Tô Tranh quay về căn biệt thự, cùng ăn sáng với hai đứa trẻ.

Mạc Cách Ly vẫn im lặng như trước, không biết tìm được một quyển sách từ đâu lôi ra đọc. Mạc Yên Nhiên thì đương nhiên có chút không yên lòng, bé vốn là một cô bé yếu ớt, qua đêm ở một nơi xa lạ, bé cần được dịu dàng che chở và an ủi.

Ăn sáng xong, Tô Tranh dắt tay bé ra ngoài đi dạo trên cỏ, trò chuyện với bé. Cô bé này đương nhiên là có rất nhiều tâm sự, hỏi Tô Tranh đây là nơi nào, bao giờ thì có thể gặp ba. Tô Tranh cũng không biết nên trả lời thể nào, chỉ có thể im lặng vuốt tóc cô bé.

Mạc Yên Nhiên cúi đầu cau mày không biết nghĩ gì, một lát sau chợt ngẩng đầu lên, nháy đôi mắt to lo lắng hỏi: "Dì Tô, dì có đột nhiên bỏ rơi bọn cháu không?"

Trong lòng Tô Tranh thương cảm, bé sợ cô bỏ rơi bé sao? Bé lo lắng bị bỏ lại nơi này sao? Đây là một đứa bé không có cảm giác an toàn đến mức nào?

Tô Tranh ngồi chồm hỗm xuống, nhìn đôi mắt lo lắng của cô bé, nghiêm túc nói: “Yên Nhiên, dì vĩnh viễn không bỏ rơi cháu.” Trừ khi con không cần mẹ nữa.

Đôi mắt Mạc Yên Nhiên vốn là lo lắng bỗng có chút ướt át, cô bé mím mím môi, khóc nức nở nhỏ giọng gọi: "Dì Tô ——"

Tô Tranh nhẹ nhàng ôm cô bé vào trong lòng, cọ nhẹ cằm mình vào mái tóc xoăn của cô bé, nhỏ giọng nói cho cô bé biết: “Dì vĩnh viễn sẽ ở bên cháu, không phải sợ.”

Mấy ngày nay Mạc Yên Nhiên bôn ba mệt nhọc, uất ức đã sớm tích lũy, hơn nữa trong lòng lo lắng, đủ loại tâm trạng ở nơi đó không phát tiệt ra được, để rồi hôm nay nằm khóc trong lòng Tô Tranh.

Sau khi khóc mệt rồi, Tô Tranh lại dẫn cô bé về nghỉ ngơi. Khi lên cầu thang, thấy Mạc Cách Ly đang đứng ở đầu cầu thang, lẳng lặng nhìn hai người một lớn một nhỏ.

Tô Tranh chợt ý thức được, cho dù Mạc Cách Ly thành thục cỡ nào, vẫn chỉ là đứa bé, cũng sẽ lo lắng. Mạc Yên Nhiên là con gái, không sao, muốn khóc thì khóc, muốn làm nũng thì làm nũng, nhưng Mạc Cách Ly lại không như vậy.

Tối hôm đó, Tô Tranh trông Mạc Yên Nhiên ngủ xong, tới trước cửa phòng Mạc Cách Ly.

Sau khi gõ cửa, bên trong truyền ra âm thanh lạnh nhạt của Mạc Cách Ly: “Mời vào.”

Khi Tô Tranh đi vào, Mạc Cách Ly vẫn còn đang cúi đầu đọc sách, giống như cậu không chút để ý đến người phụ nữ đang tiến vào. Nhưng Tô Tranh lại nhạy cảm nhận thấy, tay cầm sách của Mạc Cách Ly hơi rung lên.

Tô Tranh mỉm cười , ngồi cạnh cậu.

Mạc Cách Ly để sách xuống, cuối cùng vẫn ngước mắt nhìn cô.

Nếu như Tô Tranh nhớ không lầm, đây là lần đầu tiên cô và Mạc Cách Ly nhìn nhau ở cự ly gần như thế. Tô Tranh lẳng lặng nhìn Mạc Cách Ly, phát hiện ngũ quan đứa bé này thật xinh xắn, rất giống mình. Mà đôi mắt lạnh nhạt thâm trầm của cậu, làm cho người ta nhìn không ra, điểm này thật giống ba cậu-Mạc Phong.

Tô Tranh từng không biết làm sao khi nhìn vào đôi mắt này, bởi vì cô không biết nên đối mặt với đứa bé này thế nào. Nhưng hôm nay cô chợt hiểu, dù trước mặt đứa bé có thông minh già đời đến đâu, thì vẫn chỉ là đứa trẻ, thậm chí chính là đứa bé mười năm trước cô hạ sinh.

Trên đời này bất cứ người nào cũng có thể luống cuống trước mặt đứa bé này, nhưng Tô Tranh thì không.

Trong lòng Tô Tranh đang suy nghĩ xem nên nói gì, không ngờ Mạc Cách Ly lại nói trước: "Chắc hẳn dì biết đang xảy ra chuyện gì chứ?"

Tô Tranh chỉ có thể mỉm cười gật đầu: "Dì biết rõ." Cô lẳng lặng nhìn cậu, chờ cậu nói tiếp.

Mạc Cách Ly mím môi trầm mặc một phen, nói tiếp: "Cháu có một vấn đề không hiểu, dì có thể nói cho cháu không?"

Trên mặt Tô Tranh vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng trong lòng lại cuồng loạn, cậu muốn hỏi gì? Cậu biết gì rồi?

Mạc Cách Ly không biến sắc quan sát nét mặt Tô Tranh, nhàn nhạt hỏi: "Dì Tô?"

Tô Tranh vội vàng cười che giấu: "Cháu hỏi đi."

Mạc Cách Ly nhìn Tô Tranh, một lúc lâu vẫn không mở miệng, Tô Tranh để cho cậu hỏi, thế nhưng cậu lại không hỏi.

Tô Tranh thử thăm dò mở miệng: "Cách Ly, cháu có thắc mắc gì sao?"

Mạc Cách Ly nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lạnh nhạt nói: "Cháu bỗng nhiên quên chuyện muốn hỏi rồi."

Tô Tranh nói không ra trong lòng mình là mất mát hay yên tâm, cô đứng dậy, thở dài trong lòng nói: "Không quan trọng, khi nào cháu nhớ thì lúc nào cũng có thể hỏi dì."

Mạc Cách Ly gật đầu một cái, lại không quay đầu lại nhìn cô, chỉ là lạnh nhạt nói: "Vâng. Cháu hiểu rồi." Ngữ điệu cậu lạnh nhạt rất không có tinh thần, giống như lọt vào mặt trái của tâm trạng.

Tô Tranh không hỏi gì, xoay người ra khỏi phòng.

Cô biết tâm trạng đứa trẻ này không tốt, nhưng cô không có cách nào giúp cậu.