Từ trước đến nay, Hạ Huyễn Thần đối với Tạ Ninh cũng không ít lần tỏ ra tức giận, khó chịu.

Nhưng cho dù cơn thịnh nộ của có lớn đến nào, Hạ Huyễn Thần cũng chưa bao giờ ra tay với Tạ Ninh.

Nhiều nhất là sẽ đuổi cô đi như những lần trước.

Nhìn Hạ Huyễn Thần như muốn ăn tươi nuốt sống cô lúc nào, Tạ Ninh nghĩ kiếp nạn thứ 81 của cô đã đến rồi.

Sau này cô có thể tự hào mình là người đầu tiên khiến cho một người đàn ông lạnh lùng trầm mặc như Hạ Huyễn Thần có thể nổi điên đến mức đánh người.

Bả vai bị bóp chặt đến mức có thể nghe thấy tiếng khớp xương kêu răng rắc.

Tạ Ninh co rúm người, cố gắng muốn trốn chạy

Ngay khi cánh tay còn lại của Hạ Huyễn Thần nâng lên, Tạ Ninh nhắm mắt sợ hãi, một cơn đau thốn ở cần cổ ập đến, sau đó lan đến tận óc.

Tạ Ninh không thể tin được nhìn đầu tóc đen đang chôn chặt dưới cằm mình.

Răng nanh cắm ngập và da thịt, Hạ Huyễn Thần cắn rất mạnh, không hề nương tay, thậm chí còn đay nghiến như muốn cắt đứt động mạch cổ của Tạ Ninh.

Nhìn vết răng rõ ràng còn đang rướm máu, Tạ Ninh hét ầm lên.

“Hạ Huyễn Thần, anh điên rồi à, sao lại cắn tôi?”

Hạ Huyễn Thần hài lòng nhìn dấu vết đỏ tươi trên cổ Tạ Ninh, giọng hầm hừ: “Ai bảo em cứ chọc giận tôi làm gì?”

Cơn đau nhức ở cổ khiến Tạ Ninh không thể nào xoay đầu, cô chỉ có thể dùng ánh mắt liếc xéo về phía người gây chuyện.

“Anh tuổi chó đấy à? Chó cũng biết lựa người mà cắn chứ không cắn càn như anh.”

Hạ Huyễn Thần không trả lời, chỉ chuyên tâm l.i.ế.m láp vết thương trên cổ Tạ Ninh.

Hành động này nhìn sao cũng cảm thấy quá đỗi thân mật, Tạ Ninh không chịu nổi giãy ra: “Anh đừng làm như thế, tôi không thích…”

“Vậy em thích ai? Mạch Trường Thanh à?” Hạ Huyễn Thần ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén mang đầy vẻ u ám.

Đúng là không thể nói chuyện bình thường với người đàn ông này được nữa mà, tại sao hở ra lại lôi kéo người vô tội vào câu chuyện của mình chứ.

“Mạch Trường Thanh thì liên quan gì chứ, huống chi anh ấy sẽ không làm ra những chuyện như vậy, ngược lại là anh, anh làm như vậy không nghĩ đến Châu Sa à?” Tạ Ninh gằn giọng.

“Sao lại nhắc đến Châu Sa ở đây?” Hạ Huyễn Thần cau mày.

Tạ Ninh cười khẩy: “Sao lại không? Cô ấy với anh là quan hệ gì, tôi với anh là quan hệ gì, anh nhìn cho rõ xem hành động của mình hôm nay điên rồ cỡ nào.”

Hạ Huyễn Thần giữ chặt cánh tay của Tạ Ninh, ánh nhìn như muốn đóng đinh cô vào tường: “Vậy em nói đi, em muốn quan hệ của chúng ta như thế nào?”

Tạ Ninh giãy dụa muốn thoát ra nhưng không thể, cuối cùng chỉ ỉu xìu nói: “Không muốn gì hết, tối nhất là hai chúng ta không có liên quan gì nhau.”

“Chuyện này là không thể!” Giọng Hạ Huyễn Thần chắc như đinh đóng cột.

Nếu hôm nay anh không quyết tâm đi đến tìm gặp Tạ Ninh, có khả năng cô sẽ bị Mạch Trường Thanh dụ dỗ đi mất rồi.

Mấy ngày qua, Hạ Huyễn Thần đã nhẫn nhịn chờ đợi.

Tạ Ninh yêu thích anh như vậy, cô ấy nhất định sẽ chịu không nổi mà tìm đến anh.

Nhưng đổi lại chỉ là chiếc điện thoại im lìm không có bất kỳ cuộc gọi và tin nhắn nào cùng căn phòng trống trải lạnh lẽo đến cực điểm.

Đến mức Hạ Huyễn Thần phải sử dụng đến hạ sách kia, hòng bức ép Tạ Ninh ra mặt.

Cuối cùng lại chứng kiến một màn thân mật của Tạ Ninh và Mạch Trường Thanh trước cửa tiểu khu nhà cô.

Hạ Huyễn Thần mím môi dứt khoát quyết định, hôm nay không khiến Tạ Ninh hiểu rõ chuyện của anh và cô thì sớm muộn gì Tạ Ninh cũng bị người ta bê đi mất.

Cánh tay mạnh mẽ vòng qua, cả thân hình của Tạ Ninh bị bế bổng lên.

Hạ Huyễn Thần như quen cửa quen nẻo ôm cô đi thẳng vào phòng ngủ nhỏ.

Tạ Ninh sợ hãi vung tay đạp chân loạn xạ, nhưng ngay lập tức một thân hình to lớn nặng nề đã đổ ập lên người cô.

“Em nói hai chúng ta không có quan hệ ư? Vậy để hôm nay tôi chứng minh cho em thấy chúng ta la quan hệ gì nhé.” Hạ Huyễn Thần nở nụ cười dữ tợn.

Vết cắn ở cổ nhói đau theo những cử động của Tạ Ninh khiến cô sợ hãi nhớ đến một màn vừa rồi.

Nếu là trước đây, Tạ Ninh vô cùng yên tâm cho dù trời có sập Hạ Huyễn Thần cũng sẽ không bao giờ nghĩ đến chuyện đụng vào cô.

Nhưng dấu ấn của lần quay phim tại Tây Ảnh khiến Tạ Ninh bắt đầu có chút hoang mang.

Bởi vì càng ngày Hạ Huyễn Thần cư xử với cô càng kỳ quặc.

Những hành động thân mật mà Tạ Ninh nghĩ chỉ có thể dành cho nữ chính giờ đây lại rơi trên người mình khiến cô không thể không lo lắng.

Có khi nào thiết lập của Hạ Huyễn Thần bị thay đổi vì sự xuất hiện của cô hay không?

Vì cô đã nhúng tay vào, cho nên Mạch Trường Thanh không tiếp xúc với Châu Sa nữa, sau dự án “Thiên hạ” hai người đó cũng không có tương tác gì với nhau, cho nên Mạch Trường Thanh đã rời khỏi tuyến tình cảm với Châu Sa trong cốt truyện gốc.

Như vậy có khi nào Hạ Huyễn Thần cũng sẽ thế?

Tạ Ninh càng nghĩ càng rùng mình.

Bởi cô rất có kinh nghiệm trong việc thay đổi tình tiết của các nữ phụ xuyên sách.

Rất nhiều người tự tin rằng mình đã nắm được cốt truyện, cho nên khi xuyên vào ngay lập tức lên kế hoạch công lược nam nữ chính, từ đó tạo ra một kết cục mới cho nhân vật của mình.

Nhưng thực ra hiếm hoi lắm mới có người thành công.

Nam nữ chính trong quá trình bị nhân vật phụ xuyên sách chen chân vào làm xáo trộn mạch truyện sẽ xảy ra những thay đổi ở một số tình tiết quan trọng, khiến cho thời điểm diễn ra các sự kiện thúc đẩy tình cảm của hai người sẽ có sự chênh lệch.

Nhưng thực chất cho đến cuối cùng, nam nữ chính chắc chắn sẽ tự thức tỉnh hoặc được sự giúp đỡ để nhìn nhận rõ chân tình của mình là ai.

Bọn họ có thể vì nhân vật phụ mà rời xa nhau nhưng kết thúc vẫn hạnh phúc bên nhau.

Mà nhân vật phụ chia rẽ nam nữ chính nhất định sẽ nhận sự trừng phạt vô cùng thảm khốc.

Tạ Ninh không muốn mình rơi vào bất kỳ trường hợp nào.

Từ đầu đến cuối cô chỉ tâm tâm niệm niệm hoàn thành vai trò nhân vật quần chúng này, sau đó an ổn xuống đài, sống một cuộc sống bình yên mỗi ngày ăn dưa vui vẻ là được.

Nhưng nếu nam chính Hạ Huyễn Thần phát điên muốn dây dưa với cô.

Vậy thì Tạ Ninh sẽ cầm chắc kết cục của một nữ phụ phản diện rồi.

“Không được.” Tạ Ninh hét lên, đôi mắt trợn trừng: “Hạ Huyễn Thần, anh phải tỉnh táo lại đi, tôi là Tạ Ninh, tôi với anh không thể nào xảy ra chuyện gì được, cô gái mà anh yêu phải là Châu Sa cơ, làm ơn đừng làm chuyện gì khiến cho mình hối hận được không?”

Hạ Huyễn Thần híp mắt nhìn người đang nằm dưới thân mình, khóe miệng nhếch lên đầy châm chọc: “Tôi không phải thiểu năng đến mức nhận nhầm người mình thích. Nếu tôi đã quyết định chuyện gì rồi thì sẽ không hối hận.”

“Báo chí và blogger đều đã đưa tin anh cùng Châu Sa đầy rẫy trên mạng rồi, bây giờ anh ở đây nói những lời này cho ai nghe. Hay anh đúng là một tên đàn ông vô liêm sỉ, trước mặt mọi người thì ân ân ái ái với thiên kim nhà giàu môn đăng hộ đối, sau lưng lại ép buộc một cô gái yếu đuối phục vụ mình. Anh đừng khiến tôi cảm thấy ghê tởm.” Tạ Ninh không tiếc lời chửi mắng.

“Em không có cơ hội ghê tởm tôi nữa đâu, sau hôm nay.”

Lời nói vừa dứt, đôi môi lạnh băng của Hạ Huyễn Thần đã ập đến.

Những lời còn muốn nói ngay lập tức bị chặn lại khiến Tạ Ninh vừa tức vừa sợ.

Hạ Huyễn Thần hôn cô vô cùng gấp gáp, lại mang theo chút trừng phạt trong cơn tức giận. Hai cánh môi bị nghiền ép đến chua xót. Hạ Huyễn Thần không chút thương tiếc cắn mạnh lên nó, buộc Tạ Ninh phải hé miệng, thuận tiện cho chiếc lưỡi nóng bỏng luồn vào quét qua khoang miệng rồi mạnh mẽ công thành đoạt đất.

Nụ hôn sâu trằn trọn triền miên, nuốt chửng những tiếng la hét chửi bới.

Cho đến khi Hạ Huyễn Thần cảm nhận được bàn tay nhỏ túm chặt lấy chiếc áo đắt tiền trên người, cánh tay run lẩy bẩy cứng ngắc gồng lên chống đỡ sức nặng trên người mình.

Và đôi gò má ẩm ướt vì nước mắt trào ra như đê vỡ.

Tạ Ninh đang khóc.

Tiếng khóc không phát ra ngoài, chỉ nghẹn trong cổ họng.

Vô cùng ấm ức, cũng vô cùng uất hận.