Tô Tranh mang món điểm tâm mình tự làm cho Mạc Yên Nhiên.

Mạc Yên Nhiên nghiêng đầu cười: “Dì Tô, cháu rất muốn ăn !”

Tô Tranh dịu dàng mỉm cười nhìn cô: “Đây là món dì tự tay làm cho cháu mà.”

Mạc Yên Nhiên không tự nhiên: “Thôi đi, cháu không tin đâu.”

Tô Tranh cười quan sát cô bé: “Sao cháu lại không tin?”

Mạc Yên Nhiên cong môi nói: “Hừ, vô sự mà ân cần thì không phải gian sảo tức là đạo chích(*),vì vậy mà cháu không thể tin là dì cố tình làm cho cháu.”Ánh mắt bé nháy một cái, nghịch ngợm mỉm cười: “Nhưng dù sao dì cũng đã mang lên rồi cho nên cháu sẽ không cự tuyệt đâu!”((*) kẻ trộm)

Nói xong bé vội vàng chạy đến bồn rửa tay rửa sạch tay, lại nhanh chóng chạy lại ăn điểm tâm. Thật ra thì hai ngày trước khi bé nhìn thấy ba ăn, bé đã rất muốn rồi! Hôm nay mỹ vị đưa tới cửa, làm sao bé có thể cự tuyệt?

Tô Tranh cưng chiều nhìn dáng vẻ ăn như hổ đói của bé, bất đắc dĩ lắc đầu: “Cháu có đói bụng đâu, sao lại ăn vội vã như vậy.”

Mạc Yên Nhiên vừa cảm nhận vị mát ngọt của viên thạch trong miệng, vừa cố gắng phát ra âm thanh: “Đó. . . . . . cháu đã. . . . . . Cảm thấy. . . . . . Ăn ngon rồi. . . . . .”

Được ăn thật là thích, Mạc Yên Nhiên ăn xong hết toàn bộ chỗ điểm tâm, rồi mới thõa mãn cầm khăn giấy lên lau miệng: “Dì Tô, dì thật lợi hại! Quả nhiên là ăn thật ngon, không trách được ngày đó ba lại có thể ăn sạch sẽ tất cả.”

Tô Tranh cảm thấy thật buồn cười, xem ra Yên Nhiên còn hận Mạc Phong vì ăn sạch chỗ thạch của cô bé vào ngày hôm đó.

Tô Tranh cảm thấy đã đến thời gian đi nghỉ, nên dọn dẹp lại đồ dùng rồi kéo Mạc Yên Nhiên xuống tầng.

Hình ảnh hai người cầm tay nhau xuống tầng, thật sự đã làm cho nhiều người kinh hãi.

Mạc Cách Ly ngẩng đầu hờ hững liếc mắt nhìn, rồi đi thẳng lên tầng, nhưng Mạc Yên Nhiên lại lớn tiếng gọi Mạc Cách Ly: “Cách Ly, sau đó nhớ xuống ăn cơm tối!”

Bà Miêu đang ở trong phòng bếp làm điểm tâm cho chị êm Mạc Yên Nhiên, nghe thấy có tiếng nói liền thò đầu ra, nhìn thấy tâm can bảo bối của mình đang thân thiết nắm tay với Tô Tranh, lập tức cảm thất kinh ngach. Nhưng bà cũng đã là người có tuổi rồi, chỉ là nghi ngờ nhìn Tô Tranh mấy cái sau đó cũng lặng lẽ quay lại phòng bếp.

Trước đây đối với Tô Tranh, trong lòng Mạc Yên Nhiên vốn có bài xích, nhưng sau lần thổ lộ tâm sự này bài xích ở trong lòng đã bị quăng lên chín tầng mây. Mà bản thân Mạc Yên Nhiên là một người rất khó giao tiếp với người khác, cho nên lần này thật sự được coi là kì tích, ngay cả khi còn bé muốn bé nói chuyện với hàng xóm cũng khó rồi.

Nói đến món mình thích ăn nhất Mạc Yên Nhiên lập tức nhớ tới chuyện ngày hôm qua , cô bé cong môi ủy khuất nhìn Tô Tranh: “Dì Tô, món cháu thích nhất chính là quả anh đào !”

Trong lòng Tô Tranh cảm thấy buồn cười, nhưng cô lại nghiêm túc nói: “Yên Nhiên, món dì Tôi thích nhất cũng là quả anh đào .”

Mạc Yên Nhiên ngạc nhiên: “À? Thì ra dì Tô cũng thích !”

Vì vậy hai người bắt đầu trao đổi những vấn đề xung quanh quả anh đào, ngạc nhiên phát hiện họ chẳng những có sở thích giống nhau, mà ngay cả khẩu vị cũng giống. Mạc Yên Nhiên rất ngạc nhiên, thật đúng là hữu duyên, dì Tô lại có thể có nhiểu điểm chung với mình như vậy. Mà Tô Tranh hiển nhiên cũng rất vui vẻ, đây thực sự là con gái cô .

Nói xong lời cuối cùng, Tô Tranh cũng đi lấy những trái anh đào ngon lịm mà sáng sớm người của Mạc Phong đem đến, tự nhiên có được món mình thích nhất đương nhiên Mạc Yên Nhiên rất ngạc nhiên, ánh mắt đầy vẻ cảm kích, vì vậy hai mẹ con cùng nhau khởi động, người này một quả người kia một quả, kết quả đem đĩa anh đào ăn sạch.

Từ phòng bếp đi ra bà Miêu cau mày nhìn này hai người, rất mất hứng nói: “Tiểu thư a, trái cây không thể ăn quá nhiều một lúc, sẽ đau bụng .”

Mạc Yên Nhiên phồng miệng lên, không để ý tới: “Vừa rồi cháu không ăn quá nhiều!”

Bà Miêu nghe nói như thế mất hứng, mất mặt nói: “Tiểu thư a, tôi nói rồi trước khi ngủ không thể ăn đồ, tối hôm qua đã muộn như vậy, tiểu thư vẫn ăn rất nhiều anh đào.”

Mạc Yên Nhiên nhất thời đuối lý, con ngươi đen nháy đảo lại: “Nha. . . . . . cháu có ăn gì đâu?” Cô bé bắt đầu giả ngu, đồng thời trên gương mặt trắng noãn cũng xuất hiện đỏ ửng.

Anh đào, anh đào, tối hôm qua anh đào từ đâu mà đến? Đến tận bây giờ bé còn cố làm như không biết !

Tô Tranh nhìn đứa bé da mặt mỏng này, cũng không chỉ ra chỗ bé giả ngủ, chỉ mỉm cười.

Bà Miêu nghĩ một lúc giả vờ như không nghe thấy lời Mạc Yên Nhiên, cũng không nói tiếp cái gì, ấm ức đi lên tầng.

Chuyện cụ bị bà Miêu nhắc lại, làm choMạc Yên Nhiên ngại ngùng không thôi, ngày hôm qua vào lúc bé lăn qua lộn lại suy nghĩ thì đã ăn hết cả địa anh đào từ lúc nào không rõ! Lúc ấy Mạc Yên Nhiên tự cho mình lý do là, không được lãng phí đồ ăn? Để đến ngày mai sẽ hỏng , lãng phí đồ ăn chính là đứa bé không ngoan!

Bé cẩn thận nhìn Tô Tranh, lại thấy Tô Tranh nhìn mình cười , dường như đã đem tất cả suy nghĩ của mình nhìn thấu vào trong mắt. Trên mặt bé càng thêm đỏ, mắt nhìn đông nhìn tây, cuối cùng ngượng ngùng mơ hồ nói: “Dì Tô, cám ơn dì.”

Tô Tranh vuốt tay, kinh ngạc cười nói: “Yên Nhiên, sao tự dưng lại nói cảm ơn?”

Mạc Yên Nhiên thấy Tô Tranh giả vờ như không hiểu chuyện, trong lòng nhất thời cảm thấy buông lỏng, hì hì cười nói: “Không có việc gì, không có việc gì.”

Một lớn một nhỏ vì vậy mà cùng nhau cười, trong tiếng cười này, Mạc Yên Nhiên mơ hồ bắt đầu cảm thấy mình có thể kéo gần khoảng cách với dì Tô, có thể gần thể chút nữa.