Edit: An Yên / Beta: Sam

“Hả?” Cô bối rối nhìn cậu, khiến tâm trạng cậu luống cuống hoảng loạn, đành phải hơi thu ánh mắt lại.

“Chính là lần trước……”

“À, tôi nhớ rồi, thẻ sinh viên mà.” Liên Trầm lập tức phản ứng lại, bản thân mình tìm được nguyên nhân rồi.

“Đúng vậy.”

Sau đó lại là một hồi không nói chuyện.

Cuối cùng bữa cơm được chọn trong một quán ẩm thực Hồ Nam cách trường học không xa, nghe nói mùi vị tương đối ngon, danh tiếng cũng tốt lắm.

Song Liên Trầm cũng là lần đầu tiên tới đây, cho nên khi thấy trong quán đông nghẹt khách hàng cô hơi ngớ ra, vô thức dừng chân, cũng không mảy may nghe thấy chủ quán vẫn đang mời bọn họ đi vào.

“Làm sao vậy?” Thẩm Quả đoán được tâm tình của cô, nhưng vẫn kiên nhẫn hỏi cô.

“Đông người quá.”

Cậu thấy Liên Trầm chỉ chỉ bên trong, sau đó nhún vai, có chút bất đắc dĩ lại có chút ảo não.

Cậu bị bộ dáng đáng yêu của cô chọc cười nhưng nhịn xuống, chỉ hơi cong cong khóe môi, trấn an cô: “Không có việc gì, chắc chờ cũng không lâu đâu.”

“Tôi sợ làm lỡ thời gian của cậu.”

“Em có thời gian.” Thẩm Quả không chút do dự nói, đúng là thời gian của cậu dư thật, mới vừa thi xong được nghỉ mấy ngày, hơn nữa trong lòng cậu ước gì có thêm người nữa, như vậy cậu và cô mới có thời gian đứng đợi lâu thêm chút.

Chủ quán thấy bọn họ do dự, càng mời chào nhiệt tình hơn: “Bên trong còn chỗ, mau vào ngồi đi.”

Liên Trầm vẫn nghi ngờ nhìn cậu, Thẩm Quả đã bước trước một bước, quay đầu lại nhìn cô: “Vào thôi, em thật sự không lừa chị đâu.”

Liên Trầm bỗng nhiên hoảng loạn bởi cái nhìn của cậu, trong lòng có một loại cảm giác nói không nên lời, giống như cậu vừa mới dỗ cô.

Liên Trầm chột dạ, bỏ qua ánh mắt cậu, cất bước đi vào quán. Cô vừa đi theo phía sau cậu, vừa suy nghĩ ở trong lòng, sao cô giống như một con vật cưng đi theo thật sát phía sau chủ nhân.

“Cẩn thận.”

Liền Trầm còn chưa phản ứng lại, đầu đã đâm vào một lồng ngực ấm áp, vai cũng được ôm chặt chẽ.

“Xin lỗi em gái, đụng em có sao không?” Đến khi âm thanh người phục vụ truyền vào tai, cô mới biết chuyện gì xảy ra.

“Không có việc gì, không có việc gì.” Cô lắc đầu.

Người phục vụ lúc này mới yên tâm mà rời đi.

Thẩm Quả cũng buông lỏng tay ra, hỏi cô: “Chị có bị bỏng không?”

Lỗ tai Liên Trầm đỏ lên nào dám nhìn cậu, cô chỉ khẽ lắc đầu một cái. Cũng may chỗ ngồi của bọn họ cách đó không xa.

Cho đến khi Thẩm Quả kéo cô ngồi xuống ghế thì cô vẫn chưa phản ứng lại, cô vừa ảo não bản thân đi đường không cẩn thận, vừa hối hận sao bản thân lại lúng túng như vậy.

“Chị Liên Trầm?”

“Hả?”

“Chị gọi món ăn đi.”

“À à, được.”

Thẩm Quả thấy cô hơi thất thần, căn bản không phát hiện được xưng hô thay đổi, vẫn tốt, cậu thở một hơi nhẹ nhõm ở trong lòng.

Nhưng cậu nghĩ lại vẫn lo lắng, vừa nãy một bát cá hầm cải chua lớn như vậy, cậu thật sợ cô bị bỏng, đầu óc không kịp phản ứng đã kéo cô vào trong lòng, quả thật hơi vượt quá phép tắc, cậu rất sợ cô bởi vì vậy mà phản cảm đối với mình, thôi đi, không nghĩ nhiều thế nữa.

***

Đây là lần đầu tiên Liên Trầm cùng ăn cơm với người khác giới không thân lắm, có lẽ đây là bữa ăn can đảm nhất của Liên Trầm trong năm nay, đừng trách cô nhát gan, mà là cô cảm thấy chàng trai đối diện kia luôn luôn vô ý nhìn cô, nên cô khó có thể giữ được bình tĩnh.

Từ nhỏ cô đã có chút quái gở, không thích nói chuyện, cũng không thích kết giao bạn bè, cho đến khi lên đại học, làm quen với mấy người bạn cùng phòng hoạt bát trong thời gian dài mới có chút sinh động, không tới mức phát triển trở thành chứng sợ giao tiếp xã hội, nhưng những điều đến từ trong xương cốt, muốn hoàn toàn loại bỏ gần như là không có khả năng.

Hay nói cách khác, vĩnh viễn không hợp với cô, huống chi, cô và Thẩm Quả không khác gì người xa lạ, cô không biết trò chuyện chủ đề nào là tốt, nhưng nếu không nói cái gì thì bữa cơm này chỉ sợ không có cách nào ăn xong được.

Liên Trầm hạ quyết tâm, dậm chân một cái, quyết định bất cứ giá nào.

“Chị Liên Trầm.”

Liên Trầm vừa mới mở miệng đã bị Thẩm Quả giành nói trước, cô nghĩ cậu cũng cho rằng tốt nhất vẫn nên tìm chủ đề gì đó nói chuyện. Nhưng dường như cậu đã đổi xưng hô, cô hơi giương mắt nhìn cậu, ý bảo cậu nói tiếp đi.

“Chị ăn nhiều một chút.” Cô nghe cậu nói một câu đàng hoàng như vậy.

Liên Trầm nhịn cười, không đầu không đuôi ồ một tiếng, sau một lúc lại nói: “Cậu mới nên ăn nhiều một chút, lớp mười hai đang là lúc vất vả.”

“Thật ra em vẫn rất tốt, không tính là vất vả.” Thẩm Quả nói xong chuyển hướng chủ đề, “Em có thể add WeChat của chị được không?”

Liên Trầm ngẩn người, có lẽ không đoán được cậu hỏi thẳng như vậy, nhưng cô cũng không nói từ chối.

Tên WeChat của cậu cũng gọi là Thẩm Quả, Liên Trầm suy nghĩ, chú thích thành Tiểu Quả.

Thẩm Quả lấy can đảm muốn kết bạn WeChat, tuy trong lòng biết rõ cô sẽ không từ chối mình nhưng cậu vẫn căng thẳng, vào mùa đông lòng bàn tay đổ mồ hôi, dù sao ý đồ của cậu đã quá rõ ràng.

Có điều sau khi mở đề tài, hai người ngược lại nói không ít, chẳng còn lúng túng như trước.

Sau khi ăn xong, Liên Trầm và Thẩm Quả đi dạo ở sân trường, coi như giúp tiêu hóa thức ăn.

Cô để ý cậu không giống lần đầu gặp mặt, một tiếng gọi chị, mới lúc đầu cô cảm thấy không sao, nhưng nghe cậu gọi chị Liên Trầm, trong lòng cô thấy buồn buồn, còn không bằng gọi thẳng tên cô tốt hơn, nhưng cô lại không nói gì hết.

Nhưng quái lạ chính là, sau đó cậu lại không gọi nữa.

Liên Trầm vùi mình trong chăn, sờ sờ khuôn mặt đỏ bừng của mình, hình như mình có chút thiện cảm đối với cậu nhóc kia.

Loại tuổi trẻ tràn trề này, dáng vẻ phấn chấn bồng bột, chính là điều cô vẫn luôn khát vọng. Không giống như cô, đọc tiểu thuyết cả ngày lẫn đêm, luôn mang tinh thần uể oải, không còn sức sống. Nghĩ tới đây, đáy lòng ưu sầu trong chỗ sâu nhất lại trỗi dậy, thật ra thì cô như một chú nai con mất phương hướng trong sương mù.

“Ting ting.” Âm thanh tin nhắn WeChat.

Tiểu Quả: Hôm nay chị luôn nhíu mày.

Cậu vậy mà phát hiện cô luôn nhíu mày, Liên Trầm sợ sự cẩn thận của cậu, đang muốn nhắn tin lại để giải thích.

Tiểu Quả: Có phải chị không vui khi em gọi chị là chị Liên Trầm.

ChenChen: Không có.

Tiểu Quả: Liên Trầm.

ChenChen: Hả?

Tiểu Quả: Về sau em gọi chị là Liên Trầm, được không?

Cậu đoán đó là nguyên nhân cô nhíu mày, nhưng không truy hỏi quá nhiều, ngược lại Liên Trầm ngượng ngùng.

ChenChen: Chỉ là cảm thấy có vẻ già.

Tiểu Quả: Thật ra không già, chị vẫn trẻ.

Liền Trầm ôm di động cười, nói chuyện phiếm cùng cậu nhóc thật thú vị.

Liên Trầm và Thẩm Quả cứ như vậy duy trì liên lạc, không tính là thường xuyên, phần lớn là sau mười giờ tối, bởi vì Thẩm Quả thi xong rồi thì tiến vào khóa ôn tập văn hóa liên tục.

Thẩm Quả nói muốn thi vào Hoa Đại, cô biết Hoa Đại quả thật không tệ, nhưng cô lại sợ cậu chọn Hoa Đại bởi vì mình học ở đó.

Nhưng hai người cùng lắm coi như quan hệ bạn bè bình thường, cô xấu hổ khi hỏi quá nhiều, đúng là cô có cảm giác đối với cậu nhóc kia, nhưng hơn phân nửa là suy nghĩ vẩn vơ, nếu cậu hoàn toàn hiểu biết về cô, đoán chừng sẽ không thích cô đâu, hơn nữa tuổi tác chênh lệch cũng là vấn đề.

Cứ như bây giờ, làm bạn bè bình thường là được rồi. Không cầu mong gì nhiều, không lo lắng sẽ ảnh hưởng đến học tập của cậu.

Liên Trầm vẫn luôn cho rằng như vậy cho đến khi lại gặp mặt lần nữa.