Editor: 21302766Tô Mễ Mễ mang theo hai chị em đi vào trung tâm huấn luyện, một chốc lát Vương Tiểu Mạt liền đi ra.
Nàng ngậm cái còi, gương mặt phồng lên, tràn đầy tức giận mà ngước nhìn bầu trời.
Lúc nàng xuống cầu thang thì Đạm Đại Tĩnh kéo nàng một cái, bằng không thì đi đường kiểu như vậy, khẳng định sẽ làm cho nàng té ngã.
"Ai chọc giận ngươi rồi?" Vương An cười hỏi.
""Giáo viên của bọn ta một chút cũng không tôn trọng ta!"" Vương Tiểu Mạt tức giận nói ra.
"Nàng cùng giáo viên cãi nhau?" Vương An hỏi Đạm Đài Tĩnh.
Đạm Đài Tĩnh lắc đầu, khóe miệng hơi vểnh lên, mang theo ý cười, nhưng không nói thêm gì.
""Nàng thế mà không để cho ta đem ca khúc đàn xong, nói ta chí ít cần phải qua ba năm nữa mới lại tiếp xúc ca khúc như vậy."" Vương Tiểu Mạt trợn trắng mắt, giống như trong ngực vẫn tràn đầy bất bình, "" Vương Phi Tử đều biết đàn, tại sao ta muốn qua ba năm nữa mới có thể đàn? Ta nói với giáo viên là, tương lai ta sẽ trở thành một nhà dương cầm lớn, nàng thế mà cười cợt, nói để cho ta tiếp tục cố gắng, sau đó liền xoay người đi.""
Có chút khúc dương cầm là khó vô cùng, không chỉ dính đến sự lý giải của người diễn tấu đối với dương cầm, điểu khiển ngón tay thành thạo, càng là việc tốn thể lực, ba hạng yêu cầu này thiếu một thứ cũng không được, Vương Tiểu Mạt tinh lực tràn đầy thì không cần phải nói, nhưng nàng quả thật chỉ là người mới học, thiên phú ở trên diễn tấu dương cầm cũng không có cách nào so với Vương Phi Tử.
""Cái này kêu là không tôn trọng ngươi hả? Chẳng lẽ muốn giáo viên lừa ngươi, nói ngươi là một đại thiên tài, ngươi đàn rõ ràng giống như kéo ống bễ vậy, cũng phải nói là ngươi đàn thật tốt, cái này kêu là tôn trọng ngươi?"" Vương An kéo kéo tay Vương Tiểu Mạt, ""Đi thôi, về nhà!""
Đạm Đài Tĩnh lái xe, chậm rãi lái ra khỏi bến đỗ, thông qua kính chiếu hậu nhìn xem chị em hai người.
Vương Tiểu Mạt nghĩ nghĩ, dường như càng nghĩ càng không cao hứng, ở trên chỗ ngồi buồng xe sau xoay tới xoay lui, rốt cuộc ôm đầu thở dài một hơi, không thể làm gì khác hơn mà nói ra:"" Ôi, đây cũng là chuyện không có cách nào, để nàng nhặt được tiện nghi rồi.""
""Ai nhặt được tiện nghi cơ?"" Vương An không rõ mà hỏi lại.
""Ta nghĩ nếu tương lai ta trở thành một nhà dương cầm lớn, trở thành đại âm nhạc gia không tầm thường như là Beethoven và Chopin, cô giáo viên này khẳng định sẽ khoe khoang với người khác rằng ta đã từng là học sinh của nàng, để nàng cảm giác rất có mặt mũi... Ta liền cực kỳ khó chịu!"" Vương Tiêu Mạt tực tối nhất chính là cái này, Vương Tiêu Mạt ghét nhất là để cho người mà mình không thích chiếm được tiện nghi của mình, ""Nghĩ tới chuyện này, buổi tối hôm này ta khẳng định là ngủ không yên!""
"Ta cam đoan, loại chuyện này tuyệt đối sẽ không phát sinh!" Vương An nghiêm túc giơ tay lên, thề thốt như là khẳng định vậy.
""Vì cái gì?"" Vương Tiểu Mặt mở to con mắt, lông mi phốc phốc nháy lên, không thể nào hiểu được mà nhìn em trai mình, ""Nàng chính là người như vậy, nàng đã hướng chúng ta khoe khoang là nàng có một học sinh thật lợi hại biết bao!""
Vương Tiểu Mạt trở thành nhà âm nhạc lớn, làm sao có thể không bị nàng khoe khoang!
Đạm Đài Tĩnh đã cười ra tiếng.
""Giống như mỗi lần ngươi ở trong siêu thị nhìn thấy đồ vật ưu thích, mụ mụ không mua cho ngươi, ngươi liền ôm lấy không chịu buông tay, còn muốn lăn lộn trên đất, ta và mụ mụ giả bộ như không biết không quen ngươi."" Vương An nhớ tới lần trước đi cửa hàng bán đồ dùng trong nhà, không biết gân rễ nào trong não của Vương Tiểu Mạt không đúng, quấn lấy Lý Vân, nhất định muốn mua loại giường tình - ái kia, bởi vì nàng cảm thấy dưới giường lại có thứ nâng lên hạ xuống, có thể nâng đẩy nàng giống như ngủ ở trên sóng vậy, chơi rất vui.
Làm một phụ nữ truyền thống Trung Quốc, Lý Vân làm sao có thể mua loại vật này về nhà, Vương Tiêu Mạt liền nằm ở trên cái giường kia không động đậy, làm cho Lý Vân lúng túng không thôi, hung hăng đánh hai cái vào mông nàng rồi kéo đi.
""Ngươi nói giáo viên cũng sẽ giả bộ như không quen biết ta sao?"" Vương Tiểu Mạt lấy làm kỳ lạ, ""Thế nhưng ta sẽ trở thành nhà dương cầm lớn, rất là đáng gờm a!""
""Tốt thôi. Tương lai ngươi không thừa nhận nàng là giáo viên của ngươi là được."" Vương An không cho rằng Vương Tiểu Mạt chậm hiểu không nghe ra được ý tứ trong lời nói của hắn, Vương Tiểu Mạt chỉ là tin tưởng vững chắc rằng mình sẽ trở thành nhà dương cầm lớn, cho nên hoàn toàn không vì người khác không tin tưởng mà sinh ra dao động.
"Ai, làm như vậy cũng không tốt, dù sao nàng cũng là giáo viên của ta a." Vương Tiểu Mạt nhìn xem Đạm Đài Tĩnh nói ra, " Tựa như tương lai ta trở thành cao thủ võ công đệ nhất thiên hạ, nếu là ta không thừa nhận tiểu Tĩnh a di là lão sư của ta, tiểu Tĩnh a di nhất định cũng sẽ rất thương tâm."
Có chút khúc dương cầm là khó vô cùng, không chỉ dính đến sự lý giải của người diễn tấu đối với dương cầm, điểu khiển ngón tay thành thạo, càng là việc tốn thể lực, ba hạng yêu cầu này thiếu một thứ cũng không được, Vương Tiểu Mạt tinh lực tràn đầy thì không cần phải nói, nhưng nàng quả thật chỉ là người mới học, thiên phú ở trên diễn tấu dương cầm cũng không có cách nào so với Vương Phi Tử.
""Cái này kêu là không tôn trọng ngươi hả? Chẳng lẽ muốn giáo viên lừa ngươi, nói ngươi là một đại thiên tài, ngươi đàn rõ ràng giống như kéo ống bễ vậy, cũng phải nói là ngươi đàn thật tốt, cái này kêu là tôn trọng ngươi?"" Vương An kéo kéo tay Vương Tiểu Mạt, ""Đi thôi, về nhà!""
Đạm Đài Tĩnh lái xe, chậm rãi lái ra khỏi bến đỗ, thông qua kính chiếu hậu nhìn xem chị em hai người.
Vương Tiểu Mạt nghĩ nghĩ, dường như càng nghĩ càng không cao hứng, ở trên chỗ ngồi buồng xe sau xoay tới xoay lui, rốt cuộc ôm đầu thở dài một hơi, không thể làm gì khác hơn mà nói ra:"" Ôi, đây cũng là chuyện không có cách nào, để nàng nhặt được tiện nghi rồi.""
""Ai nhặt được tiện nghi cơ?"" Vương An không rõ mà hỏi lại.
""Ta nghĩ nếu tương lai ta trở thành một nhà dương cầm lớn, trở thành đại âm nhạc gia không tầm thường như là Beethoven và Chopin, cô giáo viên này khẳng định sẽ khoe khoang với người khác rằng ta đã từng là học sinh của nàng, để nàng cảm giác rất có mặt mũi... Ta liền cực kỳ khó chịu!"" Vương Tiêu Mạt tực tối nhất chính là cái này, Vương Tiêu Mạt ghét nhất là để cho người mà mình không thích chiếm được tiện nghi của mình, ""Nghĩ tới chuyện này, buổi tối hôm này ta khẳng định là ngủ không yên!""
"Ta cam đoan, loại chuyện này tuyệt đối sẽ không phát sinh!" Vương An nghiêm túc giơ tay lên, thề thốt như là khẳng định vậy.
""Vì cái gì?"" Vương Tiểu Mặt mở to con mắt, lông mi phốc phốc nháy lên, không thể nào hiểu được mà nhìn em trai mình, ""Nàng chính là người như vậy, nàng đã hướng chúng ta khoe khoang là nàng có một học sinh thật lợi hại biết bao!""
Vương Tiểu Mạt trở thành nhà âm nhạc lớn, làm sao có thể không bị nàng khoe khoang!
Đạm Đài Tĩnh đã cười ra tiếng.
""Giống như mỗi lần ngươi ở trong siêu thị nhìn thấy đồ vật ưu thích, mụ mụ không mua cho ngươi, ngươi liền ôm lấy không chịu buông tay, còn muốn lăn lộn trên đất, ta và mụ mụ giả bộ như không biết không quen ngươi."" Vương An nhớ tới lần trước đi cửa hàng bán đồ dùng trong nhà, không biết gân rễ nào trong não của Vương Tiểu Mạt không đúng, quấn lấy Lý Vân, nhất định muốn mua loại giường tình - ái kia, bởi vì nàng cảm thấy dưới giường lại có thứ nâng lên hạ xuống, có thể nâng đẩy nàng giống như ngủ ở trên sóng vậy, chơi rất vui.
Làm một phụ nữ truyền thống Trung Quốc, Lý Vân làm sao có thể mua loại vật này về nhà, Vương Tiêu Mạt liền nằm ở trên cái giường kia không động đậy, làm cho Lý Vân lúng túng không thôi, hung hăng đánh hai cái vào mông nàng rồi kéo đi.
""Ngươi nói giáo viên cũng sẽ giả bộ như không quen biết ta sao?"" Vương Tiểu Mạt lấy làm kỳ lạ, ""Thế nhưng ta sẽ trở thành nhà dương cầm lớn, rất là đáng gờm a!""
""Tốt thôi. Tương lai ngươi không thừa nhận nàng là giáo viên của ngươi là được."" Vương An không cho rằng Vương Tiểu Mạt chậm hiểu không nghe ra được ý tứ trong lời nói của hắn, Vương Tiểu Mạt chỉ là tin tưởng vững chắc rằng mình sẽ trở thành nhà dương cầm lớn, cho nên hoàn toàn không vì người khác không tin tưởng mà sinh ra dao động.
"Ai, làm như vậy cũng không tốt, dù sao nàng cũng là giáo viên của ta a." Vương Tiểu Mạt nhìn xem Đạm Đài Tĩnh nói ra, " Tựa như tương lai ta trở thành cao thủ võ công đệ nhất thiên hạ, nếu là ta không thừa nhận tiểu Tĩnh a di là lão sư của ta, tiểu Tĩnh a di nhất định cũng sẽ rất thương tâm."
""Ừm, ta thật sự sẽ rất thương tâm, cố lên, vô luận là có thể hay không trở thành cao thủ võ công đệ nhất thiên hạ, đều phải cố gắng."" Đạm Đài Tĩnh giơ lên một tay, nắm chặt nắm đấm, khích lệ Vương Tiểu Mạt.
""Ta làm sao có nhiều chuyện muốn làm như vậy, vừa muốn trở thành nhà dương cầm lớn, vừa muốn trở thành cao thủ võ công."" Vương Tiểu Mạt sầu muộn lắc đầu, ""Vả lại ta còn muốn trở thành bậc thầy Violon, xem ra từ nay trở đi ta phải ít xem TV đi mới được.""
""Không... Không... Ngươi có thể xem TV nhiều chút cũng không có vấn đề, thiên tài giống như ngươi, làm sao lại bởi vì xem TV nhiều một chút liền không có cách nào trở thành các loại bậc thầy và cao thủ đâu?"" Vương An thành tâm khuyển giải nói, "" Bất quá quan trọng nhất là, nếu như thành tích học tập của ngươi rơi khỏi mười vị trí đầu, cái mông của ngươi liền lại phải bị đánh.""
Vương Tiểu Mạt sờ lên cái mông của mình, lớp học mới hơn hai mươi người, bảo trì mười vị trí đầu thật không dễ dàng a.
Về đến nhà, Vương An muốn làm sự tình của mình, mạnh mẽ ngăn trở Vương Tiểu Mạt có ý đồ xấm lấn vào phòng của hắn để làm bài tập, sau đó phát một bức bưu kiện ra ngoài.
Nước Mỹ bên kia bây giờ là nửa đêm, Vương An cũng không hi vọng lập tức đạt được hồi âm, làm xong những chuyện này về sau, Vương An mở cửa, đem Vương Tiểu Mạt một mực quanh quẩn ngoài cửa thả vào.
""Mụ mụ muốn về nhà!"" Vương Tiểu Mạt hưng phấn nói.
Vương Trung Thái trong khoảng thời gian này vốn là ở huyện Lâu Hàng, Lý Vân cũng muốn trở về, vậy liền mang ý nghĩa trong nhà chỉ có ba người Vương An, Vương Tiểu Mạt và Đạm Đài Tĩnh, chuyện này nghĩa là khi Vương Tiểu Mạt làm rất nhiều chuyện để mụ mụ không cao hứng, cũng sẽ không bị mắng, Vương Tiểu Mạt đương nhiên là cao hứng rồi.
"Mụ mụ, có chuyện gì sao?" Vương An ra khỏi phòng, phát hiện Lý Vân có chút lo lắng.
"A, thân thể bà ngoại ngươi không tốt... Mẹ muốn trở về chiếu cố bà mấy ngày." Lý Vân có chút không yên lòng nói ra.
""chị Lý, ngươi cứ về đi, giao Tiểu Mạt và Vương thiếu cho ta chiếu cố là được rồi."" Đạm Đài Tĩnh hiểu rằng Lý Vân không yên lòng cái gì, mỉm cười, ""Tiểu Mạt có chút nghịch ngợm, nhưng ta sẽ quản nàng, Vương thiếu hiểu chuyện, ngươi cứ việc yên tâm là được, phụ cận cư xá ta cũng rất quen, nếu như có vấn đề gì, ta gọi điện thoại cho ngươi là được.""
""Lý Vân nghĩ nghĩ, cũng không biết muốn trở về mấy ngày, con trai và con gái muốn đi học, không có khả năng luôn mang theo bên người, trong những ngày này tiếp xúc, cũng biết được Đạm Đài Tĩnh đúng là một bảo mẫu hợp cách, rất tỉ mỉ, bọn nhỏ cũng không nhỏ rồi, ngược lại là không cần thiết lo lắng
""Vương thiếu, con trông chừng chị gái chút, nếu như nàng quấy rối, con liền gọi điện thoại cho mụ mụ." Lý Vân dặn dò nói.
Vương An nhẹ gật đầu, ở trong mắt Lý Vân và Vương Trung Thái, hắn phải đỡ lo nhiều lắm, cho nên, dưới tình huống bình thường là chị gái chiếu cố em trai, nhưng ở trong gia đình này thì ngược lại.
"Mụ mụ, ngươi yên tâm đi, ta sẽ chiếu cố tốt em trai, sẽ không để cho hắn bị người khác khi dễ đâu, ngươi đi sớm một chút đi!" Vương Tiểu Mạt vỗ vỗ ngực cam đoan, hồn nhiên không có để ý mụ mụ nói cái gì.
"Nếu thật là để ngươi chiếu cố, ta mới không yên lòng, vậy thì không có biện pháp đi rồi." Lý Vân vỗ vỗ đầu của con gái.
Sau khi ăn bữa trưa, Lý Vân kêu chiếc xe liền chạy thẳng đến huyện Lâu Hàng, chiếc Santana trong nhà muốn lưu cho Đạm Đài Tĩnh đưa đón hai chị em đến trường.