuống bàn:

-”Quán đang thiếu nhân viên, cô có thể bắt đầu công việc từ hôm nay”

Tiểu Mai tròn mắt ngạc nhiên, cô không ngờ xin việc lại dễ như vậy:

-”em được vào làm luôn sao?”

-”Đúng thế”

Mai Mai thấy hơi lạ nhưng vẫn rất vui vì tìm được việc làm thêm ngay gần nhà.

Mà xem ra có người còn vui hơn cô, vì toàn bộ kế hoạch của anh đều đúng theo dự kiến

___________________

Tiểu Mai không hiểu sao mình là nhân viên mới nhưng lại được giao việc tính tiền tại quầy thu ngân. Thậm chí lúc vắng khách, cô ra lau bàn cũng bị mấy chị làm cùng dành mất.

Mọi người thật tốt với mình_Mai Mai tự nhủ rồi quay về chỗ mà không biết là tất cả nhân viên ở đây, ai bắt cô làm việc nhiều đều bị trừ lương

_______________________

Sáng nay Khải Phong được thông báo Tiểu Mai đã đến làm việc, trong lòng vô cùng vui mừng, vừa hết giờ làm liền nhanh chóng xuống lấy xe.

Sau một chặng đường dài, chiếc Lamborghini đen nhánh cũng tới nơi. Nhưng anh không đi vào mà chỉ đứng từ xa rồi lấy điện thoại gọi cho người quản lý...

___________

Tiểu Mai đang thanh toán cho khách thì chị Thư gọi:

-”Mai Mai!”

-”Dạ?”

-”Từ giờ cô ra kia đứng mở cửa cho khách nhé. Ai ra hay vào thì mở cửa”

-”Ơ anh Trung đang làm mà chị”

-”Nhưng bây giờ tôi muốn cô làm, mau ra ngoài đi”

Tiểu Mai cũng không nói gì thêm, nghe lời đi ra.

Vừa nhìn thấy cô, ánh mắt Khải Phong liền đong đầy yêu thương. Lúc này anh rất muốn chạy tới mở cánh cửa kia kéo cô về nhà với mình, trở lại cuộc sống như trước nhưng cuối cùng cũng chỉ biết thở dài, tay siết lấy vô lăng. Nếu hành động bồng bột như vậy, cô sẽ càng giận mất...

Anh cứ đỗ xe ở đó, chờ tới khi Tiểu Mai hết ca làm việc mới đi về

-----------------------------------

Từ hôm ấy, mỗi ngày Khải Phong đều tới đây, sau đó dừng xe bên kia đường dõi theo Tiểu Mai. Anh nhìn cô chăm chú vào công việc, trò truyện với mọi người,...Rồi lúc đó lại tự hỏi, không biết cô có ăn uống đầy đủ không, có biết tự chăm sóc cho mình không, chắc chắn ở một mình sẽ rất cô đơn, không biết cô có buồn không...Hoá ra mỗi ngày bận tâm trong đầu anh cũng chỉ như vậy. Có hôm Khải Phong còn ghé qua cửa hàng tiện lợi mua một loạt đồ ăn Tiểu Mai thích mang đến quán caffee cho mọi người rồi nhờ họ đưa túi riêng cho cô. Mỗi khi nghĩ đến việc Tiểu Mai phải ở một thân một mình ở ngoại ô như vậy, anh đều cảm thấy rất đau lòng.

----------

Sang đến ngày thứ 3.

Cũng như mấy hôm trước, hết giờ làm Khải Phong liền tới quán caffee. Nhưng hôm nay đang ngồi nhìn Tiểu Mai làm thì có một chiếc ô tô khác đi tới, đỗ trước xe anh. Khải Phong nheo mắt nhìn người bước ra khỏi xe, giật mình nhận ra chính là Minh Vũ!

Anh ta mở cửa xe, tự tin bước vào. Tiểu Mai nhìn thấy Minh Vũ có hơi ngạc nhiên nhưng giây sau liền nhẹ mỉm cười. Không biết họ nói chuyện gì nhưng có vẻ rất vui. Bên trong nói chuyện nhiều bao nhiêu thì bên ngoài xe ô tô u ám bấy nhiêu.

Vừa trông thấy người đàn ông khác mà cô đã vui vẻ thế ư?

Không chỉ nói chuyện, hết ca làm việc Mai Mai còn lên xe của Minh Vũ. Khải Phong lái xe đi theo sau mới biết là 2 người họ tới siêu thị.

Lửa giận trong mắt anh ngày một nhiều, liền lấy điện thoại gọi cho chị Thư: “Hôm nay tăng ca làm việc của Tiểu Mai lên cho tôi!”

--------

Tiểu Mai vừa được Minh Vũ thông báo cô xếp loại giỏi trong kì thi cuối liền cảm thấy rất vui. Anh muốn mời cô đi ăn một bữa để chúc mừng nhưng Tiểu Mai từ chối, thuyết phục mãi cô mới đồng ý cùng anh đi siêu thị mua chút đồ thì chị quản lí lại gọi về tăng ca vì hôm nay đông khách.

Minh Vũ định bảo Tiểu Mai xin nghỉ nhưng cô chỉ cười rồi bảo:

-”Thôi cậu đưa mình về chỗ làm đi, cuối tháng có lương, mình nhất định sẽ đãi cậu một bữa tử tế”

_______________

Hết giờ làm, Tiểu Mai đi bộ về nhà. Hơn 8h nhưng không khí ở ngoại ô đã rất yên tĩnh, hầu như không có tạp âm, chỉ nghe rõ tiếng ve kêu râm ran.

Cuối cùng cũng về đến nhà. Tiểu Mai định lấy chìa khoá thì nhận ra có một chiếc xe đỗ trước cửa nhà mình.

Tim cô bỗng đập mạnh một nhịp.

Cạnh chiếc xe không ai khác chính là Khải Phong. Anh mặc một chiếc áo sơ mi tối màu, tay áo được xắn lên, đứng tựa lưng vào xe, dù sắc mặt không vui nhưng thần thái lãnh đạm, lạnh lùng kia lại vô cùng mê hoặc.

Tiểu Mai ngây người nhìn. Hình như anh gầy đi rồi.

Nghe thấy tiếng bước chân, Khải Phong quay đầu lại, ngay lập tức bắt gặp đôi mắt trong vắt mang theo tia kinh ngạc trên gương mặt cô.

Tiểu Mai bị anh trông thấy, hốt hoảng muốn xoay người bỏ đi nhưng 2 chân như dính chặt trên mặt đất, vô thức cất giọng yếu ớt:“Sao anh lại ở đây?”

Khải Phong bước tới gần, ánh mắt nôn nóng nhìn người con gái trước mặt.

Tiểu Mai không muốn bị anh nhìn chăm chăm như vậy, liền tiếp tục hỏi:

-”Mau trả lời đi, anh sai người theo dõi tôi phải không?”

-”Sao em lại trốn anh?”_Khải Phong cất giọng khàn khàn

Mai Mai kinh ngạc ngước lên liền trông thấy ánh mắt đau buồn của anh

“Tiểu Mai..”_Khải Phong vươn tay chạm nhẹ lên gò má cô, giọng nói trầm thấp:“Anh nhớ em...”

Đúng vậy, mỗi ngày chỉ đứng từ xa nhìn khiến Khải Phong nhớ hơi ấm của cô đến phát điên lên được! Hôm nay lại thấy cô đi siêu thị cùng Minh Vũ, anh không chịu nổi nữa.

Lời nói dịu dàng của Khải Phong làm lòng Tiểu Mai dậy sóng, trái tim giống như bị thắt chặt.

Không thể tiếp tục rung động được, cô tự nhắc bản thân, lấy hết can đảm lùi lại tránh né.

Bàn tay Khải Phong đang chạm lên má Tiểu Mai bỗng vô lực giữa không trung. Cảm giác hụt hẫng ùa tới : Cô ghét anh đến thế ư?

Mắt Khải Phong giống như được phủ một tầng sương mù: “Mai Mai...tại sao...?”

-”Anh còn hỏi tôi tại sao?...Khải Phong, Khánh Ly đang mang thai con của anh, mau về chăm sóc cho cô ta đi, đừng đến tìm tôi”_Giọng nói Tiểu Mai hơi run nhưng đầy lạnh lùng

-”Em đừng như thế mà...”_Sắc mặt Khải Phong lộ rõ vẻ thống khổ

-”Rõ ràng 2 người còn tình cảm nên mới gặp lại nhau! Nếu trước đó anh kí vào đơn ly hôn, anh và Khánh Ly có thể quay lại với nhau mà, tại sao vừa muốn có cô ta lại vừa muốn có cả tôi?! Tôi cũng chỉ là một người vợ bình thường, làm sao có thể chịu được khi người phụ nữ khác đến nhà rồi nói cô ta đang có thai với chồng mình? Khải Phong, nếu còn tình cảm, anh hãy về chăm sóc cho Khánh Ly, tôi có thể tự lo được cho bản thân”_Mắt Tiểu Mai đỏ hoe

-”Anh không có! Mọi chuyện không phải như em nghĩ đâu!!”_Khải Phong cau mày rít lên.

-”Đừng nói nữa, tôi không muốn nghe”_Tiểu Mai lắc đầu rồi đi vào nhà, Khải Phong vẫn nhẫn nhịn đuổi theo.

Cô định đóng cửa nhưng anh đã nhanh tay ghì chặt lấy, ánh mắt đầy bi thương: “Tiểu Mai...”

-”Anh đi đi nếu không tôi báo cảnh sát đấy!”_Cô hét lớn

Khải Phong không những không buông mà còn dùng sức đẩy hẳn cánh cửa ra, vươn tay còn lại nắm cánh tay Mai Mai, thách thức:“Được! Vậy em báo cảnh sát đi!”

Tiểu Mai lúc này mới để ý tới những vết thương ở bàn tay anh. Viền mắt cô nhoè đi, trong lòng muốn hỏi anh tại sao lại để bị thương như vậy. Tim cô rất đau, nhưng cuối cùng chỉ im lặng, nước mắt tí tách rơi.

Khải Phong thoáng bối rối, nghĩ rằng Tiểu Mai khóc là vì mình lớn tiếng, liền buông tay cô ra.

“Đừng khóc..”_Khải Phong lúng túng lau nước mắt cho cô_”Anh sẽ đi, em đừng khóc nữa”

Nói rồi anh lùi ra ngoài, Mai Mai không do dự đóng cửa. Cánh cửa khép lại, cô cũng rời khỏi tầm mắt.

-”Có chuyện gì nhớ gọi cho anh”_Đợi một lúc không có tiếng trả lời, Khải Phong bất lực thở dài_”Anh về đây”

Nghe thấy tiếng bước chân rời đi, Tiểu Mai hé mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh trăng hắt bóng lên dáng vóc cao lớn, trong màn đêm trông lại càng cô đơn. Cô đứng nhìn cho tới khi chiếc xe đi khuất hẳn mới dựa lưng vào tường, ngồi xụp xuống sàn nhà.

Hai hàng nước mắt chảy dài, một giọt vô tình rơi xuống chiếc nhẫn cưới trên ngón tay...

Ngược thế này đủ chưa hay là thích ngược nữa thì cho ý kiến nào mọi người ơi